Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 87: Đừng hòng yên ổn
Có thể thấy rõ, sâu đôi mắt người đàn ông tức giận đến nhường nào. Lộ Tĩnh hốt hoảng muốn rời khỏi giường, một phần vì lo sợ sẽ để dấu vết này làm bẩn khiến hắn càng nổi đóa. Nhưng đã châm lửa, dễ dàng gì người đàn ông để cô đi.
Dứt khoát bế bổng Lộ Tĩnh bước thẳng vào bồn tắm khiến cô không kịp phản kháng, chốc lát đã đặt vào bên trong bồn tắm. Cô gái nhỏ vươn người ngồi dậy muốn thoát ra, kết quả người đàn ông liền ấn xuống.
"Đã khơi mào thì tự dập tắt."
Lộ Tĩnh cho rằng Mặc Kỳ Dực thật sự là một tên điên đã đói rồi còn muốn ăn quàng, hiện tại cô đã bị, người đàn ông này không thể hành sự với cô ngay lúc này!
Suy nghĩ chưa trọn, người đàn ông dứt khoát cởi từng lớp quần của hắn xuống. Trong phút giây nghĩ rằng bản thân sắp chết, Mặc Kỳ Dực liền bắt lấy bàn tay nhỏ khiến đôi mắt cô mở to, cứ thế bắt ép chạm vào thứ vật lồ lộ trước mặt.
Thứ vật ấm nóng chạm vào bàn tay nhỏ bé, Lộ Tĩnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, liên tục di chuyển lên xuống.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi người đàn ông giải quyết được thứ ham muốn kia, ánh mắt nhìn Lộ Tĩnh càng thêm nặng nề, trông giống nhìn một người gây chuyện mà hắn không thể giải quyết được.
Để lại Lộ Tĩnh bất lực ngồi gọn trong bồn tắm.
Mặc Kỳ Dực ra vào phòng tắm liên tục, người đàn ông muốn tắm để giải quyết. Cứ thế đứng trước vòi sen, từng đợt nước lạnh xối thẳng xuống cơ ngực cường tráng, cả cơ thể lồ lộ trước mặt, chỉ có Lộ Tĩnh như chú thỏ con ngồi gọn bên trong bồn tắm không dám động đậy dù chỉ một chút.
Thời gian Mặc Kỳ Dực tắm rất lâu, mà thứ vật hung hăng đang bành trướng kia vẫn cứ dấu hiệu căng cứng không lụi xuống. Cứ được một lúc, người đàn ông quay sang nhìn Lộ Tĩnh với ánh mắt sắc bén, khi này cô đã quay sang một góc né tránh tầm nhìn. Hễ nhìn cô, thứ vật kia lại cứ được đà tiến tới.
Mặc Kỳ Dực rủa một câu.
"Chết tiệt!"
Người đàn ông tức tối dùng khăn tắm quấn ngang hông, nhưng cũng chẳng tài nào che đậy thứ vật kia cho dù chỉ một chút.
Mái tóc ngắn giờ đây ướt đẫm, hắn dùng một tay vuốt ngược lên, từng giọt nước đọng trên khối cơ ngực phô họa đường nét cường tráng cùng vài vết sẹo trên cơ thể, làn da màu ngâm tựa hồ khối thiết bản đến tuyệt hảo của người đã trải qua luyện tập, dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại có thể thu hút bất kỳ người nào.
Mặc Kỳ Dực tắm nước lạnh, nhưng cơ thể hắn lại nóng rực mỗi lần nhìn qua cô gái nhỏ đang ngồi co rúm.
Nghe tiếng nước tắt, Lộ Tĩnh mới dám nhỏ giọng lên tiếng.
"Ngài Mặcc..."
"Có chuyện gì?"
Người đàn ông đứng trước gương ngước nhìn gương mặt hắn, giọng nói khi này đã kiềm nén đi sự tức giận vài phần.
Lộ Tĩnh cắn răng, rất lâu sau mới dám lên tiếng.
"Ngài... ngài có thể bảo người mua giúp tôi băng vệ sinh hay không?"
Hiện giờ đang ở biệt thự của Mặc Kỳ Dực, kỳ kinh nguyệt ngoài dự đoán, Lộ Tĩnh chẳng hề đề phòng mà đem theo bất kỳ thứ gì.
Chỉ thấy đôi mắt Mặc Kỳ Dực lắng đọng lại, giống như thể vừa nghe thứ chuyện hoang đường nhất trên cuộc đời này. Người đàn ông kiêu ngạo như hắn, lại phải đi sai bảo người hầu mua thứ vật dụng kia hay sao?
Mặc Kỳ Dực không đáp lời, bước ra khỏi nhà vệ sinh, vang vọng tiếng đóng cửa "Rầm" một tiếng rõ to.
Lộ Tĩnh mang trong mình chút hy vọng nhỏ nhoi người đàn ông sẽ giúp, nhưng hiển nhiên không đáp lời khiến cô hơi thất vọng. Cô gái nhỏ rón rén bước ra khỏi bồn tắm. Hiện giờ nơi đây không có đồ của cô, cô xoay người nhìn về phía sau, khó khăn lắm mới thấy, thứ nước kia đã dính lên vạt váy.
Người đàn ông vừa bước ra ngoài, tức tốc liền thay đồ rời khỏi phòng. Vài người hầu khi này theo quy củ lên dọn phòng, cũng tiện tay mang theo đồ cho Lộ Tĩnh.
Cô gái nhỏ hoảng hốt không biết rời đi như thế nào, cửa phòng tắm liền vang tiếng gõ.
"Cô Lộ, tôi đưa đồ."
Lộ Tĩnh len lén mở cửa, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra lấy, ngay sau đó liền đóng cửa. Là một chiếc váy.
Vài người hầu dọn một lúc, không khỏi hoảng hốt khi thấy trên giường có máu. Thế nhưng không nhận lệnh, bọn họ cũng chỉ dọn dẹp trong im lặng.
Ở trong phòng tắm, nhìn bộ đồ vừa được đưa vào. Cô gái nhỏ vội vàng bật nước lên tắm.
Đâu đó thoang thoảng trong căn phòng, vẫn đọng lại thứ mùi nam tính từ sữa tắm của Mặc Kỳ Dực ban nãy đã dùng.
Tăm được một lúc, cửa phòng tắm liền vang lên tiếng gõ. Trong lúc còn cho rằng là người hầu, cô gái nhỏ vội vàng quấn khăn tắm che qua loa đi cơ thể, cứ thế lần nữa mở cửa ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn vươn ra, kế đó thò cái đầu nhỏ, đôi mắt cứ thế trợn tròn khi nhận ra người trước mặt là ai.
Mặc Kỳ Dực cầm theo một chiếc túi màu đen, người đàn ông nghiến răng nhìn bộ dạng trước mặt, gẵn lên từng chữ.
"Em cố tình đúng không?"
Nhìn miếng mồi ngon trước mặt, lại chắng thế nhai nuốt, thử hỏi mấy ai là không bực bội.
"Đến khi em kết thúc ngày, lúc đó đừng hòng yên ổn với tôi!"
Dứt khoát bế bổng Lộ Tĩnh bước thẳng vào bồn tắm khiến cô không kịp phản kháng, chốc lát đã đặt vào bên trong bồn tắm. Cô gái nhỏ vươn người ngồi dậy muốn thoát ra, kết quả người đàn ông liền ấn xuống.
"Đã khơi mào thì tự dập tắt."
Lộ Tĩnh cho rằng Mặc Kỳ Dực thật sự là một tên điên đã đói rồi còn muốn ăn quàng, hiện tại cô đã bị, người đàn ông này không thể hành sự với cô ngay lúc này!
Suy nghĩ chưa trọn, người đàn ông dứt khoát cởi từng lớp quần của hắn xuống. Trong phút giây nghĩ rằng bản thân sắp chết, Mặc Kỳ Dực liền bắt lấy bàn tay nhỏ khiến đôi mắt cô mở to, cứ thế bắt ép chạm vào thứ vật lồ lộ trước mặt.
Thứ vật ấm nóng chạm vào bàn tay nhỏ bé, Lộ Tĩnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, liên tục di chuyển lên xuống.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi người đàn ông giải quyết được thứ ham muốn kia, ánh mắt nhìn Lộ Tĩnh càng thêm nặng nề, trông giống nhìn một người gây chuyện mà hắn không thể giải quyết được.
Để lại Lộ Tĩnh bất lực ngồi gọn trong bồn tắm.
Mặc Kỳ Dực ra vào phòng tắm liên tục, người đàn ông muốn tắm để giải quyết. Cứ thế đứng trước vòi sen, từng đợt nước lạnh xối thẳng xuống cơ ngực cường tráng, cả cơ thể lồ lộ trước mặt, chỉ có Lộ Tĩnh như chú thỏ con ngồi gọn bên trong bồn tắm không dám động đậy dù chỉ một chút.
Thời gian Mặc Kỳ Dực tắm rất lâu, mà thứ vật hung hăng đang bành trướng kia vẫn cứ dấu hiệu căng cứng không lụi xuống. Cứ được một lúc, người đàn ông quay sang nhìn Lộ Tĩnh với ánh mắt sắc bén, khi này cô đã quay sang một góc né tránh tầm nhìn. Hễ nhìn cô, thứ vật kia lại cứ được đà tiến tới.
Mặc Kỳ Dực rủa một câu.
"Chết tiệt!"
Người đàn ông tức tối dùng khăn tắm quấn ngang hông, nhưng cũng chẳng tài nào che đậy thứ vật kia cho dù chỉ một chút.
Mái tóc ngắn giờ đây ướt đẫm, hắn dùng một tay vuốt ngược lên, từng giọt nước đọng trên khối cơ ngực phô họa đường nét cường tráng cùng vài vết sẹo trên cơ thể, làn da màu ngâm tựa hồ khối thiết bản đến tuyệt hảo của người đã trải qua luyện tập, dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại có thể thu hút bất kỳ người nào.
Mặc Kỳ Dực tắm nước lạnh, nhưng cơ thể hắn lại nóng rực mỗi lần nhìn qua cô gái nhỏ đang ngồi co rúm.
Nghe tiếng nước tắt, Lộ Tĩnh mới dám nhỏ giọng lên tiếng.
"Ngài Mặcc..."
"Có chuyện gì?"
Người đàn ông đứng trước gương ngước nhìn gương mặt hắn, giọng nói khi này đã kiềm nén đi sự tức giận vài phần.
Lộ Tĩnh cắn răng, rất lâu sau mới dám lên tiếng.
"Ngài... ngài có thể bảo người mua giúp tôi băng vệ sinh hay không?"
Hiện giờ đang ở biệt thự của Mặc Kỳ Dực, kỳ kinh nguyệt ngoài dự đoán, Lộ Tĩnh chẳng hề đề phòng mà đem theo bất kỳ thứ gì.
Chỉ thấy đôi mắt Mặc Kỳ Dực lắng đọng lại, giống như thể vừa nghe thứ chuyện hoang đường nhất trên cuộc đời này. Người đàn ông kiêu ngạo như hắn, lại phải đi sai bảo người hầu mua thứ vật dụng kia hay sao?
Mặc Kỳ Dực không đáp lời, bước ra khỏi nhà vệ sinh, vang vọng tiếng đóng cửa "Rầm" một tiếng rõ to.
Lộ Tĩnh mang trong mình chút hy vọng nhỏ nhoi người đàn ông sẽ giúp, nhưng hiển nhiên không đáp lời khiến cô hơi thất vọng. Cô gái nhỏ rón rén bước ra khỏi bồn tắm. Hiện giờ nơi đây không có đồ của cô, cô xoay người nhìn về phía sau, khó khăn lắm mới thấy, thứ nước kia đã dính lên vạt váy.
Người đàn ông vừa bước ra ngoài, tức tốc liền thay đồ rời khỏi phòng. Vài người hầu khi này theo quy củ lên dọn phòng, cũng tiện tay mang theo đồ cho Lộ Tĩnh.
Cô gái nhỏ hoảng hốt không biết rời đi như thế nào, cửa phòng tắm liền vang tiếng gõ.
"Cô Lộ, tôi đưa đồ."
Lộ Tĩnh len lén mở cửa, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra lấy, ngay sau đó liền đóng cửa. Là một chiếc váy.
Vài người hầu dọn một lúc, không khỏi hoảng hốt khi thấy trên giường có máu. Thế nhưng không nhận lệnh, bọn họ cũng chỉ dọn dẹp trong im lặng.
Ở trong phòng tắm, nhìn bộ đồ vừa được đưa vào. Cô gái nhỏ vội vàng bật nước lên tắm.
Đâu đó thoang thoảng trong căn phòng, vẫn đọng lại thứ mùi nam tính từ sữa tắm của Mặc Kỳ Dực ban nãy đã dùng.
Tăm được một lúc, cửa phòng tắm liền vang lên tiếng gõ. Trong lúc còn cho rằng là người hầu, cô gái nhỏ vội vàng quấn khăn tắm che qua loa đi cơ thể, cứ thế lần nữa mở cửa ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn vươn ra, kế đó thò cái đầu nhỏ, đôi mắt cứ thế trợn tròn khi nhận ra người trước mặt là ai.
Mặc Kỳ Dực cầm theo một chiếc túi màu đen, người đàn ông nghiến răng nhìn bộ dạng trước mặt, gẵn lên từng chữ.
"Em cố tình đúng không?"
Nhìn miếng mồi ngon trước mặt, lại chắng thế nhai nuốt, thử hỏi mấy ai là không bực bội.
"Đến khi em kết thúc ngày, lúc đó đừng hòng yên ổn với tôi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương