Chạm Mộng Thanh Xuân
Chương 22: Bài báo cáo bị đánh cắp
Những ngày cuối cùng của kỳ trao đổi học sinh ở New York đã đến. Tử Vy và Hạo Thiên được yêu cầu viết một bài báo cáo tổng kết về những trải nghiệm và học hỏi của họ trong suốt thời gian ở đây. Đây là một phần quan trọng để đánh giá sự tiến bộ và đóng góp của mỗi học sinh tham gia chương trình.
Tử Vy chăm chỉ và tận tâm với bài báo cáo của mình. Cô dành nhiều thời gian trong thư viện, nghiên cứu và ghi chép tỉ mỉ về những gì đã học được, những kỷ niệm đáng nhớ và những khó khăn đã vượt qua. Hạo Thiên cũng không kém phần nỗ lực, nhưng với sự trợ giúp của Tử Vy, anh hoàn thành bài báo cáo của mình một cách suôn sẻ.
Tử Vy ngồi trong thư viện vào tối trước hôm nộp báo cáo, chăm chú hoàn thành từng dòng chữ. Cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi nhìn quanh, không thấy ai. Bỏ qua cảm giác bất an, cô tiếp tục làm việc cho đến khi hoàn thành xong bài báo cáo cuối cùng. Cảm thấy hài lòng, Tử Vy thu dọn đồ đạc và rời khỏi thư viện để trở về ký túc xá.
Đường về ký túc xá vắng vẻ và lạnh lẽo. Đột nhiên, Tử Vy cảm thấy một cú đánh mạnh từ phía sau. Cô ngã xuống và mọi thứ trở nên tối đen.
Trong khi đó, bạn cùng phòng của Tử Vy, Marie, lo lắng khi đã khuya mà Tử Vy vẫn chưa về. Marie gọi cho giáo viên phụ trách và rất nhiều người đã tập trung lại để tìm kiếm Tử Vy, trong đó có Hạo Thiên.
Hạo Thiên không thể giấu nổi sự lo lắng trong lòng. Anh đi lùng sục khắp nơi, từ thư viện cho đến các khu vực quanh trường. Cuối cùng, khi anh đến gần công viên cạnh ký túc xá, anh nhìn thấy một hình bóng nằm trên mặt đất. Tim anh đập mạnh, anh chạy nhanh về phía đó.
“Tử Vy!” Hạo Thiên hét lên khi nhận ra đó chính là cô. Anh cúi xuống, kiểm tra tình trạng của cô. Tử Vy vẫn còn thở nhưng bất tỉnh. Hạo Thiên vội gọi cấp cứu và thông báo cho những người khác.
Khi xe cứu thương đến, Tử Vy được đưa vào bệnh viện. Cô được các bác sĩ kiểm tra và xác định rằng không có tổn thương nghiêm trọng, chỉ là bị đánh ngất và cần nghỉ ngơi.
Hạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh của Tử Vy, lo lắng và tự trách mình. “Lẽ ra mình nên đi cùng cậu, Tử Vy. Mình đã không bảo vệ được cậu.”
Một lúc sau, Tử Vy tỉnh dậy, nhìn thấy Hạo Thiên bên cạnh. Cô mỉm cười yếu ớt: “Mình không sao đâu, Hạo Thiên. Cậu đã tìm thấy mình rồi.”
Sau khi ổn định lại, Tử Vy kể lại mọi chuyện với Hạo Thiên. “Mình cảm thấy có ai đó theo dõi mình trong thư viện, nhưng mình không nghĩ đến chuyện sẽ bị tấn công.”
Hạo Thiên nghiến răng, mắt ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải tìm ra kẻ đã làm điều này. Và quan trọng hơn, bài báo cáo của cậu đâu rồi?”
Tử Vy giật mình, lục tìm trong túi nhưng không thấy bài báo cáo. “Nó đã bị lấy mất rồi,” cô nói, giọng đầy lo lắng.
Ngày hôm sau, Hạo Thiên và Tử Vy quyết định tìm hiểu sự việc. Họ bắt đầu từ thư viện, nơi Tử Vy đã ngồi làm việc. Tử Vy nhớ lại việc Rosabella từng tỏ ra ghen tị và đố kỵ với cô.
“Có lẽ chúng ta nên kiểm tra Rosabella,” Hạo Thiên gợi ý.
Họ tìm đến Rosabella và yêu cầu nói chuyện. Rosabella ban đầu tỏ ra bình thản, nhưng khi nghe Tử Vy nhắc đến bài báo cáo bị mất, ánh mắt cô thoáng qua một nét bối rối.
“Rosabella, mình mất bài báo cáo và mình nghĩ rằng cậu biết chuyện này,” Tử Vy nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Thật vô lý, tại sao mình lại làm chuyện đó?” Rosabella cười nhạt, nhưng ánh mắt cô không thể che giấu sự lúng túng.
“Vậy cậu không ngại nếu chúng mình kiểm tra túi của cậu chứ?” Hạo Thiên nói, ánh mắt kiên định.
Rosabella do dự một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý. Khi Hạo Thiên kiểm tra túi của cô, anh tìm thấy bài báo cáo của Tử Vy được giấu kỹ dưới đáy.
“Tại sao cậu lại làm vậy?” Tử Vy hỏi, giọng đầy thất vọng.
Rosabella không thể giấu được sự xấu hổ. Cô cúi đầu thừa nhận: “Mình không biết tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì mình ghen tị với cậu. Cậu luôn được mọi người yêu mến, và Hạo Thiên luôn ở bên cậu. Mình chỉ muốn cậu gặp khó khăn một chút.”
Tử Vy thở dài, cố gắng kìm nén sự tức giận. “Rosabella, sự ganh tị không làm cậu trở nên tốt hơn, mà chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Hy vọng rằng cậu sẽ học được điều này.”. Ngôn Tình Xuyên Không
Hạo Thiên nhìn Rosabella một lúc rồi nói: “Chúng mình sẽ không báo cáo việc này với ban giám hiệu, nhưng hy vọng cậu sẽ suy nghĩ lại về hành động của mình.”
Rosabella gật đầu, mắt rưng rưng. “Mình thật sự xin lỗi.”
Tử Vy và Hạo Thiên rời khỏi phòng sinh hoạt chung với bài báo cáo đã được lấy lại. Họ nhanh chóng nộp bài và trở về phòng. Tử Vy cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi việc đã ổn thỏa, nhưng cũng không khỏi buồn bã vì sự ganh tị của bạn bè.
Tối hôm đó, Hạo Thiên đến gặp Tử Vy. “Tử Vy, mình tự hào về cậu. Cậu đã xử lý mọi việc rất tốt và không để sự giận dữ chi phối.”
Tử Vy mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Hạo Thiên. Có cậu bên cạnh, mình luôn cảm thấy mạnh mẽ hơn.”
Những ngày cuối cùng của kỳ học ở New York trôi qua một cách êm đềm. Tử Vy và Hạo Thiên đã trải qua nhiều thử thách và học hỏi được nhiều điều. Họ biết rằng những trải nghiệm này sẽ là hành trang quý giá cho tương lai.
Tử Vy chăm chỉ và tận tâm với bài báo cáo của mình. Cô dành nhiều thời gian trong thư viện, nghiên cứu và ghi chép tỉ mỉ về những gì đã học được, những kỷ niệm đáng nhớ và những khó khăn đã vượt qua. Hạo Thiên cũng không kém phần nỗ lực, nhưng với sự trợ giúp của Tử Vy, anh hoàn thành bài báo cáo của mình một cách suôn sẻ.
Tử Vy ngồi trong thư viện vào tối trước hôm nộp báo cáo, chăm chú hoàn thành từng dòng chữ. Cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi nhìn quanh, không thấy ai. Bỏ qua cảm giác bất an, cô tiếp tục làm việc cho đến khi hoàn thành xong bài báo cáo cuối cùng. Cảm thấy hài lòng, Tử Vy thu dọn đồ đạc và rời khỏi thư viện để trở về ký túc xá.
Đường về ký túc xá vắng vẻ và lạnh lẽo. Đột nhiên, Tử Vy cảm thấy một cú đánh mạnh từ phía sau. Cô ngã xuống và mọi thứ trở nên tối đen.
Trong khi đó, bạn cùng phòng của Tử Vy, Marie, lo lắng khi đã khuya mà Tử Vy vẫn chưa về. Marie gọi cho giáo viên phụ trách và rất nhiều người đã tập trung lại để tìm kiếm Tử Vy, trong đó có Hạo Thiên.
Hạo Thiên không thể giấu nổi sự lo lắng trong lòng. Anh đi lùng sục khắp nơi, từ thư viện cho đến các khu vực quanh trường. Cuối cùng, khi anh đến gần công viên cạnh ký túc xá, anh nhìn thấy một hình bóng nằm trên mặt đất. Tim anh đập mạnh, anh chạy nhanh về phía đó.
“Tử Vy!” Hạo Thiên hét lên khi nhận ra đó chính là cô. Anh cúi xuống, kiểm tra tình trạng của cô. Tử Vy vẫn còn thở nhưng bất tỉnh. Hạo Thiên vội gọi cấp cứu và thông báo cho những người khác.
Khi xe cứu thương đến, Tử Vy được đưa vào bệnh viện. Cô được các bác sĩ kiểm tra và xác định rằng không có tổn thương nghiêm trọng, chỉ là bị đánh ngất và cần nghỉ ngơi.
Hạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh của Tử Vy, lo lắng và tự trách mình. “Lẽ ra mình nên đi cùng cậu, Tử Vy. Mình đã không bảo vệ được cậu.”
Một lúc sau, Tử Vy tỉnh dậy, nhìn thấy Hạo Thiên bên cạnh. Cô mỉm cười yếu ớt: “Mình không sao đâu, Hạo Thiên. Cậu đã tìm thấy mình rồi.”
Sau khi ổn định lại, Tử Vy kể lại mọi chuyện với Hạo Thiên. “Mình cảm thấy có ai đó theo dõi mình trong thư viện, nhưng mình không nghĩ đến chuyện sẽ bị tấn công.”
Hạo Thiên nghiến răng, mắt ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải tìm ra kẻ đã làm điều này. Và quan trọng hơn, bài báo cáo của cậu đâu rồi?”
Tử Vy giật mình, lục tìm trong túi nhưng không thấy bài báo cáo. “Nó đã bị lấy mất rồi,” cô nói, giọng đầy lo lắng.
Ngày hôm sau, Hạo Thiên và Tử Vy quyết định tìm hiểu sự việc. Họ bắt đầu từ thư viện, nơi Tử Vy đã ngồi làm việc. Tử Vy nhớ lại việc Rosabella từng tỏ ra ghen tị và đố kỵ với cô.
“Có lẽ chúng ta nên kiểm tra Rosabella,” Hạo Thiên gợi ý.
Họ tìm đến Rosabella và yêu cầu nói chuyện. Rosabella ban đầu tỏ ra bình thản, nhưng khi nghe Tử Vy nhắc đến bài báo cáo bị mất, ánh mắt cô thoáng qua một nét bối rối.
“Rosabella, mình mất bài báo cáo và mình nghĩ rằng cậu biết chuyện này,” Tử Vy nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Thật vô lý, tại sao mình lại làm chuyện đó?” Rosabella cười nhạt, nhưng ánh mắt cô không thể che giấu sự lúng túng.
“Vậy cậu không ngại nếu chúng mình kiểm tra túi của cậu chứ?” Hạo Thiên nói, ánh mắt kiên định.
Rosabella do dự một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý. Khi Hạo Thiên kiểm tra túi của cô, anh tìm thấy bài báo cáo của Tử Vy được giấu kỹ dưới đáy.
“Tại sao cậu lại làm vậy?” Tử Vy hỏi, giọng đầy thất vọng.
Rosabella không thể giấu được sự xấu hổ. Cô cúi đầu thừa nhận: “Mình không biết tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì mình ghen tị với cậu. Cậu luôn được mọi người yêu mến, và Hạo Thiên luôn ở bên cậu. Mình chỉ muốn cậu gặp khó khăn một chút.”
Tử Vy thở dài, cố gắng kìm nén sự tức giận. “Rosabella, sự ganh tị không làm cậu trở nên tốt hơn, mà chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Hy vọng rằng cậu sẽ học được điều này.”. Ngôn Tình Xuyên Không
Hạo Thiên nhìn Rosabella một lúc rồi nói: “Chúng mình sẽ không báo cáo việc này với ban giám hiệu, nhưng hy vọng cậu sẽ suy nghĩ lại về hành động của mình.”
Rosabella gật đầu, mắt rưng rưng. “Mình thật sự xin lỗi.”
Tử Vy và Hạo Thiên rời khỏi phòng sinh hoạt chung với bài báo cáo đã được lấy lại. Họ nhanh chóng nộp bài và trở về phòng. Tử Vy cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi việc đã ổn thỏa, nhưng cũng không khỏi buồn bã vì sự ganh tị của bạn bè.
Tối hôm đó, Hạo Thiên đến gặp Tử Vy. “Tử Vy, mình tự hào về cậu. Cậu đã xử lý mọi việc rất tốt và không để sự giận dữ chi phối.”
Tử Vy mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Hạo Thiên. Có cậu bên cạnh, mình luôn cảm thấy mạnh mẽ hơn.”
Những ngày cuối cùng của kỳ học ở New York trôi qua một cách êm đềm. Tử Vy và Hạo Thiên đã trải qua nhiều thử thách và học hỏi được nhiều điều. Họ biết rằng những trải nghiệm này sẽ là hành trang quý giá cho tương lai.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương