Chạm Mộng Thanh Xuân
Chương 2: Những buổi học đầy ý nghĩa
Sau ngày đầu chuyển dang lớp mới, cô đã bắt đầu quen dần với cuộc sống mới ở lớp 11A1. Cô thấy tự tin hơn khi được các bạn cùng lớp chào đón và giúp đỡ. Tuy nhiên, một trong những điều khiến cô bất ngờ nhất chính là mối quan hệ mới với Trương Hạo Thiên.
Chiều hôm ấy, sau khi tan học, Hạo Thiên và Tử Vy hẹn nhau ở thư viện để cùng ôn tập tiếng Anh. Khi bước vào thư viện, Tử Vy nhìn thấy Hạo Thiên đã ngồi sẵn ở một góc, với đống sách tiếng Anh bày la liệt trước mặt. Cô mỉm cười, bước đến gần.
“Chào Hạo Thiên, bạn đợi lâu chưa?” Tử Vy hỏi, ánh mắt ánh lên sự quan tâm.
“À, mình vừa mới đến thôi. Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp mình nhé,” Hạo Thiên đáp, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tử Vy.
Hai người bắt đầu buổi học. Tử Vy kiên nhẫn giảng giải những cấu trúc ngữ pháp phức tạp và cách sử dụng từ vựng. Hạo Thiên chăm chú lắng nghe, thi thoảng đặt câu hỏi khi không hiểu. Dần dần, họ trở nên thoải mái hơn, không còn sự ngượng ngùng như lần gặp đầu tiên.
“Cậu thật sự giỏi tiếng Anh đấy, Tử Vy. Mình cảm thấy mình học được rất nhiều từ bạn,” Hạo Thiên nói, mắt nhìn thẳng vào Tử Vy, thể hiện sự biết ơn.
“Cảm ơn cậu. Mình rất vui khi có thể giúp đỡ. Nếu cậu cần thêm bất kỳ điều gì, cứ nói với mình nhé,” Tử Vy đáp lại, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Sau một giờ học chăm chỉ, họ quyết định nghỉ giải lao. Tử Vy đề nghị ra ngoài sân trường để thư giãn. Họ ngồi dưới tán cây lớn, gió thổi nhẹ làm bay những chiếc lá xanh mát. Không khí yên bình khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
“Tử Vy, bạn chuyển đến lớp 11A1 chắc là có nhiều áp lực lắm đúng không?” Hạo Thiên hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Cũng có chút áp lực, nhưng mình nghĩ đó là cơ hội tốt để thử thách bản thân. Mình muốn cải thiện bản thân mỗi ngày,” Tử Vy chia sẻ, ánh mắt kiên định.
“Mình ngưỡng mộ sự quyết tâm của cậu. Hy vọng mình cũng có thể làm được như vậy,” Hạo Thiên thở dài, mắt nhìn xa xăm.
“Cậu chắc chắn sẽ làm được thôi, Hạo Thiên. Chỉ cần cậu cố gắng và không bỏ cuộc,” Tử Vy động viên, giọng nói chân thành.
Những buổi học cùng nhau dần trở thành thói quen hàng ngày. Hạo Thiên không chỉ tiến bộ rõ rệt trong môn tiếng Anh mà còn dần dần mở lòng hơn với Tử Vy. Anh bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về bản thân, về những ước mơ và khát vọng.
Một buổi chiều, sau khi học xong, Hạo Thiên ngập ngừng nói: “Tử Vy, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nhờ có cậu mà mình không còn sợ môn này nữa. Mình cảm thấy tự tin hơn nhiều.”
“Không có gì đâu, mình cảm thấy rất vui khi cậu tiến bộ. Cứ tiếp tục cố gắng nhé!” Tử Vy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
Hạo Thiên nhìn Tử Vy, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh biết rằng tình cảm của mình dành cho Tử Vy ngày càng sâu đậm, nhưng anh vẫn chưa đủ dũng cảm để thổ lộ. Anh tự nhủ rằng sẽ cố gắng hơn nữa, không chỉ trong học tập mà còn trong việc thể hiện tình cảm của mình.
Một buổi học khác, khi họ đang ngồi trong thư viện, Tử Vy hỏi: “Hạo Thiên, cậu có mục tiêu gì cho tương lai không?”
Hạo Thiên ngập ngừng, rồi trả lời: “Mình muốn trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin. Nhưng để đạt được điều đó, mình cần phải giỏi tiếng Anh vì nó rất quan trọng trong ngành này.”
Tử Vy gật đầu hiểu biết, “Đúng vậy. Mình tin cậu sẽ làm được. Chỉ cần bạn kiên trì và không ngừng nỗ lực.”
Những buổi học tiếp theo, Tử Vy không chỉ giúp Hạo Thiên về tiếng Anh mà còn khuyến khích anh khám phá những cách học mới mẻ, sáng tạo. Cô thậm chí còn mang đến những câu chuyện thú vị bằng tiếng Anh để khơi dậy sự hứng thú của Hạo Thiên. Nhờ vậy, anh dần dần cảm thấy tiếng Anh không còn là một gánh nặng mà trở thành một môn học thú vị và bổ ích.
Một buổi chiều nọ, sau khi kết thúc buổi học, Tử Vy và Hạo Thiên quyết định đi dạo quanh sân trường. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình. Họ cùng nhau ngồi xuống bãi cỏ xanh, trò chuyện về những giấc mơ và kế hoạch cho tương lai.
“Tử Vy, cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ đạt được tất cả những mục tiêu của mình không?” Hạo Thiên hỏi, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Mình tin là vậy. Chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng và luôn giữ vững niềm tin vào bản thân,” Tử Vy trả lời, giọng nói đầy kiên định.
Hạo Thiên cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Anh biết rằng bên cạnh mình có một người bạn tuyệt vời như Tử Vy, người luôn động viên và hỗ trợ anh. Điều đó làm anh thêm quyết tâm và tự tin vào tương lai.
Cả hai cùng nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang lặn dần. Họ biết rằng tương lai sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với sự quyết tâm và sự hỗ trợ lẫn nhau, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để đạt được ước mơ của mình.
Chiều hôm ấy, sau khi tan học, Hạo Thiên và Tử Vy hẹn nhau ở thư viện để cùng ôn tập tiếng Anh. Khi bước vào thư viện, Tử Vy nhìn thấy Hạo Thiên đã ngồi sẵn ở một góc, với đống sách tiếng Anh bày la liệt trước mặt. Cô mỉm cười, bước đến gần.
“Chào Hạo Thiên, bạn đợi lâu chưa?” Tử Vy hỏi, ánh mắt ánh lên sự quan tâm.
“À, mình vừa mới đến thôi. Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp mình nhé,” Hạo Thiên đáp, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tử Vy.
Hai người bắt đầu buổi học. Tử Vy kiên nhẫn giảng giải những cấu trúc ngữ pháp phức tạp và cách sử dụng từ vựng. Hạo Thiên chăm chú lắng nghe, thi thoảng đặt câu hỏi khi không hiểu. Dần dần, họ trở nên thoải mái hơn, không còn sự ngượng ngùng như lần gặp đầu tiên.
“Cậu thật sự giỏi tiếng Anh đấy, Tử Vy. Mình cảm thấy mình học được rất nhiều từ bạn,” Hạo Thiên nói, mắt nhìn thẳng vào Tử Vy, thể hiện sự biết ơn.
“Cảm ơn cậu. Mình rất vui khi có thể giúp đỡ. Nếu cậu cần thêm bất kỳ điều gì, cứ nói với mình nhé,” Tử Vy đáp lại, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Sau một giờ học chăm chỉ, họ quyết định nghỉ giải lao. Tử Vy đề nghị ra ngoài sân trường để thư giãn. Họ ngồi dưới tán cây lớn, gió thổi nhẹ làm bay những chiếc lá xanh mát. Không khí yên bình khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
“Tử Vy, bạn chuyển đến lớp 11A1 chắc là có nhiều áp lực lắm đúng không?” Hạo Thiên hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Cũng có chút áp lực, nhưng mình nghĩ đó là cơ hội tốt để thử thách bản thân. Mình muốn cải thiện bản thân mỗi ngày,” Tử Vy chia sẻ, ánh mắt kiên định.
“Mình ngưỡng mộ sự quyết tâm của cậu. Hy vọng mình cũng có thể làm được như vậy,” Hạo Thiên thở dài, mắt nhìn xa xăm.
“Cậu chắc chắn sẽ làm được thôi, Hạo Thiên. Chỉ cần cậu cố gắng và không bỏ cuộc,” Tử Vy động viên, giọng nói chân thành.
Những buổi học cùng nhau dần trở thành thói quen hàng ngày. Hạo Thiên không chỉ tiến bộ rõ rệt trong môn tiếng Anh mà còn dần dần mở lòng hơn với Tử Vy. Anh bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về bản thân, về những ước mơ và khát vọng.
Một buổi chiều, sau khi học xong, Hạo Thiên ngập ngừng nói: “Tử Vy, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nhờ có cậu mà mình không còn sợ môn này nữa. Mình cảm thấy tự tin hơn nhiều.”
“Không có gì đâu, mình cảm thấy rất vui khi cậu tiến bộ. Cứ tiếp tục cố gắng nhé!” Tử Vy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
Hạo Thiên nhìn Tử Vy, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh biết rằng tình cảm của mình dành cho Tử Vy ngày càng sâu đậm, nhưng anh vẫn chưa đủ dũng cảm để thổ lộ. Anh tự nhủ rằng sẽ cố gắng hơn nữa, không chỉ trong học tập mà còn trong việc thể hiện tình cảm của mình.
Một buổi học khác, khi họ đang ngồi trong thư viện, Tử Vy hỏi: “Hạo Thiên, cậu có mục tiêu gì cho tương lai không?”
Hạo Thiên ngập ngừng, rồi trả lời: “Mình muốn trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin. Nhưng để đạt được điều đó, mình cần phải giỏi tiếng Anh vì nó rất quan trọng trong ngành này.”
Tử Vy gật đầu hiểu biết, “Đúng vậy. Mình tin cậu sẽ làm được. Chỉ cần bạn kiên trì và không ngừng nỗ lực.”
Những buổi học tiếp theo, Tử Vy không chỉ giúp Hạo Thiên về tiếng Anh mà còn khuyến khích anh khám phá những cách học mới mẻ, sáng tạo. Cô thậm chí còn mang đến những câu chuyện thú vị bằng tiếng Anh để khơi dậy sự hứng thú của Hạo Thiên. Nhờ vậy, anh dần dần cảm thấy tiếng Anh không còn là một gánh nặng mà trở thành một môn học thú vị và bổ ích.
Một buổi chiều nọ, sau khi kết thúc buổi học, Tử Vy và Hạo Thiên quyết định đi dạo quanh sân trường. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình. Họ cùng nhau ngồi xuống bãi cỏ xanh, trò chuyện về những giấc mơ và kế hoạch cho tương lai.
“Tử Vy, cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ đạt được tất cả những mục tiêu của mình không?” Hạo Thiên hỏi, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Mình tin là vậy. Chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng và luôn giữ vững niềm tin vào bản thân,” Tử Vy trả lời, giọng nói đầy kiên định.
Hạo Thiên cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Anh biết rằng bên cạnh mình có một người bạn tuyệt vời như Tử Vy, người luôn động viên và hỗ trợ anh. Điều đó làm anh thêm quyết tâm và tự tin vào tương lai.
Cả hai cùng nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang lặn dần. Họ biết rằng tương lai sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với sự quyết tâm và sự hỗ trợ lẫn nhau, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để đạt được ước mơ của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương