Cậy Quân Sủng
Chương 124: Ngoại truyện 13
Ngay từ khi bắt đầu có trí nhớ, Ngu Hoài Phong đã thấy căm ghét bức tường cung cấm cao lớn này.
Tường đỏ ngói vàng, nóc vàng cửa cao, dễ vào khó ra.
Mẫu thân của Ngu Hoài Phong tên là Khương Lan, là một nữ tử giang hồ. Hắn từng nghe rất nhiều người kể lại rất nhiều chuyện xưa về mẫu thân của mình.
Những chuyện xưa đó đều xảy ra trước khi Khương Lan bị giam cầm.
Nữ tử giang hồ tự do tiêu sái, dung mạo trong trẻo lạnh lùng như trích tiên, cho dù đi đến góc nào trong thiên hạ thì đều sẽ có vô số người tán tụng vây quanh.
Nhưng sự nổi tiếng này lại cố tình lọt vào trong tai Thành vương.
Thành vương giống như Trụ vương, Kiệt vương trong sách sử, ngang ngược y như đúc, sau khi lên ngôi thì bỏ bê chuyện triều chính, tàn hại trung lương, không chuyện ác nào không làm.
Một đế vương ngu ngốc vô đạo đức.
Nhưng y lại cảm thấy có hứng thú với một nữ nhân, một nữ tử giang hồ tới vô ảnh đi vô tung.
Lần đầu tiên gặp mặt trong tửu lâu, Thành vương nhìn thấy sườn mặt của Lan Cơ. Y vốn đang cầm chén rượu trong tay nhưng rượu trong chén lại đổ hết xuống, rớt xuống khắp cả bàn.
Sau đó y tiến lên bắt chuyện.
Thành vương có một gương mặt cực kì đẹp, người nhà họ Ngu đều trông đẹp ma mị dụ hoặc người đời như vậy.
Cho nên chợt nhìn thấy tên công tử “tinh xảo” ốm yếu lại tái nhợt này, Lan Cơ chỉ cảm thấy đối phương quá yếu ớt. Nàng lạnh nhạt cười một tiếng, đỡ Thành vương một phen: “Xin công tử hãy cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên Lan Cơ cười với y, cũng là lần cuối cùng cười với y.
Trong vô số năm tháng sau này, Thành vương vẫn luôn nhớ lại nụ cười của đối phương lúc ấy.
Y tìm điểm yếu của Khương Lan, lừa nàng vào cung trộm đèn lưu li. Kết quả, không trộm được đèn, ngược lại Khương Lan còn bị tầng tầng lớp lớp cao thủ đại nội vây quanh.
Đế vương mặc y phục hoa lệ đi ra từ trong đám đông.
Mặt mày của Thành vương đẹp vô cùng, làn da còn trắng hơn cả băng tuyết. Y vươn một bàn tay về phía Khương Lan: “Bắt được nàng, nàng chính là của ta.”
Là nữ nhân mà y liếc mắt một cái đã nhìn trúng, đáng tiếc cánh lại quá cứng.
Thành vương bệnh tật ốm yếu, vì thế y bẻ gãy cánh của Khương Lan. Y cắt đứt kinh mạch của Khương Lan, phế bỏ võ công của nàng, sau đó còn đút cổ độc cho nàng ăn vào.
Dùng đủ loại biện pháp để khống chế nàng.
Nhốt nàng trong tòa cung điện rộng lớn này, đây là một lồng giam xa hoa, cuối cùng khiến nàng trốn không thoát, chỉ có thể ở đây, từ từ chấp nhận số phận.
Trở thành chim hoàng yến trong lòng bàn tay y.
Thành vương hờ hững cười, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh tựa như tùng bách. Quả thực y là một người nam nhân đẹp ma mị đến mức giống như yêu ma diễm quỷ vậy. Y nghiêng đầu một cái, cưỡng ép cầm lấy tay Khương Lan: “Ta đang thiếu một vị vương hậu, Lan Cơ, nàng rất phù hợp.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn mơn trớn khuôn mặt lãnh đạm của Khương Lan, Thành vương nói bằng giọng dịu dàng êm tai: “Nàng trông rất hợp lòng ta, ta thích nàng.”
Y hôn một cái lên chỗ giữa hai hàng lông mày của Khương Lan.
Dưới tác dụng của cổ độc, nữ tử xinh đẹp trống vắng hoàn toàn không thể phản kháng được.
Nếu người ngoài trông thấy một màn như vậy thì sẽ chỉ cho rằng đây là một đôi tình nhân đẹp.
Tựa như bạch ngọc gặp bạch ngọc, tính chất như nhau, đều rất đẹp.
Sau đó, Ngu Hoài Phong được sinh ra.
Lan Cơ muốn bóp ch3t đứa nhỏ này.
Đây là thứ mà nàng bị cưỡng bức phải sinh ra, chảy dòng máu ở trên người Thành vương, rất có thể sau này cũng sẽ là kẻ giống như Thành vương.
Cả nhà này, toàn bộ đều là kẻ điên.
Nhưng vào khắc cuối cùng, Lan Cơ vẫn còn do dự. Bởi vì đây không chỉ là con của Thành vương, mà cũng là con của nàng. Nàng mang thai mười tháng, cho dù nàng thử làm sảy dứa bé này hết lần này tới lần khác nhưng nó vẫn kiên cường sống sót.
Đứa bé sơ sinh này trắng trẻo xinh xắn, bởi vì thật sự còn quá nhỏ nên hoàn toàn không nhìn ra nó giống ai.
Ngu Hoài Phong lật đật trưởng thành.
Quả thật hắn trông rất giống Thành vương, mặt mày, mắt mũi và dáng người, hoàn toàn chính là dáng dấp của Thành vương.
Lan Cơ ghét đứa nhỏ này, vì thế, từ nhỏ đã không muốn tiếp xúc với Ngu Hoài Phong.
Nhưng Thành vương lại coi Ngu Hoài Phong như báu vật.
Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, trong cung điện vàng chói lạnh như băng, Ngu Hoài Phong đã thường xuyên ngồi ở trên đầu gối của phụ vương mình.
Quân vương cô độc yên lặng bế đứa bé của mình, chậm rãi giết thời gian từng chút một.
Ngu Hoài Phong biết Thành vương có bệnh.
Có lẽ căn bệnh này có liên quan tới tính bài ngoại của triều Tễ, chỉ có mấy đại gia tộc thông hôn với nhau, mọi người trong đó đều có huyết thống với nhau. Li vương mấy thế hệ trước cũng thường xuyên nổi điên.
Huyết thống càng ngày càng gần, vẻ ngoài càng ngày càng xuất sắc, sau đó người trong vương tộc càng ngày càng bài ngoại hơn.
Thành vương lại là một quân vương duy nhất lấy nữ tử giang hồ nước khác.
Nhưng hành vi của y thật sự quá hung tàn nên không có đại thần nào dám phản đối y. Đừng nói là lấy một nữ tử giang hồ làm vương hậu, cho dù đón một nữ tử thanh lâu vào cung làm vương hậu thì cũng chẳng có ai dám khuyên y. Dù sao đó cũng là chuyện nhà của Thành vương, người nào quản thì người đó mất mạng, sao phải khổ tới mức nhảy vào vũng nước đục này cơ chứ?
Ngu Hoài Phong biết, cội nguồn của hết thảy tội ác đều là bởi vì phụ thân của mình.
Nhưng lúc ấy hắn còn quá nhỏ, những thứ nhìn thấy trong mắt chỉ có phụ thân đối xử tốt với mình.
Lan Cơ nhìn thấy Ngu Hoài Phong thì giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Cho dù hắn biết rõ đúng sai nhưng cũng không thể sinh lòng căm hận phụ thân.
Đương nhiên Ngu Hoài Phong cũng không hận mẫu thân.
Hắn thông minh từ bé, biết mẫu thân của mình là bị phụ thân bắt tới, toàn bộ vương cung đều là một chiếc lồng chim rất to, mẫu thân mang theo đôi cánh dẫm máu giãy giụa ở bên trong, thoi thóp hơi tàn.
Năm Ngu Hoài Phong lên bảy, hắn muốn giúp mẫu thân rời khỏi phụ thân.
Hắn nắm lấy tay mẫu thân, dẫn Lan Cơ tới cửa nhỏ, thái giám thị vệ ở đây đã sớm bị Ngu Hoài Phong đuổi đi. Tuy rằng hắn cũng không biết có thể để cho Lan Cơ đi đâu nhưng hắn lại hiểu rõ, nếu như mẫu thân còn tiếp tục ở lại trong tòa thâm cung này thì e rằng sẽ mất mạng.
Bầu trời có một vầng trăng sáng, trăng sáng vằng vặc, gió thu nổi lên, lá vàng bay lả tả ở trong cung, nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, Ngu Hoài Phong đột nhiên nhận ra, hôm nay là trung thu.
Hoa quế tỏa hương, trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa quế.
Lan Cơ mặc một bộ bạch y, rũ mắt nhìn đứa trẻ đáng thương này.
Nàng nhớ rõ, lúc trước, đứa trẻ sinh ra chính là một bé trai, nhưng bây giờ nhìn cứ như một bé gái. Mặt mày tinh xảo đẹp vô cùng, dáng người gầy gò, trời sinh đã có dáng vẻ thông minh xinh đẹp.
Nàng cúi người xuống, lau nước mắt đọng trên khóe mắt của Ngu Hoài Phong.
Thật ra, Lan Cơ hiểu rõ, nàng cũng chẳng đi đâu được. Chỉ cần rời khỏi Thành vương, cổ độc trên người sẽ phát tác, cả người sẽ nhanh chóng suy yếu điêu tàn.
Nhưng, cho dù là như thế, nàng cũng muốn rời đi.
Nước mắt của Ngu Hoài Phong rơi xuống lã chã, hắn nắm lấy tay của mẫu thân: “Mẫu hậu, tên của con là Hoài Phong.”
Lúc trước khi Lan Cơ sinh ra hắn, Thành vương mừng rỡ như điên bế đứa nhỏ này, mở cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy một mảnh cỏ linh lăng xanh bát ngát bên dưới cửa sổ, vì thế mới đặt tên cho hắn là Hoài Phong. (1)
(1)Hoài Phong là một trong các tên khác của cỏ linh lăng thời cổ đại.
Tới tận lúc lên bảy tuổi, Ngu Hoài Phong cũng chưa từng nghe thấy mẫu hậu mình gọi tên của mình bao giờ.
Thật ra hắn đã từng phỏng đoán.
Có lẽ mẫu hậu còn chẳng rõ mình tên là gì.
Nhưng hắn lại vô cùng yêu thương Thành vương và Lan Cơ, tình yêu thương sâu tận xương tủy, đương nhiên hắn cũng khát khao có được một phần tình thân. Càng không có được thì lại càng muốn theo đuổi.
Lan Cơ gật đầu, nàng vẫn luôn chưng ra vẻ mặt vô cảm, tựa như nữ thần trú ẩn ở trên núi tuyết, hoàn toàn không ăn khớp với thế gian này.
Nàng cúi đầu thơm nhẹ một cái vào giữa trán Ngu Hoài Phong nhưng chóp mũi lại ngửi thấy mùi hoa đau đớn triền miên.
Mẫu đơn nở rộ vào mùa xuân, thế mà lại chậm rãi đến vào đêm trung thu, loại mùi thơm này, Lan Cơ không thể quen thuộc hơn nữa.
Vô số đêm, nàng đều bị bắt phải luân hãm ở trong nó, đối phương bảo nàng sống, nàng phải sống, bắt nàng ch3t, nàng phải ch3t.
Đây là mùi hương trên người Thành vương.
Mùi thơm tự nhiên, sinh ra đã có.
Nam tử mặc y phục nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người cao lớn thẳng tưng, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt y cực kì tái nhợt, gương mặt cũng cực kì đẹp, giương mắt chỉ nhìn thấy một đôi mắt hoa đào sáng ngời ngậm nước, rõ ràng là đôi mắt giống như cánh hoa đào, nhưng bên trong lại nham hiểm lạnh nhạt như yêu ma quỷ quái.
Thành vương mỉm cười, khóe môi màu đỏ nhếch lên: “Con trai của ta, con muốn giúp vương hậu của ta bỏ trốn à?”
Ngu Hoài Phong đã bị dọa cho choáng váng.
Thành vương cầm cổ tay của Lan Cơ, thở dài một tiếng: “Nàng còn có thể trốn đi đâu được chứ?”
Cổ tay áo nhẹ nhàng phất qua, Ngu Hoài Phong bị quét ngã xuống đất.
Hắn trơ mắt nhìn phụ vương mình mang mẫu hậu đang liều mạng giãy giụa đi.
Nhưng hắn thật sự quá nhỏ, một đứa bé bảy tuổi, Ngu Hoài Phong chẳng thể làm được bất cứ điều gì, hắn cũng không được phép làm gì.
Cho dù đứng về phía ai, hắn cũng đều là kẻ bất hiếu.
Cứu mẫu hậu ra khỏi biển lửa, đó là hại phụ vương mất đi hi vọng duy nhất trên thế gian, khiến phụ vương mất đi báu vật hiếm có trên thế gian.
Nhưng để mặc phụ vương làm xằng làm bậy, đó là trơ mắt nhìn mẫu hậu giãy giụa trong thống khổ.
Ngu Hoài Phong nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau lưng hai người, vừa khóc vừa nói: “Phụ vương! Mẫu hậu! Hai người đợi con với! Đợi con với!”
Hắn chỉ nhìn thấy cảnh dây dưa, có tính cưỡng ép, cho dù hai người này có đẹp thì ở trong mắt Ngu Hoài Phong vẫn là dơ bẩn, tàn ác, không thể chịu nổi như cũ.
Sự ép buộc của Thành vương luôn luôn hiện hữu, cho dù nam nhân trưởng thành có ốm yếu thì cũng không phải là kẻ mà đứa trẻ như Ngu Hoài Phong có thể ngăn cản được.
Một mình hắn đi tới bên ngoài điện, nhìn ánh trăng trong đêm trung thu.
Trong điện là cuộc đấu tranh giữa tình va dục, là lý trí đang dần dần sụp đổ từng chút một, thật ra, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra. Mỗi một lần ép buộc, thực ra Thành vương cũng không có cảm giác mình nhận được cái gì sau đó y lại luôn thấy hối hận.
Y hôn nữ tử đã thoi thóp ở dưới người: “Kiếp sau đừng đụng phải ta nữa.”
Sau đó Lan Cơ lại mang thai.
Sau khi mang thai, nàng lại dần dần gầy yếu, cả người tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt.
Đứa nhỏ này lại sinh non, một nắm nho nhỏ, vô cùng đáng thương, là một bé gái.
Lan Cơ vẫn chẳng thèm nhìn đứa nhỏ này, đối xử y hệt như với Ngu Hoài Phong.
Sau đó, nàng thắt cổ tự tử.
Thành vương làm việc vốn đã quái đản, y không phải người bình thường, làm ra chuyện cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Sau khi Lan Cơ qua đời, y cũng cắt cổ.
Giờ này khắc này, Ngu Hoài Phong và thúc phụ đang đi diệt quân phản loạn ở bên ngoài. Khi thủ lĩnh của phản quân bị giết, Ngu Hoài Phong hưng phấn về kinh cùng thúc phụ.
Hắn biết mẫu thân có thai, cũng biết lần này về nhà, hắn sẽ có thêm một thành viên mới, có thể là muội muội, cũng có thể là đệ đệ. Bất kể thế nào, Ngu Hoài Phong đều sẽ săn sóc yêu quý bọn bọ, sẽ không để cho bọn họ phải nếm trải thống khổ giống như bản thân hắn.
Những thứ mà hắn vẫn luôn khao khát, hắn đều sẽ cho nó.
Nhưng sau khi về kinh, hắn lại phát hiện phụ mẫu song song qua đời.
Một bé gái sơ sinh đang ở trong lồng ng.ực của cung nữ, nó thật sự rất yếu ớt, trân quý dễ vỡ cứ như lưu li vậy, ngay cả khóc cũng chẳng khóc ra nổi.
Cuối cùng, hai người đó không đợi hắn, thậm chí hắn còn không ở trong thế giới của hai người đó. Lòng Ngu Hoài Phong như tro tàn.
Thật ra thì hắn cũng không biết nên đối mặt với tất cả mọi chuyện như thế nào.
Hắn nhận lấy đứa bé trong tay cung nữ, nhìn muội muội sơ sinh. Hoài Phong nói: “Vậy thì gọi là Giản Giản đi.”
Nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không ổn.
Ngu Hoài Phong lại nói: “Bách phúc cụ trăn (2), vậy thì gọi là A Trăn đi.”
Muội muội duy nhất của hắn, hi vọng tất cả may mắn hạnh phúc đều rơi trên người nàng.
(2) Bách phúc cụ trăn: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đạt được mọi may mắn hạnh phúc.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước và chương này là ở thế giới song song. Thật ra thì hầu hết giả thiết đều giống với thế giới ban đầu, chỉ có điểm khác nhau duy nhất chính là nước Li không xảy ra chiến loạn, A Trăn không được nuôi dưỡng ở trong phủ An Quốc Công của triều Lăng.
- -----oOo------
Tường đỏ ngói vàng, nóc vàng cửa cao, dễ vào khó ra.
Mẫu thân của Ngu Hoài Phong tên là Khương Lan, là một nữ tử giang hồ. Hắn từng nghe rất nhiều người kể lại rất nhiều chuyện xưa về mẫu thân của mình.
Những chuyện xưa đó đều xảy ra trước khi Khương Lan bị giam cầm.
Nữ tử giang hồ tự do tiêu sái, dung mạo trong trẻo lạnh lùng như trích tiên, cho dù đi đến góc nào trong thiên hạ thì đều sẽ có vô số người tán tụng vây quanh.
Nhưng sự nổi tiếng này lại cố tình lọt vào trong tai Thành vương.
Thành vương giống như Trụ vương, Kiệt vương trong sách sử, ngang ngược y như đúc, sau khi lên ngôi thì bỏ bê chuyện triều chính, tàn hại trung lương, không chuyện ác nào không làm.
Một đế vương ngu ngốc vô đạo đức.
Nhưng y lại cảm thấy có hứng thú với một nữ nhân, một nữ tử giang hồ tới vô ảnh đi vô tung.
Lần đầu tiên gặp mặt trong tửu lâu, Thành vương nhìn thấy sườn mặt của Lan Cơ. Y vốn đang cầm chén rượu trong tay nhưng rượu trong chén lại đổ hết xuống, rớt xuống khắp cả bàn.
Sau đó y tiến lên bắt chuyện.
Thành vương có một gương mặt cực kì đẹp, người nhà họ Ngu đều trông đẹp ma mị dụ hoặc người đời như vậy.
Cho nên chợt nhìn thấy tên công tử “tinh xảo” ốm yếu lại tái nhợt này, Lan Cơ chỉ cảm thấy đối phương quá yếu ớt. Nàng lạnh nhạt cười một tiếng, đỡ Thành vương một phen: “Xin công tử hãy cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên Lan Cơ cười với y, cũng là lần cuối cùng cười với y.
Trong vô số năm tháng sau này, Thành vương vẫn luôn nhớ lại nụ cười của đối phương lúc ấy.
Y tìm điểm yếu của Khương Lan, lừa nàng vào cung trộm đèn lưu li. Kết quả, không trộm được đèn, ngược lại Khương Lan còn bị tầng tầng lớp lớp cao thủ đại nội vây quanh.
Đế vương mặc y phục hoa lệ đi ra từ trong đám đông.
Mặt mày của Thành vương đẹp vô cùng, làn da còn trắng hơn cả băng tuyết. Y vươn một bàn tay về phía Khương Lan: “Bắt được nàng, nàng chính là của ta.”
Là nữ nhân mà y liếc mắt một cái đã nhìn trúng, đáng tiếc cánh lại quá cứng.
Thành vương bệnh tật ốm yếu, vì thế y bẻ gãy cánh của Khương Lan. Y cắt đứt kinh mạch của Khương Lan, phế bỏ võ công của nàng, sau đó còn đút cổ độc cho nàng ăn vào.
Dùng đủ loại biện pháp để khống chế nàng.
Nhốt nàng trong tòa cung điện rộng lớn này, đây là một lồng giam xa hoa, cuối cùng khiến nàng trốn không thoát, chỉ có thể ở đây, từ từ chấp nhận số phận.
Trở thành chim hoàng yến trong lòng bàn tay y.
Thành vương hờ hững cười, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh tựa như tùng bách. Quả thực y là một người nam nhân đẹp ma mị đến mức giống như yêu ma diễm quỷ vậy. Y nghiêng đầu một cái, cưỡng ép cầm lấy tay Khương Lan: “Ta đang thiếu một vị vương hậu, Lan Cơ, nàng rất phù hợp.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn mơn trớn khuôn mặt lãnh đạm của Khương Lan, Thành vương nói bằng giọng dịu dàng êm tai: “Nàng trông rất hợp lòng ta, ta thích nàng.”
Y hôn một cái lên chỗ giữa hai hàng lông mày của Khương Lan.
Dưới tác dụng của cổ độc, nữ tử xinh đẹp trống vắng hoàn toàn không thể phản kháng được.
Nếu người ngoài trông thấy một màn như vậy thì sẽ chỉ cho rằng đây là một đôi tình nhân đẹp.
Tựa như bạch ngọc gặp bạch ngọc, tính chất như nhau, đều rất đẹp.
Sau đó, Ngu Hoài Phong được sinh ra.
Lan Cơ muốn bóp ch3t đứa nhỏ này.
Đây là thứ mà nàng bị cưỡng bức phải sinh ra, chảy dòng máu ở trên người Thành vương, rất có thể sau này cũng sẽ là kẻ giống như Thành vương.
Cả nhà này, toàn bộ đều là kẻ điên.
Nhưng vào khắc cuối cùng, Lan Cơ vẫn còn do dự. Bởi vì đây không chỉ là con của Thành vương, mà cũng là con của nàng. Nàng mang thai mười tháng, cho dù nàng thử làm sảy dứa bé này hết lần này tới lần khác nhưng nó vẫn kiên cường sống sót.
Đứa bé sơ sinh này trắng trẻo xinh xắn, bởi vì thật sự còn quá nhỏ nên hoàn toàn không nhìn ra nó giống ai.
Ngu Hoài Phong lật đật trưởng thành.
Quả thật hắn trông rất giống Thành vương, mặt mày, mắt mũi và dáng người, hoàn toàn chính là dáng dấp của Thành vương.
Lan Cơ ghét đứa nhỏ này, vì thế, từ nhỏ đã không muốn tiếp xúc với Ngu Hoài Phong.
Nhưng Thành vương lại coi Ngu Hoài Phong như báu vật.
Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, trong cung điện vàng chói lạnh như băng, Ngu Hoài Phong đã thường xuyên ngồi ở trên đầu gối của phụ vương mình.
Quân vương cô độc yên lặng bế đứa bé của mình, chậm rãi giết thời gian từng chút một.
Ngu Hoài Phong biết Thành vương có bệnh.
Có lẽ căn bệnh này có liên quan tới tính bài ngoại của triều Tễ, chỉ có mấy đại gia tộc thông hôn với nhau, mọi người trong đó đều có huyết thống với nhau. Li vương mấy thế hệ trước cũng thường xuyên nổi điên.
Huyết thống càng ngày càng gần, vẻ ngoài càng ngày càng xuất sắc, sau đó người trong vương tộc càng ngày càng bài ngoại hơn.
Thành vương lại là một quân vương duy nhất lấy nữ tử giang hồ nước khác.
Nhưng hành vi của y thật sự quá hung tàn nên không có đại thần nào dám phản đối y. Đừng nói là lấy một nữ tử giang hồ làm vương hậu, cho dù đón một nữ tử thanh lâu vào cung làm vương hậu thì cũng chẳng có ai dám khuyên y. Dù sao đó cũng là chuyện nhà của Thành vương, người nào quản thì người đó mất mạng, sao phải khổ tới mức nhảy vào vũng nước đục này cơ chứ?
Ngu Hoài Phong biết, cội nguồn của hết thảy tội ác đều là bởi vì phụ thân của mình.
Nhưng lúc ấy hắn còn quá nhỏ, những thứ nhìn thấy trong mắt chỉ có phụ thân đối xử tốt với mình.
Lan Cơ nhìn thấy Ngu Hoài Phong thì giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Cho dù hắn biết rõ đúng sai nhưng cũng không thể sinh lòng căm hận phụ thân.
Đương nhiên Ngu Hoài Phong cũng không hận mẫu thân.
Hắn thông minh từ bé, biết mẫu thân của mình là bị phụ thân bắt tới, toàn bộ vương cung đều là một chiếc lồng chim rất to, mẫu thân mang theo đôi cánh dẫm máu giãy giụa ở bên trong, thoi thóp hơi tàn.
Năm Ngu Hoài Phong lên bảy, hắn muốn giúp mẫu thân rời khỏi phụ thân.
Hắn nắm lấy tay mẫu thân, dẫn Lan Cơ tới cửa nhỏ, thái giám thị vệ ở đây đã sớm bị Ngu Hoài Phong đuổi đi. Tuy rằng hắn cũng không biết có thể để cho Lan Cơ đi đâu nhưng hắn lại hiểu rõ, nếu như mẫu thân còn tiếp tục ở lại trong tòa thâm cung này thì e rằng sẽ mất mạng.
Bầu trời có một vầng trăng sáng, trăng sáng vằng vặc, gió thu nổi lên, lá vàng bay lả tả ở trong cung, nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, Ngu Hoài Phong đột nhiên nhận ra, hôm nay là trung thu.
Hoa quế tỏa hương, trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa quế.
Lan Cơ mặc một bộ bạch y, rũ mắt nhìn đứa trẻ đáng thương này.
Nàng nhớ rõ, lúc trước, đứa trẻ sinh ra chính là một bé trai, nhưng bây giờ nhìn cứ như một bé gái. Mặt mày tinh xảo đẹp vô cùng, dáng người gầy gò, trời sinh đã có dáng vẻ thông minh xinh đẹp.
Nàng cúi người xuống, lau nước mắt đọng trên khóe mắt của Ngu Hoài Phong.
Thật ra, Lan Cơ hiểu rõ, nàng cũng chẳng đi đâu được. Chỉ cần rời khỏi Thành vương, cổ độc trên người sẽ phát tác, cả người sẽ nhanh chóng suy yếu điêu tàn.
Nhưng, cho dù là như thế, nàng cũng muốn rời đi.
Nước mắt của Ngu Hoài Phong rơi xuống lã chã, hắn nắm lấy tay của mẫu thân: “Mẫu hậu, tên của con là Hoài Phong.”
Lúc trước khi Lan Cơ sinh ra hắn, Thành vương mừng rỡ như điên bế đứa nhỏ này, mở cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy một mảnh cỏ linh lăng xanh bát ngát bên dưới cửa sổ, vì thế mới đặt tên cho hắn là Hoài Phong. (1)
(1)Hoài Phong là một trong các tên khác của cỏ linh lăng thời cổ đại.
Tới tận lúc lên bảy tuổi, Ngu Hoài Phong cũng chưa từng nghe thấy mẫu hậu mình gọi tên của mình bao giờ.
Thật ra hắn đã từng phỏng đoán.
Có lẽ mẫu hậu còn chẳng rõ mình tên là gì.
Nhưng hắn lại vô cùng yêu thương Thành vương và Lan Cơ, tình yêu thương sâu tận xương tủy, đương nhiên hắn cũng khát khao có được một phần tình thân. Càng không có được thì lại càng muốn theo đuổi.
Lan Cơ gật đầu, nàng vẫn luôn chưng ra vẻ mặt vô cảm, tựa như nữ thần trú ẩn ở trên núi tuyết, hoàn toàn không ăn khớp với thế gian này.
Nàng cúi đầu thơm nhẹ một cái vào giữa trán Ngu Hoài Phong nhưng chóp mũi lại ngửi thấy mùi hoa đau đớn triền miên.
Mẫu đơn nở rộ vào mùa xuân, thế mà lại chậm rãi đến vào đêm trung thu, loại mùi thơm này, Lan Cơ không thể quen thuộc hơn nữa.
Vô số đêm, nàng đều bị bắt phải luân hãm ở trong nó, đối phương bảo nàng sống, nàng phải sống, bắt nàng ch3t, nàng phải ch3t.
Đây là mùi hương trên người Thành vương.
Mùi thơm tự nhiên, sinh ra đã có.
Nam tử mặc y phục nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người cao lớn thẳng tưng, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt y cực kì tái nhợt, gương mặt cũng cực kì đẹp, giương mắt chỉ nhìn thấy một đôi mắt hoa đào sáng ngời ngậm nước, rõ ràng là đôi mắt giống như cánh hoa đào, nhưng bên trong lại nham hiểm lạnh nhạt như yêu ma quỷ quái.
Thành vương mỉm cười, khóe môi màu đỏ nhếch lên: “Con trai của ta, con muốn giúp vương hậu của ta bỏ trốn à?”
Ngu Hoài Phong đã bị dọa cho choáng váng.
Thành vương cầm cổ tay của Lan Cơ, thở dài một tiếng: “Nàng còn có thể trốn đi đâu được chứ?”
Cổ tay áo nhẹ nhàng phất qua, Ngu Hoài Phong bị quét ngã xuống đất.
Hắn trơ mắt nhìn phụ vương mình mang mẫu hậu đang liều mạng giãy giụa đi.
Nhưng hắn thật sự quá nhỏ, một đứa bé bảy tuổi, Ngu Hoài Phong chẳng thể làm được bất cứ điều gì, hắn cũng không được phép làm gì.
Cho dù đứng về phía ai, hắn cũng đều là kẻ bất hiếu.
Cứu mẫu hậu ra khỏi biển lửa, đó là hại phụ vương mất đi hi vọng duy nhất trên thế gian, khiến phụ vương mất đi báu vật hiếm có trên thế gian.
Nhưng để mặc phụ vương làm xằng làm bậy, đó là trơ mắt nhìn mẫu hậu giãy giụa trong thống khổ.
Ngu Hoài Phong nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau lưng hai người, vừa khóc vừa nói: “Phụ vương! Mẫu hậu! Hai người đợi con với! Đợi con với!”
Hắn chỉ nhìn thấy cảnh dây dưa, có tính cưỡng ép, cho dù hai người này có đẹp thì ở trong mắt Ngu Hoài Phong vẫn là dơ bẩn, tàn ác, không thể chịu nổi như cũ.
Sự ép buộc của Thành vương luôn luôn hiện hữu, cho dù nam nhân trưởng thành có ốm yếu thì cũng không phải là kẻ mà đứa trẻ như Ngu Hoài Phong có thể ngăn cản được.
Một mình hắn đi tới bên ngoài điện, nhìn ánh trăng trong đêm trung thu.
Trong điện là cuộc đấu tranh giữa tình va dục, là lý trí đang dần dần sụp đổ từng chút một, thật ra, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra. Mỗi một lần ép buộc, thực ra Thành vương cũng không có cảm giác mình nhận được cái gì sau đó y lại luôn thấy hối hận.
Y hôn nữ tử đã thoi thóp ở dưới người: “Kiếp sau đừng đụng phải ta nữa.”
Sau đó Lan Cơ lại mang thai.
Sau khi mang thai, nàng lại dần dần gầy yếu, cả người tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt.
Đứa nhỏ này lại sinh non, một nắm nho nhỏ, vô cùng đáng thương, là một bé gái.
Lan Cơ vẫn chẳng thèm nhìn đứa nhỏ này, đối xử y hệt như với Ngu Hoài Phong.
Sau đó, nàng thắt cổ tự tử.
Thành vương làm việc vốn đã quái đản, y không phải người bình thường, làm ra chuyện cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Sau khi Lan Cơ qua đời, y cũng cắt cổ.
Giờ này khắc này, Ngu Hoài Phong và thúc phụ đang đi diệt quân phản loạn ở bên ngoài. Khi thủ lĩnh của phản quân bị giết, Ngu Hoài Phong hưng phấn về kinh cùng thúc phụ.
Hắn biết mẫu thân có thai, cũng biết lần này về nhà, hắn sẽ có thêm một thành viên mới, có thể là muội muội, cũng có thể là đệ đệ. Bất kể thế nào, Ngu Hoài Phong đều sẽ săn sóc yêu quý bọn bọ, sẽ không để cho bọn họ phải nếm trải thống khổ giống như bản thân hắn.
Những thứ mà hắn vẫn luôn khao khát, hắn đều sẽ cho nó.
Nhưng sau khi về kinh, hắn lại phát hiện phụ mẫu song song qua đời.
Một bé gái sơ sinh đang ở trong lồng ng.ực của cung nữ, nó thật sự rất yếu ớt, trân quý dễ vỡ cứ như lưu li vậy, ngay cả khóc cũng chẳng khóc ra nổi.
Cuối cùng, hai người đó không đợi hắn, thậm chí hắn còn không ở trong thế giới của hai người đó. Lòng Ngu Hoài Phong như tro tàn.
Thật ra thì hắn cũng không biết nên đối mặt với tất cả mọi chuyện như thế nào.
Hắn nhận lấy đứa bé trong tay cung nữ, nhìn muội muội sơ sinh. Hoài Phong nói: “Vậy thì gọi là Giản Giản đi.”
Nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không ổn.
Ngu Hoài Phong lại nói: “Bách phúc cụ trăn (2), vậy thì gọi là A Trăn đi.”
Muội muội duy nhất của hắn, hi vọng tất cả may mắn hạnh phúc đều rơi trên người nàng.
(2) Bách phúc cụ trăn: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đạt được mọi may mắn hạnh phúc.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước và chương này là ở thế giới song song. Thật ra thì hầu hết giả thiết đều giống với thế giới ban đầu, chỉ có điểm khác nhau duy nhất chính là nước Li không xảy ra chiến loạn, A Trăn không được nuôi dưỡng ở trong phủ An Quốc Công của triều Lăng.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương