Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 26: Thiếu Tiền Tươi Á? Hệ Thống Tài Chính Dị Giới Bị Sao Vậy?
Ngày 20 – Buổi Sáng, Cửa Hàng Vũ Khí
Tôi không có tiền và một tab chưa thanh toán. Bang hội nợ tôi rất nhiều nhưng tôi lại không có tiền trong tay.
Đây có phải là tình trạng thiếu tiền mặt không? Hệ thống tài chính dị giới bị sao vậy? Tôi là một NEET có năng lực, một người chăm chỉ khép kín, một người cô độc cố gắng hết sức ở một thành phố xa lạ. Tôi cần tiền.
Giả sử tôi cố gắng bán một thứ gì đó, bang hội sẽ trả góp những ma thạch và tôi đã lấy tất cả những gì họ có ngày hôm qua. Vì vậy, có lẽ họ không có tiền vào lúc này.
Còn lại gì đây ta...... mấy thứ linh tinh trong Túi Vật Phẩm? Aaa, có rất nhiều. Truyện Lịch Sử
Một cửa hàng vũ khí bình thường.
Nơi bán kiếm, thương, khiên thông thường. Nhưng tôi không thể trang bị bất cứ thứ gì trong số đó. Và cũng không có tiền mua.
「Lão già, ông có muốn mua Dùi Cui Goblin không?」
Tôi hỏi lão già hói. Dù sao thì tôi cũng không cần chúng nhưng có rất nhiều. Ngay cả khi chúng có giá gần như vô dụng, tôi vẫn muốn có một ít tiền mặt.
「Ừm, tôi sẽ mua, nhưng tôi sẽ không mua với giá cao nhiều đâu. Tầm 500 ere cho một cái.」
Đây là ép giá. Dùi Cui được bán ở tầm khoảng 1000-2000 ere, vậy mà ông ấy mua chúng với giá 500? Giá được có một nửa. Chà, ngay cả khi tính đến việc bảo trì cửa hàng và tính cả tiền lương của lão già hói, 50% là...... Không, các cửa hàng ở thế giới ban đầu chắc chắn sẽ không đưa ra dù chỉ 100 ere nhỉ? Đây có thể là một cửa hàng khá tốt.
「Ông có thể mua bao nhiêu cái?」
Nếu tôi bán 10 cái thì đã được 5000 ere, có thể trang trải chi phí sinh hoạt.
「Bao nhiêu? Chúng tôi là cửa hàng vũ khí. Rõ ràng là chúng tôi sẽ mua bao nhiêu tùy ý cậu sẵn sàng bán. Chúng tôi đang điều hành một doanh nghiệp hợp pháp ở đây đó? 」
Đúng như mong đợi về một cửa hàng thực sự, không có giới hạn về số lượng mua hàng. Lão già có lẽ là một lão già hói giỏi.
*Thud Clang Clang Clang Thud Clang Thud Clang Thud Thud Thud Clang Thud Thud Clang Thud Clang.........*
「......」
「......?」
「......Tôi xin lỗi, tôi đã quá tự phụ rồi. Xin hãy hạ xuống 50 cái thôi nhé.」
Có vẻ như lão già hói không có gì đặc biệt cả. Không, nếu ông ấy mua dù chỉ 50 cái thì đó đã là một sự trợ giúp lớn rồi. Có tiền rồi, là tiền tươi đó, tôi sẽ không phải chịu cảnh bị mắng mỏ khi vay tiền Lớp trưởng.
「Tôi sẽ không mua bất cứ thứ gì trong một thời gian nữa. Sẽ không có ai mua số lượng đó đâu. Thậm chí 50 Dùi Cui cũng là quá mức cần thiết. Cậu sẽ không thể bán mà không đến các cửa hàng khác.」
「Không, nếu mỗi người trong thị trấn này trang bị một cái, thì có thể bán dễ dàng không?」
「Hãy tưởng tượng xem thị trấn sẽ đáng sợ như thế nào nếu mọi người đi lại với một cái Dùi Cui! Không du khách nào dám đến gần nữa đâu! Những cuộc cãi vã giữa các cặp đôi sẽ phá hủy thị trấn luôn đó!?」
Vâng, tôi cũng không thích một thị trấn như vậy.
Kết quả là tôi đã bán được 51 Dùi Cui và 1 Gậy. Thứ bán thêm được là Dùi Cui Thủ Lĩnh Goblin và Gậy Thủ Lĩnh Kobold.
Ông ấy thực sự gần như đã van xin tôi bán cái đó. Rõ ràng, chúng siêu có giá trị? Tôi không thể nói sự khác biệt giữa chúng? Ông ấy đang nói gì đó về việc trưng bày Dùi Cui Thủ Lĩnh Goblin......
Ông ấy cũng nói rằng Dùi Cui Thượng Goblin khác rất có giá trị nên ông ấy đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn chúng. Thật tiếc, ông ấy mất rất nhiều thời gian để mua sắm mặc dù là đàn ông.
「Đây là tất cả số tiền tôi có. Tôi sẽ không thể mua bất cứ thứ gì từ cậu trong một thời gian, nhưng xin vui lòng hãy quay lại đây! Cửa hàng này hiện có lẽ có nhiều lựa chọn Dùi Cui tốt nhất trên toàn quốc! Vì vậy làm ơn nhớ quay lại nhé.」
Lão già này cực kỳ thích Dùi Cui...... Nhân tiện, ông ấy là một thợ rèn.
Lần tới khi tôi đến đây, nơi này có thể đã trở thành một cửa hàng chuyên biệt chỉ có Dùi Cui. Đó là một chút nhiệt tình.
Nó có thể trở thành một cửa hàng nổi tiếng, nơi tất cả người chơi Dùi Cui trên thế giới này sẽ tụ tập.
Tôi chắc chắn rằng các ma pháp thiếu nữ sử dụng Dùi Cui tấn công cũng sẽ đến mua sắm ở đây. Họ có thể sẽ không có đủ tiền và sẽ rên rỉ 『Fuuue, em hông có đủ tiền đâu』, tôi chắc chắn về điều đó.
Hãy thuê một cô gái như vậy và chúng ta sẽ tìm thấy những Otaku trong giây tiếp theo. Họ sẽ chỉ tốc biến tới đây nhanh thôi. Ôi không, nó sẽ khiến cô gái gặp nguy hiểm!
Ngày 20 — Buổi Sáng, Quán White Weirdo
Tôi thanh toán hóa đơn và phí ăn ở hôm nay.
「Đây, hãy nhận lấy thứ này một cách biết ơn đi.」
「Uuuuugh, cảm ơn vì đã ủng hộ...」
Fufufu, cứ như thể tôi là một bộ trưởng vậy. Một người đàn ông giàu có. Những gì tôi mong đợi là chỉ 25.000 ere, nhưng bùm một phát đã trở thành 1.632.300 ere. Hời vãi.
Một đêm bao gồm tiền ăn là 4.500 ere, nếu ở vài ngày là 4.200 ere. Một bữa ăn trung bình từ 500 đến 1500 ere. Tắm là 1.000 ere.
Tôi có thể ở đây nhiều ngày. Về cơ bản sống trong quán trọ. Mặc dù tôi không muốn bị gọi là khách quen của White Weirdo.
「Haruka-kun? Cái túi đựng tiền đó là gì vậy? Đêm qua chẳng phải cậu không có xu dính túi sao? Tại sao cậu lại kiêu ngạo thanh toán các hóa đơn khi trả tiền ăn và ở lại qua đêm cho tụi tớ thế? Tại sao thứ bên trong ví của cậu lại cộm cộm dữ vậy?!」
・
「Tại sao? Mặc dù hôm qua cậu đã biến từ 8.000.000 ere về 0 nhưng sáng hôm sau cậu lại có 1.600.000 ere? Đây là quỹ đen phải không? Cậu giỏi quá ha?」
Mọi thứ đều bị tịch thu...... Một nhỏ bạo chúa tàn ác vô nhân đạo, một người mẹ...... Tôi chỉ nhận được 50.000 ere tiền trợ cấp......
Tôi sẽ không thể mua Nhẫn Pheromone...... Tôi không thể mua nó ngay cả khi tiền của tôi không bị tịch thu. Rõ ràng là bạn không thể mua điểm tình cảm với người khác giới.
Tôi cần những gì? Vũ khí và thuốc men đều ổn. Nhưng tôi thực sự cần gia vị! Và một số nhu yếu phẩm, tôi đoán vậy? Vì vậy, một cửa hàng tạp hoá là ổn nhỉ? Tôi đã hỏi đường ở bang hội. Và tôi chỉ có 50.000 ere.
「Ôi trời? Là Haruka-kun nè. Tiền của cậu lại bị tịch thu à? Điều đó thật khủng khiếp phải không? Mặc dù đó là một cơ hội để mua sắm?」
Thứ đó của Lớp phó B-san hôm nay cũng đang lắc lư. Có phải cô cũng bị tịch thu vì lắc lư quá nhiều? Không, cô vẫn còn đủ tiền. Quá đủ là đằng khác. Tàn nhẫn với tui quá mà.
「Haruka-kun. Cảm ơn cậu đã lo lắng về tài chính của tụi tớ, nhưng hãy suy nghĩ về chi tiêu của cậu nữa nhé. Tài chính của cậu làm tụi tớ lo lắng nhất á.」
「Tớ cũng bị tịch thu tiền. Tớ không cần váy, họ nói...... Và tất cả quần áo tớ mua đều là dành cho trẻ con......」
A-san có vẻ vẫn như A như thường lệ, có vẻ như họ không tìm thấy gì để tịch thu từ cô ấy. C-san cũng giống như A. Điều này thật khó hiểu, vậy ra có Lớp phó A, AA và E, không, có lẽ nào, tới tận F...... *Khụ khụ.*
Tìm Kiếm phát hiện hai kẻ thù? Không, ba người trong số đó lận! Tôi có phải là mục tiêu của một tay bắn tỉa tự do không? Thế giới này thật đáng sợ.
Ngày 20 – Buổi Sáng, Cửa Hàng Tạp Hoá
Một cửa hàng không tên. Hay đúng hơn là biển hiệu bị trầy xước đến mức tôi không đọc được tên. Có vẻ như nơi này có nhiều loại hàng hóa nhất.
「Tôi thích gia vị và thực phẩm không bị hỏng nhanh. Ngoài ra, cần thêm nhu yếu phẩm, tôi đoán vậy?」
Hừm, tiếc quá, giá như cô ấy trẻ hơn 10 tuổi và nhẹ hơn 5, không, 10 kg thì ngày nào tôi cũng ghé quán này.
「Một lữ khách? Về gia vị, chúng tôi có muối, tiêu và hiện tại chỉ có bốn loại rau thơm. Và nếu cậu thấy ổn với mức giá cao thì chúng tôi cũng đã nhận được đường cách đây không lâu.」
Vâng, nước sốt là một sản phẩm hiện đại, nước tương có nguồn gốc từ phương Đông. Nhưng ít nhất cũng có thảo mộc thì tốt hơn.
「Cô có thực phẩm bảo quản nào ngoài thịt khô không?」
「Nếu cậu muốn thứ gì đó có thể bảo quản được lâu thì chúng tôi có bột mì, bột lúa mạch, khoai lang khô và hồng khô. Đối với những thứ đắt tiền thì là nấm khô. Những gì còn lại, có thể là khoai tây và bánh mì khô. Chúng tôi cũng có nhiều loại rau khác nhau.」
Thế là họ có khoai tây. Tôi không hy vọng điều đó vì tôi không thấy thứ này trong rừng. Và nấm có vẻ đắt tiền. Tôi đéo cần nó đâu nhé!
Hãy kiểm tra nhu yếu phẩm hàng ngày, mặc dù hiện tại đồ của Dân Làng A-san đã đủ rồi. Một cái mũ à?
『Mũ Đen – Phòng Thủ +30, Xóa Hiện Diện, Tàng Hình』
Hở? Đây không phải là một trang bị sao? Vậy là họ có mọi thứ ở đây vì đây là cửa hàng tạp hoá à? Nó khá ngon. Họ không có những thứ như vậy ở cửa hàng vũ khí.
「Cái này thì sao?」
「Aaa, cách đây có một tên trộm. Chúng tôi đã tước bỏ mọi tài sản của hắn. Đó là thứ duy nhất vẫn chưa được bán. Cậu có thể mua nó với giá 1000 ere.」
Okay, tôi sẽ mua nó. Nó trông giống như một chiếc mũ dệt kim, nhưng nó có chỉ số chắc chắn. Và có vẻ như dì này...... Không, ý tôi là quý cô này, khá mạnh mẽ.
Và rồi, những nhu yếu phẩm, một cục xà phòng...... Tìm thấy rồi. Hơi tốn kém một chút. Nhưng nó là cần thiết.
Chúng ta cũng hãy lấy khăn tắm.
Tôi mang theo bàn chải đánh răng nhưng không còn nhiều kem đánh răng nữa.
Có vẻ như không có gì có thể thay thế được. Bàn chải đánh răng ở đây cũng giống như cành cây, tôi nên giữ gìn cẩn thận.
Nhìn thế này, tôi tưởng họ hơi tối cổ, nhưng có vẻ văn hoá khá phát triển nhỉ?
Họ thậm chí còn có thìa để bán. Mặc dù được làm bằng gỗ. Như tôi nhớ lại ở thời trung cổ thực sự, họ ăn bằng dao và tay.
Họ cũng có gương, nhưng nó đắt tiền mặc dù có màu nâu, mờ và méo mó. Nhưng tôi sẽ mua vài lọ thuốc.
Và họ cũng có giấy, mặc dù nó cũng đắt tiền. Thô và dày, nhưng nó là một tờ giấy. Giấy cói nên mỏng hơn thế.
Có sắt tệ đến mức tôi thậm chí không chắc đó là sắt và sau đó là một loại vật liệu tưởng tượng nào đó. Sự khác biệt là đáng chú ý.
Tôi không nghĩ rằng một cửa hàng tạp hoá có thể nói nhiều về sự phát triển của nền văn minh đến vậy. Họ vẫn còn cách xa thế kỷ XX.
「Lớp trưởng, giúp tui với, tui không còn tiền tiêu vặt lun á?」
「Đến trưa thì cậu đã tiêu hết số tiền tớ đưa lúc sáng rồi à? Ở Nhật Bản, số tiền này tương đương với 100.000 yên đó. Tất cả đã đi đâu rồi?」
Cô đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Ôi, cái nhìn xuyên thấu này thật đáng quan nghênh, đúng là phước lành mà.
Tôi tưởng 1 ere = 1 yên, nhưng hình như là 2 yên? Tôi không hiểu.
Bây giờ, tôi giới thiệu cho cô ấy những gì tôi tìm thấy ở cửa hàng tạp hoá.
「Đây là trái cây sấy khô làm quà lưu niệm. Cậu có muốn ăn cùng với mọi người không?」
Tuyệt, ánh nhìn của cô giờ đang dán chặt vào trái cây khô.
Đúng như tôi nghĩ, hôm qua cô giận tôi vì tôi không mang quà. Suy cho cùng thì sự chú ý là quan trọng.
「Nhưng, đừng lãng phí tiền như thế này nữa được không? Đây là lần cuối.」
Mặc dù cô có vẻ vẫn còn tức giận nhưng cảm giác trước đó đã biến mất. Trái tim của cô bây giờ là tất cả trái cây.
「Thật sự, đây là lần cuối cùng!」
Nói rồi cô đưa cho tôi 5 xu Bạc. 50.000 ere.
Sau đó, cô nhanh chóng rút lui về phòng, có vẻ như sắp có một cuộc họp chỉ dành cho nữ.
Hãy ăn trưa nào. Các cô gái có lẽ đã ăn rồi và đang bước vào giờ ăn nhẹ. Chúng ta hãy mua thêm một ít nữa, phòng khi họ lại nổi giận.
Tôi không có tiền và một tab chưa thanh toán. Bang hội nợ tôi rất nhiều nhưng tôi lại không có tiền trong tay.
Đây có phải là tình trạng thiếu tiền mặt không? Hệ thống tài chính dị giới bị sao vậy? Tôi là một NEET có năng lực, một người chăm chỉ khép kín, một người cô độc cố gắng hết sức ở một thành phố xa lạ. Tôi cần tiền.
Giả sử tôi cố gắng bán một thứ gì đó, bang hội sẽ trả góp những ma thạch và tôi đã lấy tất cả những gì họ có ngày hôm qua. Vì vậy, có lẽ họ không có tiền vào lúc này.
Còn lại gì đây ta...... mấy thứ linh tinh trong Túi Vật Phẩm? Aaa, có rất nhiều. Truyện Lịch Sử
Một cửa hàng vũ khí bình thường.
Nơi bán kiếm, thương, khiên thông thường. Nhưng tôi không thể trang bị bất cứ thứ gì trong số đó. Và cũng không có tiền mua.
「Lão già, ông có muốn mua Dùi Cui Goblin không?」
Tôi hỏi lão già hói. Dù sao thì tôi cũng không cần chúng nhưng có rất nhiều. Ngay cả khi chúng có giá gần như vô dụng, tôi vẫn muốn có một ít tiền mặt.
「Ừm, tôi sẽ mua, nhưng tôi sẽ không mua với giá cao nhiều đâu. Tầm 500 ere cho một cái.」
Đây là ép giá. Dùi Cui được bán ở tầm khoảng 1000-2000 ere, vậy mà ông ấy mua chúng với giá 500? Giá được có một nửa. Chà, ngay cả khi tính đến việc bảo trì cửa hàng và tính cả tiền lương của lão già hói, 50% là...... Không, các cửa hàng ở thế giới ban đầu chắc chắn sẽ không đưa ra dù chỉ 100 ere nhỉ? Đây có thể là một cửa hàng khá tốt.
「Ông có thể mua bao nhiêu cái?」
Nếu tôi bán 10 cái thì đã được 5000 ere, có thể trang trải chi phí sinh hoạt.
「Bao nhiêu? Chúng tôi là cửa hàng vũ khí. Rõ ràng là chúng tôi sẽ mua bao nhiêu tùy ý cậu sẵn sàng bán. Chúng tôi đang điều hành một doanh nghiệp hợp pháp ở đây đó? 」
Đúng như mong đợi về một cửa hàng thực sự, không có giới hạn về số lượng mua hàng. Lão già có lẽ là một lão già hói giỏi.
*Thud Clang Clang Clang Thud Clang Thud Clang Thud Thud Thud Clang Thud Thud Clang Thud Clang.........*
「......」
「......?」
「......Tôi xin lỗi, tôi đã quá tự phụ rồi. Xin hãy hạ xuống 50 cái thôi nhé.」
Có vẻ như lão già hói không có gì đặc biệt cả. Không, nếu ông ấy mua dù chỉ 50 cái thì đó đã là một sự trợ giúp lớn rồi. Có tiền rồi, là tiền tươi đó, tôi sẽ không phải chịu cảnh bị mắng mỏ khi vay tiền Lớp trưởng.
「Tôi sẽ không mua bất cứ thứ gì trong một thời gian nữa. Sẽ không có ai mua số lượng đó đâu. Thậm chí 50 Dùi Cui cũng là quá mức cần thiết. Cậu sẽ không thể bán mà không đến các cửa hàng khác.」
「Không, nếu mỗi người trong thị trấn này trang bị một cái, thì có thể bán dễ dàng không?」
「Hãy tưởng tượng xem thị trấn sẽ đáng sợ như thế nào nếu mọi người đi lại với một cái Dùi Cui! Không du khách nào dám đến gần nữa đâu! Những cuộc cãi vã giữa các cặp đôi sẽ phá hủy thị trấn luôn đó!?」
Vâng, tôi cũng không thích một thị trấn như vậy.
Kết quả là tôi đã bán được 51 Dùi Cui và 1 Gậy. Thứ bán thêm được là Dùi Cui Thủ Lĩnh Goblin và Gậy Thủ Lĩnh Kobold.
Ông ấy thực sự gần như đã van xin tôi bán cái đó. Rõ ràng, chúng siêu có giá trị? Tôi không thể nói sự khác biệt giữa chúng? Ông ấy đang nói gì đó về việc trưng bày Dùi Cui Thủ Lĩnh Goblin......
Ông ấy cũng nói rằng Dùi Cui Thượng Goblin khác rất có giá trị nên ông ấy đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn chúng. Thật tiếc, ông ấy mất rất nhiều thời gian để mua sắm mặc dù là đàn ông.
「Đây là tất cả số tiền tôi có. Tôi sẽ không thể mua bất cứ thứ gì từ cậu trong một thời gian, nhưng xin vui lòng hãy quay lại đây! Cửa hàng này hiện có lẽ có nhiều lựa chọn Dùi Cui tốt nhất trên toàn quốc! Vì vậy làm ơn nhớ quay lại nhé.」
Lão già này cực kỳ thích Dùi Cui...... Nhân tiện, ông ấy là một thợ rèn.
Lần tới khi tôi đến đây, nơi này có thể đã trở thành một cửa hàng chuyên biệt chỉ có Dùi Cui. Đó là một chút nhiệt tình.
Nó có thể trở thành một cửa hàng nổi tiếng, nơi tất cả người chơi Dùi Cui trên thế giới này sẽ tụ tập.
Tôi chắc chắn rằng các ma pháp thiếu nữ sử dụng Dùi Cui tấn công cũng sẽ đến mua sắm ở đây. Họ có thể sẽ không có đủ tiền và sẽ rên rỉ 『Fuuue, em hông có đủ tiền đâu』, tôi chắc chắn về điều đó.
Hãy thuê một cô gái như vậy và chúng ta sẽ tìm thấy những Otaku trong giây tiếp theo. Họ sẽ chỉ tốc biến tới đây nhanh thôi. Ôi không, nó sẽ khiến cô gái gặp nguy hiểm!
Ngày 20 — Buổi Sáng, Quán White Weirdo
Tôi thanh toán hóa đơn và phí ăn ở hôm nay.
「Đây, hãy nhận lấy thứ này một cách biết ơn đi.」
「Uuuuugh, cảm ơn vì đã ủng hộ...」
Fufufu, cứ như thể tôi là một bộ trưởng vậy. Một người đàn ông giàu có. Những gì tôi mong đợi là chỉ 25.000 ere, nhưng bùm một phát đã trở thành 1.632.300 ere. Hời vãi.
Một đêm bao gồm tiền ăn là 4.500 ere, nếu ở vài ngày là 4.200 ere. Một bữa ăn trung bình từ 500 đến 1500 ere. Tắm là 1.000 ere.
Tôi có thể ở đây nhiều ngày. Về cơ bản sống trong quán trọ. Mặc dù tôi không muốn bị gọi là khách quen của White Weirdo.
「Haruka-kun? Cái túi đựng tiền đó là gì vậy? Đêm qua chẳng phải cậu không có xu dính túi sao? Tại sao cậu lại kiêu ngạo thanh toán các hóa đơn khi trả tiền ăn và ở lại qua đêm cho tụi tớ thế? Tại sao thứ bên trong ví của cậu lại cộm cộm dữ vậy?!」
・
「Tại sao? Mặc dù hôm qua cậu đã biến từ 8.000.000 ere về 0 nhưng sáng hôm sau cậu lại có 1.600.000 ere? Đây là quỹ đen phải không? Cậu giỏi quá ha?」
Mọi thứ đều bị tịch thu...... Một nhỏ bạo chúa tàn ác vô nhân đạo, một người mẹ...... Tôi chỉ nhận được 50.000 ere tiền trợ cấp......
Tôi sẽ không thể mua Nhẫn Pheromone...... Tôi không thể mua nó ngay cả khi tiền của tôi không bị tịch thu. Rõ ràng là bạn không thể mua điểm tình cảm với người khác giới.
Tôi cần những gì? Vũ khí và thuốc men đều ổn. Nhưng tôi thực sự cần gia vị! Và một số nhu yếu phẩm, tôi đoán vậy? Vì vậy, một cửa hàng tạp hoá là ổn nhỉ? Tôi đã hỏi đường ở bang hội. Và tôi chỉ có 50.000 ere.
「Ôi trời? Là Haruka-kun nè. Tiền của cậu lại bị tịch thu à? Điều đó thật khủng khiếp phải không? Mặc dù đó là một cơ hội để mua sắm?」
Thứ đó của Lớp phó B-san hôm nay cũng đang lắc lư. Có phải cô cũng bị tịch thu vì lắc lư quá nhiều? Không, cô vẫn còn đủ tiền. Quá đủ là đằng khác. Tàn nhẫn với tui quá mà.
「Haruka-kun. Cảm ơn cậu đã lo lắng về tài chính của tụi tớ, nhưng hãy suy nghĩ về chi tiêu của cậu nữa nhé. Tài chính của cậu làm tụi tớ lo lắng nhất á.」
「Tớ cũng bị tịch thu tiền. Tớ không cần váy, họ nói...... Và tất cả quần áo tớ mua đều là dành cho trẻ con......」
A-san có vẻ vẫn như A như thường lệ, có vẻ như họ không tìm thấy gì để tịch thu từ cô ấy. C-san cũng giống như A. Điều này thật khó hiểu, vậy ra có Lớp phó A, AA và E, không, có lẽ nào, tới tận F...... *Khụ khụ.*
Tìm Kiếm phát hiện hai kẻ thù? Không, ba người trong số đó lận! Tôi có phải là mục tiêu của một tay bắn tỉa tự do không? Thế giới này thật đáng sợ.
Ngày 20 – Buổi Sáng, Cửa Hàng Tạp Hoá
Một cửa hàng không tên. Hay đúng hơn là biển hiệu bị trầy xước đến mức tôi không đọc được tên. Có vẻ như nơi này có nhiều loại hàng hóa nhất.
「Tôi thích gia vị và thực phẩm không bị hỏng nhanh. Ngoài ra, cần thêm nhu yếu phẩm, tôi đoán vậy?」
Hừm, tiếc quá, giá như cô ấy trẻ hơn 10 tuổi và nhẹ hơn 5, không, 10 kg thì ngày nào tôi cũng ghé quán này.
「Một lữ khách? Về gia vị, chúng tôi có muối, tiêu và hiện tại chỉ có bốn loại rau thơm. Và nếu cậu thấy ổn với mức giá cao thì chúng tôi cũng đã nhận được đường cách đây không lâu.」
Vâng, nước sốt là một sản phẩm hiện đại, nước tương có nguồn gốc từ phương Đông. Nhưng ít nhất cũng có thảo mộc thì tốt hơn.
「Cô có thực phẩm bảo quản nào ngoài thịt khô không?」
「Nếu cậu muốn thứ gì đó có thể bảo quản được lâu thì chúng tôi có bột mì, bột lúa mạch, khoai lang khô và hồng khô. Đối với những thứ đắt tiền thì là nấm khô. Những gì còn lại, có thể là khoai tây và bánh mì khô. Chúng tôi cũng có nhiều loại rau khác nhau.」
Thế là họ có khoai tây. Tôi không hy vọng điều đó vì tôi không thấy thứ này trong rừng. Và nấm có vẻ đắt tiền. Tôi đéo cần nó đâu nhé!
Hãy kiểm tra nhu yếu phẩm hàng ngày, mặc dù hiện tại đồ của Dân Làng A-san đã đủ rồi. Một cái mũ à?
『Mũ Đen – Phòng Thủ +30, Xóa Hiện Diện, Tàng Hình』
Hở? Đây không phải là một trang bị sao? Vậy là họ có mọi thứ ở đây vì đây là cửa hàng tạp hoá à? Nó khá ngon. Họ không có những thứ như vậy ở cửa hàng vũ khí.
「Cái này thì sao?」
「Aaa, cách đây có một tên trộm. Chúng tôi đã tước bỏ mọi tài sản của hắn. Đó là thứ duy nhất vẫn chưa được bán. Cậu có thể mua nó với giá 1000 ere.」
Okay, tôi sẽ mua nó. Nó trông giống như một chiếc mũ dệt kim, nhưng nó có chỉ số chắc chắn. Và có vẻ như dì này...... Không, ý tôi là quý cô này, khá mạnh mẽ.
Và rồi, những nhu yếu phẩm, một cục xà phòng...... Tìm thấy rồi. Hơi tốn kém một chút. Nhưng nó là cần thiết.
Chúng ta cũng hãy lấy khăn tắm.
Tôi mang theo bàn chải đánh răng nhưng không còn nhiều kem đánh răng nữa.
Có vẻ như không có gì có thể thay thế được. Bàn chải đánh răng ở đây cũng giống như cành cây, tôi nên giữ gìn cẩn thận.
Nhìn thế này, tôi tưởng họ hơi tối cổ, nhưng có vẻ văn hoá khá phát triển nhỉ?
Họ thậm chí còn có thìa để bán. Mặc dù được làm bằng gỗ. Như tôi nhớ lại ở thời trung cổ thực sự, họ ăn bằng dao và tay.
Họ cũng có gương, nhưng nó đắt tiền mặc dù có màu nâu, mờ và méo mó. Nhưng tôi sẽ mua vài lọ thuốc.
Và họ cũng có giấy, mặc dù nó cũng đắt tiền. Thô và dày, nhưng nó là một tờ giấy. Giấy cói nên mỏng hơn thế.
Có sắt tệ đến mức tôi thậm chí không chắc đó là sắt và sau đó là một loại vật liệu tưởng tượng nào đó. Sự khác biệt là đáng chú ý.
Tôi không nghĩ rằng một cửa hàng tạp hoá có thể nói nhiều về sự phát triển của nền văn minh đến vậy. Họ vẫn còn cách xa thế kỷ XX.
「Lớp trưởng, giúp tui với, tui không còn tiền tiêu vặt lun á?」
「Đến trưa thì cậu đã tiêu hết số tiền tớ đưa lúc sáng rồi à? Ở Nhật Bản, số tiền này tương đương với 100.000 yên đó. Tất cả đã đi đâu rồi?」
Cô đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Ôi, cái nhìn xuyên thấu này thật đáng quan nghênh, đúng là phước lành mà.
Tôi tưởng 1 ere = 1 yên, nhưng hình như là 2 yên? Tôi không hiểu.
Bây giờ, tôi giới thiệu cho cô ấy những gì tôi tìm thấy ở cửa hàng tạp hoá.
「Đây là trái cây sấy khô làm quà lưu niệm. Cậu có muốn ăn cùng với mọi người không?」
Tuyệt, ánh nhìn của cô giờ đang dán chặt vào trái cây khô.
Đúng như tôi nghĩ, hôm qua cô giận tôi vì tôi không mang quà. Suy cho cùng thì sự chú ý là quan trọng.
「Nhưng, đừng lãng phí tiền như thế này nữa được không? Đây là lần cuối.」
Mặc dù cô có vẻ vẫn còn tức giận nhưng cảm giác trước đó đã biến mất. Trái tim của cô bây giờ là tất cả trái cây.
「Thật sự, đây là lần cuối cùng!」
Nói rồi cô đưa cho tôi 5 xu Bạc. 50.000 ere.
Sau đó, cô nhanh chóng rút lui về phòng, có vẻ như sắp có một cuộc họp chỉ dành cho nữ.
Hãy ăn trưa nào. Các cô gái có lẽ đã ăn rồi và đang bước vào giờ ăn nhẹ. Chúng ta hãy mua thêm một ít nữa, phòng khi họ lại nổi giận.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương