Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!

Chương 11



Buổi hẹn hò đầu tiên, Lục Vũ Minh đã phải tra mạng xem lần đầu nên đi đâu và làm gì

Nếu kể về đời trước thì cậu cũng chưa từng hẹn hò bên ngoài bao giờ nên chẳng có chút kinh nghiệm gì nhưng cậu muốn làm Kình Ngọc vui

Top 1 tìm kiếm là: hẹn hò ở quán cafe thư thái

Nhưng mà đến đó không phải quá trưởng thành so với độ tuổi hiện tại sao? Như vậy sẽ khiến cổ thấy chán

Mà thường người ta đến đó để nói chuyện còn hai người có biết nói gì đâu, chắc nói về công thức môn lý quá...Loại!

Top 2 tìm kiếm là: rạp chiếu phim.

Có lẽ cậu sẽ chọn cái này, nhưng không biết Kình Ngọc thích phim thể loại gì nhỉ?

Bình thường con gái chắc chắn thích phim ngôn tình lãng mạn rồi nhưng thế thì có bình thường quá không...

Phải rồi! Thay vì xem phim lãng mạn thì có thể chọn phim kinh dị! Tới khúc sợ hãi cậu còn có thể làm chỗ dựa cho cô, thúc đẩy tình cảm chứ! Một nước đi hay!

" Nhưng chỉ mỗi xem phim không rồi về cũng chẳng có gì đặc biệt nhỉ? "

Lục Vũ Minh tiếp tục tìm và lướt xem có gì thú vị không, kết quả là vô vọng

" Haizz...Bây giờ cứ tạm như vậy trước đã. Hệ thống đâu? "

[ Gọi tôi có chuyện gì? ]

" Bao giờ tôi phải chia tay nữ chính vậy? "

[ Hiện tại cứ chìm đắm trong tình yêu đi, đến khi nữ chính hoàn toàn yêu cậu thì hãy làm cú dứt điểm. ]

" Hệ thống...ngươi đúng là thâm độc. "

[ Do cậu thay đổi kế hoạch trước mà! Sao lại đổ vỏ cho tôi!? ]

" Vậy hả? Không có nhớ. "

[...] Đừng có mà giả vờ!!

**

Lục Vũ Minh tính toán tới trước điểm hẹn 5 phút nhưng không ngờ Kình Ngọc lại tới nơi trước



Khác với cậu nghĩ, trang phục buổi hẹn hò của cô rất đơn giản, chỉ là một cái áo phông trắng và quần jean cùng chiếc mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt

Bình thường con gái tầm tuổi này đã biết mặc váy đầm, trang điểm nhè nhẹ rồi nhưng nghĩ lại với tính của Kình Ngọc thì sẽ không làm mấy cái rườm rà vậy

" Sao thế? Tôi mặc vậy cậu thất vọng à? "

" À không có, cậu mặc thoải mái là được. " Thế này cũng tốt.

Cậu cũng chỉ mặc áo phông đen oversize và quần jogger với đôi giày hàng hiệu không biết bao nhiêu tiền thôi.

Lục Vũ Minh lấy dũng khí chủ động nắm tay Kình Ngọc giữa nơi công cộng

" Tớ nắm tay cậu được không? "

" Đằng nào cậu cũng nắm rồi mà, hỏi cho có à? "

" Ừ ha...haha. " Cậu cười nhạt nhoà

Hai người cũng không biết nói gì thêm, lẳng lặng dắt nhau vào trong

" Kình Ngọc, cậu thích ăn bỏng ngô không? Muốn uống nước gì? "

" Gì cũng được. "

"..." Ít ra cậu cũng phải góp ý chút chứ.

" Các em đi theo cặp hả? Nếu vậy mua combo cặp đôi sẽ tiện hơn đó. "

Nghe nhân viên nói, Lục Vũ Minh cũng không nghĩ ngợi gì chốt đơn

" Vậy cho em combo đó đi. "

Cuối cùng nhân viên đưa ra một bịch bỏng ngô to khủng lồ cùng với ly nước có ống hút hình trái tim đan vào nhau to chà bá

Chị nhân viên còn bonus thêm nụ cười và cử chỉ 'like' hướng về phía hai người

Lục Vũ Minh: "..."

Kình Ngọc: "..."

Cái ống hút này...có phải sến quá không?



Không!...Dù gì cậu với Kình Ngọc cũng đang hẹn hò mà sao phải ngại!

" Vào thôi. "

Cậu cùng cô ôm đống đồ đi vào rạp chiếu.

Trong rạp chiếu, hai người ngồi cạnh nhau, bịch bỏng ngô và nước đặt ở giữa

Đèn trong rạp chiếu tắt điện và mọi người đều hướng lên màn hình đang chiếu tên của bộ phim

" Phim này nghe nói hay lắm nên tớ đã đặt xem đó, hi vọng là cậu thích. "

" Ừ. "

Lục Vũ Minh có hơi cụt hứng: "..." Ừ? Cậu chỉ ừ thôi sao?

Phát hiện người bên cạnh ủ rũ, dáng vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt làm Kình Ngọc có hơi bứt rứt đành bổ sung thêm

" ...Chỉ cần cậu chọn là tôi thích. "

Nghe vậy ánh mắt cậu rực sáng trở lại, long lanh nhìn hắn hệt một chú cún dễ vui dễ buồn

Dễ thương gh_

Kình Ngọc chợt nhận ra mình đang nghĩ cái gì vậy chứ ??

Không lẽ hắn thật sự đã...

Trong lúc hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì nhận ra một bàn tay đặt lên tay mình sau đó nhẹ nắm lấy

Lục Vũ Minh cứ nghĩ Kình Ngọc sợ màn doạ đầu của phim nên nắm lấy tay cô nhẹ an ủi

" Không sao đâu, có tớ đây rồi. "

Kình Ngọc: "..."

Hắn nhìn xuống tay cậu đang đặt lên tay mình có chút run sau đó nhìn qua cậu quan sát thì phát hiện ra việc này liền muốn cười mà nhịn

Phì...Cậu sợ hãi đến nỗi mắt nhắm chặt không dám nhìn vào bộ phim vậy mà còn giả vờ mạnh mẽ an ủi tôi?

Đúng là ngốc nghếch mà.
Chương trước Chương tiếp