Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào
Chương 9: Cần nhất là "gia đình"
Còn chưa kịp vào đến lớp thì đã có một chị gái rất xinh đẹp đã chắn trước mặt của Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách, chẳng những thế mà chị ấy còn nhìn anh với cặp mắt vô cùng khó chịu, lại tức giận nói:
- Niên Cầm Bách, sao bây giờ cậu lại đổ đốn như vậy hả? Nếu như ông bà nội Niên biết cậu như vậy thì trên trời họ cũng...
- Cao Tuyết Nghênh! Ngậm miệng lại trước khi tôi đánh cậu!
Trịnh Tương Hảo bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra thì người con gái xinh đẹp trước mắt là Cao Tuyết Nghênh, là Bát tọa của Thập Kiệt Niên, đồng thời cũng là chị họ của Niên An Dực... Mà khoan, nếu nói vậy thì Cao Tuyết Nghênh cũng là chị họ của Niên Cầm Bách rồi nhỉ?
Nhưng mà... Tại sao Niên Cầm Bách lại có vẻ như không ưa Cao Tuyết Nghênh lắm...
Đến đây Niên Cầm Bách giống như chợt nhớ đến Trịnh Tương Hảo đang ở đây, anh cũng không muốn đôi co với Cao Tuyết Nghênh làm gì, anh liền nhàn nhạt nói:
- Tránh ra, chúng tôi cần đến lớp.
Nhưng Cao Tuyết Nghênh cũng không bỏ qua cơ hội này, chị gái đó liền khoác tay của Trịnh Tương Hảo, lại nói:
- Ngại quá, sáng nay Thập Kiệt Niên có cuộc họp, Cửu tọa Trịnh Tương Hảo cần phải đến!
- Cửu tọa? Tiểu Ngọt Ngào, em là Cửu tọa của Thập Kiệt Niên?
Đừng nói là Cao Tuyết Nghênh ngơ ngác, ngay cả Trịnh Tương Hảo cũng giật mình, cả hai người đều đồng thanh và nhìn về phía anh, nói:
- Tiểu Ngọt Ngào?
Thấy bản thân bị hớ thì Niên Cầm Bách cũng chỉ nói qua loa mấy câu để đánh trống lảng, tiếp sau đó lại nhìn sang Cao Tuyết Nghênh nói:
- Chẳng phải bình thường Thập Kiệt Niên đều không nhận tân học sinh mới vào sao? Cậu cũng là sang lớp 11 mới được vào mà?
- Biết sao bây giờ, có trách thì trách Tiểu Hảo Nhi có điểm số quá cao, lại thêm thằng em thiên tài của cậu nữa, chỉ với hai người họ đã đủ đá một số đàn anh, đàn chị lớp 11 rồi. Như cậu cũng biết đó, Thập Kiệt Niên là...
- Tôi không biết gì hết.
- Nè! Đừng có vô duyên ngắt lời người ta vậy chứ? Cái tên mặt lạnh khó ưa!
Nhưng cho dù Cao Tuyết Nghênh có tức giận đến mấy thì Niên Cầm Bách cũng không quan tâm đến, anh chỉ nhìn Trịnh Tương Hảo, nhỏ giọng nói:
- Em có số của anh rồi nhỉ? Nếu như ở Thập Kiệt Niên có ai ức hiếp em thì gọi anh ngay. Còn cặp sách thì anh sẽ đem đến lớp, gặp lại em sau nha.
Vừa mới nói chuyện dịu dàng với Trịnh Tương Hảo xong thì Niên Cầm Bách cũng nhìn Cao Tuyết Nghênh với cặp mắt không thể khó chịu hơn, lạnh giọng nói:
- Nhớ, không được để thằng con trai nào đến gần cô ấy, nếu không thì tôi sẽ xé xác cậu đấy.
Giao phó Trịnh Tương Hảo cho Cao Tuyết Nghênh xong thì Niên Cầm Bách cũng rời đi, bỏ lại một Trịnh Tương Hảo ngơ ngác như con nai tơ không biết đang xảy ra chuyện gì, riêng Cao Tuyết Nghênh thì vừa tức giận vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy kéo theo Trịnh Tương Hảo đến phòng họp của Thập Kiệt Niên, vừa nhìn cô, nói:
- Cũng lâu rồi chị mới thấy Niên Cầm Bách dịu dàng như vậy đó.
- Chị... Là chị họ của Niên Cầm Bách và Niên An Dực nhỉ?
- Nếu theo vai vế thì là vậy, nhưng do chị và Cầm Bách sinh cùng tháng cùng năm, nên cả hai xem nhau như bạn, chưa từng xem nhau là chị em. Nhưng chị vẫn sinh sớm hơn cậu ấy hai ngày đấy nhé.
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ mỉm cười, xem ra tính cách của Cao Tuyết Nghênh cũng không quá khó gần, nhưng mà cô vẫn không hiểu tại sao trong lời nói của chị ấy lại có nhiều sự khó xử nhỉ... Nhất là ba chữ "cũng lâu rồi", tức là trước kia tính cách của anh... Không phải độc tài như thế... Đúng không nhỉ?
- Đàn chị...
- Gọi chị là Tuyết Nghênh được rồi.
- Chị Tuyết Nghênh, tại sao anh ấy... Ý em là Niên Cầm Bách... Lại nổi loạn như vậy?
- Vì sự ra đi của ông bà nội của cậu ấy, vì là con thứ nên có vẻ Cầm Bách không được chú ý lắm, vì trước cậu ấy là một người anh trai đại tài, lập nhiều công trạng cho gia tộc, phía dưới là Niên An Dực... Như em thấy đó, An Dực là một thiên tài hiếm có, cực kỳ thông minh. Cho nên cha mẹ của họ sẽ thiên vị hai người kia hơn là Cầm Bách, từ nhỏ cậu ấy đã sống ở nhà tổ với ông bà nội, chỗ dựa và nguồn sống duy nhất cũng chỉ là ông bà nội...
Dừng một chút, Cao Tuyết Nghênh liền thở dài, nói:
- Nhưng một năm trước ông bà nội của cậu ấy đã qua đời rồi, nguồn sống duy nhất cũng đã mất, nên những gì Cầm Bách đang làm hiện tại... Chỉ là muốn thu hút sự chú ý của dì và dượng thôi.
Trịnh Tương Hảo nghe xong liền có hơi khựng lại, thật ra cô cũng hiểu được cảm giác khi mất đi người quan trọng... Nhưng có lẽ cô may mắn hơn anh, vì cô còn có một người cha yêu thương mình và một người anh trai vô cùng trân quý mình.
Niên Cầm Bách... Chắc hẳn đang cần một thứ để chữa lành... Mà thứ anh cần bây giờ, chỉ có thể là "gia đình" thôi.
- Niên Cầm Bách, sao bây giờ cậu lại đổ đốn như vậy hả? Nếu như ông bà nội Niên biết cậu như vậy thì trên trời họ cũng...
- Cao Tuyết Nghênh! Ngậm miệng lại trước khi tôi đánh cậu!
Trịnh Tương Hảo bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra thì người con gái xinh đẹp trước mắt là Cao Tuyết Nghênh, là Bát tọa của Thập Kiệt Niên, đồng thời cũng là chị họ của Niên An Dực... Mà khoan, nếu nói vậy thì Cao Tuyết Nghênh cũng là chị họ của Niên Cầm Bách rồi nhỉ?
Nhưng mà... Tại sao Niên Cầm Bách lại có vẻ như không ưa Cao Tuyết Nghênh lắm...
Đến đây Niên Cầm Bách giống như chợt nhớ đến Trịnh Tương Hảo đang ở đây, anh cũng không muốn đôi co với Cao Tuyết Nghênh làm gì, anh liền nhàn nhạt nói:
- Tránh ra, chúng tôi cần đến lớp.
Nhưng Cao Tuyết Nghênh cũng không bỏ qua cơ hội này, chị gái đó liền khoác tay của Trịnh Tương Hảo, lại nói:
- Ngại quá, sáng nay Thập Kiệt Niên có cuộc họp, Cửu tọa Trịnh Tương Hảo cần phải đến!
- Cửu tọa? Tiểu Ngọt Ngào, em là Cửu tọa của Thập Kiệt Niên?
Đừng nói là Cao Tuyết Nghênh ngơ ngác, ngay cả Trịnh Tương Hảo cũng giật mình, cả hai người đều đồng thanh và nhìn về phía anh, nói:
- Tiểu Ngọt Ngào?
Thấy bản thân bị hớ thì Niên Cầm Bách cũng chỉ nói qua loa mấy câu để đánh trống lảng, tiếp sau đó lại nhìn sang Cao Tuyết Nghênh nói:
- Chẳng phải bình thường Thập Kiệt Niên đều không nhận tân học sinh mới vào sao? Cậu cũng là sang lớp 11 mới được vào mà?
- Biết sao bây giờ, có trách thì trách Tiểu Hảo Nhi có điểm số quá cao, lại thêm thằng em thiên tài của cậu nữa, chỉ với hai người họ đã đủ đá một số đàn anh, đàn chị lớp 11 rồi. Như cậu cũng biết đó, Thập Kiệt Niên là...
- Tôi không biết gì hết.
- Nè! Đừng có vô duyên ngắt lời người ta vậy chứ? Cái tên mặt lạnh khó ưa!
Nhưng cho dù Cao Tuyết Nghênh có tức giận đến mấy thì Niên Cầm Bách cũng không quan tâm đến, anh chỉ nhìn Trịnh Tương Hảo, nhỏ giọng nói:
- Em có số của anh rồi nhỉ? Nếu như ở Thập Kiệt Niên có ai ức hiếp em thì gọi anh ngay. Còn cặp sách thì anh sẽ đem đến lớp, gặp lại em sau nha.
Vừa mới nói chuyện dịu dàng với Trịnh Tương Hảo xong thì Niên Cầm Bách cũng nhìn Cao Tuyết Nghênh với cặp mắt không thể khó chịu hơn, lạnh giọng nói:
- Nhớ, không được để thằng con trai nào đến gần cô ấy, nếu không thì tôi sẽ xé xác cậu đấy.
Giao phó Trịnh Tương Hảo cho Cao Tuyết Nghênh xong thì Niên Cầm Bách cũng rời đi, bỏ lại một Trịnh Tương Hảo ngơ ngác như con nai tơ không biết đang xảy ra chuyện gì, riêng Cao Tuyết Nghênh thì vừa tức giận vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy kéo theo Trịnh Tương Hảo đến phòng họp của Thập Kiệt Niên, vừa nhìn cô, nói:
- Cũng lâu rồi chị mới thấy Niên Cầm Bách dịu dàng như vậy đó.
- Chị... Là chị họ của Niên Cầm Bách và Niên An Dực nhỉ?
- Nếu theo vai vế thì là vậy, nhưng do chị và Cầm Bách sinh cùng tháng cùng năm, nên cả hai xem nhau như bạn, chưa từng xem nhau là chị em. Nhưng chị vẫn sinh sớm hơn cậu ấy hai ngày đấy nhé.
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ mỉm cười, xem ra tính cách của Cao Tuyết Nghênh cũng không quá khó gần, nhưng mà cô vẫn không hiểu tại sao trong lời nói của chị ấy lại có nhiều sự khó xử nhỉ... Nhất là ba chữ "cũng lâu rồi", tức là trước kia tính cách của anh... Không phải độc tài như thế... Đúng không nhỉ?
- Đàn chị...
- Gọi chị là Tuyết Nghênh được rồi.
- Chị Tuyết Nghênh, tại sao anh ấy... Ý em là Niên Cầm Bách... Lại nổi loạn như vậy?
- Vì sự ra đi của ông bà nội của cậu ấy, vì là con thứ nên có vẻ Cầm Bách không được chú ý lắm, vì trước cậu ấy là một người anh trai đại tài, lập nhiều công trạng cho gia tộc, phía dưới là Niên An Dực... Như em thấy đó, An Dực là một thiên tài hiếm có, cực kỳ thông minh. Cho nên cha mẹ của họ sẽ thiên vị hai người kia hơn là Cầm Bách, từ nhỏ cậu ấy đã sống ở nhà tổ với ông bà nội, chỗ dựa và nguồn sống duy nhất cũng chỉ là ông bà nội...
Dừng một chút, Cao Tuyết Nghênh liền thở dài, nói:
- Nhưng một năm trước ông bà nội của cậu ấy đã qua đời rồi, nguồn sống duy nhất cũng đã mất, nên những gì Cầm Bách đang làm hiện tại... Chỉ là muốn thu hút sự chú ý của dì và dượng thôi.
Trịnh Tương Hảo nghe xong liền có hơi khựng lại, thật ra cô cũng hiểu được cảm giác khi mất đi người quan trọng... Nhưng có lẽ cô may mắn hơn anh, vì cô còn có một người cha yêu thương mình và một người anh trai vô cùng trân quý mình.
Niên Cầm Bách... Chắc hẳn đang cần một thứ để chữa lành... Mà thứ anh cần bây giờ, chỉ có thể là "gia đình" thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương