Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 72: Cưng chiều thôi



Giọng điệu của Hạng Nghiêm khiến Hứa Văn giật mình. Vốn hắn định hỏi Hạng Nghiêm định làm gì nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

“Hai cậu ổn chưa? Bao giờ đi học lại?”

Hạng Nghiêm liếc mắt nhìn cửa phòng tắm đã lâu không có động tĩnh, nói đại một câu: “Dù sao vẫn còn hai ngày, cứ nghỉ hết đi.”

Nói xong hắn cúp máy, đứng dậy đẩy cửa phòng tắm ra.

“…”

Người bên trong vậy mà đang ngủ gật.

Hạng Nghiêm quả thật không còn gì để nói nữa. Hắn chỉ là ra ngoài bắt điện thoại thôi, dù sao cũng tắm xong rồi, chỉ cần mặc quần áo, thế mà cậu liền không thèm động đậy luôn.

Phòng tắm của họ không có bồn, chỉ có tắm bằng vòi hoa sen. Cho nên Cố Giản ngồi nãy giờ trong phòng tắm với toàn thân ướt đẫm nguy cơ bị cảm là rất cao. Hạng Nghiêm cảm thấy trán mình giật giật liên hồi, muốn nổi giận.

Hắn không nói gì đi vào lấy khăn quấn lấy cậu, lau sạch bọt nước rồi ôm cậu ra ngoài.

“Tên tó…”

“.”

Gọi riết quen. Tự nhiên bay giờ lại muốn tính toán với cậu.

Nhưng thấy Cố Giản lại rút vào người mình đầy ỷ lại, Hạng thiếu không thể động thủ được.

Không phải mình thấy anh ấy ỷ lại mình rất tốt hay sao?

“…”

Hạng thiếu tỏ vẻ bất lực thêm mệt mỏi, đem người thả lên giường quấn chặt, sau đó đi đổ một ly nước gừng vừa dỗ vừa ép đút xuống, tránh để lát sau lại bị cảm.

Cố Giản chịu không nổi mùi gừng trong miệng, sống chết ôm chặt cổ hắn, dùng nước bọt trong miệng hắn tẩy sạch mùi vị trong miệng mình đi rồi mới chịu yên.

“Tôi muốn ăn sơn hào hải vị!”

“…”

“Không uống dịch dinh dưỡng nữa đâu!”

Cố đại gia chơi xấu, ăn vạ trên giường tuyên bố.

Hạng thiếu gia đơ mặt nhìn cậu lăn lộn một hồi, sau đó mới đưa tay đè chặt cậu trên giường, không cho lộn xộn làm cuốn áo lên, để lộ thân dưới trần trụi không mặc gì.



Hắn phát hiện ra rồi, người này nếu có thể ở truồng liền không muốn mặc gì hết. Cũng không biết thói quen này từ đâu ra, rõ ràng trước đây Cố Giản vẫn ở chung với Đào Bạch. Hạng Nghiêm chẳng muốn nghĩ hai người này bình thường cũng tự tòng ngòng thả rong với nhau.

“Được rồi đừng lăn nữa. Muốn ăn gì, tôi đi mua cho anh.”

Đến hôm nay rồi kỳ phát tình xem như đã trôi qua, Cố Giản sẽ không vì thiếu hơi hắn mà bất an, cũng sẽ không lại phát tình bất chợt nữa, hắn có thể đi ra ngoài.

Vừa mới còn làm ầm ỉ, nghe hắn nói xong Cố đại gia liền trở mặt như lật sách, cầm điện thoại lên bắt đầu chọn món.

Hạng Nghiêm chỉ biết cười chứ không làm gì nổi.

Trong lúc cậu chọn món hắn cũng cầm điện thoại lên nhắn tin vào nhóm chat nhỏ của nhà họ Hạng.

Ba, Tô gia có một hạng mục cung cấp thiết bị y tế cho bệnh viện Vạn Lý đúng không?

Chưa thấy ba Hạng trả lời mẹ Hạng đã lên trước: Hai đứa sao rồi?

Hạng Nghiêm đáp: Ổn rồi mẹ.

Vậy thì tốt.

Mẹ Hạng rồi tới phiên dì Hạng, ông bà nội Hạng cũng xen vào, mỗi người một câu hỏi han tình hình của họ cặn kẽ còn hơn chuẩn bị cơm tất niên.

Ba Hạng một lúc mới trồi lên: Sao con biết?

Đúng là vậy, nhưng hạng mục này đối với Tô gia mấy năm đổ lại đây có vẻ tình hình không còn ổn nữa. Hiện tại họ đang có ý định tìm đối tác hợp tác, đã đánh tiếng ra ngoài, có lẽ sẽ có khá nhiều người muốn miếng bánh này.

Con trai của ông, Hạng thiếu gia đời này có cái bệnh rất lười. Rõ ràng hắn làm một Enigma, không thể nào ngu được, nhưng hắn bình thường chẳng chịu sài não. Tự nhiên bị hắn hỏi như vậy ai cũng bất ngờ.

Ba kín đáo lan truyền ra bên ngoài rằng xưởng cung cấp thiết bị y tế của Tô gia không đạt chất lượng, để cho những người khác đừng hợp tác với họ.

Hạng Nghiêm không nói lời thừa.

Ba Hạng nghe xong lại giật mình: Con là bịa đặt hay nói thật?

Nếu là nói thật thì làm sao Hạng Nghiêm biết được?

Phải biết rằng một khi chuyện này bị truyền ra, Tô gia sẽ lao đao chứ không chỉ là không tìm được đối tác thôi đâu.

Là thật, nhưng mà chỉ mới xuất hiện một năm nay.

Hạng Nghiêm giải thích. Một năm nay Tô gia giống như bị lủng đoạn tài chính, tiền dùng để trèo chống nhà xưởng bỗng nhiên thiếu hụt nên họ mới làm liều giảm chất lượng thiết bị y tế xuống. Dù sao những thứ này nếu không nghiêm túc kiểm tra thì rất dễ lừa gạt qua ải. Lại thêm cho dù có kém chất lượng thì chung quy ra vẫn có thể sài được vài năm. Nếu Tô gia thông minh thì trong vài năm đó họ giả bộ nhượng quyền phân phối, rút mông bỏ chạy, tới khi ra chuyện họ lại chối là được. Dù sao họ đã làm bao nhiêu lâu, đâu có chuyện gì xảy ra.

Nếu thật là vậy, Tô gia cũng quá âm hiểm xảo trá rồi.

Ba Hạng nghĩ mà sợ.



Sau đó lại tò mò: Làm sao con biết chuyện này?

Đúng, làm sao Hạng Nghiêm biết được tin tức nội bộ như thế này chứ? Nếu Tô gia thật muốn làm thế, nhất định sẽ làm rất kín kẽ.

Thật ra từ khi Hạng Nghiêm phát hiện dây mơ rễ má giữa Cố Giản và Tô gia là hắn đã chuẩn bị rồi. Việc hắn nói muốn giải quyết dứt điểm chuyện của Lộ Kiều, mẹ của Cố Giản cũng không phải là nói suông. Mà nếu muốn làm, hắn phải xử luôn cả con quái vật Tô gia này, cho nên càng phải suy tính kỹ càng.

Quả thật Hạng Nghiêm rất không muốn sài não, nhưng mà cái danh Enigma của hắn đâu phải để không chơi chơi.

Một năm trước, khi mà hắn có dấu hiệu phân hóa nhưng bất ổn định, trên người hắn đã có những đặc điểm của Enigma rồi. Có điều Hạng Nghiêm không có nghĩ sâu xa như vậy, hắn chỉ cho rằng mình vốn đã thông minh sẵn, nếu chỉ là vận động chút đầu óc sao lại không được kia chứ.

Cho nên từ một năm trước hắn đã là một hacker nổi danh ở nước ngoài.

Đúng vậy, là ở nước ngoài. Cho nên chuyện này càng không dễ bị lộ ra.

Hắn hay lên mạng thách đấu với những hacker có tiếng, lấy đó làm vui, rồi cũng từ đó quen biết khá nhiều người có năng lực. Việc Tô gia làm hạng mục này ai cũng biết, muốn điều tra thông tin nhà xưởng của họ thật ra chỉ cần phí chút sức là được. Sau khi có ý định bắt tay vào điều tra Tô gia thì cái gì hắn cũng lướt qua hết, thăm dò điểm yếu của Tô gia từng cái một, sau đó mới ra chuyện này.

Phá tường lửa thôi mà, hắn đã chơi ngán rồi.

Ai mà nghĩ Tô gia lớn gan như vậy, dám đụng tay vào thiết bị y tế chứ.

Đó cũng không phải cái tủ lạnh hay ti vi, nó liên quan đến mạng người.

Việc này mà đồn ra, có khi Tô gia sẽ rớt đài ngay lập tức.

Vạn Lý thành lớn, người cạnh tranh nhiều, sợ rằng vừa nghe tin dám ai cũng muốn đạp một chân cho Tô gia rớt đài ngay cũng nên.

Sau khi bàn giao chuyện này cho ba Hạng xong Hạng Nghiêm đi mua đồ ăn cho vợ.

Nhàn nhã ung dung xem Tô gia chuẩn bị rớt đài.

Hai ngày sau, Cố Giản được thả chuồng.

“Cậu ra đúng lúc đó, bên ngoài đang sóng gió ngập trời.”

Đào Bạch vừa thấy cậu liền ồn ào, khoa tay múa chân. Hoàn toàn không có giống lời lẽ nghiêm trọng mà hắn nói ra tí nào, cho nên mới trông có vẻ trào phúng vô cùng.

“Chuyện gì?”

Cố Giản bâng quơ hỏi.



P/s: Thấy màu kết truyện chưa quí dị.
Chương trước Chương tiếp