Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chương 308
Ngay tại thời điểm có phán quyết, tất cả đã không còn nằm trong lo liệu được nữa.
100 triệu đối với Truyền Thông Kinh Quảng, không kém gì một con số thiên văn.
Cho dù Ôn Đế có dùng tất cả tài sản mà cô ấy có, thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Mà như thế cũng chưa xong, bởi vì Ôn Đế thành lập Truyền Thông Kinh Quảng vẫn chưa bao giờ để lộ đại diện pháp luật của công ty, bây giờ bị lộ, đã vi phạm nhiều quy định của công ty. Mà ngay khi có phán quyết, Ôn Đế đã nhận được tin nhắn của cấp trên, viết: [Ôn Đế, sau khi xử lý xong chuyện của Nhã Nại, đến công ty một chuyến.]
Có một số việc không thể tránh được. Vì đã sai nên Ôn Đế không thể trốn. Tuy nhiên, lúc này cô đã quá kiệt sức và không thể chống chọi được. Cô trả lời: Được rồi, cho tôi thêm mấy ngày nữa.
Ít nhất hãy để tôi nghỉ ngơi vài ngày.
Không phải công ty không muốn cho Ôn Đế gia hạn thêm mấy ngày, mà là Nhã Nại đang gây áp lực cho họ và buộc họ phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu không việc kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng nên công ty đã thúc giục Ôn Đế đến công ty, nhưng Ôn Đế không trả lời.
Lúc Thẩm Giáng Niên đến nơi, thì có mua đồ ăn mang đến: "Ăn chút gì trước đi, việc gì cũng có thể giải quyết, đừng để kiệt sức." Ôn Đế lắc đầu, làm sao có tâm trạng ăn cơm, "Chị hơi mệt, muốn nghỉ ngơi." Ôn Đế mệt mỏi nói.
"Ừm, vậy cũng được, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu cháo cho chị." Nghĩ đến Ôn Đế không có ham muốn ăn uống, cô quyết định nấu món gì đó nhẹ nhàng.
"Nhưng chị không ngủ được." Ôn Đế nhắm mắt nằm trên ghế sofa, đầu ong ong, "Chị rất mệt nhưng không thể ngủ được, cảm giác này thật sự không ổn." Ôn Đế cười yếu ớt, "Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, chị bị mất ngủ, mấy ngày gần đến mở phiên toà, chị đều mở mắt đến tận sáng." Ôn Đế trở người, tự lẩm bẩm: "Trong đầu chị như có cái máy khoan, vẫn luôn khoan vào mãi, đau quá."
Trong đầu Thẩm Giáng Niên, đột nhiên xuất hiện người mà trước giờ luôn mất ngủ Thẩm Thanh Hoà, tim bỗng nhói lên. Thẩm Giáng Niên ngồi ở bên cạnh Ôn Đế, giơ tay vuốt ve lưng cô: "Ôn Đế, chị nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc, dậy rồi chúng ta cùng nhau nghỉ cách."
Ôn Đế lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt: "Hết cách rồi, chị có bán hết tài sản cũng không có được 100 triệu." Thẩm Giáng Niên an ủi: "Người là sống, chỉ cần nghĩ cách, thì ắt sẽ có, chị nghỉ ngơi trước đi." Thân thể của Ôn Đế run lên, Thẩm Giáng Niên nhịn không được, "Để em ôm chị một lát~" Thẩm Giáng Niên ôm lấy Ôn Đế, Ôn Đế rúc vào người Thẩm Giáng Niên, cười đầy nước mắt nói: "Chị cũng đâu có trắng tay đâu, chị còn có em, phải không?"
"Đúng vậy, nên chị đừng sợ." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng nói. Ôn Đế không có ngủ, nhưng cũng không có hoàn toàn tỉnh táo.
Khi Ôn Đế chìm vào giấc ngủ chập chờn, Thẩm Giáng Niên đã âm thầm đặt Ôn Đế xuống, dùng điện thoại di động tìm hiểu thêm về Truyền thông King Quảng, nhưng tin tức tràn ngập tin tức vi phạm bản quyền. Truyền thông King Quảng do Ôn Đế điều hành nên không có vấn đề gì. Bây giờ Thẩm Giáng Niên không chắc công ty này do một mình Ôn Đế thành lập hay cộng tác, nếu như có người cộng tác, vậy số tiền phạt này, không thể để một mình Ôn Đế giải quyết.
Nhưng tình huống hiện tại của Ôn Đế hình như không có cộng tác, Thẩm Giáng Niên hiện tại cũng khó có thể hỏi về chủ đề nhạy cảm như vậy. Số tiền này ít nhất phải đưa cho Ôn Đế 100 triệu, nếu không cô thật sự sợ Ôn Đế sẽ nghĩ quẩn.
Còn 200 triệu còn lại thì sao?
Thời gian cô gia nhập vẫn còn tương đối ngắn, cô cũng không biết nhiều về Lãng Phù Ni, nhưng nếu Lãng Tư Duệ đã cho cô cơ hội nên cô phải tận dụng nó thật tốt. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng tìm kiếm những tin tức mới nhất trong hai năm qua, sau khi lướt xem nhanh, cô đại khái tìm ra một trong những hướng phát triển của Lãng Phù Ni trong hai năm qua, sản xuất ô tô luôn là một trong những điểm yếu của Lãng Phù Ni. Chính vì điều này mà Lãng Phù Ni đã rất nỗ lực đổi mới về ngoại hình, đưa kỹ thuật cao vào.
Nhưng xét về sức mạnh thì Lãng Phù Ni rốt cuộc không thể so sánh được với Nhã Nại.
Nếu một công ty muốn nhanh chóng chuyển từ yếu sang mạnh thì chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân là điều quá khó khăn, đặc biệt nếu công ty đó đã thành hình và có mô hình phát triển cố định lúc này thì cần phải lựa chọn một công ty nổi bật trong lĩnh vực sản xuất ô tô để hợp tác chiến lược hoặc mua lại một công ty có cùng loại hình doanh nghiệp là lựa chọn phù hợp.
Thẩm Giáng Niên xem qua thông tin của Lãng Phù Ni, đương nhiên không bỏ sót Nhã Nại. Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ tới Tưởng Duy Nhĩ có đề cập đến với cô dự án mua lại hãng sản xuất ô tô Lux, cô càng không quên được Lục Chi Dao là một trong phó tổng của Lux... Nếu cô ấy có thể PK Nhã Nại và có được Lux, điều đó sẽ tương đương với việc "một mũi tên trúng hai đích", vừa đánh bại Thẩm Thanh Hoà, vừa phản kích lại Lục Chi Dao.
Thẩm Giáng Niên xem trang web chính thức của Lãng Phù Ni, chợt phát hiện sang năm sau sẽ có đợt bầu cử cho nhiệm kỳ mới của Lãng Phù Ni, nếu có thể giành chiến thắng trước cuộc bầu cử này, thì không chỉ đơn giản là một mũi tên trúng hai đích nữa! Thẩm Giáng Niên nghĩ tới đây có chút phấn khích.
Để thu mua được Lux, 200 triệu chắc chắn là không đủ, nhưng cô hy vọng 200 triệu đó có thể đóng góp cho dự án mua lại. Vì muốn Lãng Phù Ni tham gia cuộc chiến tranh giành này nên cô phải đưa ra lời giải thích thuyết phục để Lãng Tư Duệ chấp thuận kế hoạch của mình.
Thẩm Giáng Niên hưng phấn đến mức muốn lấy máy tính ra phân loại thông tin ngay lập tức, nhưng Ôn Đế vẫn đang quằn quại khó chịu bên cạnh cô, nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thu thập thông tin mình muốn trên điện thoại di động.
Ôn Đế ngủ chưa được bao lâu thì tỉnh dậy sau cơn ác mộng, kèm theo một tiếng hét khiến Thẩm Giáng Niên giật mình.
"Ôn Đế!" Thẩm Giáng Niên cất điện thoại đi tới, "Đừng sợ, có em ở đây."
"Giáng Niên?" Ôn Đế mơ màng nhìn Thẩm Giáng Niên, "Chị còn sống sao?"
"Chị nói ngốc gì thế? Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi." Thẩm Giáng Niên giơ tay sờ lên trán Ôn Đế, "Hình như chị bị sốt rồi." Ôn Đế ngơ ngác nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, một lúc sau chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhìn chằm chằm của sổ cả buổi, rồi lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân, không biết là đang suy nghĩ gì.
Thẩm Giáng Niên vốn muốn gọi điện cho Tần Thư, lại nghe tiếng thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, Thẩm Giáng Niên cau mày, chuyện gì vậy? Thẩm Giáng Niên lập tức đi kiểm tra trang cá nhân của Tần Thư, tin mới nhất viết: [Thời gian sắp tới, tôi sẽ bước vào kỳ nghỉ vô thời hạn, trong lúc nghỉ phép, phòng khám sẽ tạm thời đóng cửa, điện thoại cũng tạm thời tắt máy, sau khi quay lại tôi sẽ tiếp tục vì mọi người cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh tốt hơn nữa, cảm ơn.]
.... Gì đây? Đây là nghỉ phép à? Hay là chơi trò mất tích? Đầu Thẩm Giáng Niên tê rần.
"Ôn Đế, chúng ta đi từ cửa sau đến khám bác sĩ đi?"
"Không cần, chị uống chút nước ấm sẽ ổn thôi." Ôn Đế nói, giống như nhớ tới gì lại nói, "Mà giờ nhà chị đến nước ấm cũng không có."
"Sao lại không có, để em đi nấu." Lúc nước đang sôi, Thẩm Giáng Niên quay lại, "Vậy em đi xuống dưới mua thuốc hạ sốt cho chị." Ôn Đế nhìn chằm chằm điện thoại của mình, giống như không nghe thấy Thẩm Giáng Niên nói gì.
"Ôn Đế." Thẩm Giáng Niên ngồi tới, nhìn thấy Ôn Đế đọc bài báo đưa tin vi phạm bản quyền mới nhất trên weibo tràn đầy chửi bới, cho rằng loại công ty sao chép này phải đóng cửa ngay lập tức! Tay Ôn Đế càng lúc càng run, Thẩm Giáng Niên giơ tay che màn hình điện thoại: "Ôn Đế, đừng xem."
"Bọn họ thật quá đáng!"
"Đám anh hùng bàn phím trước giờ luôn nói cho đã miệng mà, đừng xem nữa, được không?" Thẩm Giáng Niên cố gắng lấy đi điện thoại di động của Ôn Đế, "Em đi mua thuốc, sẽ quay lại ngay, chị nằm xuống, được không" Ôn Đế không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên đem điện thoại Ôn Đế để chế độ im lặng, đặt dưới đệm sô pha, sợ Ôn Đế lại xem lung tun, "Ôn Đế, em sẽ quay lại mau thôi."
Tiếng đóng cửa là âm thanh cuối cùng trong căn phòng này. Ôn Đế ngồi cúi đầu hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy đi ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.
Trong mơ cô nhảy từ đây xuống, nhưng thực tế thì cô đã tỉnh dậy.
Bây giờ, cô nhảy từ đây xuống... Cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nỗi đau dai dẳng trong đầu cũng sẽ chìm vào giấc ngủ cùng cô, dường như nó không còn đáng sợ nữa.
Nếu cô nhảy từ tầng 22 xuống thì sau bao lâu cơ thể cô sẽ chạm đất? Ôn Đế tìm một chiếc ghế rồi đứng ở ban công, bởi vì đứng lên trên cao nên nhìn thấy được cảnh xinh đẹp của Bắc Kinh, trước giờ cô chưa từ chú ý đến nó, làn gió mùa đông mát lạnh rất dễ chịu, dường như cơn đau cũng giảm bớt.
Trước khi chết con người được tạo ra từ sự sống, từ lúc sinh ra lại lao thẳng đến cái chết, cô vất vả như thế để làm gì? Sau khi chết, cô sẽ nhanh chóng bị mọi người lãng quên, kể cả 100 triệu này. Này, Thẩm Thanh Hoà, nếu cô muốn 100 triệu, tôi sẽ đốt tiền giấy cho cô. Hai tay Ôn Đế giữ chặt khung cửa sổ.
Khi tôi nhảy từ đây xuống, Thẩm Thanh Hoà, liệu hôm nay cô có hối hận vì đã đuổi tận giết tuyệt không? Didi didi, điện thoại di động của Ôn Đế reo lên. Đó là đồng hồ báo thức của cô. Nó sẽ đổ chuông vào lúc 20:30 hàng ngày để nhắc cô đã đến giờ tập thể dục trước khi đi ngủ.
20h30, Thẩm Giáng Niên mua thuốc ở tầng dưới, vì phải đợi đèn ở ngã tư nên cô vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô bàng hoàng. Ở tầng 22, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên ban công, mái tóc dài bị gió thổi bay, cả thân hình dường như bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế, song song đó là vượt đèn đỏ và chạy hết sức có thể về nhà. Hình ảnh như vậy không tự chủ được phác họa ra trong đầu là cảnh Ôn Đế từ trên cao nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên chen vào thang máy, nhưng điện thoại không có người nghe máy.
Có quá nhiều người đi, lên một tầng lại dừng một tầng. Thẩm Giáng Niên không thể đợi được nữa, đến tầng 10, cô chạy ra ngoài, chạy lên lầu, cửa vừa mở người chưa bước đã hô lên, "Ôn Đế, em có cách!" Cô vờ như có bất ngờ, vọt chạy vào, Ôn Đế vẫn ngồi trên ban công, quay lại nhìn cô, tuy đang cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
"Ôn Đế, 100 triệu, có người sẽ chi cho chị." Thẩm Giáng Niên thở dốc, lúc nghe được câu này, Ôn Đế giống như đang ở trong mộng, "Em nói cái gì?"
"A a a!" Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngã xuống đất, "Ôn Đế, a a, chân em bị chuột rút." Thẩm Giáng Niên lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ, vừa khóc vừa nói: "Hu hu, em nói, 100 triệu, a a, 100 triệu, có người chi trả thay chị." Ôn Đế nghe rõ, lại không có cách nào tin được, bởi vì đầu óc cô không thể suy nghĩ sâu sắc, nhưng trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên đang khóc vì cơn đau ở chân, làm cô phải có hành động tiếp theo.
Chân Thẩm Giáng Niên bị chuột rút, cần cô giúp đỡ.
Ôn Đế bước ra khỏi ban công, loạng choạng về phía Thẩm Giáng Niên. Cô vừa ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Ôn Đế, giọng run run nói: "Chị làm em sợ chết khiếp, khốn kiếp! Em đã nói rồi, em sẽ nghĩ cách giúp chị mà, sao lại không tin em."
Ôn Đế quỳ ở đó, bị Thẩm Giáng Niên ôm thẳng, bên tai là giọng nói nghẹn ngào nhưng lại trấn an nói: "100 triệu, để em lo, em nói cho chị biết, sau này chị không có một mình, Truyền thông Kinh Quảng cũng có phần của em."
"Giáng Niên...." Đây là mơ sao?
"Ôn Đế, từ giờ trở đi, chị không phải vất vả một mình, phải nhớ kỹ câu này." Thẩm Giáng Niên giơ tay vuốt ve lưng Ôn Đế, "Từ giờ trở đi, sẽ có em đi cùng chị, cho dù là Nhã Nại, cũng chẳng có gì phải sợ hết."
Ôn Đế nghe thấy nhịp tim của chính mình, đập thình thịch. Lúc này, cô dường như đã nhận được một mạng sống mới từ Thẩm Giáng Niên.
Ôn Đế chậm rãi giơ tay lên, dùng hết sức ôm lấy Thẩm Giáng Niên.
Chẳng bao lâu sau, tin tức này lan ra và nhanh chóng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng, với từ khóa "Cho không 100 triệu", "Truyền thông Kinh Quảng đổi chủ", "Phiên dịch xinh đẹp nhất"... Nguyễn Nhuyễn đang lướt weibo hăng say, đột nhiên nghe có ai gọi tên mình, "Nguyễn Nhuyễn!" Là Tưởng Duy Nhĩ gọi.
"Tưởng tổng."
"Cầm cái này đưa cho Thẩm tổng." Tưởng Duy Nhĩ cũng không ngẩng đầu lên, giơ một tập văn kiện lên, "Đọc qua nếu không có vấn đề thì bảo cô ấy ký tên, trước buổi chiều phải phản hồi cho tôi."
Nguyễn Nhuyễn tới gõ cửa phòng Thẩm Thanh Hoà: "Thẩm tổng."
"Đưa cho tôi." Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đã biết, "Đầu giờ chiều đến lấy."
Nguyễn Nhuyễn đi ra, Thẩm Thanh Hoà chậm rãi mở tập tài liệu ra, nghiêng một góc 45 độ, cô nhìn thấy tờ giấy được dán trong đó.
100 triệu đối với Truyền Thông Kinh Quảng, không kém gì một con số thiên văn.
Cho dù Ôn Đế có dùng tất cả tài sản mà cô ấy có, thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Mà như thế cũng chưa xong, bởi vì Ôn Đế thành lập Truyền Thông Kinh Quảng vẫn chưa bao giờ để lộ đại diện pháp luật của công ty, bây giờ bị lộ, đã vi phạm nhiều quy định của công ty. Mà ngay khi có phán quyết, Ôn Đế đã nhận được tin nhắn của cấp trên, viết: [Ôn Đế, sau khi xử lý xong chuyện của Nhã Nại, đến công ty một chuyến.]
Có một số việc không thể tránh được. Vì đã sai nên Ôn Đế không thể trốn. Tuy nhiên, lúc này cô đã quá kiệt sức và không thể chống chọi được. Cô trả lời: Được rồi, cho tôi thêm mấy ngày nữa.
Ít nhất hãy để tôi nghỉ ngơi vài ngày.
Không phải công ty không muốn cho Ôn Đế gia hạn thêm mấy ngày, mà là Nhã Nại đang gây áp lực cho họ và buộc họ phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu không việc kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng nên công ty đã thúc giục Ôn Đế đến công ty, nhưng Ôn Đế không trả lời.
Lúc Thẩm Giáng Niên đến nơi, thì có mua đồ ăn mang đến: "Ăn chút gì trước đi, việc gì cũng có thể giải quyết, đừng để kiệt sức." Ôn Đế lắc đầu, làm sao có tâm trạng ăn cơm, "Chị hơi mệt, muốn nghỉ ngơi." Ôn Đế mệt mỏi nói.
"Ừm, vậy cũng được, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu cháo cho chị." Nghĩ đến Ôn Đế không có ham muốn ăn uống, cô quyết định nấu món gì đó nhẹ nhàng.
"Nhưng chị không ngủ được." Ôn Đế nhắm mắt nằm trên ghế sofa, đầu ong ong, "Chị rất mệt nhưng không thể ngủ được, cảm giác này thật sự không ổn." Ôn Đế cười yếu ớt, "Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, chị bị mất ngủ, mấy ngày gần đến mở phiên toà, chị đều mở mắt đến tận sáng." Ôn Đế trở người, tự lẩm bẩm: "Trong đầu chị như có cái máy khoan, vẫn luôn khoan vào mãi, đau quá."
Trong đầu Thẩm Giáng Niên, đột nhiên xuất hiện người mà trước giờ luôn mất ngủ Thẩm Thanh Hoà, tim bỗng nhói lên. Thẩm Giáng Niên ngồi ở bên cạnh Ôn Đế, giơ tay vuốt ve lưng cô: "Ôn Đế, chị nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc, dậy rồi chúng ta cùng nhau nghỉ cách."
Ôn Đế lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt: "Hết cách rồi, chị có bán hết tài sản cũng không có được 100 triệu." Thẩm Giáng Niên an ủi: "Người là sống, chỉ cần nghĩ cách, thì ắt sẽ có, chị nghỉ ngơi trước đi." Thân thể của Ôn Đế run lên, Thẩm Giáng Niên nhịn không được, "Để em ôm chị một lát~" Thẩm Giáng Niên ôm lấy Ôn Đế, Ôn Đế rúc vào người Thẩm Giáng Niên, cười đầy nước mắt nói: "Chị cũng đâu có trắng tay đâu, chị còn có em, phải không?"
"Đúng vậy, nên chị đừng sợ." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng nói. Ôn Đế không có ngủ, nhưng cũng không có hoàn toàn tỉnh táo.
Khi Ôn Đế chìm vào giấc ngủ chập chờn, Thẩm Giáng Niên đã âm thầm đặt Ôn Đế xuống, dùng điện thoại di động tìm hiểu thêm về Truyền thông King Quảng, nhưng tin tức tràn ngập tin tức vi phạm bản quyền. Truyền thông King Quảng do Ôn Đế điều hành nên không có vấn đề gì. Bây giờ Thẩm Giáng Niên không chắc công ty này do một mình Ôn Đế thành lập hay cộng tác, nếu như có người cộng tác, vậy số tiền phạt này, không thể để một mình Ôn Đế giải quyết.
Nhưng tình huống hiện tại của Ôn Đế hình như không có cộng tác, Thẩm Giáng Niên hiện tại cũng khó có thể hỏi về chủ đề nhạy cảm như vậy. Số tiền này ít nhất phải đưa cho Ôn Đế 100 triệu, nếu không cô thật sự sợ Ôn Đế sẽ nghĩ quẩn.
Còn 200 triệu còn lại thì sao?
Thời gian cô gia nhập vẫn còn tương đối ngắn, cô cũng không biết nhiều về Lãng Phù Ni, nhưng nếu Lãng Tư Duệ đã cho cô cơ hội nên cô phải tận dụng nó thật tốt. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng tìm kiếm những tin tức mới nhất trong hai năm qua, sau khi lướt xem nhanh, cô đại khái tìm ra một trong những hướng phát triển của Lãng Phù Ni trong hai năm qua, sản xuất ô tô luôn là một trong những điểm yếu của Lãng Phù Ni. Chính vì điều này mà Lãng Phù Ni đã rất nỗ lực đổi mới về ngoại hình, đưa kỹ thuật cao vào.
Nhưng xét về sức mạnh thì Lãng Phù Ni rốt cuộc không thể so sánh được với Nhã Nại.
Nếu một công ty muốn nhanh chóng chuyển từ yếu sang mạnh thì chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân là điều quá khó khăn, đặc biệt nếu công ty đó đã thành hình và có mô hình phát triển cố định lúc này thì cần phải lựa chọn một công ty nổi bật trong lĩnh vực sản xuất ô tô để hợp tác chiến lược hoặc mua lại một công ty có cùng loại hình doanh nghiệp là lựa chọn phù hợp.
Thẩm Giáng Niên xem qua thông tin của Lãng Phù Ni, đương nhiên không bỏ sót Nhã Nại. Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ tới Tưởng Duy Nhĩ có đề cập đến với cô dự án mua lại hãng sản xuất ô tô Lux, cô càng không quên được Lục Chi Dao là một trong phó tổng của Lux... Nếu cô ấy có thể PK Nhã Nại và có được Lux, điều đó sẽ tương đương với việc "một mũi tên trúng hai đích", vừa đánh bại Thẩm Thanh Hoà, vừa phản kích lại Lục Chi Dao.
Thẩm Giáng Niên xem trang web chính thức của Lãng Phù Ni, chợt phát hiện sang năm sau sẽ có đợt bầu cử cho nhiệm kỳ mới của Lãng Phù Ni, nếu có thể giành chiến thắng trước cuộc bầu cử này, thì không chỉ đơn giản là một mũi tên trúng hai đích nữa! Thẩm Giáng Niên nghĩ tới đây có chút phấn khích.
Để thu mua được Lux, 200 triệu chắc chắn là không đủ, nhưng cô hy vọng 200 triệu đó có thể đóng góp cho dự án mua lại. Vì muốn Lãng Phù Ni tham gia cuộc chiến tranh giành này nên cô phải đưa ra lời giải thích thuyết phục để Lãng Tư Duệ chấp thuận kế hoạch của mình.
Thẩm Giáng Niên hưng phấn đến mức muốn lấy máy tính ra phân loại thông tin ngay lập tức, nhưng Ôn Đế vẫn đang quằn quại khó chịu bên cạnh cô, nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thu thập thông tin mình muốn trên điện thoại di động.
Ôn Đế ngủ chưa được bao lâu thì tỉnh dậy sau cơn ác mộng, kèm theo một tiếng hét khiến Thẩm Giáng Niên giật mình.
"Ôn Đế!" Thẩm Giáng Niên cất điện thoại đi tới, "Đừng sợ, có em ở đây."
"Giáng Niên?" Ôn Đế mơ màng nhìn Thẩm Giáng Niên, "Chị còn sống sao?"
"Chị nói ngốc gì thế? Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi." Thẩm Giáng Niên giơ tay sờ lên trán Ôn Đế, "Hình như chị bị sốt rồi." Ôn Đế ngơ ngác nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, một lúc sau chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhìn chằm chằm của sổ cả buổi, rồi lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân, không biết là đang suy nghĩ gì.
Thẩm Giáng Niên vốn muốn gọi điện cho Tần Thư, lại nghe tiếng thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, Thẩm Giáng Niên cau mày, chuyện gì vậy? Thẩm Giáng Niên lập tức đi kiểm tra trang cá nhân của Tần Thư, tin mới nhất viết: [Thời gian sắp tới, tôi sẽ bước vào kỳ nghỉ vô thời hạn, trong lúc nghỉ phép, phòng khám sẽ tạm thời đóng cửa, điện thoại cũng tạm thời tắt máy, sau khi quay lại tôi sẽ tiếp tục vì mọi người cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh tốt hơn nữa, cảm ơn.]
.... Gì đây? Đây là nghỉ phép à? Hay là chơi trò mất tích? Đầu Thẩm Giáng Niên tê rần.
"Ôn Đế, chúng ta đi từ cửa sau đến khám bác sĩ đi?"
"Không cần, chị uống chút nước ấm sẽ ổn thôi." Ôn Đế nói, giống như nhớ tới gì lại nói, "Mà giờ nhà chị đến nước ấm cũng không có."
"Sao lại không có, để em đi nấu." Lúc nước đang sôi, Thẩm Giáng Niên quay lại, "Vậy em đi xuống dưới mua thuốc hạ sốt cho chị." Ôn Đế nhìn chằm chằm điện thoại của mình, giống như không nghe thấy Thẩm Giáng Niên nói gì.
"Ôn Đế." Thẩm Giáng Niên ngồi tới, nhìn thấy Ôn Đế đọc bài báo đưa tin vi phạm bản quyền mới nhất trên weibo tràn đầy chửi bới, cho rằng loại công ty sao chép này phải đóng cửa ngay lập tức! Tay Ôn Đế càng lúc càng run, Thẩm Giáng Niên giơ tay che màn hình điện thoại: "Ôn Đế, đừng xem."
"Bọn họ thật quá đáng!"
"Đám anh hùng bàn phím trước giờ luôn nói cho đã miệng mà, đừng xem nữa, được không?" Thẩm Giáng Niên cố gắng lấy đi điện thoại di động của Ôn Đế, "Em đi mua thuốc, sẽ quay lại ngay, chị nằm xuống, được không" Ôn Đế không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên đem điện thoại Ôn Đế để chế độ im lặng, đặt dưới đệm sô pha, sợ Ôn Đế lại xem lung tun, "Ôn Đế, em sẽ quay lại mau thôi."
Tiếng đóng cửa là âm thanh cuối cùng trong căn phòng này. Ôn Đế ngồi cúi đầu hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy đi ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.
Trong mơ cô nhảy từ đây xuống, nhưng thực tế thì cô đã tỉnh dậy.
Bây giờ, cô nhảy từ đây xuống... Cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nỗi đau dai dẳng trong đầu cũng sẽ chìm vào giấc ngủ cùng cô, dường như nó không còn đáng sợ nữa.
Nếu cô nhảy từ tầng 22 xuống thì sau bao lâu cơ thể cô sẽ chạm đất? Ôn Đế tìm một chiếc ghế rồi đứng ở ban công, bởi vì đứng lên trên cao nên nhìn thấy được cảnh xinh đẹp của Bắc Kinh, trước giờ cô chưa từ chú ý đến nó, làn gió mùa đông mát lạnh rất dễ chịu, dường như cơn đau cũng giảm bớt.
Trước khi chết con người được tạo ra từ sự sống, từ lúc sinh ra lại lao thẳng đến cái chết, cô vất vả như thế để làm gì? Sau khi chết, cô sẽ nhanh chóng bị mọi người lãng quên, kể cả 100 triệu này. Này, Thẩm Thanh Hoà, nếu cô muốn 100 triệu, tôi sẽ đốt tiền giấy cho cô. Hai tay Ôn Đế giữ chặt khung cửa sổ.
Khi tôi nhảy từ đây xuống, Thẩm Thanh Hoà, liệu hôm nay cô có hối hận vì đã đuổi tận giết tuyệt không? Didi didi, điện thoại di động của Ôn Đế reo lên. Đó là đồng hồ báo thức của cô. Nó sẽ đổ chuông vào lúc 20:30 hàng ngày để nhắc cô đã đến giờ tập thể dục trước khi đi ngủ.
20h30, Thẩm Giáng Niên mua thuốc ở tầng dưới, vì phải đợi đèn ở ngã tư nên cô vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô bàng hoàng. Ở tầng 22, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên ban công, mái tóc dài bị gió thổi bay, cả thân hình dường như bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế, song song đó là vượt đèn đỏ và chạy hết sức có thể về nhà. Hình ảnh như vậy không tự chủ được phác họa ra trong đầu là cảnh Ôn Đế từ trên cao nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên chen vào thang máy, nhưng điện thoại không có người nghe máy.
Có quá nhiều người đi, lên một tầng lại dừng một tầng. Thẩm Giáng Niên không thể đợi được nữa, đến tầng 10, cô chạy ra ngoài, chạy lên lầu, cửa vừa mở người chưa bước đã hô lên, "Ôn Đế, em có cách!" Cô vờ như có bất ngờ, vọt chạy vào, Ôn Đế vẫn ngồi trên ban công, quay lại nhìn cô, tuy đang cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
"Ôn Đế, 100 triệu, có người sẽ chi cho chị." Thẩm Giáng Niên thở dốc, lúc nghe được câu này, Ôn Đế giống như đang ở trong mộng, "Em nói cái gì?"
"A a a!" Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngã xuống đất, "Ôn Đế, a a, chân em bị chuột rút." Thẩm Giáng Niên lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ, vừa khóc vừa nói: "Hu hu, em nói, 100 triệu, a a, 100 triệu, có người chi trả thay chị." Ôn Đế nghe rõ, lại không có cách nào tin được, bởi vì đầu óc cô không thể suy nghĩ sâu sắc, nhưng trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên đang khóc vì cơn đau ở chân, làm cô phải có hành động tiếp theo.
Chân Thẩm Giáng Niên bị chuột rút, cần cô giúp đỡ.
Ôn Đế bước ra khỏi ban công, loạng choạng về phía Thẩm Giáng Niên. Cô vừa ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Ôn Đế, giọng run run nói: "Chị làm em sợ chết khiếp, khốn kiếp! Em đã nói rồi, em sẽ nghĩ cách giúp chị mà, sao lại không tin em."
Ôn Đế quỳ ở đó, bị Thẩm Giáng Niên ôm thẳng, bên tai là giọng nói nghẹn ngào nhưng lại trấn an nói: "100 triệu, để em lo, em nói cho chị biết, sau này chị không có một mình, Truyền thông Kinh Quảng cũng có phần của em."
"Giáng Niên...." Đây là mơ sao?
"Ôn Đế, từ giờ trở đi, chị không phải vất vả một mình, phải nhớ kỹ câu này." Thẩm Giáng Niên giơ tay vuốt ve lưng Ôn Đế, "Từ giờ trở đi, sẽ có em đi cùng chị, cho dù là Nhã Nại, cũng chẳng có gì phải sợ hết."
Ôn Đế nghe thấy nhịp tim của chính mình, đập thình thịch. Lúc này, cô dường như đã nhận được một mạng sống mới từ Thẩm Giáng Niên.
Ôn Đế chậm rãi giơ tay lên, dùng hết sức ôm lấy Thẩm Giáng Niên.
Chẳng bao lâu sau, tin tức này lan ra và nhanh chóng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng, với từ khóa "Cho không 100 triệu", "Truyền thông Kinh Quảng đổi chủ", "Phiên dịch xinh đẹp nhất"... Nguyễn Nhuyễn đang lướt weibo hăng say, đột nhiên nghe có ai gọi tên mình, "Nguyễn Nhuyễn!" Là Tưởng Duy Nhĩ gọi.
"Tưởng tổng."
"Cầm cái này đưa cho Thẩm tổng." Tưởng Duy Nhĩ cũng không ngẩng đầu lên, giơ một tập văn kiện lên, "Đọc qua nếu không có vấn đề thì bảo cô ấy ký tên, trước buổi chiều phải phản hồi cho tôi."
Nguyễn Nhuyễn tới gõ cửa phòng Thẩm Thanh Hoà: "Thẩm tổng."
"Đưa cho tôi." Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đã biết, "Đầu giờ chiều đến lấy."
Nguyễn Nhuyễn đi ra, Thẩm Thanh Hoà chậm rãi mở tập tài liệu ra, nghiêng một góc 45 độ, cô nhìn thấy tờ giấy được dán trong đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương