Chấp Niệm Hoa Khai
Chương 31
Lúc này phía dưói hạ thân truyền đến một cảm giác lạ, Dạ Hiểu Y không kìm được mà rên rỉ một tiếng, đầu óc y mơ hồ không suy nghĩ được gì cả.
Phía dưới động tác Tịch Hạ Nhiên ngày càng nhanh hơn, Dạ Hiểu Y dùng tay che miệng ngăn âm thanh phát ra, tay còn lại cố giữ lấy đầu của Tịch Hạ Nhiên.
“Huynh dừng lại đi, nó lạ quá ta ra mất”
Sau đó chạm đến cực hạn, Dạ Hiểu Y không cầm cự được mà buông tay nắm chặt ga giường la lên một tiếng, cơ thể run lên theo từng nhịp. Phía dưới một dòng tinh thể được bắn lên khắp nơi.
Chưa đợi cho Dạ Hiểu Y phản ứng, Tịch Hạ Nhiên lại tiến ngậm lấy tiểu hoa nhỏ trước ngực. Đưa tay di chuyển xuống phía dưới luồn vào nơi mật đạo nhỏ nhắn, cho nhẹ một ngón tay vào thâm dò.
Dạ Hiểu Y lúc này không dám loạn động, cố đè nén lại cảm giác thoải mái mà khó tả kia khi ngón tay Tịch Hạ Nhiên di chuyển. Được một lúc thì một cảm giác đau nhói từ phía dưới truyền lên, Tịch Hạ Nhiên vừa cho thêm một ngón tay vào.
Dạ Hiểu Y hô hấp khó khăn đưa tay đẩy đầy Tịch Hạ Nhiên ra khỏi ngực y mà nói.
“Cứ cho vào đi”
Tịch Hạ Nhiên vẫn không quan tâm mà cười nhẹ nói.
“Không được sẽ bị thương”
Dứt lời Tịch Hạ Nhiên nhanh nhẹn tập trung hơn, cho thêm một ngón tay vào trong. Cùng lúc đó, Dạ Hiểu Y lại bất chợt giật nảy lên một cái. Thân thể y lập tức liền mất hết sức lực, chỉ có thể thu tay lại, nắm lấy ga giường để giữ thăng bằng.
Được một lúc thì Tịch Hạ Nhiên cũng rút tay ra, hắn cởi bỏ y phục trên người. Lúc này Dạ Hiểu Y lại tưởng mọi việc đã xong liền nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm. Cơn say làm cho đầu óc y quay cuồng.
Vừa mở mắt ra, ngay lập tức đập thẳng vào mắt y là một hung khí giết người.
“Chịu khó một chút”
Dạ Hiểu Y giật mình chết lặng khi nhìn thấy thứ đó, bây giờ phải dùng ngôn ngữ gì để có thể miêu tả hết tâm tình hiện tại của mình. Y rút lại lời nói khi nãy có được không?
Cho thứ này vào có khi nào y chưa thống nhất được tam giới đã bỏ mạng rồi không?
Sao hắn lại có thứ khủng bố như vậy trên người vậy.
Đột nhiên phía sau bị dị vật nhét đầy, lấn chiếm vào sâu bên trong. Cảm giác đau xót không tả xen lẫn vài tia khoái cảm kỳ dị khiến Dạ Hiểu Y nói năng khó khăn, chỉ có thể chịu đựng cắn chặt môi đến bật máu.
Tịch Hạ Nhiên chỉ mới cho vào một chút đã cảm thấy người phía dưói phản ứng kịch liệt, hắn ngưng lại động tác ôm lấy Dạ Hiểu Y nhẹ nhàng hôn lấy.
Hung khí thô cứng đi vào ngõ hẹp, đều là lần đầu, cả hai người phát run. Chỉ mới cho vào được một nữa Tịch Hạ Nhiên đã cảm thấy phía dưới của mình đã bị y cắn chặt không thể di chuyển.
“Hạ Nhiên, ta đau”
Tịch Hạ Nhiên nhất thời hơi nghẹn lại, động tác nhẹ nhành dỗ dành người phía dưới.
“Ngoan, thả lỏng một chút”
Nghe lời hắn, y chậm rãi thả lỏng cơ thể. Tịch Hạ Nhiên tinh ý chèn vào dưói hông y một chiếc gối, bên trong y vừa nóng vừa hẹp chặt chẽ ôm trọn lấy thứ kia của Tịch Hạ Nhiên.
Thấy người phía dưói đã dịu đi phần nào, lúc này lửa dục của Tịch Hạ Nhiên cũng đã lên đỉnh điểm. Hắn ôm chằm lấy Dạ Hiểu Y dùng lực đâm mạnh vào một phát.
Dạ Hiểu Y đau đớn kêu lên một tiếng, nặng nề gắt gao cắn vào bả vai hắn. Tịch Hạ Nhiên nhìn vào nơi kết hợp của hai người đã được bao bọc trọn vẹn. Nhìn lên phía trên Dạ Hiểu Y sắc mặc trắng bệch, cảm giác chỉ động một chút liền có trực tiếp giết chết y.
Nhưng cảm giác thoải mái từ phía dưới truyền đến, dị vật được nơi mềm mại ẩm ướt kia bao bọc khiến Tịch Hạ Nhiên không kìm chế được nữa mà bắt đầu di chuyển.
Dạ Hiểu Y lúc này chưa kịp thích nghi thì bị những cú thúc đến tận cùng của Tịch Hạ Nhiên làm cho cơ thể đau đến tê dại, mỗi lần rút ra cắm vào hắn đều cắn đến tận cùng bên trong. Tiếng da thịt va chạm nhau cùng tiếng nước vang động khắp phòng.
“Hạ Nhiên chậm một chút! Ta đau”
Lúc này giọng nói của Dạ Hiểu Y đã có phần khản đặc lại, cơn đau phía dưới dần dà đã bị khoái cảm lấn át.
Âm thanh rên rĩ ngắt quảng cùng với tiếng va chạm kia vang lên bên tai Tịch Hạ Nhiên, hắn không tự chủ mà đưa miệng cắn lấy bờ môi khô khóc của Dạ Hiểu Y.
Lúc này đầu óc Dạ Hiểu Y cứ như bị tình ý lấp đầy, trở nên mụ mị. Y vòng tay ôm lấy cổ Tịch Hạ Nhiên, chủ động mở miệng hôn lấy.
Thấy Dạ Hiểu Y chủ động, hai mắt Tịch Hạ Nhiên phát sáng như thú hoang giữa đêm. Hắn càng di chuyển nhanh hơn, mỗi lần đều đè vào nơi mẫn cảm của y mà đâm vào.
“Dạ Hiểu Y gọi tên ta đi”
Vốn định mở miệng gọi tên hắn nhưng loạn tình mê ý, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ. Sau nhiều lần ra vào cuối cùng Tịch Hạ Nhiên cũng xuất ra bên trong của Dạ Hiểu Y.
Lúc này Dạ Hiểu Y mệt mõi nằm trên giường, cổ họng khô khốc khó khăn cất lên.
“Hạ Nhiên ta muốn uống nước”
Tịch Hạ Nhiên nghe vậy liền tiến đến bàn rót lấy li trà tiến đến chỗ Dạ Hiểu Y, thay vì đưa cho y hắn lại uống lấy một hơi. Sau đó đẩy mở hai cánh môi của y ra, dùng lưỡi đưa nước vào bên trong.
Dạ Hiểu Y như sa mạc khô cằn gặp được mưa rào, theo bản năng y cướp đoạn lấy nguồn nước bên trong mà thưởng thức.
Đầu lưỡi đảo loạn, mang theo cảm giác tê dại, hô hấp càng ngày càng bị hắn tước đoạt đi. Đến khi y đều đã sắp ngạt thở, Tịch Hạ Nhiên mới chịu buông tha cho y.
Gương mặt Dạ Hiểu Y lúc này đỏ ửng lên, thở lên từng làn sương mỏng, đôi môi khô khốc khi nãy đã trở nên mềm mọng.
Lúc này Tịch Hạ Nhiên lại vòng tay qua eo, nâng cao Dạ Hiểu Y ngồi lên người bản thân. Dạ Hiểu Y hơi kinh ngạc thì bất ngờ dị vật nóng hổi dưới thân lại lần nữa tiến vào bên trong, do sức nặng cơ thể đè nén nên dị vật cắm sâu hơn lúc nãy.
Dạ Hiểu Y giật mình ưỡn người, run lên mấy cái đưa tay ôm lấy cổ Tịch Hạ Nhiên. Ôm người trong lòng Tịch Hạ Nhiên không di chuyển mà lại khẽ thì thầm vào tai.
“Dạ Hiểu Y ngươi khiến ta phát điên mất”
Sau đó chút lí trí cuối cùng đã mất, rất nhanh vật phía dưới liền di chuyển chậm rãi thút đẩy vào trong. Do sức nặng cơ thể nên dị vật xuyên qua tầng thịt đâm sâu vào trong khiến cho bụng y gồ lên một cục.
Dạ Hiểu Y ngửa đầu ra sau, đã không khống chế nổi tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Mái tóc tán loạn khắp nơi, mang theo cảm giác kích thích kỳ lạ.
“Chậm một chút...”
Dạ Hiểu Y theo bản năng liền ngồi dậy cựa người, hung khí đột ngột bị rơi ra ngoài. Cảm giác thoải mái phía dưói làm cho y thả lỏng người, nhưng giây sau đó Tịch Hạ Nhiên liền ôm lấy người y đứng bật dậy. Hắn đẩy người đi đến bên tường, khuôn ngực nóng rắn chắc lập tức đè lên. Hắn đầu vùi ở hõm vai y vừa hôn vừa gặm, đồng thời lại dùng một tay nhấc chân y lên, hung khí lại mạnh mẽ đâm vào.
Y cố hết sức mở to mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên đang trước mặt mình, khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn xen lẫn sự ấm áp. Lại dần dần trong đáy mắt y rơi ra vài giọt lệ, y nức nở thều thào.
“Huynh bắt nạt ta”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể Dạ Hiểu Y lại không ngừng ngậm chặt lấy thứ kia mỗi khi vật kia thâm nhập vào tận cùng, y liền ngay cả một chút sức lực cũng không còn.
Lúc này thấy ngưòi trong lòng sắp ngã, hắn thuận tay ôm lây cả người y sau đó nói nhỏ.
“Ôm chặt ta”
Tịch Hạ Nhiên mang người đặt lên chiếc bàn trên phòng, hắn đè lấy bờ vai y mạnh mẽ thúc vào. Hạ thể truyền tới cảm giác đau đớn nhưng vô cùng khoái cảm, Dạ Hiểu Y liền theo bản năng muốn khép chân lại nhưng đùi bị vướng vào cơ thể của hắn.
Tựa như mất đi cọng cỏ cứu mạng, Dạ Hiểu Y khóc nức nở liền mở miệng cất giọng chất vất.
“Hạ Nhiên ta mệt, ngày mai chúng ta lại làm có được không?”
Mặc kệ Dạ Hiểu Y có khóc lóc van xin thì Tịch Hạ Nhiên vẫn đều đều di chuyển.
“Cố một chút ta sắp xong rồi”
Dạ Hiểu Y vừa mệt vừa ngượng đến mức muốn chết đi cho rồi. Nhưng cảm giác phía dưới không dễ chịu chút nào khiến cho y khó khăn nói
“Vậy huynh nhanh chút”
Cứ khi nói được một chữ thì Tịch Hạ Nhiên càng mạnh mẽ hơn làm cho lời nói của y bị ngắn quãng.
Hai mắt Tịch Hạ Nhiên đỏ bừng như nổi lên tơ máu, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là sảng khoái đến cực hạn, có chút không chịu được nữa mới cố nén hai lần phát run hắn càng hưng phấn dùng hết sức bắn ra bên trong.
Dạ Hiểu Y la lên một tiếng, toàn thân đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi ngã gục trên bàn.
Y cảm giác hình như mình sắp chết mất rồi, mí mắt nặng trĩu cơ thể không cử động nỗi nữa. Tịch Hạ Nhiên hắn định động thủ giết người trên giường, sau đó mi mắt nặng dần rồi dần lịm đi.
Thấy Dạ Hiểu Y đã ngất đi, Tịch Hạ Nhiên liền thuận thế xoay người lại rút dị vật ra. Đặt cơ thể Dạ Hiểu Y nằm xuống giường, cứ thế bắt lấy bắp chân y, giơ cao qua đầu. Tay còn lại lại đem chân trái của y gác ở vai mình.
Bắt đầu cho vật ra vào nơi phía dưới.
Phía dưới của y vẫn còn rất mềm mại siết chặt, không ngừng mấp máy co rút khiến Tịch Hạ Nhiên hưng phấn đến không nói thành lời càng thêm mạnh bạo cắm rút.
Xung quanh chìm trong tĩnh mịch, bốn phía đều là bầu khung cảnh yên tĩnh. Bên trong truyền tới âm thanh ái muội làm người khác e ngại.
Không biết qua bao lâu, sau nhiều lần ra vào bên trong Dạ Hiểu Y thì cuối cùng khi trời gần sáng Tịch Hạ Nhiên mới luyến tiếc rời khỏi cơ thể y.
Trưa hôm sau, một tiếng hét trói tai vang lên kèm theo đó là tiếng một vật nặng rơi xuống.
Dạ Hiểu Y phần với hạ thân đầy đau nhức lăn lộn dưới sàn mà chửi Tịch Hạ Nhiên.
“Tịch Hạ nhiên huynh là đồ súc sinh, thua cả cầm thú. Ta ghét huynhhh”
Chật vật ngồi dậy với cơn đau điến truyền tới, Dạ Hiểu Y nhớ lại những hành động đêm qua của mình nội tâm y xúc động gào thét.
Dạ Hiểu Y sau ngươi có thể làm mấy việc nhục nhã như vậy.
Những dòng kí ức cứ thế tuôn trào trong trí nhớ của y, cảm giác như từ trên chín tầng mây rơi xuống đất vậy.
Lúc này từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rồi ngừng hẳn ngoài cửa, một giọng nói ấm áp vang lên.
“Ta vào được chứ?”
Lúc này Dạ Hiểu Y mới ý thức được có người thì người bên ngoài đã tiến vào.
Phía dưới động tác Tịch Hạ Nhiên ngày càng nhanh hơn, Dạ Hiểu Y dùng tay che miệng ngăn âm thanh phát ra, tay còn lại cố giữ lấy đầu của Tịch Hạ Nhiên.
“Huynh dừng lại đi, nó lạ quá ta ra mất”
Sau đó chạm đến cực hạn, Dạ Hiểu Y không cầm cự được mà buông tay nắm chặt ga giường la lên một tiếng, cơ thể run lên theo từng nhịp. Phía dưới một dòng tinh thể được bắn lên khắp nơi.
Chưa đợi cho Dạ Hiểu Y phản ứng, Tịch Hạ Nhiên lại tiến ngậm lấy tiểu hoa nhỏ trước ngực. Đưa tay di chuyển xuống phía dưới luồn vào nơi mật đạo nhỏ nhắn, cho nhẹ một ngón tay vào thâm dò.
Dạ Hiểu Y lúc này không dám loạn động, cố đè nén lại cảm giác thoải mái mà khó tả kia khi ngón tay Tịch Hạ Nhiên di chuyển. Được một lúc thì một cảm giác đau nhói từ phía dưới truyền lên, Tịch Hạ Nhiên vừa cho thêm một ngón tay vào.
Dạ Hiểu Y hô hấp khó khăn đưa tay đẩy đầy Tịch Hạ Nhiên ra khỏi ngực y mà nói.
“Cứ cho vào đi”
Tịch Hạ Nhiên vẫn không quan tâm mà cười nhẹ nói.
“Không được sẽ bị thương”
Dứt lời Tịch Hạ Nhiên nhanh nhẹn tập trung hơn, cho thêm một ngón tay vào trong. Cùng lúc đó, Dạ Hiểu Y lại bất chợt giật nảy lên một cái. Thân thể y lập tức liền mất hết sức lực, chỉ có thể thu tay lại, nắm lấy ga giường để giữ thăng bằng.
Được một lúc thì Tịch Hạ Nhiên cũng rút tay ra, hắn cởi bỏ y phục trên người. Lúc này Dạ Hiểu Y lại tưởng mọi việc đã xong liền nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm. Cơn say làm cho đầu óc y quay cuồng.
Vừa mở mắt ra, ngay lập tức đập thẳng vào mắt y là một hung khí giết người.
“Chịu khó một chút”
Dạ Hiểu Y giật mình chết lặng khi nhìn thấy thứ đó, bây giờ phải dùng ngôn ngữ gì để có thể miêu tả hết tâm tình hiện tại của mình. Y rút lại lời nói khi nãy có được không?
Cho thứ này vào có khi nào y chưa thống nhất được tam giới đã bỏ mạng rồi không?
Sao hắn lại có thứ khủng bố như vậy trên người vậy.
Đột nhiên phía sau bị dị vật nhét đầy, lấn chiếm vào sâu bên trong. Cảm giác đau xót không tả xen lẫn vài tia khoái cảm kỳ dị khiến Dạ Hiểu Y nói năng khó khăn, chỉ có thể chịu đựng cắn chặt môi đến bật máu.
Tịch Hạ Nhiên chỉ mới cho vào một chút đã cảm thấy người phía dưói phản ứng kịch liệt, hắn ngưng lại động tác ôm lấy Dạ Hiểu Y nhẹ nhàng hôn lấy.
Hung khí thô cứng đi vào ngõ hẹp, đều là lần đầu, cả hai người phát run. Chỉ mới cho vào được một nữa Tịch Hạ Nhiên đã cảm thấy phía dưới của mình đã bị y cắn chặt không thể di chuyển.
“Hạ Nhiên, ta đau”
Tịch Hạ Nhiên nhất thời hơi nghẹn lại, động tác nhẹ nhành dỗ dành người phía dưới.
“Ngoan, thả lỏng một chút”
Nghe lời hắn, y chậm rãi thả lỏng cơ thể. Tịch Hạ Nhiên tinh ý chèn vào dưói hông y một chiếc gối, bên trong y vừa nóng vừa hẹp chặt chẽ ôm trọn lấy thứ kia của Tịch Hạ Nhiên.
Thấy người phía dưói đã dịu đi phần nào, lúc này lửa dục của Tịch Hạ Nhiên cũng đã lên đỉnh điểm. Hắn ôm chằm lấy Dạ Hiểu Y dùng lực đâm mạnh vào một phát.
Dạ Hiểu Y đau đớn kêu lên một tiếng, nặng nề gắt gao cắn vào bả vai hắn. Tịch Hạ Nhiên nhìn vào nơi kết hợp của hai người đã được bao bọc trọn vẹn. Nhìn lên phía trên Dạ Hiểu Y sắc mặc trắng bệch, cảm giác chỉ động một chút liền có trực tiếp giết chết y.
Nhưng cảm giác thoải mái từ phía dưới truyền đến, dị vật được nơi mềm mại ẩm ướt kia bao bọc khiến Tịch Hạ Nhiên không kìm chế được nữa mà bắt đầu di chuyển.
Dạ Hiểu Y lúc này chưa kịp thích nghi thì bị những cú thúc đến tận cùng của Tịch Hạ Nhiên làm cho cơ thể đau đến tê dại, mỗi lần rút ra cắm vào hắn đều cắn đến tận cùng bên trong. Tiếng da thịt va chạm nhau cùng tiếng nước vang động khắp phòng.
“Hạ Nhiên chậm một chút! Ta đau”
Lúc này giọng nói của Dạ Hiểu Y đã có phần khản đặc lại, cơn đau phía dưới dần dà đã bị khoái cảm lấn át.
Âm thanh rên rĩ ngắt quảng cùng với tiếng va chạm kia vang lên bên tai Tịch Hạ Nhiên, hắn không tự chủ mà đưa miệng cắn lấy bờ môi khô khóc của Dạ Hiểu Y.
Lúc này đầu óc Dạ Hiểu Y cứ như bị tình ý lấp đầy, trở nên mụ mị. Y vòng tay ôm lấy cổ Tịch Hạ Nhiên, chủ động mở miệng hôn lấy.
Thấy Dạ Hiểu Y chủ động, hai mắt Tịch Hạ Nhiên phát sáng như thú hoang giữa đêm. Hắn càng di chuyển nhanh hơn, mỗi lần đều đè vào nơi mẫn cảm của y mà đâm vào.
“Dạ Hiểu Y gọi tên ta đi”
Vốn định mở miệng gọi tên hắn nhưng loạn tình mê ý, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ. Sau nhiều lần ra vào cuối cùng Tịch Hạ Nhiên cũng xuất ra bên trong của Dạ Hiểu Y.
Lúc này Dạ Hiểu Y mệt mõi nằm trên giường, cổ họng khô khốc khó khăn cất lên.
“Hạ Nhiên ta muốn uống nước”
Tịch Hạ Nhiên nghe vậy liền tiến đến bàn rót lấy li trà tiến đến chỗ Dạ Hiểu Y, thay vì đưa cho y hắn lại uống lấy một hơi. Sau đó đẩy mở hai cánh môi của y ra, dùng lưỡi đưa nước vào bên trong.
Dạ Hiểu Y như sa mạc khô cằn gặp được mưa rào, theo bản năng y cướp đoạn lấy nguồn nước bên trong mà thưởng thức.
Đầu lưỡi đảo loạn, mang theo cảm giác tê dại, hô hấp càng ngày càng bị hắn tước đoạt đi. Đến khi y đều đã sắp ngạt thở, Tịch Hạ Nhiên mới chịu buông tha cho y.
Gương mặt Dạ Hiểu Y lúc này đỏ ửng lên, thở lên từng làn sương mỏng, đôi môi khô khốc khi nãy đã trở nên mềm mọng.
Lúc này Tịch Hạ Nhiên lại vòng tay qua eo, nâng cao Dạ Hiểu Y ngồi lên người bản thân. Dạ Hiểu Y hơi kinh ngạc thì bất ngờ dị vật nóng hổi dưới thân lại lần nữa tiến vào bên trong, do sức nặng cơ thể đè nén nên dị vật cắm sâu hơn lúc nãy.
Dạ Hiểu Y giật mình ưỡn người, run lên mấy cái đưa tay ôm lấy cổ Tịch Hạ Nhiên. Ôm người trong lòng Tịch Hạ Nhiên không di chuyển mà lại khẽ thì thầm vào tai.
“Dạ Hiểu Y ngươi khiến ta phát điên mất”
Sau đó chút lí trí cuối cùng đã mất, rất nhanh vật phía dưới liền di chuyển chậm rãi thút đẩy vào trong. Do sức nặng cơ thể nên dị vật xuyên qua tầng thịt đâm sâu vào trong khiến cho bụng y gồ lên một cục.
Dạ Hiểu Y ngửa đầu ra sau, đã không khống chế nổi tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Mái tóc tán loạn khắp nơi, mang theo cảm giác kích thích kỳ lạ.
“Chậm một chút...”
Dạ Hiểu Y theo bản năng liền ngồi dậy cựa người, hung khí đột ngột bị rơi ra ngoài. Cảm giác thoải mái phía dưói làm cho y thả lỏng người, nhưng giây sau đó Tịch Hạ Nhiên liền ôm lấy người y đứng bật dậy. Hắn đẩy người đi đến bên tường, khuôn ngực nóng rắn chắc lập tức đè lên. Hắn đầu vùi ở hõm vai y vừa hôn vừa gặm, đồng thời lại dùng một tay nhấc chân y lên, hung khí lại mạnh mẽ đâm vào.
Y cố hết sức mở to mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên đang trước mặt mình, khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn xen lẫn sự ấm áp. Lại dần dần trong đáy mắt y rơi ra vài giọt lệ, y nức nở thều thào.
“Huynh bắt nạt ta”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể Dạ Hiểu Y lại không ngừng ngậm chặt lấy thứ kia mỗi khi vật kia thâm nhập vào tận cùng, y liền ngay cả một chút sức lực cũng không còn.
Lúc này thấy ngưòi trong lòng sắp ngã, hắn thuận tay ôm lây cả người y sau đó nói nhỏ.
“Ôm chặt ta”
Tịch Hạ Nhiên mang người đặt lên chiếc bàn trên phòng, hắn đè lấy bờ vai y mạnh mẽ thúc vào. Hạ thể truyền tới cảm giác đau đớn nhưng vô cùng khoái cảm, Dạ Hiểu Y liền theo bản năng muốn khép chân lại nhưng đùi bị vướng vào cơ thể của hắn.
Tựa như mất đi cọng cỏ cứu mạng, Dạ Hiểu Y khóc nức nở liền mở miệng cất giọng chất vất.
“Hạ Nhiên ta mệt, ngày mai chúng ta lại làm có được không?”
Mặc kệ Dạ Hiểu Y có khóc lóc van xin thì Tịch Hạ Nhiên vẫn đều đều di chuyển.
“Cố một chút ta sắp xong rồi”
Dạ Hiểu Y vừa mệt vừa ngượng đến mức muốn chết đi cho rồi. Nhưng cảm giác phía dưới không dễ chịu chút nào khiến cho y khó khăn nói
“Vậy huynh nhanh chút”
Cứ khi nói được một chữ thì Tịch Hạ Nhiên càng mạnh mẽ hơn làm cho lời nói của y bị ngắn quãng.
Hai mắt Tịch Hạ Nhiên đỏ bừng như nổi lên tơ máu, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là sảng khoái đến cực hạn, có chút không chịu được nữa mới cố nén hai lần phát run hắn càng hưng phấn dùng hết sức bắn ra bên trong.
Dạ Hiểu Y la lên một tiếng, toàn thân đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi ngã gục trên bàn.
Y cảm giác hình như mình sắp chết mất rồi, mí mắt nặng trĩu cơ thể không cử động nỗi nữa. Tịch Hạ Nhiên hắn định động thủ giết người trên giường, sau đó mi mắt nặng dần rồi dần lịm đi.
Thấy Dạ Hiểu Y đã ngất đi, Tịch Hạ Nhiên liền thuận thế xoay người lại rút dị vật ra. Đặt cơ thể Dạ Hiểu Y nằm xuống giường, cứ thế bắt lấy bắp chân y, giơ cao qua đầu. Tay còn lại lại đem chân trái của y gác ở vai mình.
Bắt đầu cho vật ra vào nơi phía dưới.
Phía dưới của y vẫn còn rất mềm mại siết chặt, không ngừng mấp máy co rút khiến Tịch Hạ Nhiên hưng phấn đến không nói thành lời càng thêm mạnh bạo cắm rút.
Xung quanh chìm trong tĩnh mịch, bốn phía đều là bầu khung cảnh yên tĩnh. Bên trong truyền tới âm thanh ái muội làm người khác e ngại.
Không biết qua bao lâu, sau nhiều lần ra vào bên trong Dạ Hiểu Y thì cuối cùng khi trời gần sáng Tịch Hạ Nhiên mới luyến tiếc rời khỏi cơ thể y.
Trưa hôm sau, một tiếng hét trói tai vang lên kèm theo đó là tiếng một vật nặng rơi xuống.
Dạ Hiểu Y phần với hạ thân đầy đau nhức lăn lộn dưới sàn mà chửi Tịch Hạ Nhiên.
“Tịch Hạ nhiên huynh là đồ súc sinh, thua cả cầm thú. Ta ghét huynhhh”
Chật vật ngồi dậy với cơn đau điến truyền tới, Dạ Hiểu Y nhớ lại những hành động đêm qua của mình nội tâm y xúc động gào thét.
Dạ Hiểu Y sau ngươi có thể làm mấy việc nhục nhã như vậy.
Những dòng kí ức cứ thế tuôn trào trong trí nhớ của y, cảm giác như từ trên chín tầng mây rơi xuống đất vậy.
Lúc này từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rồi ngừng hẳn ngoài cửa, một giọng nói ấm áp vang lên.
“Ta vào được chứ?”
Lúc này Dạ Hiểu Y mới ý thức được có người thì người bên ngoài đã tiến vào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương