Cậu Hai Nhà Họ Bùi

Chương 50: Lần đầu lên phố huyện



Con Mận đứng nhìn lén hai người họ từ xa, khoé mắt cay xè. Ruộng đứng kế bên, chỉ biết vỗ vai an ủi.

Sáng hôm sau, cậu Hai một thân áo dài ngũ thân xanh dương thanh lịch, anh tuấn ngời ngời, bởi vì cậu quá cao, Lợn phải nhấc thêm một cái ghế để đứng lên mới giúp cậu đội mấn được.

Cậu Hai đẹp trai quá à, Lợn ngắm nhìn bao lâu cũng không biết chán.

Cậu Hai cũng khoái chết đi được, cậu tham luyến cái bộ dáng mê mẩn cậu của nó, nhưng cậu làm kiêu, cái sĩ diện của thằng đàn bắt cậu phải vậy.

- Nước dãi chảy hết ra rồi kìa.

- Dạ?.

- Giá dạo này rẻ phết nhỉ?.

Ý cậu là gì? À, ý cậu là chê Lợn mất giá đó hả? Cho xin đi. Dăm ba cọng giá sao sánh bằng vẻ đẹp của cậu Hai?.

Ối, thèm vào, đã mất thì mất luôn. Giá gì tầm này, Lợn ứ thèm giữ nhá, mà vốn dĩ nó có miếng giá nào đâu mà phải giữ? Khoẻ cả người.

- Cũng rẻ phết cậu ạ.

- Bao nhiêu một cân?.

- Một đồng trăm cân.

- Ôi, nỡm à.

Cậu véo mũi, Lợn quen rồi ý. Nên mặc sức cho cậu véo, còn cười thách thức nữa cơ, nó hại cậu phải xài giờ giây chun, cậu kéo nó vào bụi cây hôn lấy hôn để.

Bụi cây đó hôm ấy, phấp phới tim hồng.

Cậu Hai hôn cho đã đời, cậu mới ân cần nắm lấy tay ai đó, dắt ra xe ngựa.

Lúc lên xe, cậu còn tinh tế cúi người xuống làm cái bệ cho ai đó leo lên, mà ngặt nỗi thằng Lợn xót cậu đau, cái tấm lưng của cậu đẹp như vầy mà nó đạp lên thì còn gì là của.

Lợn ngoan cố dùng hết sức bình sinh để leo lên, khổ nỗi cái chân đã ngắn tũn, rốt cuộc cũng ngậm ngùi đạp lên tấm lưng của cậu, xót không gì tả được.

Cậu dùng tay kéo dây cương chân đá nhẹ vào sườn ngựa một cái để điều khiển, trông cậu rất sành sỏi, ban đầu cậu thúc ngựa chạy nhanh, nhưng sau đó lại điều khiển con ngựa chạy chầm chậm lại.

Trùng hợp thật, Lợn có sở thích ngắm cảnh vật xung quanh, chẳng hạn như con đường làng thân thuộc, lũy tre xanh rì rào trước gió, đồng lúa chín vàng đẹp như tranh vẽ, hoa lá cỏ cây mọc um tùm hai bên đường và luôn cả hàng dừa xanh ngả bóng xuống lòng mương.

Những ngôi nhà xập xệ được xây cạnh vào nhau, những đứa trẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ đang rong chơi ngoài đồng, tụi thì chơi đánh tổ tôm, tụi bịt mắt bắt dê, còn có tụi chơi rồng rắn lên mây nối nhau thành một dãy mắt xích rồi ngân nga bài đồng dao quen thuộc.



Vẻ đẹp của cảnh vật cộng thêm vẻ đẹp của con người, chao ôi đẹp một cách chân thực đến khó tả.

Thật ra vốn dĩ cậu phi ngựa nhanh bởi vì nôn nóng, nôn nóng dắt ai đó ra phố huyện chơi, nôn nóng muốn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của ai đó khi được cậu mua kẹo bông gòn, nôn nóng muốn ai đó được tận mắt coi múa rối.

Nhưng khi cậu để ý thấy ai đó thích thú ngắm cảnh đến vậy, cậu lại nghĩ, chậm một chút cũng không sao miễn là Lợn vui, trễ một chút cũng được, dù sao nhất định cũng sẽ đến đích.

Mất cả nửa buổi mới đến phố huyện, việc đầu tiên họ làm là gửi xe và kiếm gì đó bỏ vào bụng, đến phố huyện Lợn như con chim vừa sổ lồng vậy, cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ.

Cậu Hai đi nhiều đến phát chán nên cũng chả thấy gì đặc biệt, chẳng đáng để cậu để tâm, duy chỉ có một người, lúc nào cũng chiếm trọn ánh nhìn từ cậu.

- Cậu Hai nhìn xem, nhìn xem kìa, cái chong chóng này xinh quá ý.

- Cậu Hai lại đây nè, ôi con búp bê này đẹp thế chứ lị? Ôi là người ta làm từ gốm thật hả cậu? Ôi khéo tay thế chứ. À mà hình như nó không phải búp bê mà là tượng thì đúng hơn!.

- Cậu Hai, cậu Hai ơi, ở đằng đó có bán kẹo bông gòn kìa, đủ màu sắc luôn ý.

- Ôi rau ở đây trồng cũng xanh sạch và tươi ngon chẳng kém gì rau nhà em trồng ý.

- Có nhiều ơi là nhiều loại bánh em chưa thấy bao giờ, trông ngon phết cậu nhể.

Một người thì nói ríu rít, nói như chưa từng được nói, còn một người thì im lặng từ đầu tới cuối nhưng nhu tình trong mắt không giấu được, người kia tỏ ra thích thú bất cứ thứ gì, người này cũng đều mạnh tay chốt đơn.

Một lúc sau, cậu Hai đã tay xách nách mang đủ thứ đồ, lạ là ở chỗ, mặt cậu rất vui không hề có tí quạu quọ nào, cậu cười mãn nguyện. Cho đến khi Lợn ngỏ ý muốn xách phụ thì thấy mặt cậu hầm hầm.

Năn nỉ không được lại chuyển sang thương lượng.

- Hay mình tìm quán trọ nào đó nghỉ ngơi trước cậu nhé, rồi chiều mình đi dạo tiếp, dù gì tối mới có tiết mục múa rối nước mà.

- Lắm chuyện.

- Cậu ơi, em thấy hơi xây xẩm quá à.

Bị chọt đúng chỗ, cậu Hai đàng nghe lời Lợn tìm một quán trọ gần đó.

Hai người gọi thêm hai bát mì to đùng, người thì cắm đầu ăn bất chấp, ăn như bị bỏ đói lâu ngày, người thì ăn rất từ tốn, tao nhã, thấy người kia ăn nhồm nhoàm dính mỡ ngay khoé môi, người này lấy khăn lau lau rồi tiếp tục ăn tiếp.

Cảnh tượng này với người trong cuộc như họ thì không sao, nhưng trong mắt người ngoài cuộc thì gai mắt không chịu được, thấy cảnh lố lắng chỉ trề môi dè bỉu, hai người con trai với nhau mà làm vậy giữa chốn đông người? Đúng là không biết xấu hổ, không thể nhìn nổi nữa.

Lợn nhìn ra hành động tràn ngập sự chê bai, khinh thường của họ. Lợn rục người xuống ăn, hơi e ngại, mà cậu vẫn thản nhiên, cậu nắm chặt tay Lợn đặt mạnh lên bàn.

Cố ý xắn tay áo lên cho họ nhìn rõ hai cái vòng chuỗi hạt của bọn họ, ngầm khẳng định chắc nịch, hai người họ là một đôi.



Lợn vội kéo tay áo xuống để tránh thị phi, mà cũng muộn rồi, ít nhiều gì mấy người trong quán cũng thấy hết, Lợn muốn đào một cái lỗ để chui xuống thôi.

- Ăn nhanh lên.

Cậu giục, Lợn dạ.

Cậu không nói nhiều, mà hành động của cậu đã thành công làm cho đám người dè bỉu họ khi nãy bị ê hết cả mặt, cơm cũng nuốt không trôi phải gọi chủ quán ra tính tiền gấp.

Ăn xong rồi, họ lên phòng. Lợn sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn để tạm vào tủ, nghĩ cũng lạ, quán trọ còn nhiều phòng như vậy mà cậu Hai đặt cho hai người họ có một phòng thôi?.

Cậu Hai bình thường hào phóng với người khác bao nhiêu thì bây giờ lại keo kiệt bủn xỉn với Lợn bấy nhiêu ý.

- Cậu ơi, em thấy người ta thuê phòng ý là một người một phòng mà cậu?.

- Rồi sao?.

- Sao em với cậu tới tận hai người lận ý mà phải thuê một phòng?.

- …

- Cậu tính toán với em.

- …

- Em nói đúng rồi phải không? Eo ôi, nếu là người khác thì cậu sẽ thuê cho họ một phòng riêng đúng không?.

- Ừa.

- Ôi, cậu thương người khác hơn cả em.

- Đúng.

Cậu trả lời ngắn gọn, Lợn thấy hơi tủi thân.

- Vậy tối nay cậu ngủ trên giường đi, để em ngủ dưới đất.

- Tùy.

Ức quá ức, Lợn chuẩn bị khóc tới nơi thì tự dưng cậu bế xốc nó lên giường, nó tưởng cậu định ném quách nó đi nhưng không, cậu chỉ nhẹ nhàng đặt nó xuống giường.

Đoạn cậu giúp Lợn tẩm quất, tay cậu chạm đến chỗ nào là Lợn nóng rang chỗ đó, không biết cậu học xoa bóp từ bao giờ mà thành thục đến vậy, cậu bóp chỗ nào là đã chỗ đó, gân cốt của Lợn lâu rồi mới được thư giãn đến vậy.
Chương trước Chương tiếp