Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 448: Tìm Về Thần Trí (1)



Trong lúc thoáng qua, Phương Nguyên đã ngây người ở Ngọc La sơn này trong vòng nửa năm.

Trong nửa năm này, hần một mực duy trì một loại tâm cảnh bình thản, từ từ phá giải đại trận bên ngoài động phủ kia một cách đâu vào đấy, không vội không vàng. Đây cũng là chỗ tốt khi phá giải tử trận, bởi vì người bày trận đã chết, trận pháp sẽ không có biến hóa nào mới. Chỉ cần có đủ thời gian, sẽ luôn có thể từ từ lục lọi ra được một ít quy luật để phá giải đại trận này từng chút từng chút một!

Đương nhiên, phương pháp phá trận như thế là một quá trình khô khan dài dằng dặc, Phương Nguyên cũng không nghĩ rằng mình chỉ căn làm một lần là xong.

Trong nửa năm này, ngoài việc nghiên cứu quy luật của trận pháp này ra, hẳn cũng làm được rất nhiều chuyện khác.

Việc đầu tiên tất nhiên là tự mình tu hành. Bây giờ hẳn đã hoàn thành quá trình đề thăng nhục thân sau khi Trúc Cơ, một thân tu vi cũng đã vững chắc, hơn nữa hắn cũng đã quen thuộc với pháp lực và khả năng khống chế nhục thân sau khi Trúc Cơ. 

Nói một cách khác, hẳn hiện tại đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Trúc Cơ cảnh.

Sau khi dừng chân tại đây, hắn cũng kiểm lại tất cả những túi càn khôn, tài nguyên và Linh Tính trong tay hẳn.

Khi rời khỏi Thanh Dương tông, Tân trưởng lão đã trả lại túi càn khôn cho hắn, nhưng bên trong đã nhiều hơn rất nhiều thứ. Trong đó có mấy món pháp khí đỉnh tiêm, cũng có hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tỉnh, ngoài ra còn có một số linh đan bảo dược do các trưởng lão tiên môn tỉ mỉ luyện chế. . .

Trong số này, thư đáng giá nhất chính là hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tinh kia.

Linh Tính là một loại tài nguyên tu hành dùng linh thạch thượng phẩm để luyện chế thành, có thể nhanh chóng bổ sung pháp lực, cũng có thể mượn nhờ lực lượng của Linh Tinh để thôi động một số pháp khí. Một ít người tu hành giàu có còn có thể dùng Linh Tinh để tu hành.

Đương nhiên, đây là một loại hành vi phi thường bại gia, xét theo một mức độ nào đó thì việc này cũng giống như cầm ngân phiếu để đi nhà xí vậy. . .

Trong tình huống bình thường, Linh Tinh là một loại tiền tệ được công nhận và sử dụng trong giới tu hành.

Hơn một ngàn hai trăm lượng Linh Tỉnh đã là một bút cự phú. Một vị chấp sự tiên môn cảnh giới Trúc Cơ, mỗi năm cũng chỉ được cung phụng một trầm lượng mà thôi!

Lúc trước chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đã từng bỏ ra năm ngàn lượng Linh Tinh để đi mời Cửu U thích khách, đó là một cái giá phi thường kinh người. Trên thực tế, nếu như dựa vào chính hẳn, đoán chừng dù tu hành thêm mười năm nữa thì cũng kiếm không ra, khoản tiền kia hẳn là đến từ gia tộc của hắn!

Ngoài ra, Phương Nguyên còn mở ra túi càn khôn của mấy vị chân truyền Âm Sơn tông khác và Yêu Tướng của Nam Hoang thành, dù gì thì việc này cũng không tốn bao nhiêu công sức.

"Trên loại túi càn khôn này bình thường đều sẽ có cấm chế do chủ nhân bày ra. Thế nhưng những túi càn khôn này dù gì cũng đã qua tay Cửu cô, một ít cấm chế đều bị nàng dùng đầu ngón út hóa giải hết. Cho nên khi đến tay Phương Nguyên, những túi càn khôn này đều có thể tùy tiện mở ra, việc này cũng giúp Phương Nguyên bớt đi một chút phiền toái. Đồ vật bên trong đều là vô chủ, bản thân hẳn cứ tùy tiện cầm.

Mấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, rõ ràng không có người nào không có lai lịch, có thể nói là giàu chảy mỡ.

Trong túi càn khôn của bọn hẳn cũng đều có một ít Linh Tỉnh, trước sau cộng lại, tính ra được hơn hai ngàn, cũng xem như một món tiền nhỏ.

Ít nhất khi có ba ngàn Linh Tinh này trong người, Phương Nguyên cũng không được tính là một người quá nghèo trong giới tu hành.

Ngoài ra, trong đó còn có mấy phần tâm pháp tu hành, bút ký gì đó. Đây đều là tâm đắc bút ký của những chân truyền Âm Sơn tông hoặc là Yêu Tướng Yêu Soái của Nam Hoang thành ghi lại trong lúc tu hành bình thường. Những vật này tất nhiên là có giá trị, chỉ là chúng tạm thời không có tác dụng quá lớn đối với Phương Nguyên.

Thế nhưng bí kíp liên quan tới truyền thừa huyền công chân chính của Âm Sơn tông thì lại là không có.

Ngẫm lại cũng đúng, những bí kíp này đều là thứ bí mật nhất trong tiên môn, sao có thể tùy tiện để ở rong túi càn khôn cho được?





Chương trước Chương tiếp