Cậy Quân Sủng
Chương 125: Ngoại truyện 14
Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn lớn lên.
Thật ra thì trẻ sơ sinh rất khó nuôi, nhưng từ bé Minh Trăn đã rất ngoan, nàng rất ít khi khóc đêm, thường hay ngủ cả ngày, nhũ mẫu cũng khen hiếm có đứa nhỏ nào ngoan ngoãn như nàng.
Điều không tốt duy nhất có lẽ chính là yếu ớt ngay từ khi mới sinh, cơ thể có hơi yếu.
Nhưng ở trong vương thất có đủ loại danh y trông nom chăm sóc nên Minh Trăn cũng từ từ sống sót.
Mấy tháng sau, nàng đã được nuôi thành một bánh bao nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.
Thật sự là một nhóc tì rất đáng yêu.
Minh Trăn có một đôi mắt ngập nước, đen láy như đá quý, hồn nhiên lại long lanh, rất ít người có thể từ chối một đôi mắt xinh đẹp như vậy.
Người gần gũi với Ngu Hoài Phong nhất chính là người muội muội này.
Tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng Ngu Hoài Phong đã có ý thức trách nhiệm. Hắn hiểu mình phải bảo vệ muội muội của mình thật tốt, không thể để cho muội muội phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào.
Tất cả những thứ mà hắn đã từng phải chịu, không thể để cho muội muội lại phải chịu đựng chúng nữa.
Để cho A Trăn mãi mãi hồn nhiên như vậy đi.
Hắn chứng kiến muội muội mọc chiếc răng đầu tiên, chiếc răng sữa nho nhỏ, lộ ra một chút xíu màu trắng sữa.
Nghe thấy muội muội hé cái miệng nhỏ hồng hào, bi bô không rõ gọi mình là “Ca ca”, từ đầu tiên mà nàng học được chính là “Ca ca”.
Nhìn thấy muội muội bắt đầu học đi, lảo đảo lắc lư bước ra bước đầu tiên, sau đó nhào vào trong lồng ng.ực mình.
Ngu Hoài Phong cũng chẳng có bao nhiêu chấp niệm đối với vương vị, mà ham muốn tranh giành vương vị của toàn bộ hoàng thất triều Tễ đều không cao.
Nghe nói hồi niên thiếu, Thành vương cũng không muốn trở thành vương, y muốn làm một lãng tử hành tẩu giang hồ.
Hắn còn nhỏ tuổi như vậy nên huynh ch3t đệ kế tục, sau khi Thành vương tự sát, Ngu Hoài Phong lấy cớ mình còn bé, để cho thúc phụ làm Li vương. Nhưng đương nhiên trong tay Ngu Hoài Phong cũng có rất nhiều quyền lực, gần như có địa vị ngang hàng với thúc phụ, hắn trở thành Giang vương.
Như vậy hắn sẽ có rất nhiều thời gian để chăm sóc A Trăn.
Khi Minh Trăn được năm tuổi, Ngu Hoài Phong mười lăm tuổi, năm ấy hắn phải đi xa nhà. Hắn vốn là một trong hai vị vương, đương nhiên Ngu Hoài Phong sẽ phải xử lí một số chuyện.
Từ bé Minh Trăn đã đeo một tấm ngọc bội màu tím ở trên người, nó nho nhỏ, được điêu khắc thành hình con thỏ. Bởi vì phải rời xa muội muội một thời gian rất dài nên Ngu Hoài Phong mang vật trên người của Minh Trăn theo bên mình, nhìn thấy tấm ngọc bội này thì tựa như nhìn thấy muội muội của mình.
Trẻ nhỏ hay quên, khi rời đi, Ngu Hoài Phong khẽ xoa tóc Minh Trăn: “Ca ca phải đi xa nhà một chuyến, A Trăn đừng quên ca ca nhé.”
Minh Trăn rất ngoan, nàng gật đầu, bi bô nói: “Ca ca đi đường cẩn thận nhé, về sớm một chút, A Trăn chờ ca ca.”
Minh Trăn là một đứa bé rất thông minh và lanh lợi, hơn nữa lại được nuôi dưỡng rất hồn nhiên, Li vương và vương phi cũng rất cưng chiều đứa nhỏ này.
Ngu Hoài Phong cười cười: “Đương nhiên ca ca sẽ về sớm rồi, mang đồ ăn ngon về cho A Trăn nhé.”
Tiểu cô nương mặc áo lụa màu đỏ, nước da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực được búi thành hai búi tóc tròn tròn, trông rất đáng yêu. Nàng nghiêm túc nói: “Chắc chắn A Trăn sẽ không quên ca ca đâu.”
