Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào
Chương 11: Đồn cho đúng
Lúc Trịnh Tương Hảo quay về lớp học cũng không tránh khỏi việc bị nhiều người xăm soi, nói thẳng ra thì ở cái Trường Trung học Thành Đô này ai mà không biết đàn anh Dương Quang Hành từ trước đến giờ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi người, vì thế nên đừng nói đến việc đưa tay xoa đầu một đàn em, chỉ nói đến việc đứng lại trò chuyện cũng đủ kì quái rồi.
Từ phòng họp của Thập Kiệt Niên kéo dài đến lớp 10A, ai nấy đều xì xầm nói cô là một tiểu hồ ly biết cách dỗ ngọt nam sinh, hết Niên Cầm Bách rồi đến Dương Quang Hành, sớm muộn gì tất cả nam sinh ở trường này rồi cũng sẽ bị cô dụ dỗ thôi.
Ban đầu Trịnh Tương Hảo không định chú ý lắm, nhưng có một nữ sinh gần đó có vẻ như không biết giữ miệng lắm, cô ta đã nhìn người bạn bên cạnh, nói:
- Nhìn kìa, con nhỏ đó là thủ khoa năm nay đó, ỷ vào việc bản thân có thành tích cao hơn một chút nên đã dụ dỗ Niên Cầm Bách, thậm chí là đàn anh Nhị tọa nữa, đúng là hồ ly gian xảo mà.
- Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa, không ngờ nhân cách lại thối nát như vậy.
- Tớ còn nghe nói vì cô ta mà Niên Cầm Bách và Niên An Dực có cãi nhau ở lớp ngay ngày đầu tiên nhận lớp đó. Cậu nói xem, dù Niên Cầm Bách học tệ nhưng cũng là anh em ruột với Niên An Dực, vậy mà lại vì một đứa con gái không biết chui ở đâu ra mà cãi nhau, nếu không phải do con nhỏ đó thì do ai?
Hai người đó cứ một câu rồi lại một câu nói xấu người khác mà không biết rằng Trịnh Tương Hảo vẫn nghe thấy từ đầu đến cuối, vốn dĩ cô không định chấp nhặt việc nhỏ này, nhưng từ đâu không biết, Niên Cầm Bách đã xông đến phía trước cô, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo của hai bạn nữ sinh kia, lạnh nhạt nói:
- Miệng hai người thối quá, có cần tôi đem đi rửa sạch không?
Nữ sinh kia thấy Niên Cầm Bách liền run rẩy, liền nhanh miệng nói:
- Không cần... Không cần... Niên Cầm Bách... Cậu... Cậu... Lẽ nào cậu vì con nhỏ đó mà đánh người? Hơn nữa tôi còn là nữ đó!
- Nữ thì sao, là nữ thì tôi không được đánh à? Pháp luật nào cấm tôi đánh? Chẳng phải các người luôn muốn đòi bình đẳng giữa nam và nữ sao? Sao gặp chuyện lại đem giới tính ra để làm lý do rồi?
Hai bạn nữ đó cũng á khẩu không biết nói gì thêm, đến đây Trịnh Tương Hảo liền nhanh chân bước đến, cô giữ tay của Niên Cầm Bách lại, nhỏ giọng nói:
- Niên Cầm Bách, đừng đánh nhau... Chúng ta về lớp.
- Tiểu Ngọt Ngào, vì em quá hiền lành nên bọn họ mới dễ bắt nạt em, bây giờ anh...
- Đi về lớp! Lẽ nào anh không nghe thấy tôi nói gì sao?
Có lẽ Niên Cầm Bách đã nhìn thấy Trịnh Tương Hảo đang tức giận, anh cũng biết cô không phải giận vì bản thân bị nói xấu, mà việc khiến cô giận là anh đã tự ý đứng ra làm chủ cho cô. Dù rằng cô có bị nói xấu thì đó cũng là chuyện của cá nhân cô, bản thân Trịnh Tương Hảo cũng không muốn vì mình mà Niên Cầm Bách lại bị phạt.
Vì cô nghe Cao Tuyết Nghênh nói rồi, nếu Niên Cầm Bách còn phạm sai lầm một lần nữa thì sẽ bị đuổi học, đương nhiên việc anh muốn làm gì thì cô không quan tâm, nhưng việc này lại là vì cô... Cô không muốn thấy ai đó vì mình mà phải bị đuổi học.
Sau khi nói với Niên Cầm Bách xong thì Trịnh Tương Hảo cũng quay về lớp, lúc này anh cũng chỉ nhìn theo với một sự xót xa ở trong lòng, anh thật sự không nghĩ rằng sẽ có ngày Tiểu Ngọt Ngào của mình sẽ bị người ta nói là hồ ly tinh.
Nghĩ đến đây, Niên Cầm Bách cũng buông tay thả hai nữ sinh kia ra, lại nói:
- Loan tin thì loan cho đúng. Là tôi quyến rũ Tiểu Ngọt Ngào, cô ấy chưa từng quyến rũ tôi, biết chưa? Hơn nữa thì Nhị tọa đại nhân của các người cũng không thích nữ nhân. Đừng có làm Tiểu Ngọt Ngào của tôi thấy khó chịu, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua đâu... Hiểu chứ?
Nói xong Niên Cầm Bách cũng không quan tâm đến hai kẻ lắm lời kia mà đi vào trong lớp tìm Tiểu Ngọt Ngào của mình, anh vừa ngồi xuống đã thấy Trịnh Tương Hảo lấy tập sách ra chuẩn bị vào học, tựa như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đến đây, Niên Cầm Bách cũng nhỏ giọng nói:
- Bé cưng? Em có sao không?
Nhưng Trịnh Tương Hảo lúc này đã xem anh là không khí, trực tiếp bán cho anh một vài kí bơ chất lượng.
Thấy mình bị Tiểu Ngọt Ngào quăng mấy trái bơ thì anh liền nhanh chóng kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói:
- Bé cưng? Em giận anh à?
Nhưng Trịnh Tương Hảo vẫn nhất quyết là không quan tâm.
- Bé cưng à, em sao vậy? Anh làm gì sai khiến em giận hả? Em chỉ cần nói ra thôi anh sẽ sửa mà.
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần em nói thì anh nhất định làm.
- Vậy thì chú ý học tập chút, đừng khiến chị Tuyết Nghênh lo lắng nữa.
Từ phòng họp của Thập Kiệt Niên kéo dài đến lớp 10A, ai nấy đều xì xầm nói cô là một tiểu hồ ly biết cách dỗ ngọt nam sinh, hết Niên Cầm Bách rồi đến Dương Quang Hành, sớm muộn gì tất cả nam sinh ở trường này rồi cũng sẽ bị cô dụ dỗ thôi.
Ban đầu Trịnh Tương Hảo không định chú ý lắm, nhưng có một nữ sinh gần đó có vẻ như không biết giữ miệng lắm, cô ta đã nhìn người bạn bên cạnh, nói:
- Nhìn kìa, con nhỏ đó là thủ khoa năm nay đó, ỷ vào việc bản thân có thành tích cao hơn một chút nên đã dụ dỗ Niên Cầm Bách, thậm chí là đàn anh Nhị tọa nữa, đúng là hồ ly gian xảo mà.
- Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa, không ngờ nhân cách lại thối nát như vậy.
- Tớ còn nghe nói vì cô ta mà Niên Cầm Bách và Niên An Dực có cãi nhau ở lớp ngay ngày đầu tiên nhận lớp đó. Cậu nói xem, dù Niên Cầm Bách học tệ nhưng cũng là anh em ruột với Niên An Dực, vậy mà lại vì một đứa con gái không biết chui ở đâu ra mà cãi nhau, nếu không phải do con nhỏ đó thì do ai?
Hai người đó cứ một câu rồi lại một câu nói xấu người khác mà không biết rằng Trịnh Tương Hảo vẫn nghe thấy từ đầu đến cuối, vốn dĩ cô không định chấp nhặt việc nhỏ này, nhưng từ đâu không biết, Niên Cầm Bách đã xông đến phía trước cô, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo của hai bạn nữ sinh kia, lạnh nhạt nói:
- Miệng hai người thối quá, có cần tôi đem đi rửa sạch không?
Nữ sinh kia thấy Niên Cầm Bách liền run rẩy, liền nhanh miệng nói:
- Không cần... Không cần... Niên Cầm Bách... Cậu... Cậu... Lẽ nào cậu vì con nhỏ đó mà đánh người? Hơn nữa tôi còn là nữ đó!
- Nữ thì sao, là nữ thì tôi không được đánh à? Pháp luật nào cấm tôi đánh? Chẳng phải các người luôn muốn đòi bình đẳng giữa nam và nữ sao? Sao gặp chuyện lại đem giới tính ra để làm lý do rồi?
Hai bạn nữ đó cũng á khẩu không biết nói gì thêm, đến đây Trịnh Tương Hảo liền nhanh chân bước đến, cô giữ tay của Niên Cầm Bách lại, nhỏ giọng nói:
- Niên Cầm Bách, đừng đánh nhau... Chúng ta về lớp.
- Tiểu Ngọt Ngào, vì em quá hiền lành nên bọn họ mới dễ bắt nạt em, bây giờ anh...
- Đi về lớp! Lẽ nào anh không nghe thấy tôi nói gì sao?
Có lẽ Niên Cầm Bách đã nhìn thấy Trịnh Tương Hảo đang tức giận, anh cũng biết cô không phải giận vì bản thân bị nói xấu, mà việc khiến cô giận là anh đã tự ý đứng ra làm chủ cho cô. Dù rằng cô có bị nói xấu thì đó cũng là chuyện của cá nhân cô, bản thân Trịnh Tương Hảo cũng không muốn vì mình mà Niên Cầm Bách lại bị phạt.
Vì cô nghe Cao Tuyết Nghênh nói rồi, nếu Niên Cầm Bách còn phạm sai lầm một lần nữa thì sẽ bị đuổi học, đương nhiên việc anh muốn làm gì thì cô không quan tâm, nhưng việc này lại là vì cô... Cô không muốn thấy ai đó vì mình mà phải bị đuổi học.
Sau khi nói với Niên Cầm Bách xong thì Trịnh Tương Hảo cũng quay về lớp, lúc này anh cũng chỉ nhìn theo với một sự xót xa ở trong lòng, anh thật sự không nghĩ rằng sẽ có ngày Tiểu Ngọt Ngào của mình sẽ bị người ta nói là hồ ly tinh.
Nghĩ đến đây, Niên Cầm Bách cũng buông tay thả hai nữ sinh kia ra, lại nói:
- Loan tin thì loan cho đúng. Là tôi quyến rũ Tiểu Ngọt Ngào, cô ấy chưa từng quyến rũ tôi, biết chưa? Hơn nữa thì Nhị tọa đại nhân của các người cũng không thích nữ nhân. Đừng có làm Tiểu Ngọt Ngào của tôi thấy khó chịu, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua đâu... Hiểu chứ?
Nói xong Niên Cầm Bách cũng không quan tâm đến hai kẻ lắm lời kia mà đi vào trong lớp tìm Tiểu Ngọt Ngào của mình, anh vừa ngồi xuống đã thấy Trịnh Tương Hảo lấy tập sách ra chuẩn bị vào học, tựa như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đến đây, Niên Cầm Bách cũng nhỏ giọng nói:
- Bé cưng? Em có sao không?
Nhưng Trịnh Tương Hảo lúc này đã xem anh là không khí, trực tiếp bán cho anh một vài kí bơ chất lượng.
Thấy mình bị Tiểu Ngọt Ngào quăng mấy trái bơ thì anh liền nhanh chóng kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói:
- Bé cưng? Em giận anh à?
Nhưng Trịnh Tương Hảo vẫn nhất quyết là không quan tâm.
- Bé cưng à, em sao vậy? Anh làm gì sai khiến em giận hả? Em chỉ cần nói ra thôi anh sẽ sửa mà.
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần em nói thì anh nhất định làm.
- Vậy thì chú ý học tập chút, đừng khiến chị Tuyết Nghênh lo lắng nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương