Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 30



Cuối cùng ngày thành thân cũng đến, Dạ Hiểu Y một thân hỉ phục được ma giới hộ tống đến trước cửa thiên giới.

Bên trên được trang trí rất lộng lẫy, không khí ngập tràng hoa cỏ. Nhưng trái ngược với không khí thì đến đón Dạ Hiểu Y chỉ có một đoàn không đến mười người, Dạ Hiểu Y được đưa thẳng đến cung thái tử. Không nghi lễ rườm rà, không dâng hoa kính rượu mà chỉ đơn giản tiến thẳng vào bên trong phòng.

Phía bên này thì Tịch Hạ Nhiên lại bái đường với Doãn Tước, đầy đủ nghi thức, người người khắp nơi hội tụ về chúc phúc cho hai người. Tiếng cười nói vang dội khắp nơi.

Đợi từ sáng đến khi trời tối, Dạ Hiểu Y vẫn không thấy ai đến. Khá bực bội giựt văng chiếc khăn đội đầu xuống, khung cảnh xung quanh chỉ là một căn phòng bình thường được treo một vài chiếc đèn đỏ đơn sơ.

Không có đèn, không có hoa,... càng không có gì cả. Lúc này Dạ Hiểu Y nở một nụ cười lạnh, cảm giác bị bỏ rơi không tốt chút nào cả.

Tại sao mọi việc lại thành ra thế này, y cũng chỉ muốn được người mình yêu uống ly rượu hợp cẩn, cùng người ấy khắc tên lên sổ Tinh Vân thôi mà.

Tại sao những việc đơn giản đến như vậy y cũng không có được? Có phải số phận đang trêu ngươi?

Tầm đến giữa khuya, Dạ Hiểu Y lúc này cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên bàn.

Tịch Hạ Nhiên tiến vào với một thân hỉ phục, hắn chậm rãi tiến đến bên cạnh Dạ Hiểu Y.

Nhìn thấy người mình yêu đã chịu quá nhiều thiệt thòi, hắn không cằm lòng được mà vuốt lấy mặt Dạ Hiểu Y khẽ nói:

"Dạ Hiểu Y! Ta xin lỗi, để đệ chịu ủy khuất rồi"

Lúc này Dạ Hiểu Y cũng lờ mờ mở mắt, y dụi dụi mắt nhìn nam nhân trước mặt thì không ngạc nhiên cho lắm mà tỏ vẻ lạnh lùng nói:

"Không phải huynh nên ở chung với Doãn Tước sao?"

Tịch Hạ Nhiên vội nắm tay Dạ Hiểu Y ân cần giải thích:

"Trong lòng ta chỉ có mình đệ, ta và Doãn Tước không có gì cả."

Dạ Hiểu Y nghe được mấy câu đó thì cũng dịu giọng lại mà nói:

"Ta không trách huynh, cũng muộn rồi huynh nên nghỉ ngơi đi"

Bấy giờ Tịch Hạ Nhiên đột nhiên tiến đến bế lấy cả người Dạ Hiểu Y đặt xuống giường nói:

"Ta không mệt, đêm nay chúng ta còn nhiều việc cần phải làm lắm"

Nghe đến đây mặt Dạ Hiểu Y liền đỏ bừng, vội túm lấy chiếc chăn che mặt lại ấp úng nói:

"Ban đêm thì có gì làm chứ?"

Giờ khắc này Dạ Hiểu Y cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí lòng bàn tay cũng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc này Tịch Hạ Nhiên khẽ cười rồi dịu dàng đáp:



"Ta sẽ cho đệ biết song tu là gì"

Dứt lời Tịch Hạ Nhiên kéo văng chiếc chăn ra sau đó đặt lên môi y một nụ hôn nồng cháy, Dạ Hiểu Y trừng to mắt, dùng nắm tay đấm loạn xạ lên người Tịch Hạ Nhiên. Bởi vì không dùng lực, nên những đòn đánh lại có vẻ như đang nũng nịu, giận hờn.

Đưa tay bắt lấy đôi tay đang tấn công mình, Tịch Hạ Nhiên thuận thế đẩy nó lên trên đỉnh đầu. Tiếp đó hắn nhẹ nhàng cởi từng lớp y phục trên người Dạ Hiểu Y, xuyên qua bóng tối chập chờn Tịch Hạ Nhiên thấy rõ làn da nõn nà của y.

Dạ Hiểu Y bấy giờ đang thở khó khăn, Tịch Hạ Nhiên vừa rời khỏi môi y thì liền sau đó cắn lấy vành tai y. Lúc này một sự ngứa ngái cùng hơi thở ấp nóng truyền đến, Dạ Hiểu Y hơi khó chịu có phần nghiêng đầu né đi.

Tịch Hạ Nhiên khẽ cười, hắn hôn lên mặt của y, rồi lại đến cổ, xương quai xanh, lưu luyến từng chỗ da thịt của người dưới thân. Cơ thể Dạ Hiểu Y phảng phất mùi hương thơm nhẹ làm tinh thần Tịch Hạ Nhiên hơi bấn loạn.

"Huynh...đừng cắn nữa, ta ngứa."

Dạ Hiểu Y e thẹn mà nói còn Tịch Hạ Nhiên thì bỏ ngoài tai những lời nó ấy mà tiếp tục việc đang dở.

Lúc này Tịch Hạ Nhiên dời đầu xuống phần dưới của Dạ Hiểu Y không chần chờ mà cho dị vật kia vào trong miệng.

"Đừng... không được"

Mặc cho Dạ Hiểu Y ra sức phản kháng hắn vẫn mặc kệ như không nghe thấy.

Lúc này phía dưói hạ thân truyền đến một cảm giác lạ, Dạ Hiểu Y không kìm được mà rên rỉ một tiếng, đầu óc y mơ hồ không suy nghĩ được gì cả.

Phía dưới động tác Tịch Hạ Nhiên ngày càng nhanh hơn, Dạ Hiểu Y dùng tay che miệng ngăn âm thanh phát ra, tay còn lại cố giữ lấy đầu của Tịch Hạ Nhiên.

"Huynh dừng lại đi, nó lạ quá"

Sau đó chạm đến cực hạn, Dạ Hiểu Y không cầm cự được mà buông tay nắm chặt ga giường la lên một tiếng, cơ thể run lên theo từng nhịp. Phía dưới một dòng tinh thể được bắn lên khắp nơi.

Chưa đợi cho Dạ Hiểu Y phản ứng, Tịch Hạ Nhiên lại tiến ngậm lấy tiểu hoa nhỏ trước ngực.

Đưa tay di chuyển xuống phía dưới luồn vào nơi mật đạo nhỏ nhắn, cho nhẹ một ngón tay vào thâm dò.

Dạ Hiểu Y lúc này không dám loạn động, cố đè nén lại cảm giác thoải mái mà khó tả kia khi ngón tay Tịch Hạ Nhiên di chuyển. Được một lúc thì một cảm giác đau nhói từ phía dưới truyền lên, Tịch Hạ Nhiên vừa cho thêm một ngón tay vào.

Dạ Hiểu Y hô hấp khó khăn đưa tay đẩy đầy Tịch Hạ Nhiên ra khỏi ngực y mà nói:

"Ta khó chịu quá, huynh dừng lại đi"

Tịch Hạ Nhiên vẫn không quan tâm mà cười nhẹ nói:

"Không sao sẽ nhanh thôi"

Dứt lời Tịch Hạ Nhiên nhanh nhẹn tập trung hơn, cho thêm một ngón tay vào trong. Cùng lúc đó, Dạ Hiểu Y lại bất chợt giật nảy lên một cái. Thân thể y lập tức liền mất hết sức lực, chỉ có thể thu tay lại, nắm lấy ga giường để giữ thăng bằng.

Được một lúc thì Tịch Hạ Nhiên cũng rút tay ra, hắn cởi bỏ y phục trên người. Lúc này Dạ Hiểu Y lại tưởng mọi việc đã xong liền nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm mà nói:



"Xong rồi sau? Ta có thể nghỉ ngơi chưa?"

Vừa mở mắt ra, ngay lập tức đập thẳng vào mắt y là một hung khí giết người.

"Ai nói với đệ là xong chứ?"

Giật mình chết lặng, bây giờ phải dùng ngôn ngữ gì để có thể miêu tả hết tâm tình hiện tại của mình.

Cho thứ này vào có khi nào y chưa thống nhất được tam giới đã bỏ mạng rồi không?

Sao hắn lại có thứ khủng bố như vậy trên người vậy.

Đột nhiên phía sau bị dị vật nhét đầy, lấn chiếm vào sâu bên trong. Cảm giác đau xót không tả xen lẫn vài tia khoái cảm kỳ dị khiến Dạ Hiểu Y nói năng khó khăn, chỉ có thể chịu đựng cắn chặt môi đến bật máu.

Cảm giác thoải mái từ phía dưới truyền đến, dị vật được nơi mềm mại ẩm ướt kia bao bọc khiến Tịch Hạ Nhiên không kìm chế được nữa mà bắt đầu di chuyển.

Dạ Hiểu Y lúc này chưa kịp thích nghi thì bị những cú thúc đến tận cùng của Tịch Hạ Nhiên làm cho cơ thể đau đến tê dại, mỗi lần rút ra cắm vào hắn đều cắn đến tận cùng bên trong. Tiếng da thịt va chạm nhau cùng tiếng nước vang động khắp phòng.

"Hạ Nhiên huynh chậm một chút! Ta đau"

Lúc này giọng nói của Dạ Hiểu Y đã có phần khản đặc lại, cơn đau phía dưới dần dà đã bị khoái cảm lấn át.

Âm thanh rên rĩ ngắt quảng cùng với tiếng va chạm kia vang lên bên tai Tịch Hạ Nhiên, hắn không tự chủ mà đưa miệng cắn lấy bờ môi khô khóc của Dạ Hiểu Y.

Lúc này đầu óc Dạ Hiểu Y cứ như bị tình ý lấp đầy, trở nên mụ mị. Y vòng tay ôm lấy cổ Tịch Hạ Nhiên, chủ động mở miệng hôn lấy.

Thấy Dạ Hiểu Y chủ động, hai mắt Tịch Hạ Nhiên phát sáng như thú hoang giữa đêm. Hắn càng di chuyển nhanh hơn, mỗi lần đều đè vào nơi mẫn cảm của y mà đâm vào.

"Dạ Hiểu Y gọi tên ta đi"

Vốn định mở miệng gọi tên hắn nhưng loạn tình mê ý, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ.

Sau nhiều lần ra vào cuối cùng Tịch Hạ Nhiên cũng xuất ra bên trong của Dạ Hiểu Y.

Lúc này Dạ Hiểu Y mệt mõi nằm trên giường, cổ họng khô khốc khó khăn cất lên:

"Hạ Nhiên ta muốn uống nước"

Tịch Hạ Nhiên nghe vậy liền tiến đến bàn rót lấy li trà tiến đến chỗ Dạ Hiểu Y, thay vì đưa cho y hắn lại uống lấy một hơi. Sau đó đẩy mở hai cánh môi của y ra, dùng lưỡi đưa nước vào bên trong.

Dạ Hiểu Y như sa mạc khô cằn gặp được mưa rào, theo bản năng y cướp đoạn lấy nguồn nước bên trong mà thưởng thức.

Đầu lưỡi đảo loạn, mang theo cảm giác tê dại, hô hấp càng ngày càng bị hắn tước đoạt đi. Đến khi y đều đã sắp ngạt thở, Tịch Hạ Nhiên mới chịu buông tha cho y.

Gương mặt Dạ Hiểu Y lúc này đỏ ửng lên, thở lên từng làn sương mỏng, đôi môi khô khốc khi nãy đã trở nên mềm mọng.
Chương trước Chương tiếp