Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 73: Tô gia rớt đài rồi Tô Đan Chi chả là cái thá gì cả
“Cậu không thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn cậu à?”
Đào Bạch cười cười nói.
Thật ra Cố Giản đã cảm giác được rồi, nhưng cậu không để ý thôi.
Lúc cậu quen Hạng Nghiêm người ta cũng nhìn mà.
Biết Cố Giản chưa biết gì, Đào Bạch thần bí ghé lại nói: “Giờ ai cũng biết cậu là Omega rồi đó.”
Tay đang cầm điện thoại của Cố Giản khựng lại một giây, sau đó tiếp tục trận game trên máy vừa thản nhiên đáp: “Có vậy thôi hả?”
Bởi vì họ đang ngồi trên giảng đường nên gần bên không hề thiếu người, người nghe được câu nói của cậu càng không thiếu. Vốn dĩ còn ngờ vực vì tin tức này, ai nấy không khỏi kinh dị nhìn Cố Giản.
Đào Bạch vốn mang tâm lý đùa giỡn, thấy cậu bình tĩnh như vậy thật ra lại yên tâm: “Đúng, chỉ có vậy thôi đó.”
“Có người còn thắc mắc tại sao tôi ở chung với cậu bao lâu mà không biết?”
Cố Giản không biết hắn nói đùa hay thật nhưng cũng hùa theo: “Chẳng lẽ tôi với cậu ở chung sẽ xảy ra chuyện gì ư?”
Đào Bạch cười ha hả: “Được rồi, vài hôm nữa tự nhiên sẽ không còn người tò mò đâu. Chuyện này có gì mà hiếm lạ.”
“Cơ mà có khi bên quản lý trường học sẽ muốn cho cậu chuyển phòng đấy.”
Cố Giản đã nghĩ đến chuyện này, lại đơn giản nói: “Vừa lúc tôi có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào phòng Hạng Nghiêm.”
“.”
Đào Bạch thật muốn nói: Tiết tháo! Tiết tháo của cậu đâu???
Tiết tháo gì tầm này nữa. Với cả đó là phòng bạn đời cậu mà, có gì phải làm màu còn không bằng phóng túng mà cần tiết tháo.
Đào Bạch đương nhiên không phải thật nghĩ vậy, ngược lại Cố Giản có thể thản nhiên tiếp nhận mọi thứ vẫn tốt hơn là cứ mãi lấn cấn trong lòng. Dù sao mọi chuyện đã rồi…
Đúng, mọi chuyện đã rồi, làm mình làm mẩy cho ai xem.
Lúc này ở Tô gia, Tô Đan Chi cũng nghe được tin cậu đã đi học trở lại.
“Được, để trường học chuyển ký túc xá cho cậu ta.”
“Tốt nhất là nên như vậy…”
Lúc nói lời này, biểu tình của Tô Đan Chi rất đáng sợ. Vừa nhìn liền ai cũng biết anh ta đang ấp ủ âm mưu gì từ chuyện này, giống như hai người Hạng - Hứa đã phân tích. Nhưng họ lại không ngờ ý đồ của Tô Đan Chi là muốn Cố Giản chuyển khỏi ký túc xá Alpha, chuyển qua ký túc xá Omega.
Chẳng lẽ qua đó rồi anh ta có thể tiện tay báo thù được ư?
Chỉ sợ anh ta không có cơ hội nhìn thấy Cố Giản ở ký túc xá Omega.
“Ba, con có chuyện…”
Vốn đang ấp ủ mưu đồ trong lòng, vừa nhìn thấy Tô Định từ trên lầu đi xuống Tô Đan Chi liền tiến lên muốn nói gì, nhưng chỉ mới nói được tới đây đã bị ông ta nóng lòng xua tay: “Bây giờ ba không có thời gian nói chuyện với con.”
“Đúng rồi Đan Chi, dạo này ngoan ngoãn đi học, dùng kiếm chuyện cho ba nữa.”
Nói xong Tô Định đi mất.
Để lại Tô Đan Chi đứng tần ngần ở đó, biểu tình vừa mờ mịt vừa bất an.
Làm con trai của Tô Định hai mươi năm, Tô Đan Chi phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn vào làm quản lý đội bóng là vào được. Đúng, ai cũng nghĩ rằng để một Omega làm quản lý sinh hoạt của đội bóng là vô cùng ly kỳ, cho dù là quản lý chính của đội bóng cũng thấy quá mức phiêu lưu, làm sao có chuyện có thể đồng ý được. Nhưng Tô Đan Chi nhờ vào địa vị của Tô gia mà lấy được, chỉ là không ai biết.
Chuyện anh ta muốn nói với Tô Định lần này có liên quan tới Cố Giản không sai. Liên quan đến việc anh ta có thể trả được mối thù này không. Cứ tưởng là một việc rất đơn giản, ai ngờ…
Ai ngờ Tô Định bây giờ đang sứt đầu mẻ trán lo không giữ được địa vị của Tô gia thì làm gì có sức chiều chuộng Tô Đan Chi được đây.
Đúng, không có Tô gia, Tô Đan Chi cũng chỉ là một Omega, không hơn không kém.
Hạng Nghiêm chính là muốn chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Hắn muốn xem, không còn Tô gia, Tô Đan Chi có thể quậy ra được cái mánh gì.
Tô Đan Chi muốn Tô Định giúp gì đây?
Đương nhiên là muốn Cố Giản thuận lợi chuyển vào ký túc xá Omega. Bởi vì anh ta đã nghĩ tới việc Hạng Nghiêm sẽ giữ Cố Giản lại.
Kết quả…
Tô Đan Chi đợi hai ngày, chưa đợi được Cố Giản chuyển vào ký túc xá Omega, vừa tìm được cơ hội nói chuyện với Tô Định thì lại nhận được tin Tô gia muốn phá sản.
“Ba! Người… Đây, này là sao vậy?”
Tô Đan Chi vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Định ở dưới phòng khách thì vui mừng ra mặt, nhưng chưa kịp nói gì liền nhìn thấy người ngồi đối diện với Tô Định, là cảnh sát. Anh ta không khỏi lo sợ hỏi.
“Đan Chi, về phòng con đi.”
Tô Định vẻ mặt trầm như muốn chảy nước, không đáp lại anh ta mà đuổi anh ta về phòng.
Tô Đan Chi vốn còn muốn nói gì lại bị ánh mắt của ông ta dọa, đành phải mang theo nội tâm bất an trở về phòng. Nhưng bước chân anh ta vừa đi đến được cầu thang thì đã nghe cảnh sát đang ngồi đối diện Tô Định nói: “Tô gia chủ, chuyện này bên tôi đã có bằng chứng cụ thể chứng tỏ việc ông cung cấp hàng kém chất lượng cho bệnh viện Vạn Lý, chỉ là không thể nói cho ông biết là ai đã cung cấp. Nhưng mà phiền ông phối hợp với chúng ta làm rõ việc này.”
Anh ta như bị xét đánh tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
Đợi Tô Định bị cảnh sát đưa đi, Tô Đan Chi mới giật mình hoàn hồn, lại không có lên phòng mình là chạy ào ra khỏi Tô gia.
Lúc đó Hạng Nghiêm vừa rời khỏi ký túc xá cùng Cố Giản chuẩn bị học thì thấy Tô Đan Chi hùng hổ lao tới.
“Hạng Nghiêm! Là cậu phải không?”
Biểu tình của Tô Đan Chi khó tả vô cùng, nhưng không thể nói là đẹp được. Giọng điệu âm u như ma quỷ.
Cố Giản thì giật mình ngẩn ra, chẳng hiểu gì.
Cậu còn đang nghĩ người này lâu rồi còn chưa tìm tới cậu gây phiền phức có phải hơi kỳ quái. Kết quả Tô Đan Chi đến thì đến, nhưng lại mang giọng điệu chất vấn tìm Hạng Nghiêm. Quái lạ thật.
Ngược lại là Hạng Nghiêm bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không có giật mình, chỉ thờ ơ nhìn Tô Đan Chi trước mặt chẳng còn dáng vẻ hơn người gì như trước đây mà chẳng khác gì chó nhà có tang chạy tới vô dung vô cớ hùng hổ với mình, không đáp.
Đương nhiên hắn tự biết có vô duyên vô cớ không, nhưng mà…
“Rốt cuộc cậu đã làm gì!?”
Tô Đan Chi bất chấp cả hình tượng lao tới muốn nắm cổ áo Hạng Nghiêm hét vào mặt hắn. Nhưng nửa đường bị Cố Giản hất ra.
Thế mà anh ta lại như không nhìn thấy Cố Giản, chỉ chăm chăm nhìn vào Hạng Nghiêm: “Hạng gia các người đã làm gì!??”
“Nói mau!”
Cố Giản mặt đực ra, lại không khỏi nghiêm túc nhìn Tô Đan Chi. Cậu rốt cuộc ý thức được Tô Đan Chi không phải không muốn tính sổ với cậu, chỉ là tiền đề là phải tính sổ với Hạng Nghiêm trước.
Nhưng Hạng Nghiêm đã làm gì? Cậu không khỏi quay sang nhìn Hạng Nghiêm.
…
P/s: Nó điên rồi, bà con kiếm cái rọ tống nó vào nhà thương điên giùm nào.
Đào Bạch cười cười nói.
Thật ra Cố Giản đã cảm giác được rồi, nhưng cậu không để ý thôi.
Lúc cậu quen Hạng Nghiêm người ta cũng nhìn mà.
Biết Cố Giản chưa biết gì, Đào Bạch thần bí ghé lại nói: “Giờ ai cũng biết cậu là Omega rồi đó.”
Tay đang cầm điện thoại của Cố Giản khựng lại một giây, sau đó tiếp tục trận game trên máy vừa thản nhiên đáp: “Có vậy thôi hả?”
Bởi vì họ đang ngồi trên giảng đường nên gần bên không hề thiếu người, người nghe được câu nói của cậu càng không thiếu. Vốn dĩ còn ngờ vực vì tin tức này, ai nấy không khỏi kinh dị nhìn Cố Giản.
Đào Bạch vốn mang tâm lý đùa giỡn, thấy cậu bình tĩnh như vậy thật ra lại yên tâm: “Đúng, chỉ có vậy thôi đó.”
“Có người còn thắc mắc tại sao tôi ở chung với cậu bao lâu mà không biết?”
Cố Giản không biết hắn nói đùa hay thật nhưng cũng hùa theo: “Chẳng lẽ tôi với cậu ở chung sẽ xảy ra chuyện gì ư?”
Đào Bạch cười ha hả: “Được rồi, vài hôm nữa tự nhiên sẽ không còn người tò mò đâu. Chuyện này có gì mà hiếm lạ.”
“Cơ mà có khi bên quản lý trường học sẽ muốn cho cậu chuyển phòng đấy.”
Cố Giản đã nghĩ đến chuyện này, lại đơn giản nói: “Vừa lúc tôi có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào phòng Hạng Nghiêm.”
“.”
Đào Bạch thật muốn nói: Tiết tháo! Tiết tháo của cậu đâu???
Tiết tháo gì tầm này nữa. Với cả đó là phòng bạn đời cậu mà, có gì phải làm màu còn không bằng phóng túng mà cần tiết tháo.
Đào Bạch đương nhiên không phải thật nghĩ vậy, ngược lại Cố Giản có thể thản nhiên tiếp nhận mọi thứ vẫn tốt hơn là cứ mãi lấn cấn trong lòng. Dù sao mọi chuyện đã rồi…
Đúng, mọi chuyện đã rồi, làm mình làm mẩy cho ai xem.
Lúc này ở Tô gia, Tô Đan Chi cũng nghe được tin cậu đã đi học trở lại.
“Được, để trường học chuyển ký túc xá cho cậu ta.”
“Tốt nhất là nên như vậy…”
Lúc nói lời này, biểu tình của Tô Đan Chi rất đáng sợ. Vừa nhìn liền ai cũng biết anh ta đang ấp ủ âm mưu gì từ chuyện này, giống như hai người Hạng - Hứa đã phân tích. Nhưng họ lại không ngờ ý đồ của Tô Đan Chi là muốn Cố Giản chuyển khỏi ký túc xá Alpha, chuyển qua ký túc xá Omega.
Chẳng lẽ qua đó rồi anh ta có thể tiện tay báo thù được ư?
Chỉ sợ anh ta không có cơ hội nhìn thấy Cố Giản ở ký túc xá Omega.
“Ba, con có chuyện…”
Vốn đang ấp ủ mưu đồ trong lòng, vừa nhìn thấy Tô Định từ trên lầu đi xuống Tô Đan Chi liền tiến lên muốn nói gì, nhưng chỉ mới nói được tới đây đã bị ông ta nóng lòng xua tay: “Bây giờ ba không có thời gian nói chuyện với con.”
“Đúng rồi Đan Chi, dạo này ngoan ngoãn đi học, dùng kiếm chuyện cho ba nữa.”
Nói xong Tô Định đi mất.
Để lại Tô Đan Chi đứng tần ngần ở đó, biểu tình vừa mờ mịt vừa bất an.
Làm con trai của Tô Định hai mươi năm, Tô Đan Chi phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn vào làm quản lý đội bóng là vào được. Đúng, ai cũng nghĩ rằng để một Omega làm quản lý sinh hoạt của đội bóng là vô cùng ly kỳ, cho dù là quản lý chính của đội bóng cũng thấy quá mức phiêu lưu, làm sao có chuyện có thể đồng ý được. Nhưng Tô Đan Chi nhờ vào địa vị của Tô gia mà lấy được, chỉ là không ai biết.
Chuyện anh ta muốn nói với Tô Định lần này có liên quan tới Cố Giản không sai. Liên quan đến việc anh ta có thể trả được mối thù này không. Cứ tưởng là một việc rất đơn giản, ai ngờ…
Ai ngờ Tô Định bây giờ đang sứt đầu mẻ trán lo không giữ được địa vị của Tô gia thì làm gì có sức chiều chuộng Tô Đan Chi được đây.
Đúng, không có Tô gia, Tô Đan Chi cũng chỉ là một Omega, không hơn không kém.
Hạng Nghiêm chính là muốn chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Hắn muốn xem, không còn Tô gia, Tô Đan Chi có thể quậy ra được cái mánh gì.
Tô Đan Chi muốn Tô Định giúp gì đây?
Đương nhiên là muốn Cố Giản thuận lợi chuyển vào ký túc xá Omega. Bởi vì anh ta đã nghĩ tới việc Hạng Nghiêm sẽ giữ Cố Giản lại.
Kết quả…
Tô Đan Chi đợi hai ngày, chưa đợi được Cố Giản chuyển vào ký túc xá Omega, vừa tìm được cơ hội nói chuyện với Tô Định thì lại nhận được tin Tô gia muốn phá sản.
“Ba! Người… Đây, này là sao vậy?”
Tô Đan Chi vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Định ở dưới phòng khách thì vui mừng ra mặt, nhưng chưa kịp nói gì liền nhìn thấy người ngồi đối diện với Tô Định, là cảnh sát. Anh ta không khỏi lo sợ hỏi.
“Đan Chi, về phòng con đi.”
Tô Định vẻ mặt trầm như muốn chảy nước, không đáp lại anh ta mà đuổi anh ta về phòng.
Tô Đan Chi vốn còn muốn nói gì lại bị ánh mắt của ông ta dọa, đành phải mang theo nội tâm bất an trở về phòng. Nhưng bước chân anh ta vừa đi đến được cầu thang thì đã nghe cảnh sát đang ngồi đối diện Tô Định nói: “Tô gia chủ, chuyện này bên tôi đã có bằng chứng cụ thể chứng tỏ việc ông cung cấp hàng kém chất lượng cho bệnh viện Vạn Lý, chỉ là không thể nói cho ông biết là ai đã cung cấp. Nhưng mà phiền ông phối hợp với chúng ta làm rõ việc này.”
Anh ta như bị xét đánh tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
Đợi Tô Định bị cảnh sát đưa đi, Tô Đan Chi mới giật mình hoàn hồn, lại không có lên phòng mình là chạy ào ra khỏi Tô gia.
Lúc đó Hạng Nghiêm vừa rời khỏi ký túc xá cùng Cố Giản chuẩn bị học thì thấy Tô Đan Chi hùng hổ lao tới.
“Hạng Nghiêm! Là cậu phải không?”
Biểu tình của Tô Đan Chi khó tả vô cùng, nhưng không thể nói là đẹp được. Giọng điệu âm u như ma quỷ.
Cố Giản thì giật mình ngẩn ra, chẳng hiểu gì.
Cậu còn đang nghĩ người này lâu rồi còn chưa tìm tới cậu gây phiền phức có phải hơi kỳ quái. Kết quả Tô Đan Chi đến thì đến, nhưng lại mang giọng điệu chất vấn tìm Hạng Nghiêm. Quái lạ thật.
Ngược lại là Hạng Nghiêm bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không có giật mình, chỉ thờ ơ nhìn Tô Đan Chi trước mặt chẳng còn dáng vẻ hơn người gì như trước đây mà chẳng khác gì chó nhà có tang chạy tới vô dung vô cớ hùng hổ với mình, không đáp.
Đương nhiên hắn tự biết có vô duyên vô cớ không, nhưng mà…
“Rốt cuộc cậu đã làm gì!?”
Tô Đan Chi bất chấp cả hình tượng lao tới muốn nắm cổ áo Hạng Nghiêm hét vào mặt hắn. Nhưng nửa đường bị Cố Giản hất ra.
Thế mà anh ta lại như không nhìn thấy Cố Giản, chỉ chăm chăm nhìn vào Hạng Nghiêm: “Hạng gia các người đã làm gì!??”
“Nói mau!”
Cố Giản mặt đực ra, lại không khỏi nghiêm túc nhìn Tô Đan Chi. Cậu rốt cuộc ý thức được Tô Đan Chi không phải không muốn tính sổ với cậu, chỉ là tiền đề là phải tính sổ với Hạng Nghiêm trước.
Nhưng Hạng Nghiêm đã làm gì? Cậu không khỏi quay sang nhìn Hạng Nghiêm.
…
P/s: Nó điên rồi, bà con kiếm cái rọ tống nó vào nhà thương điên giùm nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương