Chiếm Đoạt

Chương 35



Cuối cùng hắn cũng chịu buông tha cho nàng. Toàn thân nàng đau nhức, ướt đẫm mồ hôi, cơ thể chi chít vết hôn đỏ tím, hạ thân dính đầy chất dịch nhầy nhụa. Thế này sao nàng dám đối mặt với Mục Thanh Liên đây?

Nàng không muốn Mục Thanh Liên bị tổn thương cũng không muốn ghét nàng ta. Cứ tưởng mâu thuẫn trong tâm nàng đã yên ổn vậy mà Nam Hướng Phong lại cưỡng ép nàng khiến mối quan hệ với Mục Thanh Liên rơi vào bế tắc.

Hắn thản nhiên mặc lại hoàng bào không quên cảnh cáo nàng không được nói cho Mục Thanh Liên biết chuyện vừa phát sinh. Đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Nàng nằm la liệt trên sàn đá lạnh lẽo. Nàng thấy bản thân thật nhơ nhuốc, bẩn thỉu biết bao. Muốn trở về cũng không được, hai chân nàng đã nhũn cả ra, cơ thể mệt rã rời. Miễn cưỡng mặc lại y phục che chắn đi thân thể đang run rẩy.

Tố Tố cẩn thận mở đóng cửa. Thấy nàng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời liền biết vừa xảy ra chuyện không hay. Tố Tố chuyên nghiệp sửa sang lại cho nàng thật chỉnh tề rồi đỡ nàng về Xuân Hòa Điện.

Nguyệt Cát thấy Tố Tố đỡ nàng về thì lo lắng không thôi. Huống hồ Tố Tố sắp khóc tới nơi.

“Tiểu thư sao vậy”

Nàng nói bằng giọng khàn khàn:

“Không sao, chỉ là dị ứng lá trà thôi”

Cô bé sợ nàng bị hạ độc giống Mục Thanh Liên nên sốt sắng kêu người đi gọi thái y ngay. Thái y đến chỉ kê cho nàng ít thuốc bổ và dặn nghỉ ngơi đầy đủ.

Nàng dưỡng bệnh hết hai ngày, sau khi xuống giường nàng liền dặn dò Nguyệt Cát:

“A Cát, hiện tại ta không thể lưu lại hoàng cung nữa. Vậy nên hôm nay chúng ta sẽ tới chỗ Hoàng hậu để kiểm tra, hãy thể hiện tốt nhất có thể”

Nguyệt Cát ôm chặt lấy nàng nước mắt lưng tròng. Cô bé đã sớm xem nàng là người thân nên không muốn nàng rời đi.

“Không được. Quá đột ngột rồi. Gần đây Hương Hương thường xuyên ngã bệnh, không có thời gian chơi với ta rồi bất ngờ thông báo rời đi. Ta không cho phép”



Nàng đau lòng ôm lấy Nguyệt Cát, nàng biết khi nàng rời đi cô bé sẽ bị Hiên Hồng Phù hành hạ nhưng không còn cách nào khác. Hoàng cung này càng ở lâu càng nguy hiểm. Huống hồ chuyện hắn cưỡng hiếp nàng đã gây ra động tĩnh không nhỏ, cho dù Nam Hướng Phong có ra lệnh cấm cũng không tránh đám nô tì nhiều chuyện.

Tranh thủ lúc Tô Quỳnh Dao và Hiên Hồng Phù chưa để ý phải mau chóng tránh xa tầm với. Còn Nguyệt Cát, nàng không thể sắp xếp ổn thỏa cho cô bé được. Nhưng không phải không có cách.

Nguyệt Cát miễn cưỡng theo chân nàng tới chỗ Triệu Phi Yến, vừa đi vừa ôn lại bài. Nàng tự trách bản thân mình quá nhu nhược không thể bảo vệ Nguyệt Cát lớn lên trong hạnh phúc.

Triệu Phi Yến như biết trước nàng sẽ đến nên đã cho Thủy Tiên đợi sẵn đón nàng vào trong. Đến giờ nàng vẫn cảm thấy lạ, tại sao Triệu Phi Yến lại biết tới Mục Thanh Liên. Thông tin của Mục Thanh Liên và Nam Hướng Phong là tuyệt mật, chỉ có Nam Kì An biết vì sao Triệu Phi Yến đã biết trước và thông báo cho nàng? Cứ như nàng ta nắm giữ mọi thứ trong tay vậy.

“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu”

Nguyệt Cát hành lễ tiêu chuẩn, không có động tác thừa nào khiến nàng có chút tự hào.

“Miễn lễ. Công chúa tới là để ta khảo nghiệm sao?”

“Vâng, thưa mẫu hậu”

“Vậy thì Liễu ma ma sẽ thay ta khảo nghiệm nhé. Bà ấy có kinh nghiệm hơn ta nhiều”

Triệu Phi Yến ngồi trên trường kỷ, tay còn đong đưa tách trà, ánh mắt thâm trầm đặt trên người nàng. Nàng thấy sống lưng lạnh toát, quay qua nhìn Nguyệt Cát. Cô bé đang mím môi, cảm xúc phức tạp theo Liễu ma ma qua phòng bên cạnh, còn không quên ngoái đầu lại nhìn nàng.

Đợi cánh cửa vừa đóng lại Triệu Phi Yến liền cất giọng:

“Sao rồi? Ta nói đúng chứ?”

“Không sai, thần sẽ làm việc cho nương nương với điều kiện phải bảo vệ công chúa”

Triệu Phi Yến đặt lại tách trà, từ từ tiến sát lại nàng. Có thể cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt từ nàng ta.



“Xảy ra chuyện đó rồi mà ngươi vẫn ra điều kiện với ta? Nên nhớ ta biết mọi thứ về ngươi và cả Liên quốc này”

“Nương nương cần thần mà, không phải sao? Chút yêu cầu nho nhỏ này đối với nương nương không thành vấn đề đâu”

Nàng ta bỗng cười phá lên.

“Ha ha ha. Khá khen cho ngươi thông minh. Việc bảo vệ công chúa thì đơn giản thôi nhưng nghĩa vụ đến thì ta không can thiệp được đâu”

“Chỉ cần công chúa bình an thì thần yên tâm rồi. Thần nhất định sẽ phò tá nương nương cướp ngôi”

“Bây giờ ngươi muốn tránh xa tầm kiểm soát của Tô Quỳnh Dao và Hiên Hồng Phù đúng chứ? Dù ta đã an bài ổn thỏa nhưng ngươi vẫn phải rời cung đợi sắp xếp của ta”

Nàng khựng người một lúc, nàng ta biết Nam Hướng Phong đã cưỡng hiếp nàng sao?

“Nương nương đã biết…”

“Ta biết mọi thứ về ngươi, Bạch Tĩnh Hương. Ta khuyên ngươi sớm chạy ra ngoài gặp đại phu đi”

“Cái gì? Thần bị đầu độc sao?”

Triệu Phi Yến bất lực thở dài quay trở lại trường kỷ lười biếng với điểm tâm và tách trà thơm.

“Lúc đó ngươi liền biết, ta không thể can thiệp quá sâu vào cuộc đời người khác được”

Nàng cảm thấy run sợ trước nữ nhân này, cứ như thể mọi hành động của nàng đều bị nàng ta nhìn thấu. Thực sự đáng sợ vô cùng
Chương trước Chương tiếp