Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 11: Thanh âm hỗn loạn điên cuồng.



Chấp nhận dễ dàng vậy sao?

Suốt cả một tuần trời, cô chỉ nằm im trên giường lớn, bị nhốt trong phòng, mọi thứ diễn ra đều được định sẵn. Ngủ, ăn, tắm, cứ lặp đi lặp lại, Sương Hàn vô hồn thả mình trên giường, nhìn về phía xa xăm bên ngoài cửa sổ.

Cả tuần qua tiết trời đều không tốt, mây mù sắc xám cứ giăng kín một khoảng trời, gió lạnh khiến con người ta cảm thấy lười nhác, bão tuyết lại càng tăng. Cô nằm gọn trên giường, ngắm nhìn tuyết trắng lành lạnh bên ngoài.

Đêm nào Thiếu Quân cũng tới bên Sương Hàn, lúc nào cũng nói những lời khiến cô buồn nôn, những hành động chứa đầy tình ý sai trái cứ liên tục diễn ra. Hằng đêm Sương Hàn đều bị những đoạn ký ức này tra tấn tinh thần, chỉ cần mi mắt khép lại là mọi chuyện như được khơi gợi trong tâm trí.

Cô được chăm sóc cho vẻ bề ngoài rất tốt, ngày ngày đều được người làm của Ôn Gia tới chăm sóc. Cứ như thể là sợ con búp bê này sẽ không còn hoàn hảo nữa, sẽ trở thành thứ rác rưởi không còn chút giá trị nào.

Sẽ trở thành một con rối vô dụng, uổng phí công sức mà Ôn Gia đã làm từ trước tới bây giờ.

Sương Hàn cảm thấy cả người mệt mỏi, cô nằm quá nhiều trong hằng giờ đồng hồ.

Sương Hàn giơ tay lên giữa không trung, nhìn đôi tay trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ, lại thật muốn tạo ra vết thương cho nó.

Cô đã từng như vậy, đã từng tự tay tạo ra một vết xước trên làn da trắng mịn không tì vết này.

Để rồi sau đó, Ôn phu nhân hệt như đã phát điên, bà chua xót nhìn vết xước nhỏ trên tay Sương Hàn. Rồi lại nhìn cô, ánh mắt của mẹ lúc đó khiến Sương Hàn tưởng như mình sẽ chết, cô được xử lý vết xước nhỏ cẩn thận cho đến khi hồi phục.

Ngay đêm sau khi vết thương đã lành hẳn, bà đã cho gọi Sương Hàn đến phòng nhạc. Lúc đó cô mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, Sương Hàn bước đi trên hành lang dài, run rẩy bước tới phòng nhạc.

Giai điệu quen thuộc lại vang vọng, cô mỗi lần nghe thấy thanh âm này đều rùng mình sợ hãi. Sương Hàn đẩy cửa, từng bước nặng nề, Ôn phu nhân dừng lại động tác chơi đàn, bà mặc váy trắng được thiết kế đơn giản.

Ôn phu nhân luôn luôn mặc màu trắng, không phải vì bà thích. Mà chính vì người chồng đào hoa, ông Ôn là người rất thích nhìn những thứ sắc trắng, thanh bạch tinh khôi.

Còn Ôn phu nhân, bà thích ngắm nhìn bản sao của mình, một con rối hoàn hảo. Ôn phu nhân nhìn cô, bà mỉn cười:

"Con lại đây."



Sương Hàn run rẩy, cô chỉ dám bước thật chậm, thật muốn rời khỏi chỗ này. Ôn phu nhân nhìn con gái ngay trước mắt mình, nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai kia, từng lời từng lời đều nặng đến mức khiến Sương Hàn khó thở:

"Tại sao?"

"Tại sao con lại làm vậy? Con có biết mẹ trân trọng con tới mức nào không."

Bà đột nhiên gào lên: "Hả?"

Cô chưa từng thấy mẹ đáng sợ như vậy, tứ chi tê liệt, nước mắt nóng ấm lăn dài trên má. Ôn phu nhân đứng dậy, gạt đi nước mắt trên má Sương Hàn, bà nói:

"Không được khóc, không đẹp một chút nào."

Sau đó, cô bị chính mẹ mình bắt ép đàn piano sáu tiếng liên tục, Ôn phu nhân ngồi bên cạnh Sương Hàn. Bà nhìn ngắm con búp bê này từng giây từng phút, Sương Hàn thì sao, cô đánh đàn một cách vô hồn, thứ chính bản thân nghe được chỉ là một thứ âm thanh hỗn loạn điên cuồng.

Cô sẽ điên mất.

Trở về thực tại, Sương Hàn đang cố thoát khỏi những bóng ma tâm lý trong mình, cô cảm thấy nặng lòng. Trong suốt cuộc đời Sương Hàn, đã phải trải qua những chuyện như thế này. Vậy liệu tâm lý cô còn ổn không?

Sương Hàn nhắm chặt mắt, điều chỉnh nhịp thở của bản thân, cô dần dần tự khiến mình chìm vào mộng sâu. Nhưng lại liền bị đánh thức, giọng nói thanh trầm vang lên:

"Con gái, con đang ngủ sao?"

Sương Hàn liếc mắt, nhìn về phía Ôn phu nhân, cô ngồi dậy. Trên môi là nụ cười:

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Bà đi, vuốt ve má hồng của Sương Hàn, nói:

"Mai là hôn lễ của con rồi, mẹ muốn ở bên con."

"Con biết không, chiếc váy cưới trong ngày mai, chính là tự tay mẹ thiết kế."



Cô đúng thực chẳng thể quyết định, lời muốn nói mãi mãi chỉ ở trog lòng. Sương Hàn cười tươi, khuôn mặt lại càng sáng sủa hơn.

"Vâng, con rất muốn xem, chắc hẳn nó đẹp lắm."

Ôn phu nhân nhìn đứa con nghe lời trước mắt, lòng dịu đi vài phần, nói:

"Ừm, rất đẹp."

Bà vỗ vai cô, nói:

"Được rồi, ngủ đi, mai mẹ sẽ gọi dậy sớm."

Sương Hàn nằm xuống giường, cô rũ mắt, chẳng thể nào ngủ nổi. Sương Hàn cảm nhận được mẹ đang nhìn cô, khiến Sương Hàn căng thẳng, cô chỉ có thể vờ như đã ngủ.

Đôi tay vẫn khẽ run rẩy trong chăn.

Chỉ khi Sương Hàn cảm nhận được người trong phòng đã đi mất, cô mới cảm thấy nhẹ lòng.

Mấp máy môi nói: "Đúng... là rất mệt."

.

.

.

Sương Hàn đã dậy từ sớm, cô chẳng thể chợp mắt, tâm trí Sương Hàn mơ hồ, trông hệt như người mất hồn.

Cô mặc trên mình váy cưới tinh khôi hệt tuyết trắng. Đính trên nó là 10 ngàn đá nhỏ lấp lánh, vòng eo được bó sát rất chặt, eo nhỏ lả lướt đến hút hồn người, thân váy bung xòe, tầng tầng lớp lớp trồng lên nhau, vai váy trễ xuống, khoe trọn xương quai xanh tinh tế của Sương Hàn, phần vai được thiết kế đơn giản, tạo thành hình nơ rộng xinh đẹp.
Chương trước Chương tiếp