Ngu Hoài Phong rời đi.
Hắn muốn phải đi sứ tới triều Lăng.
Triều Lăng rất khác với triều Tễ, hoàng thất triều Lăng hưng thịnh, hoàng đế sinh rất rất nhiều hoàng tử và công chúa, bởi vì nhiều người mà vị trí kia chỉ có một cho nên phải tranh đoạt.
Nổi bật không ai bằng nhất chính là Tam hoàng tử của triều Lăng.
Nghe nói gần đây, Tam hoàng tử của triều Lăng được phong làm Tần Vương, sau khi phong vương, khí thế vốn đã kiêu ngạo lại càng trở nên phách lối hơn trước đó.
Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt nhưng đã từng có thư từ qua lại, thuộc hạ của hai bên cũng thường xuyên có liên hệ với nhau, có thể coi như vô cùng quen thuộc.
Sau khi gặp mặt, Ngu Hoài Phong và hắn chỉ hận đã gặp nhau quá trễ, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Tần vương có dung mạo cực kỳ tuấn tú, là vẻ đẹp khó gặp, đáng tiếc tính cách lại quá lãnh đạm, trên người mang theo sát khí nồng đậm. Trong nháy mắt bước vào cửa, Ngu Hoài Phong đã nhận ra khí chất của đối phương không giống với người khác
Cứ như thể vừa bò ra khỏi địa ngục vậy.
Nói rất nhiều chuyện, ngươi tới ta đi, hai bên đều không chịu nhường nhịn, đều là người mạnh mẽ.
Đáng tiếc Ngu Hoài Phong không muốn ở chỗ này quá lâu, trong nhà hắn còn có một người muội muội. Hắn đã rời khỏi nhà mấy tháng rồi, Ngu Hoài Phong lo lắng nếu về trễ, muội muội sẽ không nhận ra mình mất.
Vì thế Ngu Hoài Phong hờ hững nhường mấy bước cho đối phương thêm vài phần lợi ích.
Sau đó ưu nhã nói lời từ biệt, Ngu Hoài Phong khẽ cười một tiếng: “Trong nhà có vương muội còn nhỏ tuổi nên tiểu vương cần phải sớm rời khỏi quý triều. Những thỏa thuận này đã thảo luận xong xuôi,, mong rằng sau này Tần vương sẽ châm chước cho thuộc hạ của tiểu vương thuận lợi hơn một chút.”
Kỳ Sùng cũng đã nghe nói Ngu Hoài Phong có một vương muội, nghe nói là vật báu của triều Tễ, Li vương và Giang vương đều coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, tính đi tính lại, hiện giờ vị vương nữ này cũng cỡ năm tuổi rồi.
Kỳ Sùng không có hứng thú với trẻ con, càng không có hứng thú với việc Ngu Hoài Phong có mấy người muội muội. Nhưng, những chuyện mà mọi người đều biết này thì phải tìm hiểu trước.
Chàng gật đầu: “Vấn an vương nữ giúp Cô.”
Ngu Hoài Phong nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Kỳ Sùng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nếu người này tới trước mặt muội muội của mình, chắc chắn có thể dọa con bé phát khóc, còn vấn an cái nỗi gì.
Hắn nói đùa: “Thế Tần Vương có chuẩn bị quà không?”
Chỉ là một câu thuận miệng gần như trêu ghẹo mà thôi.
Nhưng Kỳ Sùng lại không biết nói đùa, bình thường cũng chẳng có ai dám nói đùa với Kỳ Sùng.
Vì thế, chàng tháo ngọc bội bên hông xuống, lạnh giọng nói: “Đây là quà gặp mặt.”
Ngu Hoài Phong nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy.
Có thể khiến cho Kỳ Sùng mang theo bên mình thì đương nhiên là vật quý hiếm có giá trị liên thành. Đây là một khối mặc ngọc(1), ngọc có lòng màu đỏ như máu, trong veo như pha lê ở dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp, chạm vào cũng thấy khí lạnh dày đặc.
(1)Mặc ngọc: là một loại ngọc phỉ thúy quý hiếm có màu đen như mực (Tàu).
Mặt sau khắc một chữ “Sùng”.
Hắn cầm ngọc về nhưng vừa không để ý, vật trên người mình lại rơi mất.
Lý Phúc cảm thấy vị Giang vương triều Tễ này thật ra cũng là một người hiền lành hiếm có, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất ấm áp như gió xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Y nhặt đồ mà Giang vương làm rơi lên, đưa tới trước mặt Kỳ Sùng: “Nô tài đã từng nghe người ta đồn rằng, hồi nhỏ, vị Giang vương điện hạ này vẫn còn rất tàn nhẫn, giống y như cha của hắn vậy, không thể nghe nổi những lời nói xấu sau lưng của người khác. Nếu như có người nói vương thất không tốt, hắn sẽ cắt luôn lưỡi của người ấy. Không biết vì sao, sau khi phụ mẫu của hắn qua đời, bên cạnh chỉ còn lại một người muội muội, tính tình lại càng ngày càng ôn tồn lễ độ, người triều Tễ đều khen không dứt lời.”
Kỳ Sùng cầm lấy.
Là một miếng ngọc tím, hình con thỏ, rõ ràng không phải là thứ mà nam nhân mang theo trên người, một góc có khắc một chữ “Trăn”.
Hình như vị vương nữ của triều Tễ kia tên là Ngu Minh Trăn.
Lý Phúc thấy vậy mà Kỳ Sùng lại nhận lấy, y cũng cảm thấy hiếm lạ, sao cứ có cảm giác như đang trao đổi vật đính ước ấy nhỉ.
Nhưng dường như Kỳ Sùng không hề nghĩ tới phương diện này, y cũng chẳng dám nói bậy nói bạ cái gì.
Ngu Hoài Phong về tới nhà.
Lúc rời đi là mùa xuân, lúc về đã chớm vào mùa đông rồi.
Triều Tễ còn có tuyết rơi sớm hơn triều Lăng một chút.
Trong vương cung tuyết phủ trắng xóa, một bé gái mặc áo choàng rực rỡ đang đắp người tuyết ở trên nền tuyết, cung nữ thái giám ở bên cạnh đều đang cẩn thận từng li từng tí để giúp đỡ.
Ngu Hoài Phong ở trên hành lang dài nhìn từ phía xa.
Li vương(2) và vương phi cũng đi đến gần.
Lúc này, Ngu Hoài Phong mới dời mắt khỏi người Minh Trăn, chuyển tới trên người Li vương(2): “Thúc phụ, lần này đã bàn bạc xong một số chuyện với Tần vương...”
(2)trong raw ghi nhầm là Giang vương.
Minh Trăn đang vui vẻ nghịch tuyết, đợi đến khi chơi mệt, cung nữ phủi tuyết động trên người nàng, che bàn tay nhỏ của nàng để ủ ấm.
Tiểu vương nữ vô cùng lễ phép, huynh trưởng và thúc phụ dạy dỗ nàng rất tốt, trời sinh đã rất lễ phép, ngửa đầu lên cười một tiếng với cung nữ: “Cảm ơn tỷ nhé.”
Bất kể là vương công quý tộc hay là cung nữ trong cung thì đều rất thích vị vương nữ ngây thơ hiền lành này. Cho dù có người cá biệt không thích thì cũng không đến mức chán ghét.
Nàng vẫn còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra, tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nhân có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Cung nữ ủ ấm cho Minh Trăn đến khi ấm hơn một chút, lúc này mới đưa lò sưởi tay ấm áp cho nàng: “Vương nữ vào trong điện sưởi ấm đi.”
Minh Trăn vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy vương huynh của mình, nàng bỗng nhiên mở to mắt: “Ca ca!”
Ngu Hoài Phong khẽ cười một tiếng, bế bánh bao nhỏ này lên, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Minh Trăn: “Tiểu A Trăn có nhớ ca ca không nào?”
Minh Trăn gật đầu: “Đương nhiên rồi, ngày nào A Trăn cũng ngóng trông ca ca về nhà.”
Ngu Hoài Phong cũng biết, mặc ngọc mà Kỳ Sùng đưa chính là vật quý hiếm có, đông ấm hè mát, mang theo bên mình cũng tốt cho cơ thể, chỉ có ở trên ngọn núi nào đó ở triều Lăng, được tuy tìm ở triều đại nào đó, số lượng vô cùng ít ỏi, cho tới bây giờ, lại càng ít hơn.
Dù sao cũng là quà gặp mặt cho Minh Trăn nên Ngu Hoài Phong đưa ngọc bội cho Minh Trăn: “Một ca ca ở triều Lăng tặng quà cho A Trăn, huynh ấy khen A Trăn là một đứa bé ngoan.”
Minh Trăn dùng tay nhỏ trắng trẻo mềm mại treo ngọc bội vào trên quần áo của mình: “Cảm ơn ca ca.”
Có Minh Trăn làm bạn ở bên cạnh, trời đông giá rét cũng trở nên ấm áp.
Tiểu cô nương rất thông tuệ, Ngu Hoài Phong dạy nàng viết chữ, nàng có thể viết ra chữ viết ngay ngắn xinh đẹp, dạy nàng đọc sách, nàng đã gặp qua là không quên được. Nàng đối xử với người khác vừa lễ phép lại vừa rộng lượng, rất có phong phạm của vương nữ.
Nuôi lớn như vật báu như vật quý.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là quá ngây thơ trong sáng, chưa từng hiểu những chuyện quá máu me khủng bố, chưa từng gặp phải người xấu, cho nên cũng thiếu cảnh giác.
Tựa như một nắm băng tuyết trên đỉnh núi của núi tuyết cao vạn trượng, chưa từng bị bụi bặm gây ôi nhiễm.
Sau đó, chuyện mà Ngu Hoài Phong hối hận nhất chính là dẫn Minh Trăn ra ngoài chơi, đi thăm thú triều Lăng, để cho tiểu cô nương được mở mang tầm mắt.
Tiểu cô nương đến tuổi cập kê, đi theo bên cạnh huynh trưởng, quen biết một nam tử tuấn tú chín chắn.
Nam tử đó vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, che giấu thân phận, che giấu quá khứ giết người như ma, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lại rất dễ dàng mê hoặc được trái tim của thiếu nữ trẻ tuổi.
Minh Trăn đã nhìn quen gương mặt của Ngu Hoài Phong nên tầm mắt cực kì cao, đối với người có dung nhan, khí chất không bằng Ngu Hoài Phong, nàng chưa bao giờ nhìn lâu. Nhưng mà người nam nhân này lại ngoại lệ.
Ngu Hoài Phong cũng không biết vậy mà người làm hoàng đế như Kỳ Sùng lại có thời gian rảnh để đến trạm dịch, mỗi ngày sau khi Minh Trăn ngủ trưa xong, Kỳ Sùng đều sẽ gõ cửa sổ của nàng, nói chuyện với thiếu nữ vừa mới tỉnh ngủ.
Vả lại, con sói đuôi to này ngụy trang rất tốt, mang theo bánh ngọt mà Minh Trăn thích, kể chuyện xưa mà Minh Trăn thích, cuối cùng dụ dỗ tiểu cô nương hôn một cái lên mặt chàng.
Khi Ngu Hoài Phong phát hiện ra thì đã nhìn thấy cửa sổ khuê các của muội muội nhà mình mở toang ra, Minh Trăn ở bên trong, Kỳ Sùng ở bên ngoài, thiếu nữ có khuôn mặt đẹp tuyệt trần thò người ra, hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của nam tử.
Sau đó nam nhân bưng mặt nàng, dịu dàng nói mấy câu với nàng.
Ngu Hoài Phong đã quen biết Kỳ Sùng lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này nở nụ cười.
Nhưng hắn vẫn rất tức giận, hận không thể đập cho tên nam nhân sờ mặt của muội muội nhà mình bay vào trong quan tài ngay tại chỗ.
Đương nhiên cảnh tượng này là do Kỳ Sùng thiết kế để cho Ngu Hoài Phong phát hiện ra.
Ngu Hoài Phong tức cũng vô ích.
Người là của chàng, đã tới Lăng triều thì đừng nghĩ đi được nữa. Kỳ Sùng là người thông minh như vậy, sau khi vừa gặp đã yêu Minh Trăn, tất nhiên hắn dùng tấm chân tình để làm người rung động trước, sau đó lừa gạt Minh Trăn rồi để lộ bộ mặt thật dùng thủ đoạn cứng rắn để uy hiếp Ngu Hoài Phong phải đồng ý.
Ngu Hoài Phong dẫn theo muội muội tới triều Lăng nhưng khi rời đi, lại lẻ loi một mình.
Tuy rằng cô đơn nhưng càng nhiều hơn lại là cảm giác nói không nên lời.
Hắn biết rồi muội muội sẽ tìm được người mà trời cao đã định trước, cũng sẽ kết tóc làm phu thê với người khác, không thể nghi ngờ hai người cũng sẽ đằm thắm, chẳng qua là giờ khắc này đến sớm hơn so với dự đoán của hắn mà thôi.
Nhìn muội muội dần dần trưởng thành, từ đây có mái nhà riêng, hắn đã yên tâm rồi.
Như hắn đã hứa trước quan tài của Thành vương và Lan Cơ khi ấy, để muội muội được lớn lên trong hạnh phúc, tất cả hạnh phúc may mắn đều đến trên người nàng.
_________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sau là ngoại truyện ở thế giới song song trong tương lai, có thể nghĩ răng đó là ở hiện đại, nam chính và nữ chính là mẩu truyện ngắn ngọt ngào, chỉ có mấy chương ngắn ngủi, giả thiết có hơi đặc biệt, nếu ai chỉ thích đọc cổ đại thì trực tiếp bỏ qua nhé.
- -----oOo------
Thật ra thì trẻ sơ sinh rất khó nuôi, nhưng từ bé Minh Trăn đã rất ngoan, nàng rất ít khi khóc đêm, thường hay ngủ cả ngày, nhũ mẫu cũng khen hiếm có đứa nhỏ nào ngoan ngoãn như nàng.
Điều không tốt duy nhất có lẽ chính là yếu ớt ngay từ khi mới sinh, cơ thể có hơi yếu.
Nhưng ở trong vương thất có đủ loại danh y trông nom chăm sóc nên Minh Trăn cũng từ từ sống sót.
Mấy tháng sau, nàng đã được nuôi thành một bánh bao nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.
Thật sự là một nhóc tì rất đáng yêu.
Minh Trăn có một đôi mắt ngập nước, đen láy như đá quý, hồn nhiên lại long lanh, rất ít người có thể từ chối một đôi mắt xinh đẹp như vậy.
Người gần gũi với Ngu Hoài Phong nhất chính là người muội muội này.
Tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng Ngu Hoài Phong đã có ý thức trách nhiệm. Hắn hiểu mình phải bảo vệ muội muội của mình thật tốt, không thể để cho muội muội phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào.
Tất cả những thứ mà hắn đã từng phải chịu, không thể để cho muội muội lại phải chịu đựng chúng nữa.
Để cho A Trăn mãi mãi hồn nhiên như vậy đi.
Hắn chứng kiến muội muội mọc chiếc răng đầu tiên, chiếc răng sữa nho nhỏ, lộ ra một chút xíu màu trắng sữa.
Nghe thấy muội muội hé cái miệng nhỏ hồng hào, bi bô không rõ gọi mình là “Ca ca”, từ đầu tiên mà nàng học được chính là “Ca ca”.
Nhìn thấy muội muội bắt đầu học đi, lảo đảo lắc lư bước ra bước đầu tiên, sau đó nhào vào trong lồng ng.ực mình.
Ngu Hoài Phong cũng chẳng có bao nhiêu chấp niệm đối với vương vị, mà ham muốn tranh giành vương vị của toàn bộ hoàng thất triều Tễ đều không cao.
Nghe nói hồi niên thiếu, Thành vương cũng không muốn trở thành vương, y muốn làm một lãng tử hành tẩu giang hồ.
Hắn còn nhỏ tuổi như vậy nên huynh ch3t đệ kế tục, sau khi Thành vương tự sát, Ngu Hoài Phong lấy cớ mình còn bé, để cho thúc phụ làm Li vương. Nhưng đương nhiên trong tay Ngu Hoài Phong cũng có rất nhiều quyền lực, gần như có địa vị ngang hàng với thúc phụ, hắn trở thành Giang vương.
Như vậy hắn sẽ có rất nhiều thời gian để chăm sóc A Trăn.
Khi Minh Trăn được năm tuổi, Ngu Hoài Phong mười lăm tuổi, năm ấy hắn phải đi xa nhà. Hắn vốn là một trong hai vị vương, đương nhiên Ngu Hoài Phong sẽ phải xử lí một số chuyện.
Từ bé Minh Trăn đã đeo một tấm ngọc bội màu tím ở trên người, nó nho nhỏ, được điêu khắc thành hình con thỏ. Bởi vì phải rời xa muội muội một thời gian rất dài nên Ngu Hoài Phong mang vật trên người của Minh Trăn theo bên mình, nhìn thấy tấm ngọc bội này thì tựa như nhìn thấy muội muội của mình.
Trẻ nhỏ hay quên, khi rời đi, Ngu Hoài Phong khẽ xoa tóc Minh Trăn: “Ca ca phải đi xa nhà một chuyến, A Trăn đừng quên ca ca nhé.”
Minh Trăn rất ngoan, nàng gật đầu, bi bô nói: “Ca ca đi đường cẩn thận nhé, về sớm một chút, A Trăn chờ ca ca.”
Minh Trăn là một đứa bé rất thông minh và lanh lợi, hơn nữa lại được nuôi dưỡng rất hồn nhiên, Li vương và vương phi cũng rất cưng chiều đứa nhỏ này.
Ngu Hoài Phong cười cười: “Đương nhiên ca ca sẽ về sớm rồi, mang đồ ăn ngon về cho A Trăn nhé.”
Tiểu cô nương mặc áo lụa màu đỏ, nước da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực được búi thành hai búi tóc tròn tròn, trông rất đáng yêu. Nàng nghiêm túc nói: “Chắc chắn A Trăn sẽ không quên ca ca đâu.”
Ngu Hoài Phong rời đi.
Hắn muốn phải đi sứ tới triều Lăng.
Triều Lăng rất khác với triều Tễ, hoàng thất triều Lăng hưng thịnh, hoàng đế sinh rất rất nhiều hoàng tử và công chúa, bởi vì nhiều người mà vị trí kia chỉ có một cho nên phải tranh đoạt.
Nổi bật không ai bằng nhất chính là Tam hoàng tử của triều Lăng.
Nghe nói gần đây, Tam hoàng tử của triều Lăng được phong làm Tần Vương, sau khi phong vương, khí thế vốn đã kiêu ngạo lại càng trở nên phách lối hơn trước đó.
Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt nhưng đã từng có thư từ qua lại, thuộc hạ của hai bên cũng thường xuyên có liên hệ với nhau, có thể coi như vô cùng quen thuộc.
Sau khi gặp mặt, Ngu Hoài Phong và hắn chỉ hận đã gặp nhau quá trễ, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Tần vương có dung mạo cực kỳ tuấn tú, là vẻ đẹp khó gặp, đáng tiếc tính cách lại quá lãnh đạm, trên người mang theo sát khí nồng đậm. Trong nháy mắt bước vào cửa, Ngu Hoài Phong đã nhận ra khí chất của đối phương không giống với người khác
Cứ như thể vừa bò ra khỏi địa ngục vậy.
Nói rất nhiều chuyện, ngươi tới ta đi, hai bên đều không chịu nhường nhịn, đều là người mạnh mẽ.
Đáng tiếc Ngu Hoài Phong không muốn ở chỗ này quá lâu, trong nhà hắn còn có một người muội muội. Hắn đã rời khỏi nhà mấy tháng rồi, Ngu Hoài Phong lo lắng nếu về trễ, muội muội sẽ không nhận ra mình mất.
Vì thế Ngu Hoài Phong hờ hững nhường mấy bước cho đối phương thêm vài phần lợi ích.
Sau đó ưu nhã nói lời từ biệt, Ngu Hoài Phong khẽ cười một tiếng: “Trong nhà có vương muội còn nhỏ tuổi nên tiểu vương cần phải sớm rời khỏi quý triều. Những thỏa thuận này đã thảo luận xong xuôi,, mong rằng sau này Tần vương sẽ châm chước cho thuộc hạ của tiểu vương thuận lợi hơn một chút.”
Kỳ Sùng cũng đã nghe nói Ngu Hoài Phong có một vương muội, nghe nói là vật báu của triều Tễ, Li vương và Giang vương đều coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, tính đi tính lại, hiện giờ vị vương nữ này cũng cỡ năm tuổi rồi.
Kỳ Sùng không có hứng thú với trẻ con, càng không có hứng thú với việc Ngu Hoài Phong có mấy người muội muội. Nhưng, những chuyện mà mọi người đều biết này thì phải tìm hiểu trước.
Chàng gật đầu: “Vấn an vương nữ giúp Cô.”
Ngu Hoài Phong nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Kỳ Sùng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nếu người này tới trước mặt muội muội của mình, chắc chắn có thể dọa con bé phát khóc, còn vấn an cái nỗi gì.
Hắn nói đùa: “Thế Tần Vương có chuẩn bị quà không?”
Chỉ là một câu thuận miệng gần như trêu ghẹo mà thôi.
Nhưng Kỳ Sùng lại không biết nói đùa, bình thường cũng chẳng có ai dám nói đùa với Kỳ Sùng.
Vì thế, chàng tháo ngọc bội bên hông xuống, lạnh giọng nói: “Đây là quà gặp mặt.”
Ngu Hoài Phong nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy.
Có thể khiến cho Kỳ Sùng mang theo bên mình thì đương nhiên là vật quý hiếm có giá trị liên thành. Đây là một khối mặc ngọc(1), ngọc có lòng màu đỏ như máu, trong veo như pha lê ở dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp, chạm vào cũng thấy khí lạnh dày đặc.
(1)Mặc ngọc: là một loại ngọc phỉ thúy quý hiếm có màu đen như mực (Tàu).
Mặt sau khắc một chữ “Sùng”.
Hắn cầm ngọc về nhưng vừa không để ý, vật trên người mình lại rơi mất.
Lý Phúc cảm thấy vị Giang vương triều Tễ này thật ra cũng là một người hiền lành hiếm có, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất ấm áp như gió xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Y nhặt đồ mà Giang vương làm rơi lên, đưa tới trước mặt Kỳ Sùng: “Nô tài đã từng nghe người ta đồn rằng, hồi nhỏ, vị Giang vương điện hạ này vẫn còn rất tàn nhẫn, giống y như cha của hắn vậy, không thể nghe nổi những lời nói xấu sau lưng của người khác. Nếu như có người nói vương thất không tốt, hắn sẽ cắt luôn lưỡi của người ấy. Không biết vì sao, sau khi phụ mẫu của hắn qua đời, bên cạnh chỉ còn lại một người muội muội, tính tình lại càng ngày càng ôn tồn lễ độ, người triều Tễ đều khen không dứt lời.”
Kỳ Sùng cầm lấy.
Là một miếng ngọc tím, hình con thỏ, rõ ràng không phải là thứ mà nam nhân mang theo trên người, một góc có khắc một chữ “Trăn”.
Hình như vị vương nữ của triều Tễ kia tên là Ngu Minh Trăn.
Lý Phúc thấy vậy mà Kỳ Sùng lại nhận lấy, y cũng cảm thấy hiếm lạ, sao cứ có cảm giác như đang trao đổi vật đính ước ấy nhỉ.
Nhưng dường như Kỳ Sùng không hề nghĩ tới phương diện này, y cũng chẳng dám nói bậy nói bạ cái gì.
Ngu Hoài Phong về tới nhà.
Lúc rời đi là mùa xuân, lúc về đã chớm vào mùa đông rồi.
Triều Tễ còn có tuyết rơi sớm hơn triều Lăng một chút.
Trong vương cung tuyết phủ trắng xóa, một bé gái mặc áo choàng rực rỡ đang đắp người tuyết ở trên nền tuyết, cung nữ thái giám ở bên cạnh đều đang cẩn thận từng li từng tí để giúp đỡ.
Ngu Hoài Phong ở trên hành lang dài nhìn từ phía xa.
Li vương(2) và vương phi cũng đi đến gần.
Lúc này, Ngu Hoài Phong mới dời mắt khỏi người Minh Trăn, chuyển tới trên người Li vương(2): “Thúc phụ, lần này đã bàn bạc xong một số chuyện với Tần vương...”
(2)trong raw ghi nhầm là Giang vương.
Minh Trăn đang vui vẻ nghịch tuyết, đợi đến khi chơi mệt, cung nữ phủi tuyết động trên người nàng, che bàn tay nhỏ của nàng để ủ ấm.
Tiểu vương nữ vô cùng lễ phép, huynh trưởng và thúc phụ dạy dỗ nàng rất tốt, trời sinh đã rất lễ phép, ngửa đầu lên cười một tiếng với cung nữ: “Cảm ơn tỷ nhé.”
Bất kể là vương công quý tộc hay là cung nữ trong cung thì đều rất thích vị vương nữ ngây thơ hiền lành này. Cho dù có người cá biệt không thích thì cũng không đến mức chán ghét.
Nàng vẫn còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra, tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nhân có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Cung nữ ủ ấm cho Minh Trăn đến khi ấm hơn một chút, lúc này mới đưa lò sưởi tay ấm áp cho nàng: “Vương nữ vào trong điện sưởi ấm đi.”
Minh Trăn vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy vương huynh của mình, nàng bỗng nhiên mở to mắt: “Ca ca!”
Ngu Hoài Phong khẽ cười một tiếng, bế bánh bao nhỏ này lên, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Minh Trăn: “Tiểu A Trăn có nhớ ca ca không nào?”
Minh Trăn gật đầu: “Đương nhiên rồi, ngày nào A Trăn cũng ngóng trông ca ca về nhà.”
Ngu Hoài Phong cũng biết, mặc ngọc mà Kỳ Sùng đưa chính là vật quý hiếm có, đông ấm hè mát, mang theo bên mình cũng tốt cho cơ thể, chỉ có ở trên ngọn núi nào đó ở triều Lăng, được tuy tìm ở triều đại nào đó, số lượng vô cùng ít ỏi, cho tới bây giờ, lại càng ít hơn.
Dù sao cũng là quà gặp mặt cho Minh Trăn nên Ngu Hoài Phong đưa ngọc bội cho Minh Trăn: “Một ca ca ở triều Lăng tặng quà cho A Trăn, huynh ấy khen A Trăn là một đứa bé ngoan.”
Minh Trăn dùng tay nhỏ trắng trẻo mềm mại treo ngọc bội vào trên quần áo của mình: “Cảm ơn ca ca.”
Có Minh Trăn làm bạn ở bên cạnh, trời đông giá rét cũng trở nên ấm áp.
Tiểu cô nương rất thông tuệ, Ngu Hoài Phong dạy nàng viết chữ, nàng có thể viết ra chữ viết ngay ngắn xinh đẹp, dạy nàng đọc sách, nàng đã gặp qua là không quên được. Nàng đối xử với người khác vừa lễ phép lại vừa rộng lượng, rất có phong phạm của vương nữ.
Nuôi lớn như vật báu như vật quý.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là quá ngây thơ trong sáng, chưa từng hiểu những chuyện quá máu me khủng bố, chưa từng gặp phải người xấu, cho nên cũng thiếu cảnh giác.
Tựa như một nắm băng tuyết trên đỉnh núi của núi tuyết cao vạn trượng, chưa từng bị bụi bặm gây ôi nhiễm.
Sau đó, chuyện mà Ngu Hoài Phong hối hận nhất chính là dẫn Minh Trăn ra ngoài chơi, đi thăm thú triều Lăng, để cho tiểu cô nương được mở mang tầm mắt.
Tiểu cô nương đến tuổi cập kê, đi theo bên cạnh huynh trưởng, quen biết một nam tử tuấn tú chín chắn.
Nam tử đó vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, che giấu thân phận, che giấu quá khứ giết người như ma, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lại rất dễ dàng mê hoặc được trái tim của thiếu nữ trẻ tuổi.
Minh Trăn đã nhìn quen gương mặt của Ngu Hoài Phong nên tầm mắt cực kì cao, đối với người có dung nhan, khí chất không bằng Ngu Hoài Phong, nàng chưa bao giờ nhìn lâu. Nhưng mà người nam nhân này lại ngoại lệ.
Ngu Hoài Phong cũng không biết vậy mà người làm hoàng đế như Kỳ Sùng lại có thời gian rảnh để đến trạm dịch, mỗi ngày sau khi Minh Trăn ngủ trưa xong, Kỳ Sùng đều sẽ gõ cửa sổ của nàng, nói chuyện với thiếu nữ vừa mới tỉnh ngủ.
Vả lại, con sói đuôi to này ngụy trang rất tốt, mang theo bánh ngọt mà Minh Trăn thích, kể chuyện xưa mà Minh Trăn thích, cuối cùng dụ dỗ tiểu cô nương hôn một cái lên mặt chàng.
Khi Ngu Hoài Phong phát hiện ra thì đã nhìn thấy cửa sổ khuê các của muội muội nhà mình mở toang ra, Minh Trăn ở bên trong, Kỳ Sùng ở bên ngoài, thiếu nữ có khuôn mặt đẹp tuyệt trần thò người ra, hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của nam tử.
Sau đó nam nhân bưng mặt nàng, dịu dàng nói mấy câu với nàng.
Ngu Hoài Phong đã quen biết Kỳ Sùng lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này nở nụ cười.
Nhưng hắn vẫn rất tức giận, hận không thể đập cho tên nam nhân sờ mặt của muội muội nhà mình bay vào trong quan tài ngay tại chỗ.
Đương nhiên cảnh tượng này là do Kỳ Sùng thiết kế để cho Ngu Hoài Phong phát hiện ra.
Ngu Hoài Phong tức cũng vô ích.
Người là của chàng, đã tới Lăng triều thì đừng nghĩ đi được nữa. Kỳ Sùng là người thông minh như vậy, sau khi vừa gặp đã yêu Minh Trăn, tất nhiên hắn dùng tấm chân tình để làm người rung động trước, sau đó lừa gạt Minh Trăn rồi để lộ bộ mặt thật dùng thủ đoạn cứng rắn để uy hiếp Ngu Hoài Phong phải đồng ý.
Ngu Hoài Phong dẫn theo muội muội tới triều Lăng nhưng khi rời đi, lại lẻ loi một mình.
Tuy rằng cô đơn nhưng càng nhiều hơn lại là cảm giác nói không nên lời.
Hắn biết rồi muội muội sẽ tìm được người mà trời cao đã định trước, cũng sẽ kết tóc làm phu thê với người khác, không thể nghi ngờ hai người cũng sẽ đằm thắm, chẳng qua là giờ khắc này đến sớm hơn so với dự đoán của hắn mà thôi.
Nhìn muội muội dần dần trưởng thành, từ đây có mái nhà riêng, hắn đã yên tâm rồi.
Như hắn đã hứa trước quan tài của Thành vương và Lan Cơ khi ấy, để muội muội được lớn lên trong hạnh phúc, tất cả hạnh phúc may mắn đều đến trên người nàng.
_________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sau là ngoại truyện ở thế giới song song trong tương lai, có thể nghĩ răng đó là ở hiện đại, nam chính và nữ chính là mẩu truyện ngắn ngọt ngào, chỉ có mấy chương ngắn ngủi, giả thiết có hơi đặc biệt, nếu ai chỉ thích đọc cổ đại thì trực tiếp bỏ qua nhé.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương