Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 307



​​Thẩm Giáng Niên nhìn thấy liền kinh hãi, 100 triệu? Trên pháp luật có cho phép tồn tại mức phí vi phạm cao như vậy à? Sau khi xem xét kỹ hơn, hóa ra cùng với phí bản quyền còn có thiệt hại về tinh thần, bồi thường thiệt hại về danh tiếng, v.v., cần phải trả tổng cộng 100 triệu đồng. Và theo yêu cầu của nguyên đơn Nhã Nại, Truyền thông King Quảng cần phải trả trong vòng 3 ngày kể từ ngày ra phán quyết của tòa án, gửi xin lỗi chính thức tới Nhã Nại sẽ được thực hiện thông qua tất cả các kênh chính thức.

Nhã Nại thực sự rất quá đáng! Mức đền bù cao như vậy còn đòi xin lỗi chính thức.

Thẩm Giáng Niên lập tức gọi cho Ôn Đế, nhưng không có ai trả lời.

Thẩm Giáng Niên không khỏi lo lắng, cô tìm kiếm vị trí của Truyền thông King Quảng, nhờ Tần Thư giúp tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế mấy lần nữa nhưng không có ai trả lời. Thẩm Giáng Niên quá lo lắng, đang cân nhắc xem có nên về Bắc Kinh sớm hay không.

Thẩm Giáng Niên trở lại khách sạn, nói với Lê Thiển những gì cô nghĩ: "Thượng Hải, nếu cậu đặc biệt không muốn chơi thì chúng ta về Bắc Kinh đi. Mình lo lắng cho tình trạng hiện tại của Ôn Đế."

"Ôn Đế?" Lê Thiển dừng lại một chút, "Có phải là cấp trên đầu tiên của cậu khi cậu đi làm không?"

"Phải."

"Có chuyện gì với cô ấy thế?"

Thẩm Giáng Niên đại khái miêu tả toàn bộ quá trình. Khi nhắc đến Nhã Nại và Thẩm Thanh Hoà, lời nói của Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ rơi xuống. Lê Thiển nghe xong cũng sửng sốt một chút. Thẩm Thanh Hoà có cần tàn nhẫn đến như vậy không? Ôn Đế trên danh nghĩa là sếp cũ, nhưng bây giờ cô ấy cũng là bạn tốt của Thẩm Giáng Niên, bán thể diện và giúp đỡ không phải là một ý kiến ​​hay sao? Lê Thiển cũng không thể hiểu được, có lẽ Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở một độ cao nhất định, "Thôi về đi, cậu định giúp cô ấy thế nào?" Lê Thiển không nghĩ việc đến hỏi thăm sẽ có tác dụng.

Làm một thực dụng, Lê Thiển luôn cho rằng hỏi thăm không bằng chuyển tiền, "Bây giờ, Ôn Đế đang thiếu tiền...."

"Mình biết." Thẩm Giáng Niên không nói rõ ràng, từ góc độ nào đi nữa, khoản tiền 300 triệu này đều được coi là thông tin nội bộ của Lãng Phù Ni, cho nên cô cũng không có ý định nói chi tiết cho Lê Thiển.

"Đừng nói với mình, là cậu định đập nồi bán sắt cứu người ta nha." Lê Thiển không biết Thẩm Giáng Niên có bao nhiêu tiền, phần quản lý tài chính mà cô đang quản lý thay Thẩm Giáng Niên chỉ có một triệu, nhưng đây là 100 triệu. Bằng giúp đỡ của Thẩm Giáng Niên thì hơi quá sức.

"Trước tiên cứ về xem thế nào đã, còn giúp cô ấy thế nào lại là chuyện khác." Thẩm Giáng Niên trước đây vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vụ kiện này. Bây giờ phán quyết đã được tuyên, cái cô có thể giúp hoặc là người hoặc là tiền. Nhưng mà cứu trợ bằng người không có tác dụng mấy, cuối cùng vẫn phải giải quyết bằng tiền.

Nếu đưa hết 300 triệu cho Truyền thông King Quảng thì Ôn Đế có thể đứng vững.

Nhưng hiện tại, toàn bộ 300 triệu này có nên giao cho Truyền thông King Quảng không? Thẩm Giáng Niên không bao giờ hiểu được tại sao Lãng Tư Duệ lại trao quyền quyết định cho cô vào lúc này. Cô vẫn còn nhớ Ôn Đế đem thông tin liên lạc của cô cho Lãng Tư Duệ, hơn nữa Ôn Đế cũng nhiều lần giới thiệu Lãng Phù Ni cho cô, có thể thấy quan hệ của hai người này rất tốt, Lãng Tư Duệ hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa Lãng Phù Ni hoặc cá nhân để giúp đỡ Truyền thông King Quảng...tại sao nhất thiết phải là cô chứ? Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

Suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không hiểu ra.

Vốn dĩ cô vốn nghĩ coi như là có lòng, lấy danh nghĩa cá nhân đưa cho Ôn Đế, Ôn Đế sẽ biết ơn cô; nhưng mà cái có lòng này, cũng nặng quá rồi, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân có gánh được hay không.

Chẳng lẽ Lãng Tư Duệ đang thử thách cô?

Từ khi ở cùng Thẩm Thanh Hoà, thế giới của Thẩm Giáng Niên trở nên ít đen trắng hơn, cô không khỏi suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Giáng Niên muốn về Bắc Kinh, Lê Thiển đương nhiên cũng đi cùng. Trước khi lên máy bay, Lê Thiển lén sau lưng Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà: [Quý cô đây phải về thủ đô, không đến tiễn à?]

Thẩm Thanh Hoà: [Không có thời gian.]

Trả lời thì rất nhanh, nhưng lại rất vô tâm, Lê Thiển: [Vì lòng hiếu khách nồng hậu tối qua, nào đến Bắc Kinh, sẽ mời chị ăn cơm, tay nghề của cô đây rất tuyệt, có thể ăn được là vinh hạnh của chị.]

Thẩm Thanh Hoà: [Tay nghề của tôi không tệ hơn của em.]

Lê Thiển: [Cái gì, chị muốn so tài nấu nướng với tôi à? Dám không?]

Thẩm Thanh Hoà: [Có gì mà không dám.]

Lê Thiển: [Ok, thế hẹn thời gian gặp đi nhỉ?]

Thẩm Thanh Hoà: [Tùy em.]



Lê Thiển: [Lần này tôi sẽ cho chị biết "thua" nghĩa là gì.]

Thẩm Thanh Hoà: [Nếu em có thể cho tôi trải nghiệm, tôi sẽ cảm ơn bạn trước.]

Lê Thiển bực tức thôi rồi, người này đúng là vô liêm sĩ, trình độ muốn vượt xa cô, thú vị, thú vị đấy.

"Bảo bối." Lê Thiển đụng tay vào Thẩm Giáng Niên đang nghịch điện thoại. Thẩm Giáng Niên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ rồi trả lời Tần Thư: [Ở văn phòng không có người nào hết à?]

Tần Thư: [Chỉ có một người trực ban, hỏi cái gì cũng không biết.]

"Hôm nào mời cậu làm trọng tài." Lê Thiển cũng nghịch điện thoại trả lời Thẩm Thanh Hòa: [Đã có thi đấu thì nhất định phải có trọng tài.]

Thẩm Thanh Hoà: Em sắp xếp đi.

Lê Thiển: [Chị không sợ tôi gian lận à?]

Thẩm Thanh Hoà: [Em có thể tùy ý xúc phạm trình độ của em.]

...Lê Thiển phải bội phục Thẩm Thanh Hoà, biết rất rõ về cô.

"Trọng tài kiểu gì?" Thẩm Giáng Niên tranh thủ trả lời Lê Thiển, tiếp tục trả lời lại Tần Thư: [Vậy là tạm nghỉ à? Trang web chính thức của công ty vẫn có thể mở bình thường được không?]

Tần Thư: [Cậu ngốc à, người ta chỉ là tạm thời gặp khó khăn thôi, đâu chạy được.]

Thẩm Giáng Niên: [Mình lo mà.]

"Chính là đãi cậu ăn ngon, sau đó nói chút cảm nhận của cậu." Lê Thiển cảm thấy lời này nói cũng không sai, Thẩm Giáng Niên cũng không có suy nghĩ nhiều, "Được, ăn uống miễn phí cũng được, mùi vị cũng đừng quá tệ, nếu không mình sẽ lật bàn."

"Đừng lo." Lê Thiển biết kỹ năng nấu ăn của mình và không nghi ngờ gì về Thẩm Thanh Hoà. Mùi vị không tệ, chỉ là cái nào ngon hơn thôi. Lê Thiển trả lời Thẩm Thanh Hoà: [Để tránh bị nghi ngờ gian lận, vậy mời một trọng tài mà chúng ta đều biết.]

Thẩm Thanh Hoà: [Tôi nói rồi, tùy em thôi.]

Hai người mỗi người cầm điện thoại trò chuyện về chuyện riêng của mình Thẩm Giáng Niên: [Mình và Tiền Truyền Tử lập tức quay lại Bắc Kinh, mình sẽ đến nhà Ôn Đế xem sao, cảm ơn cậu Tần Thư.]

Tần Thư: [Cảm ơn gì chứ, khách sáo quá.]

"Bảo bối, bảo bối, nhìn này!" Lê Thiển kéo tay Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên suýt đánh rơi điện thoại, "Sao vậy?"

"Nhìn người đối diện kìa. Đẹp trai không?"

"Cái nào?"

"Là anh chàng đẹp trai ở cửa quán cà phê!"

"Quán cà phê..." Thẩm Giáng Niên nhìn sang, thấy sơ mi sọc đỏ trắng, quần chín phần, đôi chân dài rất bắt mắt, mặc dù chỉ là nghiêng người, đội nón, đeo tai nghe, phản ứng trực giác của Thẩm Giáng Niên nói cho cô biết, "Đẹp trai gì chứ, là phụ nữ."

"Làm sao có thể!"

"Tại sao không?" Đây không phải là soái T mà mấy cô gái trẻ thường hay nói à? Nhìn từ khoảng cách này, thậm chí còn không có quả táo của Adam.

Hai người vì này mà cá cược, tiền đặt cược chính là người thua phải đồng ý với bên kia một việc.

Đặt cược đã xong, vấn đề là làm sao để xác nhận? Lê Thiển cố tình đi đến chỗ người đó và quan sát nhiều lần. Ban đầu cô nghĩ đó là đàn ông, nhưng người bạn thân nhất của cô lại tin chắc rằng đó là phụ nữ, điều này khiến cô không mấy xác định.



Ngực hơi phồng lên, có thể do ngực nhỏ hoặc cơ ngực phát triển nhờ tập luyện;

Quả táo của Adam về cơ bản là vô hình, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nó vì người đối diện luôn cúi đầu xuống một chút, gây khó khăn cho việc phán đoán;

Ngay cả khi đứng ngay phía trước... à, cũng không thể nhìn thấy phần nhạy cảm vì chiếc quần đang mặc không phải là quần bó.

"Xin chào, có thể giúp tôi chụp tấm ảnh được không?" Lê Thiển chủ động bắt chuyện.

"Được." Giọng nói rất mạnh mẽ, ồ đúng rồi, 80% là nam! Để đảm bảo độ chính xác, trước khi chào tạm biệt đối phương, nói cảm ơn: "Cảm ơn anh nhé, anh đẹp trai." Đối phương mỉm cười vui vẻ với đôi lông mày cong, mái tóc ngắn đẹp trai và khuôn mặt góc cạnh đẹp nhưng không quá nam tính. Lê Thiển thích kiểu người tinh tế này, "Tôi có thể chụp ảnh với anh được không?" Chàng trai chụp ảnh với Lê Thiển, Lê Thiển càng xem càng thấy đẹp hơn. "Đẹp thật, nếu tôi cũng muốn có nó thì sao?"

"Kết bạn Wechat đi, tôi sẽ gửi qua đó." Chàng trai rất hiểu.

Hai người kết bạn trên WeChat và giới tính trên WeChat cho thấy đối phương là nam, Lê Thiển còn vui hơn, cô ấy đã thắng.

Sau khi tạm biệt nhau, cũng gần đến giờ check in, hai người xếp hàng đi về phía trước, "Chịu thua chưa?" Thẩm Giáng Niên nhìn ảnh rồi nhìn trang cá nhân của người ta, đành phải tin, "Con trai ngày nay cũng mỏng manh hơn con gái." Lê Thiển tạm thời chưa nghĩ tới điều kiện của mình với đối phương, "Mình sẽ suy nghĩ sau."

Sau khi ngồi xuống, Lê Thiển xem ảnh trong điện thoại, vô tình nhìn thấy bức ảnh Tiểu Bạch Mã, cô sẵn tiện xóa đi. Ở thì quá khứ, chỉ cần nói lời tạm biệt. Hiện tại, đăng bức ảnh mới lên, Lê Thiển đã cập nhật trên newfeed: [Hello, handsome] Đi kèm là ảnh chụp chung của cô với chàng trai khi nãy.

Thẩm Giáng Niên vừa refresh newfeed thì đã nhìn thấy, không khỏi phàn nàn: "Không biết còn tưởng đâu hai người đang yêu đương." Nếu Tần Thư nhìn thấy cái này... haizz.

"Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Lê Thiển cười cười, ảnh đã đăng, rất nhiều người nhanh chóng thích và bình luận. Lê Thiển refresh lại, không ngờ lại nhận được một like mới từ Tần Thư.

Còn dám like! Lê Thiển vừa nhìn liền có chút tức giận.

Cô bấm vào trang cá nhân của Tần Thư, nhưng không có cập nhật gì. Cô bấm đi bấm lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lại xuất hiện một tin nhắn mới, nội dung: [Đã quyết định, biết sẽ hối hận, nhưng mà không muốn thay đổi.]

Cô chưa kịp nói thêm thì cô tiếp viên đã giục cô tắt điện thoại, Lê Thiển trực tiếp like một cái, cậu like tôi thì tôi like cậu.

Thẩm Giáng Niên chỉ kịp nói với Tần Thư: Anh chàng đẹp trai là tình cờ gặp được ở sân bay, cậu đừng suy nghĩ nhiều.

Ở độ cao 20.000 mét, Lê Thiển nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn đang suy nghĩ, quyết định của Tần Thư là gì?

Cô đương nhiên không nghĩ ra, nhưng Thẩm Giáng Niên lo Tần Thư hiểu lầm, cho nên vừa xuống máy bay liền bật điện thoại, Tần Thư chỉ trả lời một chữ: [Ừm.]

...Cái gì, không quan tâm chút nào à? Thẩm Giáng Niên thật sự không hiểu nổi tim của cả nam lẫn nữ.

Thẩm Giáng Niên lo lắng, định đi thẳng đến nhà Ôn Đế. Lê Thiển lo lắng muốn đi cùng, "Đừng đi, về nhà nghỉ ngơi đi, thật sự không sao đâu, về CBD đi, nấu ăn cho mình, lâu rồi mình không ăn đồ cậu nấu."

Hai người phân chia công việc, Lê Thiển đi chợ mua rau, Thẩm Giáng Niên đến nhà Ôn Đế.

Xe của Lê Thiển đỗ gần nhà ga, cô xuống xe bắt taxi đến lấy. Lấy xe với ý định trực tiếp đi mua đồ, nhưng lại đi đường vòng đến phòng khám của Tần Thư, không ngờ lại phát hiện phòng khám đã đóng cửa.

Tình hình thế nào đây? Lê Thiển dừng xe quan sát hồi lâu, nhưng thực sự đã đóng cửa.

Đã đưa ra quyết định, chẳng lẽ là đóng cửa phòng khám? Ôi trời, làm bác sĩ không làm, định dựa vào cái gì kiếm sống? Lê Thiển nghĩ mãi không ra. Nghĩ thầm trong bụng hai câu định hỏi, nhưng nghĩ đến kết quả lại từ bỏ, đợi có cơ hội bảo Thẩm Giáng Niên đi hỏi thay, Lê Thiển nghĩ đâu ra đó.

Thẩm Giáng Niên đi đến nhà Ôn Đế còn chưa tới cửa đã nhìn thấy xe của giới truyền thông. Nhóm người này thật sự không ngại xem náo nhiệt. May mắn, Thẩm Giáng Niên biết có một cửa sau từ phía sau đi vào gara.

Thẩm Giáng Niên trực tiếp đi lên tầng trên cùng, nhấn chuông cửa: "Ôn Đế, là Em."

Cánh cửa cuối cùng cũng hé mở, Thẩm Giáng Niên chen vào.

Ôn Đế đứng đó cúi đầu, thân thể vẫn có chút run rẩy, Thẩm Giáng Niên đưa tay trực tiếp ôm lấy Ôn Đế. Ôn Đế bắt đầu nức nở, nghẹn ngào nói: "Mất hết rồi."
Chương trước Chương tiếp