Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!

Chương 10



Tại thư viện vắng người

" Cậu tập trung chút, thành tích của cậu thật sự rất kém. "

" Tớ đang nghe mà. "

Miệng nói vậy nhưng một chữ cũng không vào nổi đầu

Cậu cứ nghĩ mình đã thoát cái thời học sinh rồi ai ngờ lại phải động vào sách vở một lần nữa đúng là nản thật sự...haizz

" Vậy cậu chỉ lại những gì tôi vừa giảng đi. "

Kình Ngọc mắt đối mắt với Lục Vũ Minh khiến cậu đành nghiêm túc trở lại

" À...thật ra tớ còn không hiểu lắm, cậu giảng lại được không? "

" Được. Chỗ này... "

Lần này cậu thật sự nghe giảng vì nữ chính đã quyết tâm dạy cho cậu như vậy rồi nếu không sẽ rất áy náy

" Hiểu chứ? "

" A! Ra là vậy! Câu này dễ hơn tớ tưởng. "

Có lẽ là do Kình Ngọc giảng dạy dễ hiểu cùng với phương pháp học đơn giản hoá nên cậu mới tiếp thu được nhanh đến vậy, chính cậu còn khó tin cơ mà

" Giỏi lắm. "

Cô bất ngờ mỉm cười xoa đầu Lục Vũ Minh, làm cậu đông cứng vài giây

Hình như đây là lần đầu cậu thấy nữ chính cười thế này...thật sự rất xinh đẹp.

" Lại nhìn tôi chằm chằm nữa? "

Cô thấy cậu lại không tập trung vào bài giảng lên tiếng nhắc nhở

Lục Vũ Minh tay chống cằm không hề che giấu

" Tại cậu đẹp, cười lên đẹp như vậy sao tớ tập trung được. "

Kình Ngọc nghe vậy có hơi bất ngờ



Nãy hắn có cười sao? Vì cái gì?

Cô trầm tư một lúc mới hỏi lại " Tôi đẹp tới vậy sao? "

" Tất nhiên rồi, bạn gái của tớ thật xinh đẹp, sau này phải cười nhiều lên nha! "

" Tập trung học đi. "

Kình Ngọc lảng tránh không biết đang nghĩ gì

Hắn đang nghĩ nếu cậu thấy được dáng vẻ thật thì còn cảm thấy hắn xinh đẹp hay không?

Nghĩ đến đây tay cầm quyển sách có hơi siết chặt.

**

Lục Vũ Minh trở về sau một ngày học tập thấy đầu cứ nặng nặng chứ không có rỗng tuếch như thường này nữa, thấy cũng minh mẫn hẳn

" Tiểu Minh con đi chơi về rồi à? "

Người đàn ông đang ung dung ngồi trên phòng khách này là Lục Tân, cha ruột của cậu ở thế giới này

Trên người ông toát ra khí thế ông chủ lớn nhưng thật ra lại là một người cha chiều con.

" Con không có đi chơi, có bạn dạy kèm con học. "

Nghe thấy con trai mình đi học chứ không đi chơi, Lục Tân súyt chút nữa làm rớt cái điện thoại, ông đứng phắt dậy đi tới vỗ vai cậu

" Vậy là con trai cuối cùng cũng trưởng thành rồi sao? Đã biết lo học hành cho tương lai rồi, mặc dù con vẫn có thể ăn chơi cũng chẳng sao..."

"..." Con cũng muốn ăn chơi lắm nhưng có hiếu với bạn gái nên thôi.

" Thấy con quyết tâm học hành như vậy ta cùng mừng, con có muốn gì không ta mua cho con? "

"..." Người giàu thường chiều con tới vậy sao? Chỉ mới nói đi học thêm thôi mà đã thích gì cho nấy rồi

Lục Vũ Minh cẩn thận suy nghĩ một chút

Nghĩ lại hình như cậu cùng Kình Ngọc chưa đi hẹn hò với nhau bao giờ nhỉ? Hay là...

" Cha, có thể cho con chút tiền không? "



" Tiền thì đơn giản, con muốn bao nhiêu? "

" Đủ đi chơi với bạn là được! " bạn gái!

**

Sau khi nhận đủ, cậu ngay lập tức nhắn tin với bạn gái xinh đẹp

/Lục Vũ Minh: Tuần tới chúng ta đi chơi đi.

/Bạn gái xinh đẹp : ?

/Bạn gái xinh đẹp : Cậu đang trốn học kèm đấy à?

"..." Sao nữ chính lại nghi ngờ cậu thế chứ ?

/Lục Vũ Minh: Không có! Chỉ một hôm thôi, chúng ta chưa đi chơi với nhau bao giờ mà!

/Bạn gái xinh đẹp : ...

/Bạn gái xinh đẹp : Cũng được nhưng đổi lại...

/Lục Vũ Minh: Đổi lại?

/Bạn gái xinh đẹp : Tôi sẽ dạy thêm cậu vào tất cả giờ nghỉ thay cho ngày hôm đó.

/Lục Vũ Minh: ... (sticker khóc T_T)

/Bạn gái xinh đẹp : Sắp thi rồi.

/Lục Vũ Minh: ..Vâng ạ.

Cậu cuối cùng đành thoả hiệp vì buổi đi chơi

[ Không phải cậu thích nữ chính thật rồi đấy chứ? ]

' Gì...! Không phải thích! Đấy là chiến thuật! '

[...]

[ Ừa, cũng đâu cần phải xù lông. ]
Chương trước Chương tiếp