Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng
Chương 12: Tình đẹp như hoa.
Cô ngồi trên ghế sofa dài, ngồi im trong phòng cô dâu.
Tóc đen được búi tết gọn gàng ra sau, dịu dàng yêu kiều, một thân sắc trắng tinh khôi càng khiến người ta say đắm. Cổ đeo vòng bạc mảnh đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, nói là tựa tiên trong tranh cũng không quá lời.
Sương Hàn xinh đẹp ngồi một mình, chờ đợi đến giờ cử hành hôn lễ, phòng lớn tĩnh lặng vô thanh càng khiến tâm trạng cô thêm nặng nề.
Đôi mắt đượm buồn nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cưới một người mình chưa từng gặp, trở thành vợ một người mình chưa từng yêu.
Cô có đang chờ đợi một điều gì không?
Sương Hàn rũ mắt, nhìn váy cưới trắng tinh trên mình, đoạn ký ức rõ ràng nên quên đi lại ùa về.
Cô tay nắm lấy tay cùng Tư Hàm đi trên phố dài, mùa Đông về đêm tại Thành Hải nơi đây rất lạnh, tuyết trắng phủ lên vạn vật. Sương Hàn nắm chặt lấy tay anh, cảm thấy rất ấm áp.
Tư Hàm sợ cô lạnh, sợ người mình yêu không đủ ấm, anh cởi khăn choàng cổ của mình, đe dọa Sương Hàn:
"Im, để anh đeo cho em, em mà lạnh là anh giận đấy."
Cô nâng mắt, lắc đầu:
"Em không lạnh, có anh ở bên ấm thế này cơ mà."
Tư Hàm cười cười, nhìn cục bông của mình, anh véo nhẹ má phải hồng hào:
"Dẻo miệng."
Hai người cùng nhau, đi dưới đêm Đông lạnh giá, lại cảm thấy ấm áp đến lạ.
Sương Hàn hơi khựng lại, cô cùng Tư Hàm đi qua một tiệm váy cưới bình dân, qua cửa kính trong suốt. Váy cưới trắng tinh, thiết kế rất giản dị không cầu kỳ, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu, xinh đẹp.
Sương Hàn chỉ nhìn lướt qua, vội vàng quay đầu định đi tiếp, liền bị anh níu lấy tay giữ lại, cô ngạc nhiên quay đầu lại. Lên tiếng hỏi:
"Anh sao vậy?"
Tư Hàm nghiêm túc nhìn Sương Hàn, trong ánh mắt anh, đều là sự dịu dàng lắp đầy. Tư Hàm xoa xoa đầu nhỏ, dịu giọng:
"Sương Hàn, chắc chắn sau này, anh sẽ mua cho em một cái váy cưới thật đẹp và người đi bên em sẽ chính là anh."
Lồng ngực cô đập mạnh, má hơi hồng hồng, Sương Hàn mỉn cười:
"Hứa nhé?"
Anh lắc đầu, ôm chầm lấy cô vào trong lòng, cúi xuống thủ thỉ bên tai:
"Phải là chắc chắn."
Sương Hàn cúi mặt, nén nhịn nước mắt, lời nói ra đều là ghẹn ngào:
"Xin lỗi, em... xin lỗi."
Cô đã sai, Sương Hàn biết gia đình mình ra sao, thế nhưng cô lại vẫn bước vào mối quan hệ này.
Tình đẹp tựa đóa hoa.
Sương Hàn nhớ, nhớ ngày đầu tiên cô gặp Tư Hàm, nhớ những lời nói dịu dàng của anh trong làn mưa.
"Sao em lại ở đây? Đi chung ô với anh nhé, mưa lạnh lắm."
Tình yêu, đôi khi là độ nghiêng của chiếc ô.
Nhưng đoạn tình này, vốn không nên bắt đầu, từ lúc bắt đầu đã không thể thuộc về nhau.
Cô biết, không nên làm khổ người mình thương nữa, không nên quay đầu lại nữa.
"Cạch"
Tiếng cửa mở vang lên, Sương Hàn vẫn chỉ ngồi đó, trầm lặng không nói gì. Chỉ khi nghe được giọng nói quen thuộc, tim cô như hẫng đi một nhịp, ngoái đầu nhìn về phía cửa.
Nơi mà có Tư Hàm đang đứng, hôm nay anh mặc vest đen chỉnh tề, mái tóc vẫn được vuốt gọn gàng như vậy. Ngũ quan hài hòa ôn dịu, Tư Hàm nhìn người mình đã từng yêu, lòng lại đau nhói.
Khóe môi cong cong:
"Sương Hàn, hôm nay em đẹp lắm."
Anh cố gắng kiếm chế bản thân, Tư Hàm tự thấy mình quá nhút nhát. Lệ Gia đem ra so với Ôn gia là điều không thể, anh tự biết năng lực của bản thân đến mức nào, Tư Hàm bị chính Ôn phu nhân gặp mặt nói chuyện. Bà không dài dòng, không nhiều lời, chỉ nói bốn chữ: "Chia tay con bé."
Anh chỉ là một giảng viên đại học, cả dòng họ đều theo nghề giáo. Tư Hàm quá hèn mọn, quá ích kỉ, anh yêu người con gái này. Nhưng Tư Hàm còn gia đình, còn cha mẹ, người mẹ đang bị ung thư giai đoạn cuối. Còn cả sự nghiệp, anh biết rõ, nếu vẫn cố chấp không buông đoạn tình này, người khổ sẽ chính là người thân Tư Hàm.
Đồng thời, Tịch Tuyết lại chính là con gái hiệu trưởng ngôi trường anh đang giảng dạy. Cô là người theo đuổi Tư Hàm trước, anh không yêu người con gái này, nhưng vẫn chấp nhận bước vào thứ tình yêu giả dối do chính mình tạo ra, Tư Hàm cảm thấy chính mình rất ích kỉ.
Chỉ trách, tình yêu của anh không mãnh liệt như đã từng nghĩ, trách sự nhút nhát hèn mọn.
Yêu Ôn Sương Hàn, Tư Hàm không đủ dũng khí.
Cô nhìn anh, mỉn cười:
"Tư Hàm đấy à? Cảm ơn anh, vì đã đến."
Tư Hàm gật đầu, nói:
"Ừm, là Ôn phu nhân mời anh đến."
Vào ngay lúc này, Sương Hàn nghĩ:
[Có lẽ là khi không có em, anh sẽ sống tốt hơn, chi bằng buông tay nhau ra, trả anh về với tự do.]
Anh nắm chặt tay, cố gắng để giọng nói bình ổn nhất:
"Chúc em hạnh phúc, Sương Hàn."
Tư Hàm rất muốn đi tới bên cô, nhưng anh biết rõ thân phận của bản thân lúc này, chỉ biết đứng từ xa.
Tư Hàm cuối cùng vẫn là dừng lại, anh nói:
"Tạm biệt."
Tư Hàm nhanh chóng rời khỏi phòng lớn, để lại mình Sương Hàn nơi đây.
Cô chưa kịp vực lại tinh thần, đã bị tiếng nói của mẹ mình làm hoảng sợ, Sương Hàn điều chỉnh lại nét mặt, chỉ thấy Ôn phu nhân bước vào, nhìn con gái đang ngồi. Bà đi tới bên Sương Hàn, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp này, nói:
"Đến giờ cử hành hôn lễ rồi, con gái ngoan."
Rồi Ôn phu nhân lại cau mày, nhìn lên đồng hồ trong phòng, bà nói thêm:
"Không tìm thấy chú rể."
Tóc đen được búi tết gọn gàng ra sau, dịu dàng yêu kiều, một thân sắc trắng tinh khôi càng khiến người ta say đắm. Cổ đeo vòng bạc mảnh đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, nói là tựa tiên trong tranh cũng không quá lời.
Sương Hàn xinh đẹp ngồi một mình, chờ đợi đến giờ cử hành hôn lễ, phòng lớn tĩnh lặng vô thanh càng khiến tâm trạng cô thêm nặng nề.
Đôi mắt đượm buồn nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cưới một người mình chưa từng gặp, trở thành vợ một người mình chưa từng yêu.
Cô có đang chờ đợi một điều gì không?
Sương Hàn rũ mắt, nhìn váy cưới trắng tinh trên mình, đoạn ký ức rõ ràng nên quên đi lại ùa về.
Cô tay nắm lấy tay cùng Tư Hàm đi trên phố dài, mùa Đông về đêm tại Thành Hải nơi đây rất lạnh, tuyết trắng phủ lên vạn vật. Sương Hàn nắm chặt lấy tay anh, cảm thấy rất ấm áp.
Tư Hàm sợ cô lạnh, sợ người mình yêu không đủ ấm, anh cởi khăn choàng cổ của mình, đe dọa Sương Hàn:
"Im, để anh đeo cho em, em mà lạnh là anh giận đấy."
Cô nâng mắt, lắc đầu:
"Em không lạnh, có anh ở bên ấm thế này cơ mà."
Tư Hàm cười cười, nhìn cục bông của mình, anh véo nhẹ má phải hồng hào:
"Dẻo miệng."
Hai người cùng nhau, đi dưới đêm Đông lạnh giá, lại cảm thấy ấm áp đến lạ.
Sương Hàn hơi khựng lại, cô cùng Tư Hàm đi qua một tiệm váy cưới bình dân, qua cửa kính trong suốt. Váy cưới trắng tinh, thiết kế rất giản dị không cầu kỳ, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu, xinh đẹp.
Sương Hàn chỉ nhìn lướt qua, vội vàng quay đầu định đi tiếp, liền bị anh níu lấy tay giữ lại, cô ngạc nhiên quay đầu lại. Lên tiếng hỏi:
"Anh sao vậy?"
Tư Hàm nghiêm túc nhìn Sương Hàn, trong ánh mắt anh, đều là sự dịu dàng lắp đầy. Tư Hàm xoa xoa đầu nhỏ, dịu giọng:
"Sương Hàn, chắc chắn sau này, anh sẽ mua cho em một cái váy cưới thật đẹp và người đi bên em sẽ chính là anh."
Lồng ngực cô đập mạnh, má hơi hồng hồng, Sương Hàn mỉn cười:
"Hứa nhé?"
Anh lắc đầu, ôm chầm lấy cô vào trong lòng, cúi xuống thủ thỉ bên tai:
"Phải là chắc chắn."
Sương Hàn cúi mặt, nén nhịn nước mắt, lời nói ra đều là ghẹn ngào:
"Xin lỗi, em... xin lỗi."
Cô đã sai, Sương Hàn biết gia đình mình ra sao, thế nhưng cô lại vẫn bước vào mối quan hệ này.
Tình đẹp tựa đóa hoa.
Sương Hàn nhớ, nhớ ngày đầu tiên cô gặp Tư Hàm, nhớ những lời nói dịu dàng của anh trong làn mưa.
"Sao em lại ở đây? Đi chung ô với anh nhé, mưa lạnh lắm."
Tình yêu, đôi khi là độ nghiêng của chiếc ô.
Nhưng đoạn tình này, vốn không nên bắt đầu, từ lúc bắt đầu đã không thể thuộc về nhau.
Cô biết, không nên làm khổ người mình thương nữa, không nên quay đầu lại nữa.
"Cạch"
Tiếng cửa mở vang lên, Sương Hàn vẫn chỉ ngồi đó, trầm lặng không nói gì. Chỉ khi nghe được giọng nói quen thuộc, tim cô như hẫng đi một nhịp, ngoái đầu nhìn về phía cửa.
Nơi mà có Tư Hàm đang đứng, hôm nay anh mặc vest đen chỉnh tề, mái tóc vẫn được vuốt gọn gàng như vậy. Ngũ quan hài hòa ôn dịu, Tư Hàm nhìn người mình đã từng yêu, lòng lại đau nhói.
Khóe môi cong cong:
"Sương Hàn, hôm nay em đẹp lắm."
Anh cố gắng kiếm chế bản thân, Tư Hàm tự thấy mình quá nhút nhát. Lệ Gia đem ra so với Ôn gia là điều không thể, anh tự biết năng lực của bản thân đến mức nào, Tư Hàm bị chính Ôn phu nhân gặp mặt nói chuyện. Bà không dài dòng, không nhiều lời, chỉ nói bốn chữ: "Chia tay con bé."
Anh chỉ là một giảng viên đại học, cả dòng họ đều theo nghề giáo. Tư Hàm quá hèn mọn, quá ích kỉ, anh yêu người con gái này. Nhưng Tư Hàm còn gia đình, còn cha mẹ, người mẹ đang bị ung thư giai đoạn cuối. Còn cả sự nghiệp, anh biết rõ, nếu vẫn cố chấp không buông đoạn tình này, người khổ sẽ chính là người thân Tư Hàm.
Đồng thời, Tịch Tuyết lại chính là con gái hiệu trưởng ngôi trường anh đang giảng dạy. Cô là người theo đuổi Tư Hàm trước, anh không yêu người con gái này, nhưng vẫn chấp nhận bước vào thứ tình yêu giả dối do chính mình tạo ra, Tư Hàm cảm thấy chính mình rất ích kỉ.
Chỉ trách, tình yêu của anh không mãnh liệt như đã từng nghĩ, trách sự nhút nhát hèn mọn.
Yêu Ôn Sương Hàn, Tư Hàm không đủ dũng khí.
Cô nhìn anh, mỉn cười:
"Tư Hàm đấy à? Cảm ơn anh, vì đã đến."
Tư Hàm gật đầu, nói:
"Ừm, là Ôn phu nhân mời anh đến."
Vào ngay lúc này, Sương Hàn nghĩ:
[Có lẽ là khi không có em, anh sẽ sống tốt hơn, chi bằng buông tay nhau ra, trả anh về với tự do.]
Anh nắm chặt tay, cố gắng để giọng nói bình ổn nhất:
"Chúc em hạnh phúc, Sương Hàn."
Tư Hàm rất muốn đi tới bên cô, nhưng anh biết rõ thân phận của bản thân lúc này, chỉ biết đứng từ xa.
Tư Hàm cuối cùng vẫn là dừng lại, anh nói:
"Tạm biệt."
Tư Hàm nhanh chóng rời khỏi phòng lớn, để lại mình Sương Hàn nơi đây.
Cô chưa kịp vực lại tinh thần, đã bị tiếng nói của mẹ mình làm hoảng sợ, Sương Hàn điều chỉnh lại nét mặt, chỉ thấy Ôn phu nhân bước vào, nhìn con gái đang ngồi. Bà đi tới bên Sương Hàn, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp này, nói:
"Đến giờ cử hành hôn lễ rồi, con gái ngoan."
Rồi Ôn phu nhân lại cau mày, nhìn lên đồng hồ trong phòng, bà nói thêm:
"Không tìm thấy chú rể."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương