Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chương 297
Cửa bị bên ngoài đẩy ra, Lục Chi Dao vội vàng bước vào: "Mẹ!" Lục Chi Dao bảo vệ Thẩm Thanh Hòa: "Mẹ, nói chuyện dễ nghe ạ."
"Nói sao cho dễ nghe?" Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Với cái tính cách tệ như nó, nhìn bao lần cũng thấy bực."
"Mẹ, đã trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đưa Thanh Hoà đi ra ngoài." Lục Chi Dao kéo Thẩm Thanh Hoà ép đi ra ngoài.
- ----------
Đêm ở Thượng Hải, xa hoa truỵ lạc, Thẩm Giáng Niên cầm bao thư trong tay, đi lang thang trên đường phố không mục đích.
Lúc này, cô không muốn về khách sạn, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Trong đầu đều là ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Thanh Hòa cùng với chữ "ngài" kia, Thẩm Thanh Hoà cũng hơn thua lắm, đúng không?
Nhưng mà, tại sao lòng cô lại thấy khó chịu và ấm ức như vậy chứ? Nếu không phải do Thẩm Thanh Hoà, thì cô đâu có như hôm nay cơ chứ? Thẩm Giáng Niên vừa khó chịu vừa rầu rĩ, tất cả những lời chối bỏ về quá khứ của cô, đã bị Thẩm Thanh Hoà nghe hết, cô thật sự không biết sẽ thành thế này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nói cũng đã nói rồi, giống như hấc nước ra ngoài.
Thẩm Thanh Hoà nghe được.
Mà có nghe cũng chả sao, bằng cách này, cuối cùng hai người có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Khi nhìn thấy khách sạn sang trọng ven đường, chợt nhớ đến lá thư của Thẩm Thanh Hoà, lòng lại đau thắt.
Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc người có yêu em không? Nếu không yêu em thế sao lại làm những chuyện úp úp mở mở để chứng tỏ yêu em? Hôm nay, Thẩm Giáng Niên thực sự đã nghĩ đến chuyện đến khách sạn Shin xác nhận xem Thẩm Thanh Hòa đã có đến đó không. Nhưng giờ, đột nhiên cô không muốn đi, đã không còn ý nghĩa.
Yêu hay không yêu đã trở thành quá khứ, bây giờ thứ cô cần làm là nhanh chóng buông bỏ Thẩm Thanh Hòa và lập thành tích ở Lãng Phù Ni.
Bản thân cô vẫn tin mình là người ưu tú, cho dù ở trước mặt người ngoài sẽ ra vẻ khiêm tốn nhưng trong thâm tâm cô lại tràn đầy tự tin vào bản thân. Cô chưa bao giờ phủ nhận sự xuất sắc của Thẩm Thanh Hoà, nhưng cho đến hôm nay, cô thậm chí còn không có bản lĩnh, để thua như vậy.... Sự khác biệt giữa cô và Thẩm Thanh Hoà không chỉ ở ngoại hình và tâm trí, mà còn có tài năng vô hình.
Đêm nay dù thắng trong thua, nhưng phần thắng này lại chẳng mang lại chút vui vẻ nào, lòng Thẩm Giáng Niên chua xót, rất muốn khóc.
Tạm thời không muốn quay lại đối mặt với Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên đi bộ mệt mỏi, bước vào KFC 24 giờ. Rút phong bì ra, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm dòng chữ vàng kim Quốc Tế Hoa Dương, có chút chói mắt, cô thậm chí không có ý định mở ra cái gọi là niềm vui này.
Lúc gọi cho Lê Thiển, hình như Lê Thiển đang ngủ, còn ngáo dài, "Alo ~ Bảo bối à~"
"Ngủ hả."
"Mệt rã rời, phải ngủ chứ." Lê Thiển lại ngáp, "Gần đây cậu thế nào rồi? Đến cái bóng cũng không thấy đâu, cũng không đăng trên trang cá nhân."
"Mình bận mà." Có lẽ Lê Thiển còn chưa đọc mấy bài truyền thông đưa tin, Thẩm Giáng Niên chủ động nói: "Tiền Xuyến Tử, mình tìm được việc rồi."
"À à." Lê Thiển à hai tiếng, than vãn: "Rốt cuộc cũng ký hợp đồng chính thức với Nhã Nại rồi à, khá lắm."
...Tim Thẩm Giáng Niên thắt lại, "Không, là một công ty khác."
"Hả?" Lê Thiển không tin, nâng giọng lên mấy tông, "Công ty là lợi hại quá vậy, khiến cậu từ bỏ Nhã Nại luôn?" Lê Thiển không biết còn nói đùa, "Làm ở Nhã Nại không tốt hơn sao, ngày nào cũng được thấy người tình bé bỏng mỗi ngày."
.... Tim Thẩm Giáng Niên, muốn vỡ tan, mắt cay cay, một hồi lâu không nói chuyện, sợ giọng nói run run sẽ bán đứng bản thân.
"Bảo bối." Giọng của Lê Thiển nghe có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, "Hai người đang giận nhau hả?"
"Bọn mình tách ra rồi."
"Tách?"
"Nói chia tay cũng không sai." Thẩm Giáng Niên hít mũi.
"Nhỏ này, chuyện lúc nào vậy, sao không nói cho mình biết." Lê Thiển tức giận nói: "Giờ cậu đang ở đâu?" Sẵn tiện "trách móc" nói: "Mình nhịn không tìm cậu chơi, sợ trở thành bóng đèn, nếu biết có chuyện này thì mỗi ngày mình sẽ đều làm phiền cậu."
Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt, nói: "Cũng không bao lâu."
"Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ở CBD hả? Hay là về nhà rồi? Vừa hay mình ngủ cả ngày rồi, giờ không có gì làm, đến tìm cậu chơi nha." Giọng Lê Thiển tràn đầy phấn khích, "Mình phải đến ăn mừng chứ, mừng bảo bối về lại vòng tay của mình." Còn có người vẫn muốn cô, phải không?
Nghe Thẩm Giáng Niên nói đang ở Thượng Hải, Lê Thiển kêu lên: "Vậy để mình xem thử xem, mai mốt có việc gì không, qua Thượng Hải chơi."
"Cậu đừng đi." Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn, "Mình chỉ gọi điện thoại để xem dạo đây cậu thế nào, không thấy trên trang cá nhân có động tĩnh gì."
"Mình cũng bận mà, mà mình vốn cũng đâu thích đăng trang cá nhân." Lê Thiển cười hì hì, "Đợi nha, mai hay mốt gì đó, không biết lúc nào doạ cậu nhảy dựng đâu nha."
Hai người trò chuyện một hồi mới phát hiện Thẩm Giáng Niên còn ở bên ngoài, Lê Thiển cùng Thẩm Giáng Niên trò chuyện, thẳng đến khi cô trở lại khách sạn Sheraton, "Mình đến nơi rồi, Tiền Xuyến Tử, cậu ngủ đi."
"Ừa, bảo bối cũng ngủ sớm đi nha." Lê Thiển an ủi: "Ở một mình đừng có suy nghĩ lung tung đấy, đợi mình nha, phải làm cậu vui vẻ, tận hưởng thú vui đời này." Thẩm Giáng Niên cười bất đắc dĩ, "Cậu đó."
Lê Thiển cúp điện thoại, lập tức mua vé tàu cao tốc, chuyến sớm nhất vào sáng mai. Lê Thiển không biết vì sao hai người chia tay, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, qua điện thoại cô không dám hỏi, lỡ đâu đụng trúng chỗ ngứa, mà cô lại không ở bên an ủi, cho nên ngày mai sẽ hỏi trực tiếp.
Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn, đứng ở giữa cửa của phòng Lãng Tư Duệ và phòng của cô một hồi, cuối cùng vẫn là đứng trước cửa phòng Lãng Tư Duệ, gửi tin nhắn cho Lãng Tư Duệ.
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, tôi về rồi, lấy cả hai phần quà.]
Cửa, rất nhanh được mở ra, biểu cảm của Lãng Tư Duệ đầy vui vẻ, "Lấy được à?"
"Vâng."
"Là gì thế?"
"Tôi chưa xem." Thẩm Giáng Niên đem phong bì đưa qua, Lãng Tư Duệ xoay người, "Vào trước đi."
"Nhã Nại không lấy được gì sao?" Lãng Tư Duệ dường như vẫn chưa tin.
"Đúng vậy."
"Được lắm, cô giỏi lắm." Lãng Tư Duệ nhìn Thẩm Giáng Niên với ánh mắt tán thưởng, Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng cười một cái, Lãng Tư Duệ nhìn thấy hỏi, "Mệt à?"
"Vâng, có chút mệt."
"Nếu vậy thì về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai rồi nói." Lãng Tư Duệ không có vội mở phong bì ra, đi đến trước mặt Thẩm Giáng Niên vỗ vai, "Hôm nay vất vả rồi, làm tốt lắm."
"Cảm ơn Lãng tổng."
"Vốn dĩ tôi định hội nghị lần này kết thúc rồi mới nói." Lãng Tư Duệ khen ngợi, "Mấy ngày qua, xử lý việc tốt lắm, bao gồm cả chuyện truyền thông đưa tin, được các truyền thông lớn chia sẻ đăng lại, nhận được nhiều lời khen ngợi." Lãng Tư Duệ cong mày cười nói, "Hơn nữa, doanh số bán ô tô tháng này chỉ trong vài ngày đã vượt doanh số nửa đầu tháng. Rất nhiều khách hàng đã biết đến thông qua hoạt động tuyên truyền lần này của hội nghị này. "
Lãng Tư Duệ hưng phấn nói, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không có hưng phấn, nhưng đành phải phối hợp, "Phải không? Vậy tốt rồi."
"Ừm, cụ thể thì để nói sau, đến lúc đó, phần thưởng của cô đương nhiên sẽ không thiếu." Lãng Tư Duệ làm ra hứa hẹn, Thẩm Giáng Niên vẫn là không có hứng thú, nhưng vẫn nói cảm ơn với Lãng tổng.
Quay về phòng của mình, Thẩm Giáng Niên trực tiếp nằm trên sô pha, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc chiều cô ngủ, Thẩm Thanh Hoà xuất hiện ở trong phòng của cô. Thẩm Giáng Niên nằm ở đó một hồi, giơ tay chạm vào môi, đó không phải là mơ. Có phải con cá nhỏ kia, chính là đầu lưỡi Thẩm Thanh Hoà không?
Thẩm Giáng Niên không xác định, bực bội trở người, trong đầu đều là Thẩm Thanh Hoà, sau khi cô đi rồi, thì Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà sẽ nói chuyện gì đây? Không nhận được gì hết, tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà sẽ thế nào đây? Mà hơn nữa người khiến cô ấy không nhận được gì hết lại là chính cô.
Câu trả lời vẫn chưa được biết.
Trần Cẩm Tô dường như khá hiểu Thẩm Thanh Hoà, còn có định kiến.
Tại sao trước đó Lục Chỉ Dao lại đến gặp Thẩm Thanh Hoà?
Thẩm Giáng Niên càng nghĩ có khó chịu, cô phát hiện, Thẩm Thanh Hoà là một người bí ẩn, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau đầu.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi tắm, vừa mở cửa ra, cô vẫn đang nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Buổi chiều là Thẩm Thanh Hoà chủ động tới chỗ cô, Thẩm Thanh Hoà mà chủ động sao, cũng khó quá rồi, cửa thật sự đóng không kỹ à? Thẩm Giáng Niên lập tức lắc đầu, không nghĩ tới Thẩm Thanh Hoà nữa.
Trước khi nằm xuống, Thẩm Giáng Niên vẫn tự nhắc nhở mình: Đừng nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà nữa, cuối cùng ngủ thiếp đi.
- ----------
"Đừng cử động, để chị nhìn xem." Lục Chi Dao đau lòng vuốt ve má Thẩm Thanh Hoà, dùng lòng bàn tay xoa xoa, run giọng nói: "Đau không?"
Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu lại nói: "Không đau."
"Sưng tấy rồi." Lục Chi Dao giơ tay vuốt tóc Thẩm Thanh Hoà, "Chị đi lấy khăn, em ngồi đây đợi chị."
"Không cần." Thẩm Thanh Hoà chặn tay Lục Chi Dao, "Tôi mệt rồi."
"Vậy em lên giường nằm trước đi." Lục Chi Dao đi theo Thẩm Thanh Hoà vào phòng ngủ, tự nhiên ngồi xổm xuống, muốn cởi tất cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại tránh, "Chị không cần phải làm như vậy. "
Lục Chi Dao nắm lấy mắt cá chân, cởi tất ra: "Nằm xuống đi, chị ở đây một lát."
Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, mỗi câu nói dường như đều được ghi lại bằng chế độ tự động lặp lại, lời nói của Thẩm Giáng Niên cứ vang vọng trong đầu cô. Dù đã đoán trước, điều cô nghĩ đến cũng đã xảy ra, tim vẫn cứ đau.
"Chị nghe được mọi người nói chuyện." Lục Chi Dao chườm lạnh cho Thẩm Thanh Hoà, "Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Khóe môi Thẩm Thanh Hoà mấp máy như muốn nói điều gì, Lục Chi Dao nhìn chằm chằm vào cô, khẽ lắc đầu, Thẩm Thanh Hoà mím môi, im lặng.
"Mẹ chỉ muốn tốt cho em, em đừng có chống đối lại mẹ." Lục Chi Dao thở dài, "Chị sẽ đối tốt với em, nhưng chỉ là tình thân, biết không?"
Thẩm Thanh Hoà khẽ hừ một tiếng, không biết là do nhiệt độ của túi chườm lạnh quá sức chịu đựng của cô, hay là do má cô đau quá nên mới phát ra âm thanh này.
"Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nếu ở Trung Quốc không có chuyện gì quan trọng thì về Mỹ đi. Bằng không, nếu bỏ lỡ..."
"Bỏ lỡ thì đã sao?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mở mắt ra, hơi thở run run, "Tôi không về, bọn họ không biết là vui đến cỡ nào."
"Lại nói nhảm." Lục Chi Dao lấy khăn ra, "Đêm nay đừng nghĩ gì hết, nghỉ ngơi trước đi, mấy chuyện kia, chờ hội nghị kết thúc rồi nói." Lục Chi Dao muốn ở lại, nhưng Thẩm Thanh Hòa trở người, cuộc tròn cơ thể, đè nén nói: "Bà ta vẫn đang đợi chị, chị đi đi."
Ở trong mắt người khác là một người ưu tú giỏi giang, nhưng ở mắt Lục Chi Dao thì vẫn là một đứa trẻ, bởi vì cô còn nhớ rõ dáng vẻ non nớt của người này. Người trên giường gần như rúc vào trong chăn, có lẽ ngay cả bản thân đứa trẻ này chưa từng nhận ra, luôn dùng cách này để biểu đạt lời từ chối. Lục Chi Dao nhìn một hồi, đành đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hơi thở bị kìm nén của Thẩm Thanh Hoà bắt đầu thả ra, những cảnh tượng đã xảy ra cứ tua đi tua lại trong đầu cô, rõ ràng như đang diễn ra trước mắt cô. Đầu cô như muốn nổ tung, hơi thở trở nên khó khăn, cơ thể mất khống chế run rẩy, Thẩm Thanh Hoà cố gắng hết sức nhưng không có cách nào ôm lấy bản thân.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Nỗi tuyệt vọng dâng trào từ tận sâu đáy lòng khiến cái mệt của Thẩm Thanh Hoà đến cực hạn.
"Nói sao cho dễ nghe?" Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Với cái tính cách tệ như nó, nhìn bao lần cũng thấy bực."
"Mẹ, đã trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đưa Thanh Hoà đi ra ngoài." Lục Chi Dao kéo Thẩm Thanh Hoà ép đi ra ngoài.
- ----------
Đêm ở Thượng Hải, xa hoa truỵ lạc, Thẩm Giáng Niên cầm bao thư trong tay, đi lang thang trên đường phố không mục đích.
Lúc này, cô không muốn về khách sạn, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Trong đầu đều là ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Thanh Hòa cùng với chữ "ngài" kia, Thẩm Thanh Hoà cũng hơn thua lắm, đúng không?
Nhưng mà, tại sao lòng cô lại thấy khó chịu và ấm ức như vậy chứ? Nếu không phải do Thẩm Thanh Hoà, thì cô đâu có như hôm nay cơ chứ? Thẩm Giáng Niên vừa khó chịu vừa rầu rĩ, tất cả những lời chối bỏ về quá khứ của cô, đã bị Thẩm Thanh Hoà nghe hết, cô thật sự không biết sẽ thành thế này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nói cũng đã nói rồi, giống như hấc nước ra ngoài.
Thẩm Thanh Hoà nghe được.
Mà có nghe cũng chả sao, bằng cách này, cuối cùng hai người có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Khi nhìn thấy khách sạn sang trọng ven đường, chợt nhớ đến lá thư của Thẩm Thanh Hoà, lòng lại đau thắt.
Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc người có yêu em không? Nếu không yêu em thế sao lại làm những chuyện úp úp mở mở để chứng tỏ yêu em? Hôm nay, Thẩm Giáng Niên thực sự đã nghĩ đến chuyện đến khách sạn Shin xác nhận xem Thẩm Thanh Hòa đã có đến đó không. Nhưng giờ, đột nhiên cô không muốn đi, đã không còn ý nghĩa.
Yêu hay không yêu đã trở thành quá khứ, bây giờ thứ cô cần làm là nhanh chóng buông bỏ Thẩm Thanh Hòa và lập thành tích ở Lãng Phù Ni.
Bản thân cô vẫn tin mình là người ưu tú, cho dù ở trước mặt người ngoài sẽ ra vẻ khiêm tốn nhưng trong thâm tâm cô lại tràn đầy tự tin vào bản thân. Cô chưa bao giờ phủ nhận sự xuất sắc của Thẩm Thanh Hoà, nhưng cho đến hôm nay, cô thậm chí còn không có bản lĩnh, để thua như vậy.... Sự khác biệt giữa cô và Thẩm Thanh Hoà không chỉ ở ngoại hình và tâm trí, mà còn có tài năng vô hình.
Đêm nay dù thắng trong thua, nhưng phần thắng này lại chẳng mang lại chút vui vẻ nào, lòng Thẩm Giáng Niên chua xót, rất muốn khóc.
Tạm thời không muốn quay lại đối mặt với Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên đi bộ mệt mỏi, bước vào KFC 24 giờ. Rút phong bì ra, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm dòng chữ vàng kim Quốc Tế Hoa Dương, có chút chói mắt, cô thậm chí không có ý định mở ra cái gọi là niềm vui này.
Lúc gọi cho Lê Thiển, hình như Lê Thiển đang ngủ, còn ngáo dài, "Alo ~ Bảo bối à~"
"Ngủ hả."
"Mệt rã rời, phải ngủ chứ." Lê Thiển lại ngáp, "Gần đây cậu thế nào rồi? Đến cái bóng cũng không thấy đâu, cũng không đăng trên trang cá nhân."
"Mình bận mà." Có lẽ Lê Thiển còn chưa đọc mấy bài truyền thông đưa tin, Thẩm Giáng Niên chủ động nói: "Tiền Xuyến Tử, mình tìm được việc rồi."
"À à." Lê Thiển à hai tiếng, than vãn: "Rốt cuộc cũng ký hợp đồng chính thức với Nhã Nại rồi à, khá lắm."
...Tim Thẩm Giáng Niên thắt lại, "Không, là một công ty khác."
"Hả?" Lê Thiển không tin, nâng giọng lên mấy tông, "Công ty là lợi hại quá vậy, khiến cậu từ bỏ Nhã Nại luôn?" Lê Thiển không biết còn nói đùa, "Làm ở Nhã Nại không tốt hơn sao, ngày nào cũng được thấy người tình bé bỏng mỗi ngày."
.... Tim Thẩm Giáng Niên, muốn vỡ tan, mắt cay cay, một hồi lâu không nói chuyện, sợ giọng nói run run sẽ bán đứng bản thân.
"Bảo bối." Giọng của Lê Thiển nghe có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, "Hai người đang giận nhau hả?"
"Bọn mình tách ra rồi."
"Tách?"
"Nói chia tay cũng không sai." Thẩm Giáng Niên hít mũi.
"Nhỏ này, chuyện lúc nào vậy, sao không nói cho mình biết." Lê Thiển tức giận nói: "Giờ cậu đang ở đâu?" Sẵn tiện "trách móc" nói: "Mình nhịn không tìm cậu chơi, sợ trở thành bóng đèn, nếu biết có chuyện này thì mỗi ngày mình sẽ đều làm phiền cậu."
Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt, nói: "Cũng không bao lâu."
"Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ở CBD hả? Hay là về nhà rồi? Vừa hay mình ngủ cả ngày rồi, giờ không có gì làm, đến tìm cậu chơi nha." Giọng Lê Thiển tràn đầy phấn khích, "Mình phải đến ăn mừng chứ, mừng bảo bối về lại vòng tay của mình." Còn có người vẫn muốn cô, phải không?
Nghe Thẩm Giáng Niên nói đang ở Thượng Hải, Lê Thiển kêu lên: "Vậy để mình xem thử xem, mai mốt có việc gì không, qua Thượng Hải chơi."
"Cậu đừng đi." Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn, "Mình chỉ gọi điện thoại để xem dạo đây cậu thế nào, không thấy trên trang cá nhân có động tĩnh gì."
"Mình cũng bận mà, mà mình vốn cũng đâu thích đăng trang cá nhân." Lê Thiển cười hì hì, "Đợi nha, mai hay mốt gì đó, không biết lúc nào doạ cậu nhảy dựng đâu nha."
Hai người trò chuyện một hồi mới phát hiện Thẩm Giáng Niên còn ở bên ngoài, Lê Thiển cùng Thẩm Giáng Niên trò chuyện, thẳng đến khi cô trở lại khách sạn Sheraton, "Mình đến nơi rồi, Tiền Xuyến Tử, cậu ngủ đi."
"Ừa, bảo bối cũng ngủ sớm đi nha." Lê Thiển an ủi: "Ở một mình đừng có suy nghĩ lung tung đấy, đợi mình nha, phải làm cậu vui vẻ, tận hưởng thú vui đời này." Thẩm Giáng Niên cười bất đắc dĩ, "Cậu đó."
Lê Thiển cúp điện thoại, lập tức mua vé tàu cao tốc, chuyến sớm nhất vào sáng mai. Lê Thiển không biết vì sao hai người chia tay, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, qua điện thoại cô không dám hỏi, lỡ đâu đụng trúng chỗ ngứa, mà cô lại không ở bên an ủi, cho nên ngày mai sẽ hỏi trực tiếp.
Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn, đứng ở giữa cửa của phòng Lãng Tư Duệ và phòng của cô một hồi, cuối cùng vẫn là đứng trước cửa phòng Lãng Tư Duệ, gửi tin nhắn cho Lãng Tư Duệ.
Thẩm Giáng Niên: [Lãng tổng, tôi về rồi, lấy cả hai phần quà.]
Cửa, rất nhanh được mở ra, biểu cảm của Lãng Tư Duệ đầy vui vẻ, "Lấy được à?"
"Vâng."
"Là gì thế?"
"Tôi chưa xem." Thẩm Giáng Niên đem phong bì đưa qua, Lãng Tư Duệ xoay người, "Vào trước đi."
"Nhã Nại không lấy được gì sao?" Lãng Tư Duệ dường như vẫn chưa tin.
"Đúng vậy."
"Được lắm, cô giỏi lắm." Lãng Tư Duệ nhìn Thẩm Giáng Niên với ánh mắt tán thưởng, Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng cười một cái, Lãng Tư Duệ nhìn thấy hỏi, "Mệt à?"
"Vâng, có chút mệt."
"Nếu vậy thì về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai rồi nói." Lãng Tư Duệ không có vội mở phong bì ra, đi đến trước mặt Thẩm Giáng Niên vỗ vai, "Hôm nay vất vả rồi, làm tốt lắm."
"Cảm ơn Lãng tổng."
"Vốn dĩ tôi định hội nghị lần này kết thúc rồi mới nói." Lãng Tư Duệ khen ngợi, "Mấy ngày qua, xử lý việc tốt lắm, bao gồm cả chuyện truyền thông đưa tin, được các truyền thông lớn chia sẻ đăng lại, nhận được nhiều lời khen ngợi." Lãng Tư Duệ cong mày cười nói, "Hơn nữa, doanh số bán ô tô tháng này chỉ trong vài ngày đã vượt doanh số nửa đầu tháng. Rất nhiều khách hàng đã biết đến thông qua hoạt động tuyên truyền lần này của hội nghị này. "
Lãng Tư Duệ hưng phấn nói, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không có hưng phấn, nhưng đành phải phối hợp, "Phải không? Vậy tốt rồi."
"Ừm, cụ thể thì để nói sau, đến lúc đó, phần thưởng của cô đương nhiên sẽ không thiếu." Lãng Tư Duệ làm ra hứa hẹn, Thẩm Giáng Niên vẫn là không có hứng thú, nhưng vẫn nói cảm ơn với Lãng tổng.
Quay về phòng của mình, Thẩm Giáng Niên trực tiếp nằm trên sô pha, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc chiều cô ngủ, Thẩm Thanh Hoà xuất hiện ở trong phòng của cô. Thẩm Giáng Niên nằm ở đó một hồi, giơ tay chạm vào môi, đó không phải là mơ. Có phải con cá nhỏ kia, chính là đầu lưỡi Thẩm Thanh Hoà không?
Thẩm Giáng Niên không xác định, bực bội trở người, trong đầu đều là Thẩm Thanh Hoà, sau khi cô đi rồi, thì Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà sẽ nói chuyện gì đây? Không nhận được gì hết, tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà sẽ thế nào đây? Mà hơn nữa người khiến cô ấy không nhận được gì hết lại là chính cô.
Câu trả lời vẫn chưa được biết.
Trần Cẩm Tô dường như khá hiểu Thẩm Thanh Hoà, còn có định kiến.
Tại sao trước đó Lục Chỉ Dao lại đến gặp Thẩm Thanh Hoà?
Thẩm Giáng Niên càng nghĩ có khó chịu, cô phát hiện, Thẩm Thanh Hoà là một người bí ẩn, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau đầu.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi tắm, vừa mở cửa ra, cô vẫn đang nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Buổi chiều là Thẩm Thanh Hoà chủ động tới chỗ cô, Thẩm Thanh Hoà mà chủ động sao, cũng khó quá rồi, cửa thật sự đóng không kỹ à? Thẩm Giáng Niên lập tức lắc đầu, không nghĩ tới Thẩm Thanh Hoà nữa.
Trước khi nằm xuống, Thẩm Giáng Niên vẫn tự nhắc nhở mình: Đừng nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà nữa, cuối cùng ngủ thiếp đi.
- ----------
"Đừng cử động, để chị nhìn xem." Lục Chi Dao đau lòng vuốt ve má Thẩm Thanh Hoà, dùng lòng bàn tay xoa xoa, run giọng nói: "Đau không?"
Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu lại nói: "Không đau."
"Sưng tấy rồi." Lục Chi Dao giơ tay vuốt tóc Thẩm Thanh Hoà, "Chị đi lấy khăn, em ngồi đây đợi chị."
"Không cần." Thẩm Thanh Hoà chặn tay Lục Chi Dao, "Tôi mệt rồi."
"Vậy em lên giường nằm trước đi." Lục Chi Dao đi theo Thẩm Thanh Hoà vào phòng ngủ, tự nhiên ngồi xổm xuống, muốn cởi tất cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại tránh, "Chị không cần phải làm như vậy. "
Lục Chi Dao nắm lấy mắt cá chân, cởi tất ra: "Nằm xuống đi, chị ở đây một lát."
Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, mỗi câu nói dường như đều được ghi lại bằng chế độ tự động lặp lại, lời nói của Thẩm Giáng Niên cứ vang vọng trong đầu cô. Dù đã đoán trước, điều cô nghĩ đến cũng đã xảy ra, tim vẫn cứ đau.
"Chị nghe được mọi người nói chuyện." Lục Chi Dao chườm lạnh cho Thẩm Thanh Hoà, "Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Khóe môi Thẩm Thanh Hoà mấp máy như muốn nói điều gì, Lục Chi Dao nhìn chằm chằm vào cô, khẽ lắc đầu, Thẩm Thanh Hoà mím môi, im lặng.
"Mẹ chỉ muốn tốt cho em, em đừng có chống đối lại mẹ." Lục Chi Dao thở dài, "Chị sẽ đối tốt với em, nhưng chỉ là tình thân, biết không?"
Thẩm Thanh Hoà khẽ hừ một tiếng, không biết là do nhiệt độ của túi chườm lạnh quá sức chịu đựng của cô, hay là do má cô đau quá nên mới phát ra âm thanh này.
"Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nếu ở Trung Quốc không có chuyện gì quan trọng thì về Mỹ đi. Bằng không, nếu bỏ lỡ..."
"Bỏ lỡ thì đã sao?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mở mắt ra, hơi thở run run, "Tôi không về, bọn họ không biết là vui đến cỡ nào."
"Lại nói nhảm." Lục Chi Dao lấy khăn ra, "Đêm nay đừng nghĩ gì hết, nghỉ ngơi trước đi, mấy chuyện kia, chờ hội nghị kết thúc rồi nói." Lục Chi Dao muốn ở lại, nhưng Thẩm Thanh Hòa trở người, cuộc tròn cơ thể, đè nén nói: "Bà ta vẫn đang đợi chị, chị đi đi."
Ở trong mắt người khác là một người ưu tú giỏi giang, nhưng ở mắt Lục Chi Dao thì vẫn là một đứa trẻ, bởi vì cô còn nhớ rõ dáng vẻ non nớt của người này. Người trên giường gần như rúc vào trong chăn, có lẽ ngay cả bản thân đứa trẻ này chưa từng nhận ra, luôn dùng cách này để biểu đạt lời từ chối. Lục Chi Dao nhìn một hồi, đành đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hơi thở bị kìm nén của Thẩm Thanh Hoà bắt đầu thả ra, những cảnh tượng đã xảy ra cứ tua đi tua lại trong đầu cô, rõ ràng như đang diễn ra trước mắt cô. Đầu cô như muốn nổ tung, hơi thở trở nên khó khăn, cơ thể mất khống chế run rẩy, Thẩm Thanh Hoà cố gắng hết sức nhưng không có cách nào ôm lấy bản thân.
Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Nỗi tuyệt vọng dâng trào từ tận sâu đáy lòng khiến cái mệt của Thẩm Thanh Hoà đến cực hạn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương