Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào

Chương 10: Mối nguy hại là tiểu bạch ngọt



Tạm gác lại chuyện về gia đình của anh, Trịnh Tương Hảo và Cao Tuyết Nghênh cũng đã đến được phòng họp của Thập Kiệt Niên, vì là ngày đầu tiên gặp mặt nên cô cũng không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu rồi chào hỏi.

Đến đây Niên An Dực mới nhìn Hồ Tĩnh - người đang ở vị trí Nhất tọa, nói:

- Đàn anh, em vẫn chưa hiểu tại sao em và đồng học Trịnh lại vào được Thập Kiệt Niên? Bình thường thì chẳng phải đến lớp 11 mới có tư cách này sao?

Hồ Tĩnh cũng chỉ nhìn Niên An Dực rồi mỉm cười, nói:

- Từ trước đến nay vị trí của Thập Kiệt Niên vẫn luôn không cố định, có thể mỗi năm sẽ thay đổi một lần, hoặc là qua một học kì sẽ thay đổi một lần... Thậm chí... Là hằng tháng.

Trịnh Tương Hảo và Niên An Dực vẫn chưa hiểu, nếu nói vậy thì cuối cùng là vị trí của Thập Kiệt Niên được phán đoán qua những gì vậy chứ?

- Vậy vị trí của Thập Kiệt được ban ra theo quy định gì vậy ạ?

- Điểm số các tháng, các kì thi, đồng thời cũng là điểm rèn luyện của cả ba khối.

- Điểm rèn luyện sao?

Cao Tuyết Nghênh liền nhanh chóng nói tiếp, theo như quy định của Thập Kiệt Niên nói riêng và trường Trung học Thành Đô nói chung thì điểm số của Thập Kiệt đều sẽ thay đổi dựa vào điểm số ở trên lớp, cùng với điểm rèn luyện qua nhiều khía cạnh.

Có thể là vào lễ hội thể thao mùa xuân, lễ hội cắm trại mùa thu, tập huấn quân sự mùa đông, cuối cùng là hội trại mùa hè.

Chỉ cần những học sinh khác có điểm số trên lớp ổn và điểm rèn luyện cao thì vị trí của Thập Kiệt Niên có thể sẽ thay đổi, hoặc những thành viên đã ở trong Thập Kiệt cũng sẽ thay đổi khá đáng kể.

Đương nhiên, muốn ngồi được vị trí mà không ai ngồi được thì phải chịu được những áp lực mà không ai chịu được.

Trịnh Tương Hảo nghe xong cũng há hốc, nếu nói vậy thì rất có thể cô chỉ ngồi được vị trí Cửu tọa trong một tháng thôi ấy hả?



Còn chưa đợi cô sốc xong thì Niên An Dực lại nhìn Hồ Tĩnh, nói:

- Vậy điểm số của đàn anh là bao nhiêu ạ? Đàn anh Nhất tọa.

Chỉ cần nghe đến đây cũng đủ hiểu mục tiêu của Niên An Dực chính là cái ghế Nhất tọa trong Thập Kiệt, nói sao đi nữa thì đó cũng là một cái ghế mà ai cũng ao ước, nhưng quan trọng là cậu ấy có đủ khả năng để trèo lên hay không.

Hồ Tĩnh cũng chỉ nhìn Niên An Dực, sau đó lại nói:

- Tạm thời thì điểm số ba môn chính là 747, điểm rèn luyện năm nay vẫn chưa có.

Nghe đến đây thì đừng nói là Niên An Dực cảm thấy kinh ngạc, đến Trịnh Tương Hảo cũng giật mình, không ngờ rằng trên đời này còn có người trâu bò như vậy. Điểm tối đa của ba môn chính là 750, ấy thế mà đàn anh đã lấy được 747 điểm, lại còn chưa tính điểm rèn luyện. Thật sự là ngầu quá đi mất.

Nhưng Niên An Dực chỉ nhìn Hồ Tĩnh, cười nói:

- Em nhất định sẽ vượt qua anh!

Hồ Tĩnh cũng không run sợ, anh ấy chỉ nhìn Niên An Dực cười nói:

- Anh rất mong chờ.

Vì... Nói thật lòng Hồ Tĩnh cảm thấy Niên An Dực sẽ không bao giờ theo kịp được điểm số của mình.

Nhưng!

Nhưng mà cô bé ngọt ngào ở bên kia thì khác, Hồ Tĩnh đang có cảm giác chỉ cần một học kì... À không, chỉ cần hai, ba tháng nữa thôi, cô bé ngoan xinh yêu đó nhất định sẽ vượt qua mặt mình.

Cậu ấy nhất định phải đề phòng.

Sau khi cuộc họp kết thúc thi Trịnh Tương Hảo cũng chạy đi tìm Dương Quang Hành, thật ra cô không có ý gì cả, cô chỉ muốn hỏi xem mối quan hệ của anh ấy và Trịnh Tân Niệm đã phát triển đến đâu rồi thôi.



Nhưng Dương Quang Hành vừa thấy cô đuổi theo mình là liền nhíu mày nói:

- Tôi có người yêu rồi, hơn nữa... Dù rằng không có thì tôi cũng không thích con gái.

Gương mặt của Trịnh Tương Hảo ngây ra... Cô kiểu: "Biết rồi, có ai đánh đâu mà tự khai vậy chú?"

Ngay lập tức Trịnh Tương Hảo liền xua tay, lại cười nói:

- Em biết rồi, em còn biết người yêu của anh là ai nữa kìa.

Dương Quang Hành lúc này mới nhìn cô, giống như là nhớ ra gì đó, anh ấy liền mỉm cười, lại xoa đầu của Trịnh Tương Hảo, nói:

- Hóa ra em là em gái của anh ấy à? Dù rằng anh ấy nhắc đến em rất nhiều, nhưng toàn gọi em là nhóc đậu phụ nên anh không nhận ra.

- Vậy... Anh và anh trai của em thật sự đang hẹn hò sao? Anh không thấy anh ấy quá già à?

Dương Quang Hành lúc này liền đưa tay xoa cằm, lại nói:

- Cũng không già lắm mà, hơn nữa... Anh ấy rất hấp dẫn.

Trịnh Tương Hảo ngơ ngác, suy nghĩ của thiên tài đúng là lạ thật đó.

Nhưng dù sao thì cô cũng đã xác nhận xong rồi nên cô cũng phải nhanh chóng về lớp thôi, còn Dương Quang Hành cũng nhìn theo cô, đúng lúc đó Thẩm Thanh Chiếu cũng nhìn sang cậu ấy, nói:

- Gì đây? Thích cô bé đó à?

- Không, con bé là em vợ tương lai của tôi. Sau này chiếu cố bé nó một chút nhé.
Chương trước Chương tiếp