Cánh Đồng Hoang Vu
Chương 6
Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Liên kết do Viên Tuyết gửi nằm lặng lẽ trong khung chat WeChat, Lâm Ôn không đọc lại sau khi xem một lần.
Công việc hôm nay của cô cần tăng ca bên ngoài. Sắp xếp địa điểm hội trường cho đến 8 giờ rưỡi, còn lại một số việc cần hoàn thiện.
Bành Mỹ Ngọc lẩm bẩm: “Chuyện tốt sẽ bị cướp, việc cực khổ chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu cả.”
Cô lại phàn nàn cô gái thực tập sinh.
Lâm Ôn click mở di động để kiểm tra thời gian.
“Đói muốn chết,” Bành Mỹ Ngọc hỏi cô, “Chút nữa đi ăn khuya chung không?”
“Không được, hơi trễ.”
“Trễ mới muốn ăn khuya.”
…… Giờ này mà ăn khuya thì hơi sớm phải không?
“Bà hỏi mọi người thử?” Lâm Ôn đề nghị.
Bành Mỹ Ngọc lên tiếng hỏi những người khác, những người khác hào hứng đồng ý, tỏ vẻ đã đói đến độ tay chân run rẩy từ lâu.
“Hay là bây giờ đi luôn, ngày mai làm nốt phần còn lại này.”
“Tôi muốn rút lui từ sớm.”
“Lâm Ôn, nhờ cô chịu cực một chút, tôi đói muốn liệt!”
Vài người đáng thương đang nói ở phía bên kia.
Bành Mỹ Ngọc ở bên cạnh nhíu mày, Lâm Ôn tốt tính: “Được mà, mọi người cứ đi, phần còn lại để tôi làm.”
Mọi người reo hò, khoác tay nhau rời đi.
Lâm Ôn ở lại hơn mười phút, đi ra khỏi hội trường sau khi hoàn thành các bước.
Bên ngoài hội trường vắng tanh, xa xa có tiếng người, ánh đèn đêm rực rỡ lung linh, mây trên không trung hiện rõ, đêm không hề giống đêm tối.
Lâm Ôn nhìn về một hướng, đứng ở cửa hóng gió một hồi giống như một tác phẩm điêu khắc, cô chậm rãi đi về hướng đó.
Nhậm Tái Bân thuê nhà ở gần đây, cô muốn đến xem.
Khoảng cách hai nơi theo đường thẳng không xa, đi bộ mất hai mươi phút. Lâm Ôn đi thang máy lên lầu, mở khóa vân tay đi vào nhà.
Nhậm Tái Bân sống một mình, căn nhà thuê gồm một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết.
Căn nhà có mùi không thông thoáng đã lâu, Lâm Ôn cũng không mở cửa sổ, cô đi vào phòng bếp, sau đó đi mở tủ quần áo.
Trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn tươi sống, tủ quần áo trống không.
Lâm Ôn nhớ rõ trước đây va ly của Nhậm Tái Bân được đặt cạnh tủ quần áo, hiện giờ bên cạnh tủ quần áo không có va ly.
Người đã thật sự rời đi, không hề nói dối.
Lâm Ôn không ở lâu trong nhà, cuối cùng nhìn quanh một lượt, cô đóng cửa và rời đi.
Khu vực này hơi xa nhà cô, không có xe buýt trực tiếp, ga tàu điện ngầm không ở gần đây, trước đây cô không đến đây nhiều lắm.
Không tiện đi phương tiện công cộng, Lâm Ôn bấm vào phần mềm taxi.
Buổi tối gọi xe khó khăn, nhất thời không có tài xế nhận đơn, Lâm Ôn đứng dưới tán cây bên ngoài tiểu khu chờ đợi, xe cộ xung quanh ra vào, cô đợi hồi lâu mới có phản ứng.
Di động hiện lên hình xe taxi và biển số xe, tài xế nhận đơn vẫn cách đó một đoạn đường, Lâm Ôn nhìn về phía cuối đường, cô liếc nhìn từng chiếc xe màu đen lướt qua.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen lái ra khỏi tiểu khu, từ từ lọt vào tầm mắt của Lâm Ôn. Cô vô tình liếc qua logo và biển số xe.
Là một chiếc Mercedes.
Lâm Ôn sững sờ, trong nháy mắt chỉ còn đuôi xe, cô lại kiểm tra bảng số xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng tiểu khu nơi chiếc xe vừa rời đi.
“Cô là người gọi xe phải không?” Một chiếc xe màu đen khác dừng trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn hoàn hồn.
Đèn đường chiếu nửa bóng của cô lên thân xe, bóng dáng méo mó, cô bất động, bóng dáng cũng bất động, giống như một người bạn đồng hành đang chờ cô ra lệnh.
Lâm Ôn ghét sự phức tạp, theo đuổi mối quan hệ nhân sự luôn luôn đơn giản, muốn đơn giản thì không thể so đo mọi chuyện, chỉ khi có tâm thì mới suôn sẻ.
Nhưng cô rất ghét bị lừa dối.
Lý trí khiến cô bịt kín mắt như không có việc gì, nhưng trái tim vẫn tự châm dầu vào lửa.
Cuối cùng Lâm Ôn hít một hơi thật sâu, cô lên xe và nói với tài xế: “Giúp tôi đi theo chiếc Mercedes phía trước.”
Mercedes đã chạy một đoạn, Lâm Ôn báo biển số xe, chỉ hướng cho tài xế đuổi theo.
Tài xế ắt hẳn đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm kiểu này, bình tĩnh tăng ga đuổi theo, chẳng mấy chốc đã thấy bóng dáng của chiếc Mercedes.
Lâm Ôn ngồi ở giữa băng ghế sau, nhìn chằm chằm chiếc xe phía xa.
Hôm nay Chu Lễ đến tiểu khu, không thể ngẫu nhiên như vậy được, anh có những người bạn khác sống ở đó.
Nhậm Tái Bân không có ở nhà, vì sao Chu Lễ đến đó tối nay?
Lâm Ôn suy nghĩ, ước tính khả năng lớn nhất sau khi liệt kê một số phỏng đoán, Chu Lễ vừa đưa Nhậm Tái Bân về nhà.
Thật đáng tiếc cô đã bỏ lỡ bọn họ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, có lẽ Nhậm Tái Bân hiện đang ở trên xe Chu Lễ.
Có hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng một điều có thể chắc chắn trăm phần trăm là ——
Lúc này cô quay lại có lẽ sẽ chụp hụt, nhưng đi theo Chu Lễ sẽ có chút thu hoạch.
Có quá nhiều đèn giao thông dọc đường, tài xế cố gắng theo sát, nửa đường vẫn bị một đèn đỏ ngăn lại.
“Có thể không đuổi kịp.” Tài xế nói trước với Lâm Ôn.
“Không sao, anh cứ tiếp tục lái về phía trước, tôi tìm thử.”
Đèn đỏ kết thúc, Lâm Ôn tìm xe khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng.
Phía trước có ngã rẽ, tài xế không biết nên tiếp tục đi thẳng hay là rẽ qua, anh ta hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn chợt nhớ tới điều gì đó, cô cố gắng: “Tiếp tục đi thẳng.”
Đi tiếp về phía trước là đài truyền hình.
Có lẽ do may mắn, tới gần đài truyền hình, Lâm Ôn bất ngờ bắt gặp chiếc xe Mercedes.
Cô tưởng rằng Chu Lễ muốn đi vào trong đài, nhưng xe quay đầu đi hướng khác.
Tài xế linh hoạt theo sau.
Lần này không bị mất dấu nữa, chiếc Mercedes tấp vào lề và dừng lại.
Tài xế không đi thêm nữa, anh ta nói rằng phía trước là bãi đậu xe của quán bar.
Cách mấy chục mét, Lâm Ôn không xuống xe ngay, đợi một lúc, cô thấy Chu Lễ từ ghế lái đi ra, sau đó đi thẳng đến quán bar phía trước.
Không có ai bước ra khỏi xe Mercedes, Lâm Ôn mở cửa xe, do dự vài giây trước khi đuổi theo Chu Lễ.
“Chu Lễ ——”
Xung quanh quá ồn ào, mới vừa rồi trì hoãn một chút, cô vừa lên tiếng thì Chu Lễ đã bước vào cửa quán bar.
Lâm Ôn chạy đến cửa quán bar, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sáng lung linh.
Đã đến đây, cô không muốn lãng phí sức lực nữa, hôm nay hãy gõ trống nâng cao tinh thần!
Lâm Ôn đi theo vào.
Quán bar này hình như đã mở được vài năm, diện tích cảm giác không lớn lắm, bên trong chật kín người.
Lâm Ôn đeo một chiếc túi tote rất lớn, trong túi nhét một đống đồ, nặng trĩu đến nỗi bờ vai cô sụp xuống.
Cô nhấc quai túi xách lên, xắn tay áo khoác, tìm kiếm bóng dáng Chu Lễ.
Dường như không có ở chỗ ngồi riêng, cũng không có ở quầy bar.
Một người đàn ông có hình xăm toàn cánh tay bưng hai khay bia lướt qua tầm mắt Lâm Ôn, ánh mắt Lâm Ôn bất giác đi theo đối phương một lúc.
Ngồi trên ghế dài phía tây là một nam và một nữ, cô gái thắt bím tóc dây thừng với màu sắc rực rỡ xen kẽ, phong cách rất punk, lộ một khúc eo thon, đang nói chuyện với người đàn ông và cười nghiêng ngả.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, không biết nghe thấy điều gì, trên mặt cũng có nét cười.
Anh chàng có hình xăm trên cánh tay đi đến trước mặt, cô gái punk vỗ vai người đàn ông, sau đó giúp cánh tay có hình xăm đặt bia xuống.
Lâm Ôn đứng yên, do dự không biết có nên bước tới quấy rầy cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của người khác hay không.
Nhưng cuối cùng không phải do cô quyết định.
Chu Lễ nói chuyện với cánh tay có hình xăm, vừa ngước mắt, ánh mắt vô tình bắt gặp người nào đó.
Anh có xem một bộ phim tài liệu ở đài truyền hình lúc chiều, chú chó nhỏ màu trắng đi lạc vào đàn chim cánh cụt khiến chim cánh cụt đến xem.
Ánh đèn quán bar không mờ ảo, hôm nay ở đây có sự kiện, trên sân rất đông người.
Có rất nhiều người, Lâm Ôn mặc hơi kín đáo, nhưng cô quá yên tĩnh và mềm mại, không hợp với bầu không khí ở đây, tựa như chú chó nhỏ màu trắng đi nhầm chỗ, rất khó không bị người ta chú ý.
Chu Lễ tò mò nhướng mày, cà vạt chưa nới lỏng hoàn toàn, anh buông tay, đứng dậy đi về phía Lâm Ôn.
Lâm Ôn thấy anh “đưa tới cửa”, không đợi anh đi đến, cô tự mình tiến lên, chủ động đi về phía anh.
“Sao em ở đây, đến cùng đồng nghiệp?” Kiểu “bạn nhỏ” này không giống người sẽ đến quán bar tiêu khiển, Chu Lễ cúi đầu hỏi cô.
Lâm Ôn chẳng chút vòng vo, cô lớn tiếng nói: “Không phải, em đi theo anh!”
Trước đây đến Vân Nam du lịch, Lâm Ôn cũng đến quán bar, ca sĩ trong quán bar nơi đó hát dân ca, bầu không khí yên tĩnh đậm chất nghệ thuật.
Quán bar này mời ban nhạc rock ‘n roll, không khí như đang bốc cháy dữ dội, cô cảm thấy phải nói vào tai mới có thể nghe rõ.
Chu Lễ rất ngạc nhiên khi nghe Lâm Ôn nói vậy.
“Có ý gì?” Anh ra hiệu, “Ngồi xuống nói.”
Cô gái punk tò mò: “Bạn anh à?”
Chu Lễ không có ý muốn giới thiệu, anh nói với cô gái punk: “Mọi người đi trước đi.”
Cô gái punk đứng dậy nói: “Được. Em gái muốn uống gì?”
Cô hỏi Lâm Ôn, Lâm Ôn lắc đầu khách sáo: “Cảm ơn, không cần.”
Cô gái punk rời đi với cánh tay có hình xăm, bia chưa mở đặt đầy bàn.
Chu Lễ lại ngồi xuống, Lâm Ôn cũng đi theo ngồi ở bên kia.
“Nói đi.”
Lâm Ôn không nhìn ra sự khác thường của Chu Lễ, không biết là do Chu Lễ có tâm lý mạnh mẽ cho nên không sợ hãi, hay là cô đã đoán sai và hiểu lầm đối phương.
Lâm Ôn đánh một cú thẳng: “Vừa nãy em thấy anh tới nhà Nhậm Tái Bân.”
Chu Lễ nhướng mi, dừng một hai giây mới bắt được bóng: “Em nhìn thấy tôi?”
“Đúng vậy.”
“Khẳng định không nhìn lầm?”
Lâm Ôn cũng dừng một hai giây, sau đó khéo léo hỏi lại: “Anh muốn phủ nhận?”
Cô thấy xe của Chu Lễ, không phải bản thân Chu Lễ, nhưng cô không muốn nói thật, nếu nói thật Chu Lễ có thể tìm một trăm lý do để qua loa, ví dụ như anh sẽ nói anh cho người khác mượn xe.
Nhưng nếu cô dám khẳng định mình không nhìn lầm, lỡ như Chu Lễ hỏi thêm vài câu, cô sợ không trả lời được.
Tốt hơn hết chừa chút đường sống cho mình, ném lại quả bóng.
Chu Lễ trả lời nước đôi: “Em thấy sao không kêu tôi, còn đi theo thật xa tới đây?”
“Anh lên xe quá nhanh, em không đuổi kịp.”
“Phải không.” Chu Lễ cười, cầm một chai bia nhỏ, xoay trên tay, không mở nắp.
Lâm Ôn vừa cân nhắc nụ cười đột ngột của anh, vừa chậm rãi hỏi: “Nhậm Tái Bân đâu?”
“Em thấy cậu ấy?”
Lần này Lâm Ôn nói thật: “Không có, cho nên em tới hỏi anh.”
“Tôi cũng chưa thấy cậu ấy.”
Lâm Ôn kêu tên anh: “Chu Lễ.”
Chu Lễ nhìn cô.
Không biết do nóng hay lo lắng, gương mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng thần thái yên tĩnh như nước, ánh mắt chăm chú nhìn người, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.
Chu Lễ dường như thở dài, vài giây sau, anh cầm chai rượu, gõ nhẹ nắp chai về phía ống tay áo, hỏi cô: “Đây là màu gì?”
“…… Cái gì?”
“Màu gì.”
Lâm Ôn không hiểu được: “Màu đen.”
Chu Lễ ngả người về phía sau, nói với cô: “Người lái xe mặc áo sơ mi ca rô màu xanh ngọc.”
“……”
“Thân hình khác xa tôi cả vạn dặm.”
“……”
“Em cơ bản không thấy người.”
“……”
Giọng điệu Chu Lễ đều đều: “Hơn nữa tôi vừa tan sở, xe về lại tay tôi còn chưa tới hai mươi phút.”
Lâm Ôn khẽ mở miệng, nhất thời không tìm được lời.
Lý do này trùng khớp với với suy đoán của cô trước đó về Chu Lễ, nhưng Chu Lễ thậm chí không cho cô cơ hội để nghi ngờ.
Đừng nói là bắt được bóng, quả bóng trực tiếp đập vào mặt.
Lâm Ôn đoán tới đoán lui cũng không đoán được người lái xe ngay từ đầu thật sự không phải là chủ xe, vì vậy câu mở đầu đã bị Chu Lễ thử.
Hai tai Lâm Ôn nóng lên, cô biết tật xấu của mình, cảm xúc dao động nhiều dễ khiến làn da ửng đỏ.
May mắn có người ngắt lời kịp thời.
“Tới đây,” cô gái punk bưng một ly nước uống tới, nhiệt tình nói với Lâm Ôn, “Không có cồn, có thể yên tâm uống, mời em ly này.”
Lâm Ôn nhận bằng hai tay: “Cảm ơn.”
“Sao anh vẫn chưa uống?” Cô gái punk chỉ vào đống bia trên bàn và hỏi Chu Lễ, “Không mở rượu?”
Về cơ bản, bia đều là chai nhỏ 330 ml, màu sắc rực rỡ, Lâm Ôn không biết loại nào cả.
“Hôm khác thử lại rượu, chút nữa còn lái xe.” Chu Lễ đặt chai rượu đang cầm trên tay lên bàn.
“Hả?” Cô gái punk hoang mang, “Vụ gì đây, không phải anh đã hẹn người lái thay?”
“Đã thay đổi.” Chu Lễ lời ít ý nhiều.
Cô gái punk không biết “đã thay đổi” là ý nói người lái thay lỡ hẹn hay là gì đó, cô khó hiểu rời đi.
Chu Lễ thấy Lâm Ôn nhìn chằm chằm bia trên bàn, nói với cô: “Đây là một vài nhãn hiệu bia thích hợp của nước ngoài, ông chủ muốn tìm người thử hương vị để làm đại lý.”
Tối hôm qua, anh đến đây sau khi rời khỏi cửa hàng của Tiêu Bang, đã hỗ trợ thử một loạt.
“Muốn uống không?” Chu Lễ hỏi.
Lâm Ôn lắc đầu, thật ra cô đang suy nghĩ.
Bây giờ đã nghĩ xong, cô nhấp một ngụm ly nước uống cô đang cầm, sau đó bình tĩnh hỏi: “Anh cho Uông Thần Tiêu mượn xe?”
Hai tay cô đang cầm cái ly, mái tóc dài hiếm khi cột đuôi ngựa thấp, không cột gọn gàng, một lọn tóc xõa xuống má phải, hai đoạn cánh tay mảnh mai trắng nõn lộ ra, một cái túi rất lớn ở trên đùi, quai xách còn dính trên cánh tay cô, cảm giác cánh tay gầy guộc này có thể bị chiếc túi làm gãy.
Phối hợp với âm thanh và ánh mắt này, cử chỉ quá chân thành và dịu dàng.
Quả bóng này đá ra rất cừ.
“Đi nào.”
“Hở?”
Bài hát của ban nhạc rock ‘n roll đang lên đến cao trào, đột nhiên bùng nổ tiếng sấm reo hò, mái nhà như muốn bị xốc lên.
Lâm Ôn không nghe được Chu Lễ nói gì.
Chu Lễ đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Ôn.
Anh cúi xuống, đặt ngón tay vào nút thắt cà vạt, kéo nhẹ để nới lỏng, tới gần lỗ tai đỏ ửng của Lâm Ôn, nói với cô: “Tôi sẽ bán lão Uông cho em, đi thôi.”
Editor: Trà Xanh
Liên kết do Viên Tuyết gửi nằm lặng lẽ trong khung chat WeChat, Lâm Ôn không đọc lại sau khi xem một lần.
Công việc hôm nay của cô cần tăng ca bên ngoài. Sắp xếp địa điểm hội trường cho đến 8 giờ rưỡi, còn lại một số việc cần hoàn thiện.
Bành Mỹ Ngọc lẩm bẩm: “Chuyện tốt sẽ bị cướp, việc cực khổ chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu cả.”
Cô lại phàn nàn cô gái thực tập sinh.
Lâm Ôn click mở di động để kiểm tra thời gian.
“Đói muốn chết,” Bành Mỹ Ngọc hỏi cô, “Chút nữa đi ăn khuya chung không?”
“Không được, hơi trễ.”
“Trễ mới muốn ăn khuya.”
…… Giờ này mà ăn khuya thì hơi sớm phải không?
“Bà hỏi mọi người thử?” Lâm Ôn đề nghị.
Bành Mỹ Ngọc lên tiếng hỏi những người khác, những người khác hào hứng đồng ý, tỏ vẻ đã đói đến độ tay chân run rẩy từ lâu.
“Hay là bây giờ đi luôn, ngày mai làm nốt phần còn lại này.”
“Tôi muốn rút lui từ sớm.”
“Lâm Ôn, nhờ cô chịu cực một chút, tôi đói muốn liệt!”
Vài người đáng thương đang nói ở phía bên kia.
Bành Mỹ Ngọc ở bên cạnh nhíu mày, Lâm Ôn tốt tính: “Được mà, mọi người cứ đi, phần còn lại để tôi làm.”
Mọi người reo hò, khoác tay nhau rời đi.
Lâm Ôn ở lại hơn mười phút, đi ra khỏi hội trường sau khi hoàn thành các bước.
Bên ngoài hội trường vắng tanh, xa xa có tiếng người, ánh đèn đêm rực rỡ lung linh, mây trên không trung hiện rõ, đêm không hề giống đêm tối.
Lâm Ôn nhìn về một hướng, đứng ở cửa hóng gió một hồi giống như một tác phẩm điêu khắc, cô chậm rãi đi về hướng đó.
Nhậm Tái Bân thuê nhà ở gần đây, cô muốn đến xem.
Khoảng cách hai nơi theo đường thẳng không xa, đi bộ mất hai mươi phút. Lâm Ôn đi thang máy lên lầu, mở khóa vân tay đi vào nhà.
Nhậm Tái Bân sống một mình, căn nhà thuê gồm một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết.
Căn nhà có mùi không thông thoáng đã lâu, Lâm Ôn cũng không mở cửa sổ, cô đi vào phòng bếp, sau đó đi mở tủ quần áo.
Trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn tươi sống, tủ quần áo trống không.
Lâm Ôn nhớ rõ trước đây va ly của Nhậm Tái Bân được đặt cạnh tủ quần áo, hiện giờ bên cạnh tủ quần áo không có va ly.
Người đã thật sự rời đi, không hề nói dối.
Lâm Ôn không ở lâu trong nhà, cuối cùng nhìn quanh một lượt, cô đóng cửa và rời đi.
Khu vực này hơi xa nhà cô, không có xe buýt trực tiếp, ga tàu điện ngầm không ở gần đây, trước đây cô không đến đây nhiều lắm.
Không tiện đi phương tiện công cộng, Lâm Ôn bấm vào phần mềm taxi.
Buổi tối gọi xe khó khăn, nhất thời không có tài xế nhận đơn, Lâm Ôn đứng dưới tán cây bên ngoài tiểu khu chờ đợi, xe cộ xung quanh ra vào, cô đợi hồi lâu mới có phản ứng.
Di động hiện lên hình xe taxi và biển số xe, tài xế nhận đơn vẫn cách đó một đoạn đường, Lâm Ôn nhìn về phía cuối đường, cô liếc nhìn từng chiếc xe màu đen lướt qua.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen lái ra khỏi tiểu khu, từ từ lọt vào tầm mắt của Lâm Ôn. Cô vô tình liếc qua logo và biển số xe.
Là một chiếc Mercedes.
Lâm Ôn sững sờ, trong nháy mắt chỉ còn đuôi xe, cô lại kiểm tra bảng số xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng tiểu khu nơi chiếc xe vừa rời đi.
“Cô là người gọi xe phải không?” Một chiếc xe màu đen khác dừng trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn hoàn hồn.
Đèn đường chiếu nửa bóng của cô lên thân xe, bóng dáng méo mó, cô bất động, bóng dáng cũng bất động, giống như một người bạn đồng hành đang chờ cô ra lệnh.
Lâm Ôn ghét sự phức tạp, theo đuổi mối quan hệ nhân sự luôn luôn đơn giản, muốn đơn giản thì không thể so đo mọi chuyện, chỉ khi có tâm thì mới suôn sẻ.
Nhưng cô rất ghét bị lừa dối.
Lý trí khiến cô bịt kín mắt như không có việc gì, nhưng trái tim vẫn tự châm dầu vào lửa.
Cuối cùng Lâm Ôn hít một hơi thật sâu, cô lên xe và nói với tài xế: “Giúp tôi đi theo chiếc Mercedes phía trước.”
Mercedes đã chạy một đoạn, Lâm Ôn báo biển số xe, chỉ hướng cho tài xế đuổi theo.
Tài xế ắt hẳn đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm kiểu này, bình tĩnh tăng ga đuổi theo, chẳng mấy chốc đã thấy bóng dáng của chiếc Mercedes.
Lâm Ôn ngồi ở giữa băng ghế sau, nhìn chằm chằm chiếc xe phía xa.
Hôm nay Chu Lễ đến tiểu khu, không thể ngẫu nhiên như vậy được, anh có những người bạn khác sống ở đó.
Nhậm Tái Bân không có ở nhà, vì sao Chu Lễ đến đó tối nay?
Lâm Ôn suy nghĩ, ước tính khả năng lớn nhất sau khi liệt kê một số phỏng đoán, Chu Lễ vừa đưa Nhậm Tái Bân về nhà.
Thật đáng tiếc cô đã bỏ lỡ bọn họ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, có lẽ Nhậm Tái Bân hiện đang ở trên xe Chu Lễ.
Có hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng một điều có thể chắc chắn trăm phần trăm là ——
Lúc này cô quay lại có lẽ sẽ chụp hụt, nhưng đi theo Chu Lễ sẽ có chút thu hoạch.
Có quá nhiều đèn giao thông dọc đường, tài xế cố gắng theo sát, nửa đường vẫn bị một đèn đỏ ngăn lại.
“Có thể không đuổi kịp.” Tài xế nói trước với Lâm Ôn.
“Không sao, anh cứ tiếp tục lái về phía trước, tôi tìm thử.”
Đèn đỏ kết thúc, Lâm Ôn tìm xe khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng.
Phía trước có ngã rẽ, tài xế không biết nên tiếp tục đi thẳng hay là rẽ qua, anh ta hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn chợt nhớ tới điều gì đó, cô cố gắng: “Tiếp tục đi thẳng.”
Đi tiếp về phía trước là đài truyền hình.
Có lẽ do may mắn, tới gần đài truyền hình, Lâm Ôn bất ngờ bắt gặp chiếc xe Mercedes.
Cô tưởng rằng Chu Lễ muốn đi vào trong đài, nhưng xe quay đầu đi hướng khác.
Tài xế linh hoạt theo sau.
Lần này không bị mất dấu nữa, chiếc Mercedes tấp vào lề và dừng lại.
Tài xế không đi thêm nữa, anh ta nói rằng phía trước là bãi đậu xe của quán bar.
Cách mấy chục mét, Lâm Ôn không xuống xe ngay, đợi một lúc, cô thấy Chu Lễ từ ghế lái đi ra, sau đó đi thẳng đến quán bar phía trước.
Không có ai bước ra khỏi xe Mercedes, Lâm Ôn mở cửa xe, do dự vài giây trước khi đuổi theo Chu Lễ.
“Chu Lễ ——”
Xung quanh quá ồn ào, mới vừa rồi trì hoãn một chút, cô vừa lên tiếng thì Chu Lễ đã bước vào cửa quán bar.
Lâm Ôn chạy đến cửa quán bar, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sáng lung linh.
Đã đến đây, cô không muốn lãng phí sức lực nữa, hôm nay hãy gõ trống nâng cao tinh thần!
Lâm Ôn đi theo vào.
Quán bar này hình như đã mở được vài năm, diện tích cảm giác không lớn lắm, bên trong chật kín người.
Lâm Ôn đeo một chiếc túi tote rất lớn, trong túi nhét một đống đồ, nặng trĩu đến nỗi bờ vai cô sụp xuống.
Cô nhấc quai túi xách lên, xắn tay áo khoác, tìm kiếm bóng dáng Chu Lễ.
Dường như không có ở chỗ ngồi riêng, cũng không có ở quầy bar.
Một người đàn ông có hình xăm toàn cánh tay bưng hai khay bia lướt qua tầm mắt Lâm Ôn, ánh mắt Lâm Ôn bất giác đi theo đối phương một lúc.
Ngồi trên ghế dài phía tây là một nam và một nữ, cô gái thắt bím tóc dây thừng với màu sắc rực rỡ xen kẽ, phong cách rất punk, lộ một khúc eo thon, đang nói chuyện với người đàn ông và cười nghiêng ngả.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, không biết nghe thấy điều gì, trên mặt cũng có nét cười.
Anh chàng có hình xăm trên cánh tay đi đến trước mặt, cô gái punk vỗ vai người đàn ông, sau đó giúp cánh tay có hình xăm đặt bia xuống.
Lâm Ôn đứng yên, do dự không biết có nên bước tới quấy rầy cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của người khác hay không.
Nhưng cuối cùng không phải do cô quyết định.
Chu Lễ nói chuyện với cánh tay có hình xăm, vừa ngước mắt, ánh mắt vô tình bắt gặp người nào đó.
Anh có xem một bộ phim tài liệu ở đài truyền hình lúc chiều, chú chó nhỏ màu trắng đi lạc vào đàn chim cánh cụt khiến chim cánh cụt đến xem.
Ánh đèn quán bar không mờ ảo, hôm nay ở đây có sự kiện, trên sân rất đông người.
Có rất nhiều người, Lâm Ôn mặc hơi kín đáo, nhưng cô quá yên tĩnh và mềm mại, không hợp với bầu không khí ở đây, tựa như chú chó nhỏ màu trắng đi nhầm chỗ, rất khó không bị người ta chú ý.
Chu Lễ tò mò nhướng mày, cà vạt chưa nới lỏng hoàn toàn, anh buông tay, đứng dậy đi về phía Lâm Ôn.
Lâm Ôn thấy anh “đưa tới cửa”, không đợi anh đi đến, cô tự mình tiến lên, chủ động đi về phía anh.
“Sao em ở đây, đến cùng đồng nghiệp?” Kiểu “bạn nhỏ” này không giống người sẽ đến quán bar tiêu khiển, Chu Lễ cúi đầu hỏi cô.
Lâm Ôn chẳng chút vòng vo, cô lớn tiếng nói: “Không phải, em đi theo anh!”
Trước đây đến Vân Nam du lịch, Lâm Ôn cũng đến quán bar, ca sĩ trong quán bar nơi đó hát dân ca, bầu không khí yên tĩnh đậm chất nghệ thuật.
Quán bar này mời ban nhạc rock ‘n roll, không khí như đang bốc cháy dữ dội, cô cảm thấy phải nói vào tai mới có thể nghe rõ.
Chu Lễ rất ngạc nhiên khi nghe Lâm Ôn nói vậy.
“Có ý gì?” Anh ra hiệu, “Ngồi xuống nói.”
Cô gái punk tò mò: “Bạn anh à?”
Chu Lễ không có ý muốn giới thiệu, anh nói với cô gái punk: “Mọi người đi trước đi.”
Cô gái punk đứng dậy nói: “Được. Em gái muốn uống gì?”
Cô hỏi Lâm Ôn, Lâm Ôn lắc đầu khách sáo: “Cảm ơn, không cần.”
Cô gái punk rời đi với cánh tay có hình xăm, bia chưa mở đặt đầy bàn.
Chu Lễ lại ngồi xuống, Lâm Ôn cũng đi theo ngồi ở bên kia.
“Nói đi.”
Lâm Ôn không nhìn ra sự khác thường của Chu Lễ, không biết là do Chu Lễ có tâm lý mạnh mẽ cho nên không sợ hãi, hay là cô đã đoán sai và hiểu lầm đối phương.
Lâm Ôn đánh một cú thẳng: “Vừa nãy em thấy anh tới nhà Nhậm Tái Bân.”
Chu Lễ nhướng mi, dừng một hai giây mới bắt được bóng: “Em nhìn thấy tôi?”
“Đúng vậy.”
“Khẳng định không nhìn lầm?”
Lâm Ôn cũng dừng một hai giây, sau đó khéo léo hỏi lại: “Anh muốn phủ nhận?”
Cô thấy xe của Chu Lễ, không phải bản thân Chu Lễ, nhưng cô không muốn nói thật, nếu nói thật Chu Lễ có thể tìm một trăm lý do để qua loa, ví dụ như anh sẽ nói anh cho người khác mượn xe.
Nhưng nếu cô dám khẳng định mình không nhìn lầm, lỡ như Chu Lễ hỏi thêm vài câu, cô sợ không trả lời được.
Tốt hơn hết chừa chút đường sống cho mình, ném lại quả bóng.
Chu Lễ trả lời nước đôi: “Em thấy sao không kêu tôi, còn đi theo thật xa tới đây?”
“Anh lên xe quá nhanh, em không đuổi kịp.”
“Phải không.” Chu Lễ cười, cầm một chai bia nhỏ, xoay trên tay, không mở nắp.
Lâm Ôn vừa cân nhắc nụ cười đột ngột của anh, vừa chậm rãi hỏi: “Nhậm Tái Bân đâu?”
“Em thấy cậu ấy?”
Lần này Lâm Ôn nói thật: “Không có, cho nên em tới hỏi anh.”
“Tôi cũng chưa thấy cậu ấy.”
Lâm Ôn kêu tên anh: “Chu Lễ.”
Chu Lễ nhìn cô.
Không biết do nóng hay lo lắng, gương mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng thần thái yên tĩnh như nước, ánh mắt chăm chú nhìn người, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.
Chu Lễ dường như thở dài, vài giây sau, anh cầm chai rượu, gõ nhẹ nắp chai về phía ống tay áo, hỏi cô: “Đây là màu gì?”
“…… Cái gì?”
“Màu gì.”
Lâm Ôn không hiểu được: “Màu đen.”
Chu Lễ ngả người về phía sau, nói với cô: “Người lái xe mặc áo sơ mi ca rô màu xanh ngọc.”
“……”
“Thân hình khác xa tôi cả vạn dặm.”
“……”
“Em cơ bản không thấy người.”
“……”
Giọng điệu Chu Lễ đều đều: “Hơn nữa tôi vừa tan sở, xe về lại tay tôi còn chưa tới hai mươi phút.”
Lâm Ôn khẽ mở miệng, nhất thời không tìm được lời.
Lý do này trùng khớp với với suy đoán của cô trước đó về Chu Lễ, nhưng Chu Lễ thậm chí không cho cô cơ hội để nghi ngờ.
Đừng nói là bắt được bóng, quả bóng trực tiếp đập vào mặt.
Lâm Ôn đoán tới đoán lui cũng không đoán được người lái xe ngay từ đầu thật sự không phải là chủ xe, vì vậy câu mở đầu đã bị Chu Lễ thử.
Hai tai Lâm Ôn nóng lên, cô biết tật xấu của mình, cảm xúc dao động nhiều dễ khiến làn da ửng đỏ.
May mắn có người ngắt lời kịp thời.
“Tới đây,” cô gái punk bưng một ly nước uống tới, nhiệt tình nói với Lâm Ôn, “Không có cồn, có thể yên tâm uống, mời em ly này.”
Lâm Ôn nhận bằng hai tay: “Cảm ơn.”
“Sao anh vẫn chưa uống?” Cô gái punk chỉ vào đống bia trên bàn và hỏi Chu Lễ, “Không mở rượu?”
Về cơ bản, bia đều là chai nhỏ 330 ml, màu sắc rực rỡ, Lâm Ôn không biết loại nào cả.
“Hôm khác thử lại rượu, chút nữa còn lái xe.” Chu Lễ đặt chai rượu đang cầm trên tay lên bàn.
“Hả?” Cô gái punk hoang mang, “Vụ gì đây, không phải anh đã hẹn người lái thay?”
“Đã thay đổi.” Chu Lễ lời ít ý nhiều.
Cô gái punk không biết “đã thay đổi” là ý nói người lái thay lỡ hẹn hay là gì đó, cô khó hiểu rời đi.
Chu Lễ thấy Lâm Ôn nhìn chằm chằm bia trên bàn, nói với cô: “Đây là một vài nhãn hiệu bia thích hợp của nước ngoài, ông chủ muốn tìm người thử hương vị để làm đại lý.”
Tối hôm qua, anh đến đây sau khi rời khỏi cửa hàng của Tiêu Bang, đã hỗ trợ thử một loạt.
“Muốn uống không?” Chu Lễ hỏi.
Lâm Ôn lắc đầu, thật ra cô đang suy nghĩ.
Bây giờ đã nghĩ xong, cô nhấp một ngụm ly nước uống cô đang cầm, sau đó bình tĩnh hỏi: “Anh cho Uông Thần Tiêu mượn xe?”
Hai tay cô đang cầm cái ly, mái tóc dài hiếm khi cột đuôi ngựa thấp, không cột gọn gàng, một lọn tóc xõa xuống má phải, hai đoạn cánh tay mảnh mai trắng nõn lộ ra, một cái túi rất lớn ở trên đùi, quai xách còn dính trên cánh tay cô, cảm giác cánh tay gầy guộc này có thể bị chiếc túi làm gãy.
Phối hợp với âm thanh và ánh mắt này, cử chỉ quá chân thành và dịu dàng.
Quả bóng này đá ra rất cừ.
“Đi nào.”
“Hở?”
Bài hát của ban nhạc rock ‘n roll đang lên đến cao trào, đột nhiên bùng nổ tiếng sấm reo hò, mái nhà như muốn bị xốc lên.
Lâm Ôn không nghe được Chu Lễ nói gì.
Chu Lễ đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Ôn.
Anh cúi xuống, đặt ngón tay vào nút thắt cà vạt, kéo nhẹ để nới lỏng, tới gần lỗ tai đỏ ửng của Lâm Ôn, nói với cô: “Tôi sẽ bán lão Uông cho em, đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương