Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 28: Gặp người không muốn gặp
Người phía bên ngoài thân phận nhỏ bé, nên cũng không được coi trọng để có mặt. Vài người túm lại khẽ bàn tán to nhỏ, thanh âm cũng truyền đến tai Lộ Tĩnh ngồi từ phía xa.
"Biết gì chưa, người lãnh đạo bộ phim này cũng là vị chủ tịch lớn tập đoàn xuyên quốc gia Đế Đô đấy, ngài ấy rất ít khi hiện diện trên các truyền hình lớn. Ban nãy tôi chỉ ngó sơ qua, chỉ là bóng lưng nhưng thần thái lại cuốn hút đến khó tả."
Người trang điểm cũng tò mò, tiến lại gần mà góp chuyện.
"Biết ngài ấy đến là vì ai không?"
Bọn họ cứ thế, xì xầm to nhỏ. Thông tin gì cũng đều biết hết.
"Đương nhiên là chị Nhậm An rồi, ngay cả đạo diễn Ngô cũng phải nể mặt chị ta mấy phần. Bởi vì vị chủ tịch đó là người chống lưng cho chị ta."
"Đúng là một cặp trời sinh. Chị Nhậm An xinh đẹp, hơn thế còn lại nữ minh tinh hàng đầu, người có thể hiện diện cùng thì cũng phải là người xứng tầm."
"Nếu đã đến tận phim trường, chắc chắn là rất cưng chiều rồi."
Lộ Tĩnh ngồi phía xa, dù có nghe nhưng cũng không mấy quan tâm. Cô gỡ sợi dây buộc tóc ở hai thắt đuôi sam, cầm cây lược chải gọn mái tóc, nhưng mái tóc vẫn cứ bồng bềnh như thể đã vào nếp. Dưới lớp gương, càng hiện rõ vẻ đơn thuần. Khi này Đoàn Hiên cũng lại gần, thông qua lớp gương phản bóng hình, không ngại ngùng tiến tới bắt chuyện.
"Ban nãy phân cảnh đó, em làm tốt lắm."
Cô gái nhỏ nghiêng đầu cảm ơn, vẫn cầm cây lược. Không lâu sau, đạo diễn Ngô liền bước ra mà chỉ đạo, nhìn về hướng Lộ Tĩnh lẫn Đoàn Hiên, vội vàng nói.
"Lộ Tĩnh là diễn viên mới, vào chào chủ tịch một tiếng."
Lộ Tĩnh hơi ngạc nhiên, vai diễn nhỏ như cô từ khi có cơ duyên hiện diện trước mặt người thân phận lớn như thế.
Chẳng hiểu vì sao, một dự cảm không mấy tốt lành dâng lên, vẫn bộ phục trang học sinh chưa kịp gỡ, đi theo phía sau đạo diên.
Đến khi bước vào phòng, lập tức đôi chân nhỏ cứ thế mà chôn chân nơi khu phòng. Nơi đây chủ yếu hai ba người có vai trò quan trọng, ngồi phía trung tâm là người đàn ông mà cô không muốn gặp nhất, phía bên cạnh còn có
Nhậm An.
Đạo diễn Ngô thấy cô đứng ngây ra, liền đưa tay vội vàng khểu mà nhẹ giọng nhắc nhở.
"Mau chào ngài Mặc."
Nói đoạn, liền đưa tay chỉ về hướng cô rồi giới thiệu.
"Thưa ngài, đây chính là nữ diễn viên thực tập mới vào, tên là Lộ Tĩnh."
Lộ Tĩnh khi này mới lấy lại được cảnh giác, lập tức cúi gập người, ngay cả ánh mắt cũng không muốn đối diện.
"Chào ngài Mặc."
Không khí lắng đọng, giọng nói có phần cứng đơ, khoảnh khắc bắt gặp lại người đàn ông này. Lộ Tĩnh cũng như đoán được, sắp tới cô sẽ chẳng thể mà yên ổn với hắn. Sự xuất hiện bất thình lình, chẳng hề báo trước, lần nào cũng đều như thế.
Từ khi gặp, có khi nào cô gái nhỏ là yên ổn với hắn đâu.
Mặc Kỳ Dực nhướn mày, nhận ra vẻ mặt không muốn gặp hắn của cô. Tâm trạng người đàn ông tệ lại càng thêm tệ. Không muốn gặp, hắn lại càng muốn dạy dỗ.
Nhậm An rót ly nước, cảm nhận ánh mắt của Mặc Kỳ Dực nhìn về hướng Lộ Tĩnh. Liền đoán được người đàn ông này đang để tâm. Bàn tay bất giác, siết chặt lấy ly nước lại. Trước kia không để ý Lộ Tĩnh bởi chỉ là một vai diễn nhỏ, nhưng nếu Lộ Tĩnh lọt mắt Mặc Kỳ Dực, cô ta lại càng chỉ sinh ghen ghét thêm.
Đưa ly nước đến phía Mặc Kỳ Dực, giọng nói ngọt ngào, như muốn thêm khẳng định với những người đang hiện diện tại nơi đây. Người đàn ông này là thuộc về cô ta.
"Ngài Mặc, ngài uống nước nhé?"
Hành động của Nhậm An bị ngó lơ, khiến cô ta cảm thấy thẹn.
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn Lộ Tĩnh. Từ lúc hiện diện đều mang cái bộ dạng dọa người như thế. Rất lâu sau, trợ lý Quang ho khẽ để phá vỡ bầu không khí, chủ động lên tiếng.
"Tất cả rời đi, đạo diễn Ngô, đem các phân cảnh của diễn viên mới lại đây."
Nghe lệnh, vài người trước đó sợ hãi liền cảm thấy mừng thầm mà chóng rời đi. Chỉ duy Nhậm An không muốn đi, cô ta thầm nghĩ câu nói này là đang chừa cô ta ra. Cho đến khi bắt gặp ánh nhìn của trợ lý Quang, khi này cậu cũng không nể nang gì nữa, giọng nói mang theo sự áp bức.
"Cô Nhậm, phiền cô biết điều rời đi. Đừng chọc chủ tịch nổi giận."
Lộ Tĩnh cũng vừa muốn theo họ rời khỏi. Liền bắt gặp giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên giữa không trung.
"Cô, ở lại."
Từ lúc Mặc Kỳ Dực hiện diện, đây chính là câu nói duy nhất được thốt ra.
Xem ra, Mặc Kỳ Dực đến vì Lộ Tĩnh.
Nhậm An không muốn cũng phải rời đi, vừa bước đến cửa phòng, không kiêng nể trừng mắt với Lộ Tĩnh. Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại ba người. Trợ lý Quang sớm rời đi sau đó.
Đạo diễn Ngô cũng lớn tuổi, nhưng vẫn là run sợ trước cái vẻ uy quyền của người đàn ông. Ông cầm chiếc máy tính bảng, nhận mệnh lệnh đưa đến gần Mặc Kỳ Dực xem xét.
Ngay lập tức, liền vội vàng rời khởi.
"Biết gì chưa, người lãnh đạo bộ phim này cũng là vị chủ tịch lớn tập đoàn xuyên quốc gia Đế Đô đấy, ngài ấy rất ít khi hiện diện trên các truyền hình lớn. Ban nãy tôi chỉ ngó sơ qua, chỉ là bóng lưng nhưng thần thái lại cuốn hút đến khó tả."
Người trang điểm cũng tò mò, tiến lại gần mà góp chuyện.
"Biết ngài ấy đến là vì ai không?"
Bọn họ cứ thế, xì xầm to nhỏ. Thông tin gì cũng đều biết hết.
"Đương nhiên là chị Nhậm An rồi, ngay cả đạo diễn Ngô cũng phải nể mặt chị ta mấy phần. Bởi vì vị chủ tịch đó là người chống lưng cho chị ta."
"Đúng là một cặp trời sinh. Chị Nhậm An xinh đẹp, hơn thế còn lại nữ minh tinh hàng đầu, người có thể hiện diện cùng thì cũng phải là người xứng tầm."
"Nếu đã đến tận phim trường, chắc chắn là rất cưng chiều rồi."
Lộ Tĩnh ngồi phía xa, dù có nghe nhưng cũng không mấy quan tâm. Cô gỡ sợi dây buộc tóc ở hai thắt đuôi sam, cầm cây lược chải gọn mái tóc, nhưng mái tóc vẫn cứ bồng bềnh như thể đã vào nếp. Dưới lớp gương, càng hiện rõ vẻ đơn thuần. Khi này Đoàn Hiên cũng lại gần, thông qua lớp gương phản bóng hình, không ngại ngùng tiến tới bắt chuyện.
"Ban nãy phân cảnh đó, em làm tốt lắm."
Cô gái nhỏ nghiêng đầu cảm ơn, vẫn cầm cây lược. Không lâu sau, đạo diễn Ngô liền bước ra mà chỉ đạo, nhìn về hướng Lộ Tĩnh lẫn Đoàn Hiên, vội vàng nói.
"Lộ Tĩnh là diễn viên mới, vào chào chủ tịch một tiếng."
Lộ Tĩnh hơi ngạc nhiên, vai diễn nhỏ như cô từ khi có cơ duyên hiện diện trước mặt người thân phận lớn như thế.
Chẳng hiểu vì sao, một dự cảm không mấy tốt lành dâng lên, vẫn bộ phục trang học sinh chưa kịp gỡ, đi theo phía sau đạo diên.
Đến khi bước vào phòng, lập tức đôi chân nhỏ cứ thế mà chôn chân nơi khu phòng. Nơi đây chủ yếu hai ba người có vai trò quan trọng, ngồi phía trung tâm là người đàn ông mà cô không muốn gặp nhất, phía bên cạnh còn có
Nhậm An.
Đạo diễn Ngô thấy cô đứng ngây ra, liền đưa tay vội vàng khểu mà nhẹ giọng nhắc nhở.
"Mau chào ngài Mặc."
Nói đoạn, liền đưa tay chỉ về hướng cô rồi giới thiệu.
"Thưa ngài, đây chính là nữ diễn viên thực tập mới vào, tên là Lộ Tĩnh."
Lộ Tĩnh khi này mới lấy lại được cảnh giác, lập tức cúi gập người, ngay cả ánh mắt cũng không muốn đối diện.
"Chào ngài Mặc."
Không khí lắng đọng, giọng nói có phần cứng đơ, khoảnh khắc bắt gặp lại người đàn ông này. Lộ Tĩnh cũng như đoán được, sắp tới cô sẽ chẳng thể mà yên ổn với hắn. Sự xuất hiện bất thình lình, chẳng hề báo trước, lần nào cũng đều như thế.
Từ khi gặp, có khi nào cô gái nhỏ là yên ổn với hắn đâu.
Mặc Kỳ Dực nhướn mày, nhận ra vẻ mặt không muốn gặp hắn của cô. Tâm trạng người đàn ông tệ lại càng thêm tệ. Không muốn gặp, hắn lại càng muốn dạy dỗ.
Nhậm An rót ly nước, cảm nhận ánh mắt của Mặc Kỳ Dực nhìn về hướng Lộ Tĩnh. Liền đoán được người đàn ông này đang để tâm. Bàn tay bất giác, siết chặt lấy ly nước lại. Trước kia không để ý Lộ Tĩnh bởi chỉ là một vai diễn nhỏ, nhưng nếu Lộ Tĩnh lọt mắt Mặc Kỳ Dực, cô ta lại càng chỉ sinh ghen ghét thêm.
Đưa ly nước đến phía Mặc Kỳ Dực, giọng nói ngọt ngào, như muốn thêm khẳng định với những người đang hiện diện tại nơi đây. Người đàn ông này là thuộc về cô ta.
"Ngài Mặc, ngài uống nước nhé?"
Hành động của Nhậm An bị ngó lơ, khiến cô ta cảm thấy thẹn.
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn Lộ Tĩnh. Từ lúc hiện diện đều mang cái bộ dạng dọa người như thế. Rất lâu sau, trợ lý Quang ho khẽ để phá vỡ bầu không khí, chủ động lên tiếng.
"Tất cả rời đi, đạo diễn Ngô, đem các phân cảnh của diễn viên mới lại đây."
Nghe lệnh, vài người trước đó sợ hãi liền cảm thấy mừng thầm mà chóng rời đi. Chỉ duy Nhậm An không muốn đi, cô ta thầm nghĩ câu nói này là đang chừa cô ta ra. Cho đến khi bắt gặp ánh nhìn của trợ lý Quang, khi này cậu cũng không nể nang gì nữa, giọng nói mang theo sự áp bức.
"Cô Nhậm, phiền cô biết điều rời đi. Đừng chọc chủ tịch nổi giận."
Lộ Tĩnh cũng vừa muốn theo họ rời khỏi. Liền bắt gặp giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên giữa không trung.
"Cô, ở lại."
Từ lúc Mặc Kỳ Dực hiện diện, đây chính là câu nói duy nhất được thốt ra.
Xem ra, Mặc Kỳ Dực đến vì Lộ Tĩnh.
Nhậm An không muốn cũng phải rời đi, vừa bước đến cửa phòng, không kiêng nể trừng mắt với Lộ Tĩnh. Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại ba người. Trợ lý Quang sớm rời đi sau đó.
Đạo diễn Ngô cũng lớn tuổi, nhưng vẫn là run sợ trước cái vẻ uy quyền của người đàn ông. Ông cầm chiếc máy tính bảng, nhận mệnh lệnh đưa đến gần Mặc Kỳ Dực xem xét.
Ngay lập tức, liền vội vàng rời khởi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương