Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 47: Ngủ Chung
Đôi mắt xinh đẹp đang nhắm nghiền, hơi dao động vì tia nắng chiếu rọi qua lớp kính cửa. Cái đầu nho nhỏ không ngừng ngọ nguậy, rúc vào bóng râm ngay bên cạnh để chạy trốn khỏi ánh sáng.
Nhưng sao lại có hơi thở ấm áp truyền thẳng vào da mặt thế này... Cả thơ thể đều được bao trọn, như mình đang đóng vai trò là một con thú nhồi bông để ôm. (2
Đôi mắt đang nhíu chặt bỗng bừng mở, ánh nhìn lờ mờ cố gắng thích nghi với môi trường ánh sáng bên ngoài, rồi lại bị một vật thể to lớn chắn mất tầm nhìn hướng về cửa ban công.
"Á..." Vừa thét lên một tiếng, tôi co chân lên đạp thẳng vào người ai kia đang nằm bên cạnh, đôi tay to lớn đó vừa rồi còn không quên ôm lấy thân thể bé nhỏ, để tôi rúc đầu vào lòng ngực.
Một tiếng "bịch" phát ra, Châu Thời Diệc bị một đạp của tôi làm té ngã nhào xuống sàn, trong lúc còn mơ màng chưa tỉnh giấc. (3
"Châu Thời Diệc, anh dám vượt qua vạch à?" Tôi gằn giọng, cánh tay vươn ra cầm lấy quyển sách trên kệ bàn đầu giường, ném thẳng vào mặt người đàn ông đang ngồi ngửa, khó hiểu mà xoa xoa đầu nhìn tôi. (1
"Hic, sao Doãn Doãn đá anh? Còn ném anh nữa..." Khuôn mặt ngây thơ vô tội đó dùng đôi mắt ươn ướt chăm chăm vào tôi, lần này quyết không được mềm lòng nữa. (2
Tôi lại gằn giọng, tức giận tra hỏi: "Nói, sao anh dám vượt qua ranh giới hả?"
Châu Thời Diệc vẫn ngây ngô nhìn tôi, làm ra vẻ như mình bị đổ thừa, oan ức nói: "Đâu có, anh vẫn nằm ở chỗ cũ mà... hic!"
Người này cũng nói dối trắng trợn quá đi? Tôi càng bực dọc thêm vài phần mà liếc mắt về phía vách ngăn, chưa đầy hai giây liền thu về vị trí ban đầu, ngón tay thì chỉ thẳng vào đó.
"Lại còn nói dối, rõ ràng anh..." Một hình ảnh lóe lên bên trong đại não, bây giờ nó mới có thể tiếp nhận thông tin nhanh chóng. Cái đầu nhỏ quay phắt lại, đưa con ngươi quan sát kĩ sợi dây dùng đế làm vách ngăn đang lơ lửng vì được cột từ đầu giường xuống tới giá treo quần áo cạnh tủ đựng đồ. I
Điều quan trọng hơn cả, đó chính là sợi dây này ở ngay sau lưng tôi, còn tôi thì ngồi gọn qua phần giường của
Châu Thời Diệc. 2
Anh thấy tôi đang nói dở dang bỗng ngừng lại thì để ý tới ánh mắt của cô gái này hiện tại, giọng điệu đó trở nên ngứa đòn, chớp lấy thời cơ mà bắt chẹp.
"Đó thấy chưa, rõ ràng Doãn Doãn vượt vạch cản trước mà lại nói anh!" (1
Tên này cũng cơ hội quá rồi đó.
Nhưng mà cũng có thể Châu Thời Diệc kéo tôi qua cơ mà? Không đời nào tôi lại ngủ hỗn tới mức trườn qua trườn lại như vậy được.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra nghi kị lườm Châu Thời Diệc, nhưng trong lòng cứ không ngưng được việc ái ngại, có thể là thật sự đã hiểu lầm người này rồi.
Tôi chỉ còn cách đánh lạc hướng bằng một tiếng hắng giọng, liền chuyển qua chủ đề khác: "E hèm, hôm nay em phải về nhà, nếu anh có mua cơm bên ngoài thì không cần chừa phần em đâu!"
Châu Thời Diệc ngạc nhiên nhìn tôi, nhướn nhướn chân mày: "Vậy sao? Hôm nay anh cũng đi gặp bạn thân, còn đang sợ không biết có nên để Doãn Doãn ở nhà không!":
Một câu Doãn Doãn, hai câu Doãn Doãn. Bây giờ người đàn ông này gọi cái tên đó cũng thuận miệng quá thể ấy nhi? (2
Bàn chân rời khỏi chiếc giường ấm áp mà đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, mang vào đôi dép bông để lấy lại cảm giác được sưởi ấm mùa đông.
Tôi nhanh chóng chọn lựa quần áo, mặc trên mình một cái áo len cổ cao, đi cùng là chiếc quần suông nhạt màu da trời. Do mới là ngày đầu của tháng một, nên thời tiết vẫn chẳng xi nhê miếng nào, đành phải khoác thêm chiếc áo trench coat màu be.
Thấy Châu Thời Diệc vẫn còn đang cặm cụi, mò mẫm trong phòng tắm nãy giờ nên tôi chẳng tạm biệt anh nữa.
Đường phố bây giờ đông vui hơn hẳn, có lẽ Tết sắp cận kề nên mọi người ra đường nhiều hơn thường ngày. Trên đường về dinh thự của nhà, tôi có ghé qua một tiệm bánh ngọt.
Là vì muốn mua một cái baumkuchen cho mẹ tôi, bà ấy rất thích ăn loại bánh này, từ mấy chục năm trước đã như vậy. Nhưng mà không hẳn chỉ vì mua tặng mẹ, mà tôi có nghe mẹ nói hôm nay bạn thân của bà ấy cũng có ghé qua chơi.
Tôi nhớ đã từng gặp người này từ hồi còn nhỏ, nhưng lúc đó mới chỉ 4 tuổi nên bây giờ không thể nào nhớ rõ khuôn mặt cô ấy ra sao. Chắc bây giờ phải thay đối lắm rồi đi? (1
Vừa đặt chân vào trong nhà, ánh mắt tôi đã va phải hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện rôm rả, mẹ tôi ngồi đối diện mặt với cửa, còn người kia thì quay lưng về phía tôi.
"Quan trọng nhất là, hôm nay Doãn Doãn sẽ về!"
"Vậy sao? Cũng phải mấy chục năm không gặp con bé rồi nhỉ? Tớ nhớ lần cuối gặp hình như là con bé mới 4, 5
tuổi!" (1
"Đúng rồi, thằng bé Cảnh Trì đang đi đón A..." Mẹ tôi cứ thế mà cười cười nói nói, cứ như bạn lâu năm mới gặp lại vậy. Nhưng vừa nhìn thấy tôi bước vào thì hai cánh tay của bà đang khua khua bỗng dừng lại.
Khóe miệng vẫn cong lên mà đứng dậy.
"Doãn Doãn về rồi đó hả?"
"Dạ!" Tôi đặt tạm hộp bánh baumkuchen lên trên tủ đựng giày, khom người lấy tạm một đôi dép mang trong nhà vào rồi xách chiếc hộp đi thẳng lại.
Cơ mà giọng nói của người phụ nữ kia sao quen quá... cứ có cảm giác là mới được nghe cách đây chỉ gần một tháng thôi, chắc là do đã từng nghe hồi còn nhỏ. ()
"Hôm qua mẹ kêu cô Dương bạn mẹ ghé qua chơi, nên con tiện thể mua loại bánh mà hai người thích."
Nhưng sao lại có hơi thở ấm áp truyền thẳng vào da mặt thế này... Cả thơ thể đều được bao trọn, như mình đang đóng vai trò là một con thú nhồi bông để ôm. (2
Đôi mắt đang nhíu chặt bỗng bừng mở, ánh nhìn lờ mờ cố gắng thích nghi với môi trường ánh sáng bên ngoài, rồi lại bị một vật thể to lớn chắn mất tầm nhìn hướng về cửa ban công.
"Á..." Vừa thét lên một tiếng, tôi co chân lên đạp thẳng vào người ai kia đang nằm bên cạnh, đôi tay to lớn đó vừa rồi còn không quên ôm lấy thân thể bé nhỏ, để tôi rúc đầu vào lòng ngực.
Một tiếng "bịch" phát ra, Châu Thời Diệc bị một đạp của tôi làm té ngã nhào xuống sàn, trong lúc còn mơ màng chưa tỉnh giấc. (3
"Châu Thời Diệc, anh dám vượt qua vạch à?" Tôi gằn giọng, cánh tay vươn ra cầm lấy quyển sách trên kệ bàn đầu giường, ném thẳng vào mặt người đàn ông đang ngồi ngửa, khó hiểu mà xoa xoa đầu nhìn tôi. (1
"Hic, sao Doãn Doãn đá anh? Còn ném anh nữa..." Khuôn mặt ngây thơ vô tội đó dùng đôi mắt ươn ướt chăm chăm vào tôi, lần này quyết không được mềm lòng nữa. (2
Tôi lại gằn giọng, tức giận tra hỏi: "Nói, sao anh dám vượt qua ranh giới hả?"
Châu Thời Diệc vẫn ngây ngô nhìn tôi, làm ra vẻ như mình bị đổ thừa, oan ức nói: "Đâu có, anh vẫn nằm ở chỗ cũ mà... hic!"
Người này cũng nói dối trắng trợn quá đi? Tôi càng bực dọc thêm vài phần mà liếc mắt về phía vách ngăn, chưa đầy hai giây liền thu về vị trí ban đầu, ngón tay thì chỉ thẳng vào đó.
"Lại còn nói dối, rõ ràng anh..." Một hình ảnh lóe lên bên trong đại não, bây giờ nó mới có thể tiếp nhận thông tin nhanh chóng. Cái đầu nhỏ quay phắt lại, đưa con ngươi quan sát kĩ sợi dây dùng đế làm vách ngăn đang lơ lửng vì được cột từ đầu giường xuống tới giá treo quần áo cạnh tủ đựng đồ. I
Điều quan trọng hơn cả, đó chính là sợi dây này ở ngay sau lưng tôi, còn tôi thì ngồi gọn qua phần giường của
Châu Thời Diệc. 2
Anh thấy tôi đang nói dở dang bỗng ngừng lại thì để ý tới ánh mắt của cô gái này hiện tại, giọng điệu đó trở nên ngứa đòn, chớp lấy thời cơ mà bắt chẹp.
"Đó thấy chưa, rõ ràng Doãn Doãn vượt vạch cản trước mà lại nói anh!" (1
Tên này cũng cơ hội quá rồi đó.
Nhưng mà cũng có thể Châu Thời Diệc kéo tôi qua cơ mà? Không đời nào tôi lại ngủ hỗn tới mức trườn qua trườn lại như vậy được.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra nghi kị lườm Châu Thời Diệc, nhưng trong lòng cứ không ngưng được việc ái ngại, có thể là thật sự đã hiểu lầm người này rồi.
Tôi chỉ còn cách đánh lạc hướng bằng một tiếng hắng giọng, liền chuyển qua chủ đề khác: "E hèm, hôm nay em phải về nhà, nếu anh có mua cơm bên ngoài thì không cần chừa phần em đâu!"
Châu Thời Diệc ngạc nhiên nhìn tôi, nhướn nhướn chân mày: "Vậy sao? Hôm nay anh cũng đi gặp bạn thân, còn đang sợ không biết có nên để Doãn Doãn ở nhà không!":
Một câu Doãn Doãn, hai câu Doãn Doãn. Bây giờ người đàn ông này gọi cái tên đó cũng thuận miệng quá thể ấy nhi? (2
Bàn chân rời khỏi chiếc giường ấm áp mà đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, mang vào đôi dép bông để lấy lại cảm giác được sưởi ấm mùa đông.
Tôi nhanh chóng chọn lựa quần áo, mặc trên mình một cái áo len cổ cao, đi cùng là chiếc quần suông nhạt màu da trời. Do mới là ngày đầu của tháng một, nên thời tiết vẫn chẳng xi nhê miếng nào, đành phải khoác thêm chiếc áo trench coat màu be.
Thấy Châu Thời Diệc vẫn còn đang cặm cụi, mò mẫm trong phòng tắm nãy giờ nên tôi chẳng tạm biệt anh nữa.
Đường phố bây giờ đông vui hơn hẳn, có lẽ Tết sắp cận kề nên mọi người ra đường nhiều hơn thường ngày. Trên đường về dinh thự của nhà, tôi có ghé qua một tiệm bánh ngọt.
Là vì muốn mua một cái baumkuchen cho mẹ tôi, bà ấy rất thích ăn loại bánh này, từ mấy chục năm trước đã như vậy. Nhưng mà không hẳn chỉ vì mua tặng mẹ, mà tôi có nghe mẹ nói hôm nay bạn thân của bà ấy cũng có ghé qua chơi.
Tôi nhớ đã từng gặp người này từ hồi còn nhỏ, nhưng lúc đó mới chỉ 4 tuổi nên bây giờ không thể nào nhớ rõ khuôn mặt cô ấy ra sao. Chắc bây giờ phải thay đối lắm rồi đi? (1
Vừa đặt chân vào trong nhà, ánh mắt tôi đã va phải hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện rôm rả, mẹ tôi ngồi đối diện mặt với cửa, còn người kia thì quay lưng về phía tôi.
"Quan trọng nhất là, hôm nay Doãn Doãn sẽ về!"
"Vậy sao? Cũng phải mấy chục năm không gặp con bé rồi nhỉ? Tớ nhớ lần cuối gặp hình như là con bé mới 4, 5
tuổi!" (1
"Đúng rồi, thằng bé Cảnh Trì đang đi đón A..." Mẹ tôi cứ thế mà cười cười nói nói, cứ như bạn lâu năm mới gặp lại vậy. Nhưng vừa nhìn thấy tôi bước vào thì hai cánh tay của bà đang khua khua bỗng dừng lại.
Khóe miệng vẫn cong lên mà đứng dậy.
"Doãn Doãn về rồi đó hả?"
"Dạ!" Tôi đặt tạm hộp bánh baumkuchen lên trên tủ đựng giày, khom người lấy tạm một đôi dép mang trong nhà vào rồi xách chiếc hộp đi thẳng lại.
Cơ mà giọng nói của người phụ nữ kia sao quen quá... cứ có cảm giác là mới được nghe cách đây chỉ gần một tháng thôi, chắc là do đã từng nghe hồi còn nhỏ. ()
"Hôm qua mẹ kêu cô Dương bạn mẹ ghé qua chơi, nên con tiện thể mua loại bánh mà hai người thích."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương