Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 46: Chuyển Nhà Thôi!
Một đống hình ảnh những anh chàng với thân hình căng chắc, nhìn đến mê người đồng loạt rơi hết xuống sàn.
Hai đứa lặng đứng, Châu Thời Diệc cụp mắt, nhìn tấm ảnh đang nằm ngay trên mũi giày. (2
Tôi hít một hơi thật sâu, hạ hai cánh tay đang cố với lấy cuốn tạp chí xuống mà lủi thủi, rón rén rời đi về phía cửa.
"Doãn Doãn!"
Cả người tôi giật thót, chân tóc dựng ngược mà vào tư thế đứng nghiêm.
"S... Sao vậy?" Giọng nói gượng gạo, không ngừng lắp bắp mà đổ đầy mồ hôi trên trán khi quay đầu lại, nhìn
Châu Thời Diệc.
Anh nhặt một trong số những tấm ảnh dưới sàn lên, khóe miệng toe toét nhưng vầng trán toàn là một màu đen ngòm.
"Doãn Doãn thích xem mấy thứ này quá nhỉ?" (2
Tôi bật cười, trong đó có nhiều phần là do ngượng ngùng không biết nên làm gì, hai lòng bàn tay vỗ vào nhau, nói: "Ha... Haha, hiểu lầm, là... của Tử Khâm gửi nhờ chỗ em đó!"
Xin lỗi, bạn thân à tôi xin lỗi bạn, dù sao thì cứu người phải được ưu tiên hàng đầu... (2
"Vậy hả? Vậy anh giữ hộ nhé?" Châu Thời Diệc đây là đang giả ngu đi? Tôi sẽ không để cho anh nắm thóp được mình đâu, liền tủm tỉm đáp lại. (1
"À... Được thôi!" Đôi mắt đào hoa vẫn dán chặt vào mấy tấm ảnh trong tay Châu Thời Diệc, hiện lên tia tiếc nuối mà không nỡ bỏ.
Đó toàn là những hình tôi phải vất vả lắm mới có thể sưu tầm được.
Thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân xong, Châu Thời Diệc liền kéo va-li rời khỏi căn hộ của tôi. Còn tâm tôi thì vẫn hướng về mấy tấm ảnh đã bị Châu Thời Diệc thẳng tay vứt bỏ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh, gọi điện cho quản lý chung cư bàn về chuyện chuyển nhượng tiền cọc.
Còn tưởng sẽ rất khó khăn, nhưng khi nghe tôi nhắc đến sẽ sống chung một căn hộ ở chung cư này với bạn trai, thì ông quản lý đã gấp gáp đồng ý ngay. Y là không tìm được nhân duyên tốt nên giờ phải đi tích đức cho bớt nghiệp sao?
Lúc đàm phán thuê căn hộ này, tôi có nắm hồ sơ về chủ quản lý để tiện nói chuyện với nhau hơn. Ai ngờ lại vô tình phát hiện, ổng có hai đời vợ rồi, nhưng trùng hợp là cả hai đều cắm cho ổng cái sừng dài 3 mét.
Vừa nhận được thông báo tiền đã được chuyển khoản thành công, còn chưa kịp đi vào căn hộ của Châu Thời Diệc thì đã bị anh vội vàng túm lấy cổ tay mà lôi vào.
"Tất cả mọi thứ ở đây đều của Doãn Doãn hết!" Anh quơ tay chỉ khắp phòng khách cho tới phòng ngủ, cái vẻ mặt vui sướng khi đạt được ý muốn hiện hết lên trên mặt. Tôi nghịch ngợm, giọng điệu trêu đùa dò hỏi một câu:
"Vậy anh cũng là của em à?"
Tai anh ửng đỏ, dù cố che giấu đi vài phần xấu hổ nhưng nó vẫn còn hiện nguyên ra đấy, không thể nào vùi dập đi được.
Thời Diệc chỉ dám quay đi, ngại ngùng khi đối mặt với tôi cùng với biểu cảm trêu ghẹo trên khuôn mặt ranh mãnh đó. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy người đàn ông này đáng yêu quá đi mất...
Tới khi đặt chân vào phòng ngủ, thu hút sự chú ý từ đôi đồng tử nhạt màu cà phê của cô gái là vỏn vẹn chỉ có một chiếc giường. Chân mày bỗng chốc hơi cau lại, hàng mi hai bên híp xuống.
"Em... ngủ ở đâu?"
"Trên giường!" Hai từ với ý nghĩa rất bình thường, nhưng qua miệng Châu Thời Diệc thì nó lại trở thành lời kêu gọi của một tên dê xồm, biến thái. (1
Tôi liếc anh lấy một cái, lại hỏi thêm một câu: "Vậy còn anh?"
"Tất nhiên là ngủ cùng bảo bối Doãn Doãn rồi!" Châu Thời Diệc chớp chớp đôi mắt, hai con ngươi long lanh cố tình tỏ ra đáng thương nhìn người con gái trước mặt. (°
Nhưng ngay sau đó, chỉ với ba chữ phát ra từ miệng tôi đã đập nát cái bản mặt mơ mộng hão huyền của anh.
"Không thể được!"
Đôi mắt phù quang vẫn không quên dao động nhiều hơn, nó long lanh nhìn tôi mà nũng nịu.
Tôi hắng giọng, vùng má đã bị một màu hồng phiếm bao trọn nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên:
"E... E hèm, ngủ chung cũng được, nhưng mà phải có vạch ngăn đánh dấu đấy!"
Cái gì vậy Mộc Doãn, cô quá dễ mềm lòng với khuôn mặt kia rồi đấy. Tịnh tâm, phải tịnh tâm.
Lúc này, ánh mắt Châu Thời Diệc mới sáng rực, trong lòng như muốn nhảy cẫng lên mà gào thét. Chỉ cần quan sát cái vẻ mặt tươi cười hí hửng cùng thân mình đang rung rung, thì anh nghĩ gì tôi đã biết rõ. Nó sáng như ban ngày từ lâu rồi.
Cứ có cảm giác như đang bị lừa ấy...
Thành công chuyển qua nhà mới, cơ mà cũng phải đối phó với mẹ tôi về chuyện này nữa. Với tính khí của mẹ thì chắc chẳng còn quan tâm đâu, nhưng không đồng nghĩa với việc mẹ tôi sẽ thỏa ý
Những ngày cuối đông lạnh lẽo nhàn nhạt trôi qua, rồi ngày đầu của năm mới lại đến. Tiết trời vẫn còn lạnh giá như vậy, là do đầu tháng một nên vẫn chưa hết đông sao?
Vì còn hơn một tháng nữa là đến tết Nguyên Đán, cũng được khoảng thời gian khá lâu tôi không trở về nhà. Mới ăn cơm tối xong thì đã thấy số điện thoại lạ gọi tới, bắt máy hóa ra là số của mẹ tôi.
"Doãn Doãn, ngày mai về nhà mua đồ tết với mẹ!"
Nghe ngữ điệu này thì mẹ đã hết giận tôi rồi, liền trả lời lại đường dây bên một tiếng "Vâng" mà thôi. (3°
Khi mặt trời rạng lên ánh cam từ hướng đông ngoại thành, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền xinh đẹp kia nhíu chặt, lúc nhúc đi tìm một nơi có bóng râm để trốn chạy khỏi tia nắng ấm.
Hai đứa lặng đứng, Châu Thời Diệc cụp mắt, nhìn tấm ảnh đang nằm ngay trên mũi giày. (2
Tôi hít một hơi thật sâu, hạ hai cánh tay đang cố với lấy cuốn tạp chí xuống mà lủi thủi, rón rén rời đi về phía cửa.
"Doãn Doãn!"
Cả người tôi giật thót, chân tóc dựng ngược mà vào tư thế đứng nghiêm.
"S... Sao vậy?" Giọng nói gượng gạo, không ngừng lắp bắp mà đổ đầy mồ hôi trên trán khi quay đầu lại, nhìn
Châu Thời Diệc.
Anh nhặt một trong số những tấm ảnh dưới sàn lên, khóe miệng toe toét nhưng vầng trán toàn là một màu đen ngòm.
"Doãn Doãn thích xem mấy thứ này quá nhỉ?" (2
Tôi bật cười, trong đó có nhiều phần là do ngượng ngùng không biết nên làm gì, hai lòng bàn tay vỗ vào nhau, nói: "Ha... Haha, hiểu lầm, là... của Tử Khâm gửi nhờ chỗ em đó!"
Xin lỗi, bạn thân à tôi xin lỗi bạn, dù sao thì cứu người phải được ưu tiên hàng đầu... (2
"Vậy hả? Vậy anh giữ hộ nhé?" Châu Thời Diệc đây là đang giả ngu đi? Tôi sẽ không để cho anh nắm thóp được mình đâu, liền tủm tỉm đáp lại. (1
"À... Được thôi!" Đôi mắt đào hoa vẫn dán chặt vào mấy tấm ảnh trong tay Châu Thời Diệc, hiện lên tia tiếc nuối mà không nỡ bỏ.
Đó toàn là những hình tôi phải vất vả lắm mới có thể sưu tầm được.
Thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân xong, Châu Thời Diệc liền kéo va-li rời khỏi căn hộ của tôi. Còn tâm tôi thì vẫn hướng về mấy tấm ảnh đã bị Châu Thời Diệc thẳng tay vứt bỏ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh, gọi điện cho quản lý chung cư bàn về chuyện chuyển nhượng tiền cọc.
Còn tưởng sẽ rất khó khăn, nhưng khi nghe tôi nhắc đến sẽ sống chung một căn hộ ở chung cư này với bạn trai, thì ông quản lý đã gấp gáp đồng ý ngay. Y là không tìm được nhân duyên tốt nên giờ phải đi tích đức cho bớt nghiệp sao?
Lúc đàm phán thuê căn hộ này, tôi có nắm hồ sơ về chủ quản lý để tiện nói chuyện với nhau hơn. Ai ngờ lại vô tình phát hiện, ổng có hai đời vợ rồi, nhưng trùng hợp là cả hai đều cắm cho ổng cái sừng dài 3 mét.
Vừa nhận được thông báo tiền đã được chuyển khoản thành công, còn chưa kịp đi vào căn hộ của Châu Thời Diệc thì đã bị anh vội vàng túm lấy cổ tay mà lôi vào.
"Tất cả mọi thứ ở đây đều của Doãn Doãn hết!" Anh quơ tay chỉ khắp phòng khách cho tới phòng ngủ, cái vẻ mặt vui sướng khi đạt được ý muốn hiện hết lên trên mặt. Tôi nghịch ngợm, giọng điệu trêu đùa dò hỏi một câu:
"Vậy anh cũng là của em à?"
Tai anh ửng đỏ, dù cố che giấu đi vài phần xấu hổ nhưng nó vẫn còn hiện nguyên ra đấy, không thể nào vùi dập đi được.
Thời Diệc chỉ dám quay đi, ngại ngùng khi đối mặt với tôi cùng với biểu cảm trêu ghẹo trên khuôn mặt ranh mãnh đó. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy người đàn ông này đáng yêu quá đi mất...
Tới khi đặt chân vào phòng ngủ, thu hút sự chú ý từ đôi đồng tử nhạt màu cà phê của cô gái là vỏn vẹn chỉ có một chiếc giường. Chân mày bỗng chốc hơi cau lại, hàng mi hai bên híp xuống.
"Em... ngủ ở đâu?"
"Trên giường!" Hai từ với ý nghĩa rất bình thường, nhưng qua miệng Châu Thời Diệc thì nó lại trở thành lời kêu gọi của một tên dê xồm, biến thái. (1
Tôi liếc anh lấy một cái, lại hỏi thêm một câu: "Vậy còn anh?"
"Tất nhiên là ngủ cùng bảo bối Doãn Doãn rồi!" Châu Thời Diệc chớp chớp đôi mắt, hai con ngươi long lanh cố tình tỏ ra đáng thương nhìn người con gái trước mặt. (°
Nhưng ngay sau đó, chỉ với ba chữ phát ra từ miệng tôi đã đập nát cái bản mặt mơ mộng hão huyền của anh.
"Không thể được!"
Đôi mắt phù quang vẫn không quên dao động nhiều hơn, nó long lanh nhìn tôi mà nũng nịu.
Tôi hắng giọng, vùng má đã bị một màu hồng phiếm bao trọn nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên:
"E... E hèm, ngủ chung cũng được, nhưng mà phải có vạch ngăn đánh dấu đấy!"
Cái gì vậy Mộc Doãn, cô quá dễ mềm lòng với khuôn mặt kia rồi đấy. Tịnh tâm, phải tịnh tâm.
Lúc này, ánh mắt Châu Thời Diệc mới sáng rực, trong lòng như muốn nhảy cẫng lên mà gào thét. Chỉ cần quan sát cái vẻ mặt tươi cười hí hửng cùng thân mình đang rung rung, thì anh nghĩ gì tôi đã biết rõ. Nó sáng như ban ngày từ lâu rồi.
Cứ có cảm giác như đang bị lừa ấy...
Thành công chuyển qua nhà mới, cơ mà cũng phải đối phó với mẹ tôi về chuyện này nữa. Với tính khí của mẹ thì chắc chẳng còn quan tâm đâu, nhưng không đồng nghĩa với việc mẹ tôi sẽ thỏa ý
Những ngày cuối đông lạnh lẽo nhàn nhạt trôi qua, rồi ngày đầu của năm mới lại đến. Tiết trời vẫn còn lạnh giá như vậy, là do đầu tháng một nên vẫn chưa hết đông sao?
Vì còn hơn một tháng nữa là đến tết Nguyên Đán, cũng được khoảng thời gian khá lâu tôi không trở về nhà. Mới ăn cơm tối xong thì đã thấy số điện thoại lạ gọi tới, bắt máy hóa ra là số của mẹ tôi.
"Doãn Doãn, ngày mai về nhà mua đồ tết với mẹ!"
Nghe ngữ điệu này thì mẹ đã hết giận tôi rồi, liền trả lời lại đường dây bên một tiếng "Vâng" mà thôi. (3°
Khi mặt trời rạng lên ánh cam từ hướng đông ngoại thành, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền xinh đẹp kia nhíu chặt, lúc nhúc đi tìm một nơi có bóng râm để trốn chạy khỏi tia nắng ấm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương