Chiếm Đoạt
Chương 36
Nàng gấp rút trở về Bạch gia, chỉ có ở đây nàng mới cảm thấy an toàn. Vì nàng trở về không báo trước nên nha hoàn quét sân vừa thấy nàng đã hét toáng lên vang khắp phủ.
Bạch Duật Vân chạy ra đầu tiên, hắn nhấc bổng nàng lên xoay vòng vòng. Lúc đầu thì vui lắm nhưng sau lại thấy chóng mặt, nàng dùng sức lực yếu ớt đánh vào cánh tay rắn chắc của Bạch Duật Vân.
“Ca, thả muội xuống, chóng mặt quá”
Lúc này hắn mới thả nàng xuống, không quên vỗ lưng nàng cười lớn. Bạch Duật Vân là đại nam tử ăn to nói lớn, sức lực để vỗ lưng không phải nhỏ gì, nàng suýt nữa là phun ra ngụm máu.
“Tiểu nha đầu này biết về nhà rồi đấy. Hòa ly xong liền chạy vào cung ngay, không thèm về thăm ca ca gì cả”
“Hì, tình thế bắt buộc mà”
Nàng chú ý phía cửa lớn có hai người trung niên mỉm cười ấm áp. Nàng lao tới ôm lấy họ. Cái ôm này nàng ngày đêm nhung nhớ, xảy qua quá nhiều chuyện khiến nàng quên đi sự ấm áp của gia đình.
“Cha, nương con gái về rồi”
Bạch phu nhân nhéo má nàng mắng yêu:
“Con bé này, sao mà gầy quá vậy. Trong cung người ta không cho con ăn hả?”
Nàng rúc trong lòng họ nũng nịu. Rũ bỏ mọi thứ trở về làm con gái cưng được bao bọc của Bạch gia.
“Sao ca lại về đây?”
Nhắc đến nương tử Bạch Duật Vân phồng lỗ mũi, miệng cười toe toét. Hắn nhẹ nhàng kéo nữ nhân cách đó không xa lại gần, động tác nâng niu như thể sợ người kia bị vỡ.
“Ta về là để thông báo tin vui. Nhà ta có hỉ rồi”
Bạch Duật Vân không giấu nổi sự vui mừng, vẻ mặt hung hãn trở nên mềm mại, đỏ hồng.
“Ra là tẩu tẩu có hỉ. Chúc mừng tẩu”
Lộ Hoa điềm đạm xoa bụng:
“Đại phu nói đã được gần 2 tháng rồi”
Bạch Duật Vân ôm lấy Lộ Hoa, sợ đứng một lúc nương tử của hắn sẽ ngã.
“Nếu là nữ hài sẽ tên là Bạch Linh Vân đó”
“Còn nam hài thì sao?”
Hắn gãi đầu:
“Hiện tại ta chưa nghĩ đến”
Nàng phá lên cười. Ai mà ngờ được đại nam tử lớn như gấu này lại có biểu cảm như vậy. Thật khó coi.
Lộ Hoa kéo tay nàng đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình:
“Mong rằng nữ hài của chúng ta lớn lên sẽ xinh đẹp giống Tĩnh Hương muội”
Bạch Tĩnh Hương có thể cảm nhận được một sinh linh mới đang hình thành trong cơ thể nhỏ nhắn kia. Nàng nhớ lại lúc hài tử chưa mất, lúc đó nàng cũng vui như thế.
“Vậy hôm nay nhị ca có về không?”
“Tiêu nhi đã ra ngoài dạo phố rồi, lát nữa nó sẽ về. Mau vào đây kể nương nghe chuyện trong cung”
“Chỉ luẩn quẩn trong Xuân Hòa Điện của Hiên thái phi thôi, không có gì đặc biệt”
Bạch phu nhân kéo con gái ngồi bên cạnh mình, ánh mắt bà nghi hoặc.
“Con cái vị tiểu thư Mục gia thì thế nào?”
Nhắc đến Mục Thanh Liên nàng lại giật thót, không biết nói thế nào.
“Mục tiểu thư đã ổn định rồi nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ”
Bạch Cảnh hắng giọng, mọi người đều im bặt, họ ngầm hiểu đến lúc nói chuyện đại sự, nha hoàn hiểu ý lập tức lui ra ngoài.
“Hương nhi, nghe nói Cơ Đình Quân đã tới An Bối Tự thỉnh lão già Cơ Đồ Nam về”
“Vâng, thưa cha”
“Chúng ta cũng nên nắm chặt lại nguồn vốn và vị thế trên thị trường thôi”
Nàng đoan trang lấy tay áo che miệng cười, một nụ cười xảo quyệt. Ánh mắt nàng lóe lên tia độc ác.
“Cha à, con gái đã có sắp xếp. Phải báo thù cho hài tử của con thật tử tế chứ”
Nàng sẽ hủy hoại mọi thứ của Cơ gia từ bên trong, nội bộ lục đục tất không trụ vững được lâu. Con bài lần này sử dụng chính là Như Ý - hồng bài của Hồng Tụ Lâu được nàng chuộc ra. Nàng mua Như Ý với giá khá cao rồi sắp xếp cho làm nghĩa nữ của quan huyện gần An Bối Tự. Cho đổi tên thành Chi Lan, rũ sạch cái danh kỹ nữ Hồng Tụ Lâu. Ngày ngày chạy tới An Bối Tự tìm cách thu hút Cơ Đồ Nam lẫn Cơ Đình Quân.
Đều đặn nàng sẽ gửi thông tin sở thích của Cơ Đình Quân cho Chi Lan để thuận tiện hành động. Chia rẽ đàn ông không có gì tốt hơn mỹ nhân kế. Thoạt lúc đầu Chi Lan không đồng ý do Cơ Đồ Nam già quá nhưng sau nghe rõ kế hoạch liền đồng ý.
Lộ Hoa thấy dáng vẻ cha con Bạch Tĩnh Hương dần hóa cáo liền thấy sống lưng lành lạnh. Nàng ta vẫn là không quen cái quỷ quyệt của gia đình này.
Cốc cốc.
“Lão gia, nhị thiếu gia về rồi”
“Bảo hắn vào đây”
Bạch Sở Tiêu ôn nhu như ngọc, anh tuấn nho nhã hiếm gặp có điều mưu mô không ai bằng. Hắn phe phẩy chiết phiến trong tay, tiêu soái vô cùng.
“Tiếc quá, ta không phải là người muội gặp đầu tiên”
Bạch Duật Vân vỗ ngực đầy tự hào:
“Ta là người đầu tiên đó”
Nàng cười khúc khích.
“Sai hết. Lúc trước muội có dẫn công chúa tới Quốc Tử Giám rồi tiện thể thăm tam ca”
Bạch Duật Vân ỉu xìu xuống, môi còn dẩu lên tỏ ý dỗi hờn. So với những người khác, Bạch Duật Vân là người thành thật nhất trong bốn huynh muôi. Hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra hết, không âm mưu hay tính toán gì, vô cùng sảng khoái. Hắn và Bạch Tùng Thanh đều mang sự thật thà đó giống Bạch phu nhân. Còn Bạch Cảnh, Bạch Sở Tiêu và Bạch Tĩnh Hương chính là ba con cáo già xảo quyệt chính hiệu.
Bạch Duật Vân chạy ra đầu tiên, hắn nhấc bổng nàng lên xoay vòng vòng. Lúc đầu thì vui lắm nhưng sau lại thấy chóng mặt, nàng dùng sức lực yếu ớt đánh vào cánh tay rắn chắc của Bạch Duật Vân.
“Ca, thả muội xuống, chóng mặt quá”
Lúc này hắn mới thả nàng xuống, không quên vỗ lưng nàng cười lớn. Bạch Duật Vân là đại nam tử ăn to nói lớn, sức lực để vỗ lưng không phải nhỏ gì, nàng suýt nữa là phun ra ngụm máu.
“Tiểu nha đầu này biết về nhà rồi đấy. Hòa ly xong liền chạy vào cung ngay, không thèm về thăm ca ca gì cả”
“Hì, tình thế bắt buộc mà”
Nàng chú ý phía cửa lớn có hai người trung niên mỉm cười ấm áp. Nàng lao tới ôm lấy họ. Cái ôm này nàng ngày đêm nhung nhớ, xảy qua quá nhiều chuyện khiến nàng quên đi sự ấm áp của gia đình.
“Cha, nương con gái về rồi”
Bạch phu nhân nhéo má nàng mắng yêu:
“Con bé này, sao mà gầy quá vậy. Trong cung người ta không cho con ăn hả?”
Nàng rúc trong lòng họ nũng nịu. Rũ bỏ mọi thứ trở về làm con gái cưng được bao bọc của Bạch gia.
“Sao ca lại về đây?”
Nhắc đến nương tử Bạch Duật Vân phồng lỗ mũi, miệng cười toe toét. Hắn nhẹ nhàng kéo nữ nhân cách đó không xa lại gần, động tác nâng niu như thể sợ người kia bị vỡ.
“Ta về là để thông báo tin vui. Nhà ta có hỉ rồi”
Bạch Duật Vân không giấu nổi sự vui mừng, vẻ mặt hung hãn trở nên mềm mại, đỏ hồng.
“Ra là tẩu tẩu có hỉ. Chúc mừng tẩu”
Lộ Hoa điềm đạm xoa bụng:
“Đại phu nói đã được gần 2 tháng rồi”
Bạch Duật Vân ôm lấy Lộ Hoa, sợ đứng một lúc nương tử của hắn sẽ ngã.
“Nếu là nữ hài sẽ tên là Bạch Linh Vân đó”
“Còn nam hài thì sao?”
Hắn gãi đầu:
“Hiện tại ta chưa nghĩ đến”
Nàng phá lên cười. Ai mà ngờ được đại nam tử lớn như gấu này lại có biểu cảm như vậy. Thật khó coi.
Lộ Hoa kéo tay nàng đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình:
“Mong rằng nữ hài của chúng ta lớn lên sẽ xinh đẹp giống Tĩnh Hương muội”
Bạch Tĩnh Hương có thể cảm nhận được một sinh linh mới đang hình thành trong cơ thể nhỏ nhắn kia. Nàng nhớ lại lúc hài tử chưa mất, lúc đó nàng cũng vui như thế.
“Vậy hôm nay nhị ca có về không?”
“Tiêu nhi đã ra ngoài dạo phố rồi, lát nữa nó sẽ về. Mau vào đây kể nương nghe chuyện trong cung”
“Chỉ luẩn quẩn trong Xuân Hòa Điện của Hiên thái phi thôi, không có gì đặc biệt”
Bạch phu nhân kéo con gái ngồi bên cạnh mình, ánh mắt bà nghi hoặc.
“Con cái vị tiểu thư Mục gia thì thế nào?”
Nhắc đến Mục Thanh Liên nàng lại giật thót, không biết nói thế nào.
“Mục tiểu thư đã ổn định rồi nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ”
Bạch Cảnh hắng giọng, mọi người đều im bặt, họ ngầm hiểu đến lúc nói chuyện đại sự, nha hoàn hiểu ý lập tức lui ra ngoài.
“Hương nhi, nghe nói Cơ Đình Quân đã tới An Bối Tự thỉnh lão già Cơ Đồ Nam về”
“Vâng, thưa cha”
“Chúng ta cũng nên nắm chặt lại nguồn vốn và vị thế trên thị trường thôi”
Nàng đoan trang lấy tay áo che miệng cười, một nụ cười xảo quyệt. Ánh mắt nàng lóe lên tia độc ác.
“Cha à, con gái đã có sắp xếp. Phải báo thù cho hài tử của con thật tử tế chứ”
Nàng sẽ hủy hoại mọi thứ của Cơ gia từ bên trong, nội bộ lục đục tất không trụ vững được lâu. Con bài lần này sử dụng chính là Như Ý - hồng bài của Hồng Tụ Lâu được nàng chuộc ra. Nàng mua Như Ý với giá khá cao rồi sắp xếp cho làm nghĩa nữ của quan huyện gần An Bối Tự. Cho đổi tên thành Chi Lan, rũ sạch cái danh kỹ nữ Hồng Tụ Lâu. Ngày ngày chạy tới An Bối Tự tìm cách thu hút Cơ Đồ Nam lẫn Cơ Đình Quân.
Đều đặn nàng sẽ gửi thông tin sở thích của Cơ Đình Quân cho Chi Lan để thuận tiện hành động. Chia rẽ đàn ông không có gì tốt hơn mỹ nhân kế. Thoạt lúc đầu Chi Lan không đồng ý do Cơ Đồ Nam già quá nhưng sau nghe rõ kế hoạch liền đồng ý.
Lộ Hoa thấy dáng vẻ cha con Bạch Tĩnh Hương dần hóa cáo liền thấy sống lưng lành lạnh. Nàng ta vẫn là không quen cái quỷ quyệt của gia đình này.
Cốc cốc.
“Lão gia, nhị thiếu gia về rồi”
“Bảo hắn vào đây”
Bạch Sở Tiêu ôn nhu như ngọc, anh tuấn nho nhã hiếm gặp có điều mưu mô không ai bằng. Hắn phe phẩy chiết phiến trong tay, tiêu soái vô cùng.
“Tiếc quá, ta không phải là người muội gặp đầu tiên”
Bạch Duật Vân vỗ ngực đầy tự hào:
“Ta là người đầu tiên đó”
Nàng cười khúc khích.
“Sai hết. Lúc trước muội có dẫn công chúa tới Quốc Tử Giám rồi tiện thể thăm tam ca”
Bạch Duật Vân ỉu xìu xuống, môi còn dẩu lên tỏ ý dỗi hờn. So với những người khác, Bạch Duật Vân là người thành thật nhất trong bốn huynh muôi. Hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra hết, không âm mưu hay tính toán gì, vô cùng sảng khoái. Hắn và Bạch Tùng Thanh đều mang sự thật thà đó giống Bạch phu nhân. Còn Bạch Cảnh, Bạch Sở Tiêu và Bạch Tĩnh Hương chính là ba con cáo già xảo quyệt chính hiệu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương