Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào
Chương 16: Ánh dương quay lại
Nói chuyện với nhau xong thì Niên Cầm Bách cũng định sẽ rời đi, đương nhiên là anh định tối nay sẽ qua nhà của Châu Thiếu Tường hoặc Lý Thanh Phong tá túc một đêm, rồi ngày mai tính tiếp.
Nhưng ngay khi anh định rời đi thì trời cũng trực tiếp đổ mưa lớn như trút nước, Trịnh Hoài chỉ nhìn ra ngoài, sau đó lại nhìn Niên Cầm Bách, nhẹ nhàng nói:
- Cơn mưa này chắc đến khuya mới tạnh, nếu như cháu không ngại thì đêm nay cứ ngủ tạm ở nhà chú, đợi ngày mai rồi tính tiếp, được không?
Mặc dù Niên Cầm Bách rất hi vọng rằng mình sẽ có thể ở lại, nhưng anh sợ rằng nếu bản thân ở lại sẽ làm phiền gia đình cô. Hơn nữa anh cũng chưa biết phải đối diện với anh trai của cô thế nào nữa, cho nên là anh có hơi lưỡng lự một chút.
Đến đây Trịnh Hoài cũng nhìn sang con gái cưng, nói:
- Hình như anh trai của con hôm nay không về nhà đâu đúng không cục cưng?
- Dạ, hôm nay anh ấy trực đêm ạ.
- Vậy thì con lên phòng của Tân Niệm dọn chỗ cho bạn con đi. Quần áo... À... Cháu có mang theo quần áo không?
Niên Cầm Bách cũng nghĩ ngợi một lúc, vì dự tính ban đầu của anh là đến nhà của Châu Thiếu Tường, nên là anh không có mang theo đồ ngủ, chỉ mang quần áo cho ngày mai đi học thôi.
Nhìn thấy anh đắn đo như thế, Trịnh Hoài cũng chỉ phì cười, lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nhỏ giọng nói:
- Cục cưng, con lấy quần áo của anh hai con cho bạn con thay đi nhé. Giờ hai đứa lên nhà đi, chỗ này để cha dọn hàng là được rồi.
Trịnh Tương Hảo cũng nhanh chóng làm theo những gì mà cha mình dặn dò, vì hôm nay mưa có vẻ lớn nên sau khi tiếp xong đợt khách cuối cùng thì Trịnh Hoài cũng đóng cửa dọn hàng. Niên Cầm Bách tạm thời cũng không biết nên phải làm gì nữa, anh đứng yên một lúc, sau đó lại đi đến chỗ của Trịnh Hoài, nói:
- Để cháu phụ chú.
- Không cần đâu, cháu cứ lên nhà với Tiểu Hảo đi, chỗ này có chú...
- Không sao đâu ạ, cháu cũng không thể ở không chỗ chú được... Xem như là cháu cảm ơn chú vì đã cho cháu tá túc một đêm.
Trịnh Hoài nghe vậy cũng không khách sáo nữa, sau đó hai người đã cùng nhau dọn hàng, hiển nhiên là Niên Cầm Bách vẫn luôn giành những việc nặng nhọc nhất để làm, thậm chí là anh còn xung phong ra rửa bát, dường như các việc này đều quá đỗi quen thuộc với anh, nên anh làm rất nhanh và rất tốt.
Trịnh Tương Hảo ở trên tầng nhìn xuống, rõ ràng Niên Cầm Bách là một chàng trai tốt mà, tại sao lại phản nghịch với gia đình chứ?
Nếu như... Lý do không phải ở chỗ của anh, thì chắc chắn là do Niên gia rồi.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tương Hảo liền lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh mà Niên Cầm Bách và cha cô đang cười nói ở bên dưới nhà gửi cho Cao Tuyết Nghênh.
[...]
Ở nhà họ Cao, lúc này Cao Tuyết Nghênh và gia đình đang ăn tối, nhìn thấy tin nhắn riêng từ Trịnh Tương Hảo thì Cao Tuyết Nghênh cũng dừng đũa và cầm điện thoại lên xem. Đập ngay vào mắt của cô ấy chính là hình ảnh của Niên Cầm Bách ở một năm trước, một chàng trai càng đầy năng lượng ấm áp, tựa như ánh dương vào buổi sáng vậy.
Nhìn biểu hiện của con gái không đúng lắm, Cao Vũ Huy liền nhìn Cao Tuyết Nghênh, nói:
- Nghênh Nhi? Có chuyện gì vậy?
- Cha mẹ... Con tìm được người có thể cứu Cầm Bách rồi.
Cao Vũ Huy chỉ nhìn con gái, sau đó ông ấy cũng đặt đũa xuống, hỏi kĩ lại là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Cao Tuyết Nghênh cũng lấy tấm ảnh mà Trịnh Tương Hảo đã gửi cho cô đưa cho cha mẹ của mình xem, vừa nhìn thấy vậy thiếu niên trong ảnh là Cao Vũ Huy đã rất an lòng, ông ấy còn nở một nụ cười nhẹ nhõm, nói:
- Một năm rồi... Đã hơn một năm rồi cha mới thấy Cầm Bách cười vui vẻ như vậy.
- Con cũng vậy.
- Vậy người con nói là ai?
- Là một nữ sinh lớp 10, thủ khoa khối 10 năm nay của trường Trung học Thành Đô, họ Trịnh, tên là Trịnh Tương Hảo.
Ban đầu Cao Vũ Huy không có ý định biết rõ về trường của con gái, nhưng theo như ông nhớ thì đứa cháu út là Niên An Dực năm nay cũng đã vượt lớp và vào khối 10, hiển nhiên với trí thông minh thiên tài thì không quá ngạc nhiên khi Niên An Dực đứng thứ hạng cao ở kì thi đầu vào.
Nhưng mà... Lần này còn có người trâu bò hơn cả Niên An Dực sao?
- Con bé đó... Tài giỏi lắm sao?
- Cha nghĩ đi, mới lớp 10 thôi... À không, mới vào học được ba ngày thôi đã ngồi ở vị trí Cửu tọa, con đang có linh cảm... Cái ghế Cửu tọa đó không đủ với tham vọng của con bé đâu.
Dừng một chút, Cao Tuyết Nghênh lại lộ ra dáng vẻ mê đắm lại nói:
- Nhưng mà Tiểu Hảo thật sự rất đáng yêu luôn đó, nếu như cha mẹ gặp em ấy cũng sẽ mê em ấy như Niên Cầm Bách mê em ấy vậy.
- Ahhh, nhắc tới Tiểu Hảo Nhi làm con muốn gặp em ấy ngay quá đi mất!
Nhưng ngay khi anh định rời đi thì trời cũng trực tiếp đổ mưa lớn như trút nước, Trịnh Hoài chỉ nhìn ra ngoài, sau đó lại nhìn Niên Cầm Bách, nhẹ nhàng nói:
- Cơn mưa này chắc đến khuya mới tạnh, nếu như cháu không ngại thì đêm nay cứ ngủ tạm ở nhà chú, đợi ngày mai rồi tính tiếp, được không?
Mặc dù Niên Cầm Bách rất hi vọng rằng mình sẽ có thể ở lại, nhưng anh sợ rằng nếu bản thân ở lại sẽ làm phiền gia đình cô. Hơn nữa anh cũng chưa biết phải đối diện với anh trai của cô thế nào nữa, cho nên là anh có hơi lưỡng lự một chút.
Đến đây Trịnh Hoài cũng nhìn sang con gái cưng, nói:
- Hình như anh trai của con hôm nay không về nhà đâu đúng không cục cưng?
- Dạ, hôm nay anh ấy trực đêm ạ.
- Vậy thì con lên phòng của Tân Niệm dọn chỗ cho bạn con đi. Quần áo... À... Cháu có mang theo quần áo không?
Niên Cầm Bách cũng nghĩ ngợi một lúc, vì dự tính ban đầu của anh là đến nhà của Châu Thiếu Tường, nên là anh không có mang theo đồ ngủ, chỉ mang quần áo cho ngày mai đi học thôi.
Nhìn thấy anh đắn đo như thế, Trịnh Hoài cũng chỉ phì cười, lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nhỏ giọng nói:
- Cục cưng, con lấy quần áo của anh hai con cho bạn con thay đi nhé. Giờ hai đứa lên nhà đi, chỗ này để cha dọn hàng là được rồi.
Trịnh Tương Hảo cũng nhanh chóng làm theo những gì mà cha mình dặn dò, vì hôm nay mưa có vẻ lớn nên sau khi tiếp xong đợt khách cuối cùng thì Trịnh Hoài cũng đóng cửa dọn hàng. Niên Cầm Bách tạm thời cũng không biết nên phải làm gì nữa, anh đứng yên một lúc, sau đó lại đi đến chỗ của Trịnh Hoài, nói:
- Để cháu phụ chú.
- Không cần đâu, cháu cứ lên nhà với Tiểu Hảo đi, chỗ này có chú...
- Không sao đâu ạ, cháu cũng không thể ở không chỗ chú được... Xem như là cháu cảm ơn chú vì đã cho cháu tá túc một đêm.
Trịnh Hoài nghe vậy cũng không khách sáo nữa, sau đó hai người đã cùng nhau dọn hàng, hiển nhiên là Niên Cầm Bách vẫn luôn giành những việc nặng nhọc nhất để làm, thậm chí là anh còn xung phong ra rửa bát, dường như các việc này đều quá đỗi quen thuộc với anh, nên anh làm rất nhanh và rất tốt.
Trịnh Tương Hảo ở trên tầng nhìn xuống, rõ ràng Niên Cầm Bách là một chàng trai tốt mà, tại sao lại phản nghịch với gia đình chứ?
Nếu như... Lý do không phải ở chỗ của anh, thì chắc chắn là do Niên gia rồi.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tương Hảo liền lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh mà Niên Cầm Bách và cha cô đang cười nói ở bên dưới nhà gửi cho Cao Tuyết Nghênh.
[...]
Ở nhà họ Cao, lúc này Cao Tuyết Nghênh và gia đình đang ăn tối, nhìn thấy tin nhắn riêng từ Trịnh Tương Hảo thì Cao Tuyết Nghênh cũng dừng đũa và cầm điện thoại lên xem. Đập ngay vào mắt của cô ấy chính là hình ảnh của Niên Cầm Bách ở một năm trước, một chàng trai càng đầy năng lượng ấm áp, tựa như ánh dương vào buổi sáng vậy.
Nhìn biểu hiện của con gái không đúng lắm, Cao Vũ Huy liền nhìn Cao Tuyết Nghênh, nói:
- Nghênh Nhi? Có chuyện gì vậy?
- Cha mẹ... Con tìm được người có thể cứu Cầm Bách rồi.
Cao Vũ Huy chỉ nhìn con gái, sau đó ông ấy cũng đặt đũa xuống, hỏi kĩ lại là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Cao Tuyết Nghênh cũng lấy tấm ảnh mà Trịnh Tương Hảo đã gửi cho cô đưa cho cha mẹ của mình xem, vừa nhìn thấy vậy thiếu niên trong ảnh là Cao Vũ Huy đã rất an lòng, ông ấy còn nở một nụ cười nhẹ nhõm, nói:
- Một năm rồi... Đã hơn một năm rồi cha mới thấy Cầm Bách cười vui vẻ như vậy.
- Con cũng vậy.
- Vậy người con nói là ai?
- Là một nữ sinh lớp 10, thủ khoa khối 10 năm nay của trường Trung học Thành Đô, họ Trịnh, tên là Trịnh Tương Hảo.
Ban đầu Cao Vũ Huy không có ý định biết rõ về trường của con gái, nhưng theo như ông nhớ thì đứa cháu út là Niên An Dực năm nay cũng đã vượt lớp và vào khối 10, hiển nhiên với trí thông minh thiên tài thì không quá ngạc nhiên khi Niên An Dực đứng thứ hạng cao ở kì thi đầu vào.
Nhưng mà... Lần này còn có người trâu bò hơn cả Niên An Dực sao?
- Con bé đó... Tài giỏi lắm sao?
- Cha nghĩ đi, mới lớp 10 thôi... À không, mới vào học được ba ngày thôi đã ngồi ở vị trí Cửu tọa, con đang có linh cảm... Cái ghế Cửu tọa đó không đủ với tham vọng của con bé đâu.
Dừng một chút, Cao Tuyết Nghênh lại lộ ra dáng vẻ mê đắm lại nói:
- Nhưng mà Tiểu Hảo thật sự rất đáng yêu luôn đó, nếu như cha mẹ gặp em ấy cũng sẽ mê em ấy như Niên Cầm Bách mê em ấy vậy.
- Ahhh, nhắc tới Tiểu Hảo Nhi làm con muốn gặp em ấy ngay quá đi mất!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương