Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 449: Tìm Về Thần Trí (2)
Một kiện khác thế mà lại là một thanh to lớn trát đao dài chừng tám thước, do cổ đồng đúc thành, phủ kín ám văn, cũng không biết đã từng dính qua bao nhiêu huyết tỉnh. Đao này quá dài so với người bình thường, từ đó có thể suy ra được, Yêu Tướng lúc trước sử dụng đao này cao to cỡ nào. Phương Nguyên dùng trát đao này cũng không tiện, bởi vậy hẳn linh cơ khẽ động, dứt khoát đem đao này đưa cho Quan Ngạo.
Bằng vào vóc dáng và một thân khí lực Quan Ngạo, khi thi triển đao này thì sẽ càng tăng thêm sức mạnh.
Đương nhiên, bây giờ tu vi của Quan Ngạo vẫn còn quá thấp, căn bản là không có đủ pháp lực để thôi động thần uy của đao này!
Người ta rõ rằng là một món pháp bảo, hẳn hiện tại chỉ có thể coi như binh khí để dùng!
Về phần bản thân Quan Ngạo, bây giờ hẳn cũng có biến hóa cực lớn.
Lúc vừa mới đi theo Phương Nguyên, hẳn luôn luôn mồm nói nhớ muội muội. Sau mấy ngày, hắn không còn nhắc tới chuyện này nữa, mà lại ngày ngày nhìn qua dã mộc trên núi rồi ngẩn người, tỏ vẻ thất vọng và mất mát, phẳng phất như mất đi thứ gì đó. . .
Phương Nguyên biết, đây là di chứng sau khi Quan Ngạo bị rút hồn.
Ký ức liên quan tới muội muội hắn đã bị người kéo ra, thế nhưng muội muội của hẳn quá quan trọng đối với hắn, nên hắn không thể nào hoàn toàn quên đi được. Bởi vậy sau khi bị rút hồn, hẳn liền một lòng muốn tìm muội muội về. Hắn không nói ra ngoài miệng là vì hẳn đang nhắc nhở mình trong vô thức, rắng hẳn không nên quên mất muội muội mình, mặc dù trong lúc đó, hắn đã mơ hồ quên đi bộ dạng của muội muội
Thế nhưng chỉ sau một khoảng thời gian, hắn đã bắt đầu hoàn toàn quên đi muội muội của mình.
Đến lúc này, hẳn lại bắt đầu buồn vô cớ, hắn chỉ biết mình đã mất đi một ai đó trọng yếu, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Toàn bộ quá trình này kéo dài hai ba tháng.
Phương Nguyên một mực để hẳn tùy ý tiến triển, không quấy nhiễu hắn quá nhiều, thậm chí cũng rất ít nói chuyện với hắn.
Mãi đến hai ba tháng này, khi thần trí của Quan Ngạo đã lại một lần nữa ổn định, Phương Nguyên mới thử tìm cách chữa trị cho hắn.
"Lúc trước người kia tiện tay rút thần hồn của ngươi, nhìn như không làm ngươi bị thương, nhưng kì thực đã chặt đứt con đường tu hành của ngươi..."
'Vào một đêm trăng tròn, Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, thấp giọng nói với hắn: "Thần trí của ngươi đã bị hao tổn, mặc dù bây giờ ổn định lại, nhưng tâm tính lại thiếu mất một phần. Với tâm trí không
hoàn chỉnh như thế, ngươi không thể nào tiếp tục trưởng thành được nữa. Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quan Ngạo sư huynh, ta chỉ có thể dùng phương pháp duy nhất này để chữa trị cho ngươi thật tốt. . ."
Quan Ngạo nháy mắt, căn bản không biết Phương Nguyên muốn làm gì.
E rằng hắn còn không nghe hiểu lời nói của Phương Nguyên!
Nhưng Phương Nguyên vẫn bình tĩnh giải thích cho hẳn một chút:"Huyền Hoàng Nhất Khí có thể chuyển qua cho người khác. Thậm chí trước đó trong Thanh Dương tông, phương pháp truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chính là thông qua phương pháp này. Bây giờ nếu ta muốn giúp ngươi một lần nữa bước lên con đường tu hành, vậy thì chỉ còn cách đánh một đạo Huyền Hoàng chỉ khí vào trong cơ thể của ngươi, giúp ngươi bù đắp thần hồn, để cho ngươi lại một lần nữa có được một tâm trí hoàn chỉnh. . ."
"Có điều, đạo Huyền Hoàng chỉ khí này truyền cho ngươi, ngươi cũng không cần học theo ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một môn công pháp không tệ, nhưng nó lại không thích hợp với ngươi. Ngươi trời sinh thần lực, thể phách vô song, vốn là một bảo tàng cực lớn!"
“Quan Ngạo sư huynh, nói một lời thật lòng!”
"Ta chưa từng có hâm mộ tư chất của bất kỳ người nào, bởi vì tư chất của ta cũng rất không tệ!
"Nhưng nếu như nhất định phải nói có tư chất của ai khiến cho ta hâm mộ, vậy thì người đó chính là ngươi. . ."
"Hai huynh muội các ngươi, thật đúng là... quái thai a!"
Sau khi bộc phát ra những bực tức nhàn nhạt trong lòng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên tảng đá, thầm vận huyền công, điểm ra một chỉ.
Hắn điểm vào giữa trán Quan Ngạo, một đạo Huyền Hoàng chỉ khí chợt lóe lên trên đầu ngón tay của hẳn rồi biển mất.
Tại thời khắc này, Quan Ngạo chấn động toàn thân, trong hai mắt hắn xuất hiện một loại sắc thái hỗn loạn. Sau đó, hẳn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo tràn đây vẻ thống khổ, khi thì mê mang, khi thì hưng phấn, khi thì kích động, khi thì phẫn nộ. Hắn thế mà trực tiếp ôm đầu đâm vào một khối nham thạch to lớn, chỉ nghe ầm một tiếng, khối nham thạch kia liền nứt ra.
Phương Nguyên biết đây là quá trình cần phải trải qua khi tái tạo thần trí, nên hẳn cũng không ngăn cản mà chỉ là lẳng lặng đứng nhìn.
Phương pháp này của hẳn đã trải qua quá trình suy tính kỹ càng, nhưng vẫn không thể nói rằng hoàn toàn nắm chắc được.
Có điều nếu như có thể chữa tốt cho Quan Ngạo, vậy thì đó là một chuyện tốt.
Nếu như trị không hết... vậy thì mọi chuyện cũng sẽ không tệ hơn!
Cảm giác đau khổ này của Quan Ngạo kéo dài trong khoảng thời gian một nén nhang, nham thạch xung quanh bị hẳn đụng vỡ tan tành, vài gốc đại thụ một người ôm không hết bị hẳn uỳnh uỳnh đụng gãy. Đến lúc này, hắn mới dần dần ngừng lại, ngồi chồm hổm thở hổn hển trên mặt đất!
Trên đỉnh đầu của hắn giống như có linh quang nhàn nhạt lấp lóe.
Không biết lại qua bao lâu, hẳn mới chợt thở ra một hơi thật dài, mê mang quay đầu nhìn tứ phía.
Lúc thấy được Phương Nguyên, hẳn khế giật mình, sau đó khuôn mặt hiện ra vẻ mờ mịt: "Phương tiểu ca. . ."
Sắc mặt của Phương Nguyên nghiêm túc hắn lên Hắn từ từ đi đến trước mặt Quan Ngạo, nhẹ nhàng niết một đạo pháp ấn.
Bằng vào vóc dáng và một thân khí lực Quan Ngạo, khi thi triển đao này thì sẽ càng tăng thêm sức mạnh.
Đương nhiên, bây giờ tu vi của Quan Ngạo vẫn còn quá thấp, căn bản là không có đủ pháp lực để thôi động thần uy của đao này!
Người ta rõ rằng là một món pháp bảo, hẳn hiện tại chỉ có thể coi như binh khí để dùng!
Về phần bản thân Quan Ngạo, bây giờ hẳn cũng có biến hóa cực lớn.
Lúc vừa mới đi theo Phương Nguyên, hẳn luôn luôn mồm nói nhớ muội muội. Sau mấy ngày, hắn không còn nhắc tới chuyện này nữa, mà lại ngày ngày nhìn qua dã mộc trên núi rồi ngẩn người, tỏ vẻ thất vọng và mất mát, phẳng phất như mất đi thứ gì đó. . .
Phương Nguyên biết, đây là di chứng sau khi Quan Ngạo bị rút hồn.
Ký ức liên quan tới muội muội hắn đã bị người kéo ra, thế nhưng muội muội của hẳn quá quan trọng đối với hắn, nên hắn không thể nào hoàn toàn quên đi được. Bởi vậy sau khi bị rút hồn, hẳn liền một lòng muốn tìm muội muội về. Hắn không nói ra ngoài miệng là vì hẳn đang nhắc nhở mình trong vô thức, rắng hẳn không nên quên mất muội muội mình, mặc dù trong lúc đó, hắn đã mơ hồ quên đi bộ dạng của muội muội
Thế nhưng chỉ sau một khoảng thời gian, hắn đã bắt đầu hoàn toàn quên đi muội muội của mình.
Đến lúc này, hẳn lại bắt đầu buồn vô cớ, hắn chỉ biết mình đã mất đi một ai đó trọng yếu, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Toàn bộ quá trình này kéo dài hai ba tháng.
Phương Nguyên một mực để hẳn tùy ý tiến triển, không quấy nhiễu hắn quá nhiều, thậm chí cũng rất ít nói chuyện với hắn.
Mãi đến hai ba tháng này, khi thần trí của Quan Ngạo đã lại một lần nữa ổn định, Phương Nguyên mới thử tìm cách chữa trị cho hắn.
"Lúc trước người kia tiện tay rút thần hồn của ngươi, nhìn như không làm ngươi bị thương, nhưng kì thực đã chặt đứt con đường tu hành của ngươi..."
'Vào một đêm trăng tròn, Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, thấp giọng nói với hắn: "Thần trí của ngươi đã bị hao tổn, mặc dù bây giờ ổn định lại, nhưng tâm tính lại thiếu mất một phần. Với tâm trí không
hoàn chỉnh như thế, ngươi không thể nào tiếp tục trưởng thành được nữa. Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quan Ngạo sư huynh, ta chỉ có thể dùng phương pháp duy nhất này để chữa trị cho ngươi thật tốt. . ."
Quan Ngạo nháy mắt, căn bản không biết Phương Nguyên muốn làm gì.
E rằng hắn còn không nghe hiểu lời nói của Phương Nguyên!
Nhưng Phương Nguyên vẫn bình tĩnh giải thích cho hẳn một chút:"Huyền Hoàng Nhất Khí có thể chuyển qua cho người khác. Thậm chí trước đó trong Thanh Dương tông, phương pháp truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chính là thông qua phương pháp này. Bây giờ nếu ta muốn giúp ngươi một lần nữa bước lên con đường tu hành, vậy thì chỉ còn cách đánh một đạo Huyền Hoàng chỉ khí vào trong cơ thể của ngươi, giúp ngươi bù đắp thần hồn, để cho ngươi lại một lần nữa có được một tâm trí hoàn chỉnh. . ."
"Có điều, đạo Huyền Hoàng chỉ khí này truyền cho ngươi, ngươi cũng không cần học theo ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một môn công pháp không tệ, nhưng nó lại không thích hợp với ngươi. Ngươi trời sinh thần lực, thể phách vô song, vốn là một bảo tàng cực lớn!"
“Quan Ngạo sư huynh, nói một lời thật lòng!”
"Ta chưa từng có hâm mộ tư chất của bất kỳ người nào, bởi vì tư chất của ta cũng rất không tệ!
"Nhưng nếu như nhất định phải nói có tư chất của ai khiến cho ta hâm mộ, vậy thì người đó chính là ngươi. . ."
"Hai huynh muội các ngươi, thật đúng là... quái thai a!"
Sau khi bộc phát ra những bực tức nhàn nhạt trong lòng, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên tảng đá, thầm vận huyền công, điểm ra một chỉ.
Hắn điểm vào giữa trán Quan Ngạo, một đạo Huyền Hoàng chỉ khí chợt lóe lên trên đầu ngón tay của hẳn rồi biển mất.
Tại thời khắc này, Quan Ngạo chấn động toàn thân, trong hai mắt hắn xuất hiện một loại sắc thái hỗn loạn. Sau đó, hẳn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo tràn đây vẻ thống khổ, khi thì mê mang, khi thì hưng phấn, khi thì kích động, khi thì phẫn nộ. Hắn thế mà trực tiếp ôm đầu đâm vào một khối nham thạch to lớn, chỉ nghe ầm một tiếng, khối nham thạch kia liền nứt ra.
Phương Nguyên biết đây là quá trình cần phải trải qua khi tái tạo thần trí, nên hẳn cũng không ngăn cản mà chỉ là lẳng lặng đứng nhìn.
Phương pháp này của hẳn đã trải qua quá trình suy tính kỹ càng, nhưng vẫn không thể nói rằng hoàn toàn nắm chắc được.
Có điều nếu như có thể chữa tốt cho Quan Ngạo, vậy thì đó là một chuyện tốt.
Nếu như trị không hết... vậy thì mọi chuyện cũng sẽ không tệ hơn!
Cảm giác đau khổ này của Quan Ngạo kéo dài trong khoảng thời gian một nén nhang, nham thạch xung quanh bị hẳn đụng vỡ tan tành, vài gốc đại thụ một người ôm không hết bị hẳn uỳnh uỳnh đụng gãy. Đến lúc này, hắn mới dần dần ngừng lại, ngồi chồm hổm thở hổn hển trên mặt đất!
Trên đỉnh đầu của hắn giống như có linh quang nhàn nhạt lấp lóe.
Không biết lại qua bao lâu, hẳn mới chợt thở ra một hơi thật dài, mê mang quay đầu nhìn tứ phía.
Lúc thấy được Phương Nguyên, hẳn khế giật mình, sau đó khuôn mặt hiện ra vẻ mờ mịt: "Phương tiểu ca. . ."
Sắc mặt của Phương Nguyên nghiêm túc hắn lên Hắn từ từ đi đến trước mặt Quan Ngạo, nhẹ nhàng niết một đạo pháp ấn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương