Cánh Đồng Hoang Vu
Chương 5
Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Xe vẫn đang chạy với tốc độ không đổi trên đường đêm.
Uông Thần Tiêu nghe Viên Tuyết nói tương lai còn muốn tán gẫu về Chu Lễ, anh không nhịn được nói với hai người ngồi sau: “Còn có chuyện gì để nói nữa, có chi hay ho đâu. Ai chẳng có thời điểm bị bệnh thứ hai, lúc đó mới mười tám mười chín tuổi, ai trong chúng ta còn giống lúc trước? Em thấy bây giờ Chu Lễ hào hoa phong nhã và ưu tú, có khi nào thẹn thùng với ai chưa? Hai nàng tiên ơi, đừng nhắc tới quá khứ nữa, đào ra lịch sử đen tối không phúc hậu tí nào.”
Viên Tuyết bảo Uông Thần Tiêu im lặng, sau đó cảm thán với Lâm Ôn: “Chỉ có thể nói em thật may mắn, khi em gặp Chu Lễ, cậu ấy đã là người đàn ông trưởng thành.”
Lâm Ôn không nói nên lời: “Em may mắn điều này để làm gì.” Cô chẳng có quan hệ gì với Chu Lễ.
“Ít ra em không nhìn di động của cậu ấy là vì em không thân, không phải bởi vì em không dám.” Viên Tuyết đợi cô ở đây.
“… Dạ, chị nói đúng.” Lâm Ôn thừa nhận.
Nửa đường Uông Thần Tiêu dừng xe một lúc, nói rằng xe có chút không ổn. Sau một hồi trì hoãn, Lâm Ôn về đến nhà đã gần 9 giờ rưỡi.
Sau khi vào nhà, Lâm Ôn thả lỏng người, cô èo uột nằm xuống sô pha và cau mày.
Khi ở cửa hàng kịch bản giết người, Viên Tuyết hỏi cô có thể tiếp tục làm phụ dâu hay không, cô trả lời một cách tự nhiên, thật ra lúc đó trong lòng cô đã bắt đầu kêu khổ.
Từ lâu cô đã biết, một khi mối quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp, rất nhiều chuyện sẽ bị cuốn vào hỗn loạn.
Nếu cô và Nhậm Tái Bân thật sự chia tay, đến lúc đó cô sẽ đóng vai trò phụ dâu thế nào?
Lâm Ôn lại cảm thấy như đang bị vướng vào những nhành tơ liễu.
Tơ liễu là loại thực vật khó chịu nhất vào mùa này, rõ ràng nhẹ nhàng không có trọng lượng, nhưng chúng khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Rắc rối này đã leo lên một đỉnh cao mới vào sáng sớm hôm sau.
Lâm Ôn có thói quen dậy sớm, mỗi ngày cô tự mình nấu bữa sáng, cho nên cô thường dậy lúc 6:40. Ba mẹ cô đã lớn tuổi, người già ngủ ít, thường thức dậy lúc 4-5 giờ.
Mẹ của Lâm Ôn đợi đến 7 giờ mới gọi video điện thoại cho cô, lúc này Lâm Ôn đang chuẩn bị vớt sủi cảo ra khỏi nồi.
“Mẹ.” Lâm Ôn lau tay, gọi một cách ngọt ngào sau khi bật video.
“Ăn sáng chưa con?” Mẹ hỏi.
“Dạ chưa, con mới nấu xong.”
“Nấu món gì đó?” Mẹ đột ngột kiểm tra.
Lâm Ôn quay camera lại, chĩa vào cái nồi nhỏ màu trắng.
Bên trong có sáu sủi cảo tròn vo.
“Con tự gói hả?” Mẹ lại hỏi.
“Dạ, con gói hôm tháng trước, có nhân thịt bò và nhân tôm.”
Lâm Ôn thuận tay mở tủ lạnh ra.
Tủ lạnh có cửa kép, ngăn đá bên trái có các túi thực phẩm đóng kín và hộp nhựa màu trắng được xếp ngay ngắn, trên mặt có dán nhãn ghi rõ loại thực phẩm và ngày bảo quản.
Mẹ gật đầu và nói: “Đừng mua thực phẩm đông lạnh nhanh từ siêu thị, giống như những sủi cảo và bánh bao đó, ai biết được bên trong có thịt bạch huyết hay không, rau cải có bị thối rữa hay không. Đồ ăn tự mình làm thì yên tâm hơn, bên ngoài bán thành phẩm không an toàn.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Nếu con đi làm không có thời gian, mẹ lên một chuyến, làm nhiều bánh bao hoặc thứ gì đó để đông lạnh cho con nhé?”
“Không cần, công việc của con không bận, làm đồ ăn không tốn bao nhiêu thời gian.”
Lâm Ôn lại mở cửa ngăn lạnh cho mẹ coi, không thấy đồ ăn vặt, mẹ cô rất hài lòng.
“Con đó, nhất định phải chú ý trong vấn đề ăn uống, lúc con ở trong bụng mẹ không được chăm kỹ, từ nhỏ sức khỏe đã kém, đừng tưởng rằng hiện tại ít bệnh thì xem nhẹ, không phải không thể ăn đồ bên ngoài, nhưng cố gắng ăn ít thôi.”
“Con ít ăn lắm.”
“Buổi tối có làm thêm giờ không? Bình thường phải chú ý an toàn, tan việc trở về nhìn xem có ai theo dõi con không, các cô gái trẻ như con cố gắng đừng đi bộ một mình vào ban đêm, phải nhớ luôn khóa cửa an ninh dưới lầu.”
Lâm Ôn ngoan ngoãn hứa với mẹ.
“Còn nữa, qua đường phải nhìn xe, tối hôm qua mẹ nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông…” Mẹ cô vừa lải nhải, dặn dò mấy trăm lần, nói nửa chừng, ba của Lâm Ôn bên cạnh xen vào.
“Sủi cảo sắp nhão rồi, Ôn Ôn còn phải đi làm, em bớt lải nhải vài câu.”
Lúc này mẹ cô mới nhớ ra: “Ôi, xuýt nữa mẹ quên, con mau ăn sáng đi, trên đường đi làm nhớ chú ý an toàn.” Lại hỏi một câu, “Sáu cái sủi cảo hình như hơi ít phải không?”
Lâm Ôn nói: “Còn có một hộp sữa chua, sẽ không đói.”
Mẹ cô mỉm cười, gương mặt hằn lên dấu vết của thời gian.
Mẹ Lâm Ôn sinh ra cô khi bà rất lớn tuổi, một người phụ nữ 47 tuổi sinh con là chín phần chết một phần sống.
Bây giờ đã 23 năm trôi qua, mẹ Lâm đã 70, tóc bạc trắng, là một người già.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, mẹ Lâm Ôn không kìm lại được, hỏi Lâm Ôn: “Ngày 1 tháng 5 năm nay có muốn dẫn tiểu Nhậm về không? Đã đến lúc cho mẹ và ba con nhìn mặt một cái.”
Lâm Ôn nghẹt thở.
Cô cảm thấy hiện tại trong tay cô cầm một cây xương rồng vướng mớ gai lộn xộn, không gỡ gai rối thì không có kết quả, gỡ ra thì gai sẽ đâm vào tay.
Sau khi video kết thúc, Lâm Ôn mới nhìn thấy Viên Tuyết đã gửi cho cô một ảnh chụp màn hình Taobao mười phút trước, hỏi cô quần áo này thế nào.
Lâm Ôn trả lời không tệ, vớt sủi cảo ra, cô ngồi xuống ăn.
Viên Tuyết gửi tới giọng nói: “Em bận chuyện gì mà lâu như vậy mới trả lời chị, chị đã đặt mua cái khác rồi.”
Lâm Ôn nói: “Em mới nói chuyện điện thoại với ba mẹ.”
Viên Tuyết thuận miệng hỏi: “Ba mẹ em có hỏi Nhậm Tái Bân không?”
Lâm Ôn thở dài, chậm rãi trả lời: “Có hỏi, muốn em dẫn ảnh về nhà vào ngày 1 tháng 5.”
“Đi đi, dẫn về luôn!” Viên Tuyết gợi ý, “Đến lúc đó em dẫn một người về, nói với ba mẹ em rằng bạn trai đã đổi tên, về phần sửa lại tên gì, trong thời gian này em lo mà lựa đi.”
“…”
“Em đã quên hôm qua chị nói gì với em rồi hả? Chị đã nói là, nếu chị là em, chị đã tìm người đàn ông khác lâu rồi, đợi cậu ấy trở về thì đập vào mặt thật mạnh, có phải em tìm không ra đâu, cậu ấy cứ tưởng mình ngon! Em cứ chờ đó, bây giờ chị sẽ giúp em tìm.”
Đầu Lâm Ôn muốn phình to: “Được rồi, chị đừng nghịch.”
“Ai nghịch!”
Lâm Ôn chậm rãi ăn sủi cảo: “Em đang vội đi làm, chúng ta ngừng nha.”
Sau khi đến công ty, Lâm Ôn nhận được một liên kết từ Viên Tuyết, nhấp vào là một bài đăng trên diễn đàn.
Tiêu đề của bài đăng là “Bạn trai tôi đột nhiên hờ hững cả tháng nay thì tôi phải làm gì?”, theo miêu tả của lầu chính, cư dân mạng đã phân tích kết quả, nói cho chủ lầu một sự thật phũ phàng ——
Một người đàn ông muốn chia tay với bạn, nhưng không muốn chịu trách nhiệm bản thân đã phản bội mối quan hệ này, vì thế anh ta đợi bạn chịu hết nổi nên phải chủ động mở miệng. Khi bạn đề nghị chia tay, anh ta còn đăng lên vòng bạn bè, nói cho tất cả bạn bè xung quanh biết rằng anh ta mới là nạn nhân của mối quan hệ này.
Lâm Ôn đọc kỹ bài đăng này, sau đó lật điện thoại di động lại.
Viên Tuyết không đợi phản ứng của Lâm Ôn, cũng không biết Lâm Ôn đã xem chưa.
Uông Thần Tiêu đi làm, Viên Tuyết ăn không ngồi rồi nên lên giường nằm, mở TV vừa tiếp tục xem phim, vừa lướt danh sách bạn bè trên WeChat của cô.
Không tìm thấy đàn ông độc thân chất lượng cao nào trong danh sách.
Viên Tuyết suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn WeChat cho Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang, yêu cầu họ chú ý đến những người đàn ông độc thân xuất sắc xung quanh.
Nhưng cô không nói là tìm cho Lâm Ôn.
Viên Tuyết không hành động theo cảm tính, sự thật đã phơi bày, hành vi của Nhậm Tái Bân là có ý chia tay, không cần thiết đào sâu chi tiết của sự thật, dứt khoát dùng dao bén chặt đứt mớ bòng bong.
Cách tốt nhất để chặt đứt mớ bòng bong bằng dao bén là tìm một người đàn ông mới.
Hoàn toàn có thể thoát khỏi những rắc rối do người yêu cũ gây ra, còn có thể trải nghiệm hương vị mới mẻ và nồng nàn của tình yêu, một hòn đá trúng mấy con chim, tại sao không làm.
Quan trọng nhất là cô còn lo lắng một chút, lỡ như Nhậm Tái Bân nhận lỗi sau khi quay lại, Lâm Ôn sẽ xóa tan ngờ vực lúc trước.
Cô biết Lâm Ôn không phải là người mụ mẫm trong tình yêu, tuy Lâm Ôn nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lại thường chính chắn hơn cô, nếu lý trí và tình cảm không thể trùng lặp mà cần phân rõ ràng, Lâm Ôn tuyệt đối chỉ có thể phân ra một cột lý trí.
Nhưng người lý trí cũng khó tránh khỏi thời điểm chóng mặt, để ngăn Lâm Ôn khỏi khả năng hoang man và thiếu ý chí trong tương lai, từ giờ phút này nên khuyến khích cô ấy bắt đầu một mối quan hệ mới, đây mới là chuyện mà một người bạn thân như cô nên làm.
Một lúc sau, Uông Thần Tiêu trả lời WeChat của Viên Tuyết trước.
“Chu Lễ đó, cậu ấy không phải là người đàn ông độc thân chất lượng cao hay sao!”
Viên Tuyết trợn mắt lên trời: “Hôm qua cậu ấy còn đi tìm phụ nữ, hôm nay lập tức độc thân?”
Uông Thần Tiêu bênh vực cho anh em: “Bạn có giới tính là nữ và bạn gái là hai khái niệm.”
Viên Tuyết cười lạnh: “Vậy anh nói thử anh có bao nhiêu khái niệm?”
“… Không có khái niệm nào, thế giới của anh chỉ có em! Tiểu thư ơi, hiện tại anh lập tức giúp em tìm những người đàn ông độc thân chất lượng cao!”
Viên Tuyết hừ lạnh, đọc trả lời của Tiêu Bang vừa gửi tới, Tiêu Bang chỉ gửi ba dấu chấm hỏi.
Viên Tuyết gửi lại yêu cầu của cô cho anh.
Tiêu Bang đáp lại bằng một từ “Ừ”, không có gì thêm.
Viên Tuyết dứt khoát gửi giọng nói cho anh: “Nếu ông không hỗ trợ nghiêm túc, tui sẽ đến cửa hàng của ông để dán thông báo hẹn hò.”
Giày vò hai người xong, Viên Tuyết do dự không biết nên hỏi Chu Lễ hay không.
Đài truyền hình có nhiều nhân tài, từ quản lý đến nhân viên có chức nhỏ, số lượng đông đến nỗi hai người kia không theo kịp.
Đài truyền hình thật sự là lựa chọn hàng đầu cho thị trường hẹn hò chất lượng cao, đáng tiếc Chu Lễ…
Nếu cô thật sự yêu cầu Chu Lễ làm việc này, có lẽ cô đã nói chuyện với không khí.
9 giờ rưỡi sáng, Chu Lễ mới thức dậy.
Di động có tin nhắn mới, anh vào phòng tắm để tắm rửa mà không thèm đọc.
Tắm xong, anh mặc áo tắm dài bước ra, tóc còn nhiểu nước. Anh đến tủ lạnh lấy một ly nước đá, uống hết một hơi mới tỉnh táo.
Chu Lễ lấy một túi bánh mì trong tủ lạnh ra, mở niêm phong, vừa ăn vừa chậm rãi đi tới bàn sách.
Căn nhà này ở trung tâm thành phố, diện tích không quá lớn, rộng hơn hai trăm ba mươi mét vuông. Ngoại trừ phòng ngủ chính, phòng tắm và phòng chứa đồ, không gian còn lại đều để mở, ngay cả phòng bảo mẫu cũng không có.
Khu vực làm việc chiếm diện tích lớn, bên ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn là khung cảnh đường phố nhộn nhịp, ánh nắng chiếu vào mặt kính của tòa nhà xa xa, chói mắt giống như đèn pha.
Chu Lễ đứng bên cửa sổ nhìn một hồi, vừa ăn bánh mì vừa xoay người, lúc này mới đọc tin nhắn chưa đọc trong di động.
Tiêu Bang gửi cho anh.
Anh lười trả lời trên WeChat nên gọi điện thoại trực tiếp.
“Ngủ đến giờ à?” Tiêu Bang nhận điện thoại và hỏi.
“Ừ, WeChat của mày có ý gì, kêu tao giúp mày tìm đàn ông?” Chu Lễ đi thẳng vào vấn đề.
“Cách dùng từ của mày khiến tao không thoải mái, chú ý một chút.” Tiêu Bang nói xong câu này, biến thành giọng điệu trầm trầm vô hồn, “Viên Tuyết chớ ai, không biết nổi cơn điên gì, nói muốn giúp một người bạn của cô ấy tìm đối tượng, kêu tao để ý giúp, nói trong vòng 3 ngày phải nghe được tin tốt, nếu không sẽ tới cửa hàng của tao để đăng thông báo hẹn hò.”
Chu Lễ ngồi vào ghế làm việc: “Mày mong tao giúp mày?”
“Tao biết mày không có lòng tốt như vậy,” Tiêu Bang nói, “Nhưng có lẽ mày có một số bạn độc thân.”
Chu Lễ ăn bánh mì, thản nhiên nói: “Tình cờ có một người.”
“Thật không? Ai?”
“Mày.”
“… Tao không cần phải hy sinh nhiều vậy.”
Chu Lễ cười nói: “Mày quan tâm cô ấy làm gì, tụi mày cứ chiều theo nên cô ấy mới leo lên đầu lên cổ.”
“Này…” Chopin bất đắc dĩ, “Mày đừng nói lẫy, mày rốt cuộc có người độc thân nào để giới thiệu không?”
“Bạn nào của cô ấy?”
“Không biết, cô ấy không nói.”
“Không rõ chi tiết sao giới thiệu?”
“Ồ,” Tiêu Bang nhớ lại, “Nói là nhỏ hơn vài tuổi, là một người rất đẹp.”
Viên Tuyết không đi làm, không có đồng nghiệp, những người bạn nữ mà cô ấy thật sự kết thân là ở trong vòng bạn bè, có thể đếm được trên năm đầu ngón tay. Trong trí nhớ của Chu Lễ, nhỏ hơn Viên Tuyết vài tuổi, lại được Viên Tuyết gọi là người rất đẹp chỉ có một người.
Chu Lễ nhét bánh mì thừa vào trong túi, ngả người ra sau, ngồi ở cạnh bàn, túi bánh mì bị anh vò nát.
“Thế nào, có người giới thiệu không?” Tiêu Bang hỏi.
“Mày hỏi tình hình cụ thể, làm công việc gì, người ở đâu,” Chu Lễ gấp túi, lật bánh mì, úp ngược trên bàn và nói, “Nếu tao có người thích hợp sẽ giúp cô ấy chú ý.”
Cúp điện thoại, Chu Lễ lắc di động hai lần, sau đó đặt điện thoại sang một bên, cầm một miếng trò chơi ghép hình.
Bàn sách giống bàn làm việc, diện tích rất lớn, trên bàn có một tấm ghép hình bằng gỗ chắc chắn, trên mặt nhung của tấm ghép hình là hoa hướng dương xanh của Takashi Murakami mới hoàn thành được một nửa.
Tổng cộng chưa đến 900 miếng ghép hình, ghép liên tục trong hơn nửa tháng.
Chu Lễ cầm miếng ghép trong tay đặt vào vị trí, hoa mặt trời lại thêm một cánh.
Để nhanh chóng vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay, Tiêu Bang làm việc rất hiệu quả, sau một thời gian ngắn đã gọi điện thoại đến, kể tỉ mỉ chi tiết cho Chu Lễ.
“Cô ấy là dân văn phòng, năm nay 23-24 tuổi, con gái một, cha mẹ còn sống, có lương hưu, gia đình không ở thành phố mà ở tỉnh. Cô ấy có hộ khẩu riêng ở đây, không có xe, nhưng có nhà ở khu trường học.”
Chu Lễ vừa vào phòng tắm để chuẩn bị sấy tóc, buổi chiều phải đến đài truyền hình để ghi hình chương trình.
Di động được mở loa ngoài, Chu Lễ cắm máy sấy tóc.
“Biết rồi, tao sẽ giúp cô ấy lưu ý.”
Đầu dây bên kia, Tiêu Bang dừng một chút rồi nói: “Tao cảm thấy điều kiện này cũng không tệ lắm, hay là để tao hy sinh bản thân?”
Chu Lễ soi gương vò tóc, trả lời anh: “Vậy mày kêu Viên Tuyết cho mày một cơ hội.”
Nói xong nhấn công tắc, tiếng rầm rầm chặn những lời còn lại của Tiêu Bang.
Tiêu Bang chỉ nói đùa, anh hoàn toàn không muốn dính líu đến chị em của Viên Tuyết, vì nếu anh và đối phương xảy ra bất hòa trong tình cảm, anh nhất định sẽ bị tàn sát.
Nhưng anh không nói được những câu cuối vì đã bị tiếng máy sấy tóc chặn lại.
Anh cúp điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Viên Tuyết, nói rằng Chu Lễ đồng ý hỗ trợ.
Viên Tuyết vừa mừng vừa sợ, đập mạnh xuống giường, bảng điều khiển từ xa của TV nảy lên, Viên Tuyết thở dài tận đáy lòng ——
Tên nhóc Chu Lễ này tuy có cả đống tật xấu, nhưng thật sự nghĩa khí.
—
Bệnh thứ hai: là một từ thông dụng trên mạng, xuất phát từ Nhật Bản. Nó đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn của thanh thiếu niên. (Baidu)
Thịt bạch huyết: Ở lợn, trên cơ thể có hàng trăm hạch bạch huyết. Trong quá trình giết mổ sẽ tiến hành loại bỏ ba tuyến, tuyến giáp, tuyến thượng thận và các hạch bị bệnh. Thịt chưa loại bỏ các tuyến, chẳng hạn như thịt ở cổ, cổ họng và khí quản là thịt bạch huyết. Trong trường hợp thịt bạn ăn có cảm giác rất xốp, có thớ thịt rõ ràng, thịt rất cứng và có mùi rất nồng thì bạn phải cẩn thận. (Chuyên gia dinh dưỡng Gu Zhongyi – Zhihu.com)
Editor: Trà Xanh
Xe vẫn đang chạy với tốc độ không đổi trên đường đêm.
Uông Thần Tiêu nghe Viên Tuyết nói tương lai còn muốn tán gẫu về Chu Lễ, anh không nhịn được nói với hai người ngồi sau: “Còn có chuyện gì để nói nữa, có chi hay ho đâu. Ai chẳng có thời điểm bị bệnh thứ hai, lúc đó mới mười tám mười chín tuổi, ai trong chúng ta còn giống lúc trước? Em thấy bây giờ Chu Lễ hào hoa phong nhã và ưu tú, có khi nào thẹn thùng với ai chưa? Hai nàng tiên ơi, đừng nhắc tới quá khứ nữa, đào ra lịch sử đen tối không phúc hậu tí nào.”
Viên Tuyết bảo Uông Thần Tiêu im lặng, sau đó cảm thán với Lâm Ôn: “Chỉ có thể nói em thật may mắn, khi em gặp Chu Lễ, cậu ấy đã là người đàn ông trưởng thành.”
Lâm Ôn không nói nên lời: “Em may mắn điều này để làm gì.” Cô chẳng có quan hệ gì với Chu Lễ.
“Ít ra em không nhìn di động của cậu ấy là vì em không thân, không phải bởi vì em không dám.” Viên Tuyết đợi cô ở đây.
“… Dạ, chị nói đúng.” Lâm Ôn thừa nhận.
Nửa đường Uông Thần Tiêu dừng xe một lúc, nói rằng xe có chút không ổn. Sau một hồi trì hoãn, Lâm Ôn về đến nhà đã gần 9 giờ rưỡi.
Sau khi vào nhà, Lâm Ôn thả lỏng người, cô èo uột nằm xuống sô pha và cau mày.
Khi ở cửa hàng kịch bản giết người, Viên Tuyết hỏi cô có thể tiếp tục làm phụ dâu hay không, cô trả lời một cách tự nhiên, thật ra lúc đó trong lòng cô đã bắt đầu kêu khổ.
Từ lâu cô đã biết, một khi mối quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp, rất nhiều chuyện sẽ bị cuốn vào hỗn loạn.
Nếu cô và Nhậm Tái Bân thật sự chia tay, đến lúc đó cô sẽ đóng vai trò phụ dâu thế nào?
Lâm Ôn lại cảm thấy như đang bị vướng vào những nhành tơ liễu.
Tơ liễu là loại thực vật khó chịu nhất vào mùa này, rõ ràng nhẹ nhàng không có trọng lượng, nhưng chúng khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Rắc rối này đã leo lên một đỉnh cao mới vào sáng sớm hôm sau.
Lâm Ôn có thói quen dậy sớm, mỗi ngày cô tự mình nấu bữa sáng, cho nên cô thường dậy lúc 6:40. Ba mẹ cô đã lớn tuổi, người già ngủ ít, thường thức dậy lúc 4-5 giờ.
Mẹ của Lâm Ôn đợi đến 7 giờ mới gọi video điện thoại cho cô, lúc này Lâm Ôn đang chuẩn bị vớt sủi cảo ra khỏi nồi.
“Mẹ.” Lâm Ôn lau tay, gọi một cách ngọt ngào sau khi bật video.
“Ăn sáng chưa con?” Mẹ hỏi.
“Dạ chưa, con mới nấu xong.”
“Nấu món gì đó?” Mẹ đột ngột kiểm tra.
Lâm Ôn quay camera lại, chĩa vào cái nồi nhỏ màu trắng.
Bên trong có sáu sủi cảo tròn vo.
“Con tự gói hả?” Mẹ lại hỏi.
“Dạ, con gói hôm tháng trước, có nhân thịt bò và nhân tôm.”
Lâm Ôn thuận tay mở tủ lạnh ra.
Tủ lạnh có cửa kép, ngăn đá bên trái có các túi thực phẩm đóng kín và hộp nhựa màu trắng được xếp ngay ngắn, trên mặt có dán nhãn ghi rõ loại thực phẩm và ngày bảo quản.
Mẹ gật đầu và nói: “Đừng mua thực phẩm đông lạnh nhanh từ siêu thị, giống như những sủi cảo và bánh bao đó, ai biết được bên trong có thịt bạch huyết hay không, rau cải có bị thối rữa hay không. Đồ ăn tự mình làm thì yên tâm hơn, bên ngoài bán thành phẩm không an toàn.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Nếu con đi làm không có thời gian, mẹ lên một chuyến, làm nhiều bánh bao hoặc thứ gì đó để đông lạnh cho con nhé?”
“Không cần, công việc của con không bận, làm đồ ăn không tốn bao nhiêu thời gian.”
Lâm Ôn lại mở cửa ngăn lạnh cho mẹ coi, không thấy đồ ăn vặt, mẹ cô rất hài lòng.
“Con đó, nhất định phải chú ý trong vấn đề ăn uống, lúc con ở trong bụng mẹ không được chăm kỹ, từ nhỏ sức khỏe đã kém, đừng tưởng rằng hiện tại ít bệnh thì xem nhẹ, không phải không thể ăn đồ bên ngoài, nhưng cố gắng ăn ít thôi.”
“Con ít ăn lắm.”
“Buổi tối có làm thêm giờ không? Bình thường phải chú ý an toàn, tan việc trở về nhìn xem có ai theo dõi con không, các cô gái trẻ như con cố gắng đừng đi bộ một mình vào ban đêm, phải nhớ luôn khóa cửa an ninh dưới lầu.”
Lâm Ôn ngoan ngoãn hứa với mẹ.
“Còn nữa, qua đường phải nhìn xe, tối hôm qua mẹ nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông…” Mẹ cô vừa lải nhải, dặn dò mấy trăm lần, nói nửa chừng, ba của Lâm Ôn bên cạnh xen vào.
“Sủi cảo sắp nhão rồi, Ôn Ôn còn phải đi làm, em bớt lải nhải vài câu.”
Lúc này mẹ cô mới nhớ ra: “Ôi, xuýt nữa mẹ quên, con mau ăn sáng đi, trên đường đi làm nhớ chú ý an toàn.” Lại hỏi một câu, “Sáu cái sủi cảo hình như hơi ít phải không?”
Lâm Ôn nói: “Còn có một hộp sữa chua, sẽ không đói.”
Mẹ cô mỉm cười, gương mặt hằn lên dấu vết của thời gian.
Mẹ Lâm Ôn sinh ra cô khi bà rất lớn tuổi, một người phụ nữ 47 tuổi sinh con là chín phần chết một phần sống.
Bây giờ đã 23 năm trôi qua, mẹ Lâm đã 70, tóc bạc trắng, là một người già.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, mẹ Lâm Ôn không kìm lại được, hỏi Lâm Ôn: “Ngày 1 tháng 5 năm nay có muốn dẫn tiểu Nhậm về không? Đã đến lúc cho mẹ và ba con nhìn mặt một cái.”
Lâm Ôn nghẹt thở.
Cô cảm thấy hiện tại trong tay cô cầm một cây xương rồng vướng mớ gai lộn xộn, không gỡ gai rối thì không có kết quả, gỡ ra thì gai sẽ đâm vào tay.
Sau khi video kết thúc, Lâm Ôn mới nhìn thấy Viên Tuyết đã gửi cho cô một ảnh chụp màn hình Taobao mười phút trước, hỏi cô quần áo này thế nào.
Lâm Ôn trả lời không tệ, vớt sủi cảo ra, cô ngồi xuống ăn.
Viên Tuyết gửi tới giọng nói: “Em bận chuyện gì mà lâu như vậy mới trả lời chị, chị đã đặt mua cái khác rồi.”
Lâm Ôn nói: “Em mới nói chuyện điện thoại với ba mẹ.”
Viên Tuyết thuận miệng hỏi: “Ba mẹ em có hỏi Nhậm Tái Bân không?”
Lâm Ôn thở dài, chậm rãi trả lời: “Có hỏi, muốn em dẫn ảnh về nhà vào ngày 1 tháng 5.”
“Đi đi, dẫn về luôn!” Viên Tuyết gợi ý, “Đến lúc đó em dẫn một người về, nói với ba mẹ em rằng bạn trai đã đổi tên, về phần sửa lại tên gì, trong thời gian này em lo mà lựa đi.”
“…”
“Em đã quên hôm qua chị nói gì với em rồi hả? Chị đã nói là, nếu chị là em, chị đã tìm người đàn ông khác lâu rồi, đợi cậu ấy trở về thì đập vào mặt thật mạnh, có phải em tìm không ra đâu, cậu ấy cứ tưởng mình ngon! Em cứ chờ đó, bây giờ chị sẽ giúp em tìm.”
Đầu Lâm Ôn muốn phình to: “Được rồi, chị đừng nghịch.”
“Ai nghịch!”
Lâm Ôn chậm rãi ăn sủi cảo: “Em đang vội đi làm, chúng ta ngừng nha.”
Sau khi đến công ty, Lâm Ôn nhận được một liên kết từ Viên Tuyết, nhấp vào là một bài đăng trên diễn đàn.
Tiêu đề của bài đăng là “Bạn trai tôi đột nhiên hờ hững cả tháng nay thì tôi phải làm gì?”, theo miêu tả của lầu chính, cư dân mạng đã phân tích kết quả, nói cho chủ lầu một sự thật phũ phàng ——
Một người đàn ông muốn chia tay với bạn, nhưng không muốn chịu trách nhiệm bản thân đã phản bội mối quan hệ này, vì thế anh ta đợi bạn chịu hết nổi nên phải chủ động mở miệng. Khi bạn đề nghị chia tay, anh ta còn đăng lên vòng bạn bè, nói cho tất cả bạn bè xung quanh biết rằng anh ta mới là nạn nhân của mối quan hệ này.
Lâm Ôn đọc kỹ bài đăng này, sau đó lật điện thoại di động lại.
Viên Tuyết không đợi phản ứng của Lâm Ôn, cũng không biết Lâm Ôn đã xem chưa.
Uông Thần Tiêu đi làm, Viên Tuyết ăn không ngồi rồi nên lên giường nằm, mở TV vừa tiếp tục xem phim, vừa lướt danh sách bạn bè trên WeChat của cô.
Không tìm thấy đàn ông độc thân chất lượng cao nào trong danh sách.
Viên Tuyết suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn WeChat cho Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang, yêu cầu họ chú ý đến những người đàn ông độc thân xuất sắc xung quanh.
Nhưng cô không nói là tìm cho Lâm Ôn.
Viên Tuyết không hành động theo cảm tính, sự thật đã phơi bày, hành vi của Nhậm Tái Bân là có ý chia tay, không cần thiết đào sâu chi tiết của sự thật, dứt khoát dùng dao bén chặt đứt mớ bòng bong.
Cách tốt nhất để chặt đứt mớ bòng bong bằng dao bén là tìm một người đàn ông mới.
Hoàn toàn có thể thoát khỏi những rắc rối do người yêu cũ gây ra, còn có thể trải nghiệm hương vị mới mẻ và nồng nàn của tình yêu, một hòn đá trúng mấy con chim, tại sao không làm.
Quan trọng nhất là cô còn lo lắng một chút, lỡ như Nhậm Tái Bân nhận lỗi sau khi quay lại, Lâm Ôn sẽ xóa tan ngờ vực lúc trước.
Cô biết Lâm Ôn không phải là người mụ mẫm trong tình yêu, tuy Lâm Ôn nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lại thường chính chắn hơn cô, nếu lý trí và tình cảm không thể trùng lặp mà cần phân rõ ràng, Lâm Ôn tuyệt đối chỉ có thể phân ra một cột lý trí.
Nhưng người lý trí cũng khó tránh khỏi thời điểm chóng mặt, để ngăn Lâm Ôn khỏi khả năng hoang man và thiếu ý chí trong tương lai, từ giờ phút này nên khuyến khích cô ấy bắt đầu một mối quan hệ mới, đây mới là chuyện mà một người bạn thân như cô nên làm.
Một lúc sau, Uông Thần Tiêu trả lời WeChat của Viên Tuyết trước.
“Chu Lễ đó, cậu ấy không phải là người đàn ông độc thân chất lượng cao hay sao!”
Viên Tuyết trợn mắt lên trời: “Hôm qua cậu ấy còn đi tìm phụ nữ, hôm nay lập tức độc thân?”
Uông Thần Tiêu bênh vực cho anh em: “Bạn có giới tính là nữ và bạn gái là hai khái niệm.”
Viên Tuyết cười lạnh: “Vậy anh nói thử anh có bao nhiêu khái niệm?”
“… Không có khái niệm nào, thế giới của anh chỉ có em! Tiểu thư ơi, hiện tại anh lập tức giúp em tìm những người đàn ông độc thân chất lượng cao!”
Viên Tuyết hừ lạnh, đọc trả lời của Tiêu Bang vừa gửi tới, Tiêu Bang chỉ gửi ba dấu chấm hỏi.
Viên Tuyết gửi lại yêu cầu của cô cho anh.
Tiêu Bang đáp lại bằng một từ “Ừ”, không có gì thêm.
Viên Tuyết dứt khoát gửi giọng nói cho anh: “Nếu ông không hỗ trợ nghiêm túc, tui sẽ đến cửa hàng của ông để dán thông báo hẹn hò.”
Giày vò hai người xong, Viên Tuyết do dự không biết nên hỏi Chu Lễ hay không.
Đài truyền hình có nhiều nhân tài, từ quản lý đến nhân viên có chức nhỏ, số lượng đông đến nỗi hai người kia không theo kịp.
Đài truyền hình thật sự là lựa chọn hàng đầu cho thị trường hẹn hò chất lượng cao, đáng tiếc Chu Lễ…
Nếu cô thật sự yêu cầu Chu Lễ làm việc này, có lẽ cô đã nói chuyện với không khí.
9 giờ rưỡi sáng, Chu Lễ mới thức dậy.
Di động có tin nhắn mới, anh vào phòng tắm để tắm rửa mà không thèm đọc.
Tắm xong, anh mặc áo tắm dài bước ra, tóc còn nhiểu nước. Anh đến tủ lạnh lấy một ly nước đá, uống hết một hơi mới tỉnh táo.
Chu Lễ lấy một túi bánh mì trong tủ lạnh ra, mở niêm phong, vừa ăn vừa chậm rãi đi tới bàn sách.
Căn nhà này ở trung tâm thành phố, diện tích không quá lớn, rộng hơn hai trăm ba mươi mét vuông. Ngoại trừ phòng ngủ chính, phòng tắm và phòng chứa đồ, không gian còn lại đều để mở, ngay cả phòng bảo mẫu cũng không có.
Khu vực làm việc chiếm diện tích lớn, bên ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn là khung cảnh đường phố nhộn nhịp, ánh nắng chiếu vào mặt kính của tòa nhà xa xa, chói mắt giống như đèn pha.
Chu Lễ đứng bên cửa sổ nhìn một hồi, vừa ăn bánh mì vừa xoay người, lúc này mới đọc tin nhắn chưa đọc trong di động.
Tiêu Bang gửi cho anh.
Anh lười trả lời trên WeChat nên gọi điện thoại trực tiếp.
“Ngủ đến giờ à?” Tiêu Bang nhận điện thoại và hỏi.
“Ừ, WeChat của mày có ý gì, kêu tao giúp mày tìm đàn ông?” Chu Lễ đi thẳng vào vấn đề.
“Cách dùng từ của mày khiến tao không thoải mái, chú ý một chút.” Tiêu Bang nói xong câu này, biến thành giọng điệu trầm trầm vô hồn, “Viên Tuyết chớ ai, không biết nổi cơn điên gì, nói muốn giúp một người bạn của cô ấy tìm đối tượng, kêu tao để ý giúp, nói trong vòng 3 ngày phải nghe được tin tốt, nếu không sẽ tới cửa hàng của tao để đăng thông báo hẹn hò.”
Chu Lễ ngồi vào ghế làm việc: “Mày mong tao giúp mày?”
“Tao biết mày không có lòng tốt như vậy,” Tiêu Bang nói, “Nhưng có lẽ mày có một số bạn độc thân.”
Chu Lễ ăn bánh mì, thản nhiên nói: “Tình cờ có một người.”
“Thật không? Ai?”
“Mày.”
“… Tao không cần phải hy sinh nhiều vậy.”
Chu Lễ cười nói: “Mày quan tâm cô ấy làm gì, tụi mày cứ chiều theo nên cô ấy mới leo lên đầu lên cổ.”
“Này…” Chopin bất đắc dĩ, “Mày đừng nói lẫy, mày rốt cuộc có người độc thân nào để giới thiệu không?”
“Bạn nào của cô ấy?”
“Không biết, cô ấy không nói.”
“Không rõ chi tiết sao giới thiệu?”
“Ồ,” Tiêu Bang nhớ lại, “Nói là nhỏ hơn vài tuổi, là một người rất đẹp.”
Viên Tuyết không đi làm, không có đồng nghiệp, những người bạn nữ mà cô ấy thật sự kết thân là ở trong vòng bạn bè, có thể đếm được trên năm đầu ngón tay. Trong trí nhớ của Chu Lễ, nhỏ hơn Viên Tuyết vài tuổi, lại được Viên Tuyết gọi là người rất đẹp chỉ có một người.
Chu Lễ nhét bánh mì thừa vào trong túi, ngả người ra sau, ngồi ở cạnh bàn, túi bánh mì bị anh vò nát.
“Thế nào, có người giới thiệu không?” Tiêu Bang hỏi.
“Mày hỏi tình hình cụ thể, làm công việc gì, người ở đâu,” Chu Lễ gấp túi, lật bánh mì, úp ngược trên bàn và nói, “Nếu tao có người thích hợp sẽ giúp cô ấy chú ý.”
Cúp điện thoại, Chu Lễ lắc di động hai lần, sau đó đặt điện thoại sang một bên, cầm một miếng trò chơi ghép hình.
Bàn sách giống bàn làm việc, diện tích rất lớn, trên bàn có một tấm ghép hình bằng gỗ chắc chắn, trên mặt nhung của tấm ghép hình là hoa hướng dương xanh của Takashi Murakami mới hoàn thành được một nửa.
Tổng cộng chưa đến 900 miếng ghép hình, ghép liên tục trong hơn nửa tháng.
Chu Lễ cầm miếng ghép trong tay đặt vào vị trí, hoa mặt trời lại thêm một cánh.
Để nhanh chóng vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay, Tiêu Bang làm việc rất hiệu quả, sau một thời gian ngắn đã gọi điện thoại đến, kể tỉ mỉ chi tiết cho Chu Lễ.
“Cô ấy là dân văn phòng, năm nay 23-24 tuổi, con gái một, cha mẹ còn sống, có lương hưu, gia đình không ở thành phố mà ở tỉnh. Cô ấy có hộ khẩu riêng ở đây, không có xe, nhưng có nhà ở khu trường học.”
Chu Lễ vừa vào phòng tắm để chuẩn bị sấy tóc, buổi chiều phải đến đài truyền hình để ghi hình chương trình.
Di động được mở loa ngoài, Chu Lễ cắm máy sấy tóc.
“Biết rồi, tao sẽ giúp cô ấy lưu ý.”
Đầu dây bên kia, Tiêu Bang dừng một chút rồi nói: “Tao cảm thấy điều kiện này cũng không tệ lắm, hay là để tao hy sinh bản thân?”
Chu Lễ soi gương vò tóc, trả lời anh: “Vậy mày kêu Viên Tuyết cho mày một cơ hội.”
Nói xong nhấn công tắc, tiếng rầm rầm chặn những lời còn lại của Tiêu Bang.
Tiêu Bang chỉ nói đùa, anh hoàn toàn không muốn dính líu đến chị em của Viên Tuyết, vì nếu anh và đối phương xảy ra bất hòa trong tình cảm, anh nhất định sẽ bị tàn sát.
Nhưng anh không nói được những câu cuối vì đã bị tiếng máy sấy tóc chặn lại.
Anh cúp điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Viên Tuyết, nói rằng Chu Lễ đồng ý hỗ trợ.
Viên Tuyết vừa mừng vừa sợ, đập mạnh xuống giường, bảng điều khiển từ xa của TV nảy lên, Viên Tuyết thở dài tận đáy lòng ——
Tên nhóc Chu Lễ này tuy có cả đống tật xấu, nhưng thật sự nghĩa khí.
—
Bệnh thứ hai: là một từ thông dụng trên mạng, xuất phát từ Nhật Bản. Nó đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn của thanh thiếu niên. (Baidu)
Thịt bạch huyết: Ở lợn, trên cơ thể có hàng trăm hạch bạch huyết. Trong quá trình giết mổ sẽ tiến hành loại bỏ ba tuyến, tuyến giáp, tuyến thượng thận và các hạch bị bệnh. Thịt chưa loại bỏ các tuyến, chẳng hạn như thịt ở cổ, cổ họng và khí quản là thịt bạch huyết. Trong trường hợp thịt bạn ăn có cảm giác rất xốp, có thớ thịt rõ ràng, thịt rất cứng và có mùi rất nồng thì bạn phải cẩn thận. (Chuyên gia dinh dưỡng Gu Zhongyi – Zhihu.com)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương