Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 19: Nếu cậu muốn trả, thì trả thứ khác cũng được mà...



Trần Huấn Du và Tạ Ninh cùng nhau ra cửa hàng tiện lợi đầu hẻm, cửa hàng tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ tiện ích. Phía trước còn đặt ba cái bàn tròn và ghế cho khách ngồi ăn uống.

"Tới đây được rồi!" Tạ Ninh nói, hai tay khoanh lại dựa lưng vào bức tường "Cậu về đi!"

Trần Huấn Du kéo Tạ Ninh xuống ghế, ném lại cặp sách lên bàn, giọng có chút ân cần "Chờ tôi!"

Cậu ta là ai mà dám ra lệnh cho Tạ Ninh, còn dùng cái thái độ trịch thượng đó. Nhưng dù sao lúc nãy cũng nhờ Trần Huấn Du mà cậu mới xử lý gọn bọn người Dương Tấn. Tạ Ninh nuốt lấy dòng suy nghĩ, ngồi vắt chân dựa người ra sau ghế, dù sao hôm nay cũng là một ngày dài mệt mỏi với cậu.

Trần Huấn Du vào bên trong khoảng ba phút rồi bước ra với bông gòn, cồn, thuốc đỏ và băng cá nhân trên tay. Hắn kéo ghế lại ngồi sát gần Tạ Ninh, Tạ Ninh theo phản xạ ngồi phắc dậy nhích ghế ra xa. Trần Huấn Du lấy hai tay kéo hai ghê sát lại gần

"Cậu bị bệnh à?" Tạ Ninh bực dọc nói

"Không!" Trần Huấn Du vừa nói vừa lấy bông gòn sát khuẩn "Đưa tay cậu ra!"

"Tại sao tôi...?" Lời chưa dứt thì tay Tạ Ninh đã bị lực tay của Trần Huấn Du giữ lấy, Trần Huấn Du dùng miệng thổi lên vết thương máu trên bàn tay của Tạ Ninh, vừa thổi vừa dùng bông gòn chạm nhẹ xung quanh vết thương.

Hơi thở ấm nóng của Trần Huấn Du phà lên mu bàn tay của Tạ Ninh, Tạ Ninh cảm thấy bồn chồn đến lạ, bình thường bà của cậu thường làm vậy mỗi khi cậu bị thương nhưng cũng đã mấy năm rồi, mỗi khi bị thương cậu đều giấu bà mà tự xử lý vết thương.

Ánh mắt quá đỗi dịu dàng của Trần Huấn Du khiến dòng suy nghĩ trong đầu Tạ Ninh quay cuồng mơ hồ. Liệu đây có còn là học bá lạnh lùng mà người ta đồn rằng khó tiếp cận.

Tạ Ninh nhăn mặt, cảm thấy hơi xót, tay cậu hơi rụt lại

"Xót lắm sao?" Trần Huấn Du ngước mắt nhìn mặt Tạ Ninh hỏi giọng ngọt hơn hẳn.

"Tôi không yếu đuối đến vậy! Xong chưa?" Tạ Ninh nghiên mặt sang hướng khác né tránh ánh mắt của Trần Huấn Du.

"Ừm" Trần Huấn Du lấy thuốc đỏ nhỏ lên miếng bông gòn khác chạm lên vết thương. Có vẻ hơi đau, Trần Huấn Du thành thục dùng động tác vừa thổi vừa xoa khiến Tạ Ninh thấy ngượng vô cùng.

Gì nữa đây? Trần Huấn Du hắn không sợ người ta nhìn à? Hai thằng con trai mà cử chỉ còn hơn... Tạ Ninh lại quanh quẩn với suy nghĩ rồi bàn tay bị thương bị buông thõng

"Xong rồi!" Trần Huấn Du thả tay Tạ Ninh xuống.



Tạ Ninh thu lại tay, đặt lên đùi "Sao cậu lại theo dõi tôi?"

Trần Huấn Du đang tháo miếng băng gạt thì dừng lại nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của người đối diện đáp "Sao cậu biết tôi theo dõi cậu, tôi đã trốn kĩ lắm rồi mà!"

"Trả lời tôi!" Tạ Ninh gằng giọng có chút bức bối nơi đáy mắt "Tại sao lại theo dõi tôi?"

Trần Huấn Du thản nhiên đáp "Tôi lo cho cậu! Lúc nãy trong quán net tôi có thấy bọn kia định gây chuyện"

Chỉ thế thôi à, chỉ vì lo cho bạn cùng bàn mới quen, cái người mà lúc nào cũng khó chịu và gắt gỏng với hắn. Điều đó đủ để khiến Học bá đẹp trai xuất hiện ở khu ổ chuột lúc 10 giờ đêm và còn đánh nhau với bọn đầu gấu trường bên hay sao?

"Ai cần cậu lo..." Tạ Ninh cười nhếch môi "Bọn chúng không đánh lại tôi"

Trần Huấn Du đứng dậy, nghé sát lại gần mặt của Tạ Ninh, Tạ Ninh theo phản xạ ngã người ra sau hỏi "Cậu muốn làm gì?"

Trần Huấn Du lấy tay đỡ lấy gáy của Tạ Ninh không cho cậu cử động, dùng tăm bông đã tẩm thuốc đỏ chạm nhẹ lên má phải của Tạ Ninh. Tạ Ninh cảm thấy hơi rát thì chợt nhớ ra mặt mình bị tên mập lúc nãy cào bị thương một đường trên má.

"Tránh ra, ông đây tự làm được, không cần cậu lo!" Tạ Ninh dùng hai tay đẩy người Trần Huấn Du ra, tay cậu chạm hẳn vào cơ ngực có phần rắn rỏi của Trần Huấn Du.

Đệt, sao ngực Trần Huấn Du chắc thế, có phải hắn bình thường lén mọi người đi tập thể hình không. Tạ Ninh dùng dằn cũng không đẩy được người trước mặt ra.

"Yên nào!" Trần Huấn Du đáp, Tạ Ninh lúc này có thể thấy rõ yết hầu của người trước mặt. Cổ Trần Huấn Du trắng ngần không một vết bợn, gương mặt sạch sẽ, lộ rõ sự thanh tú.

Khoảng hai mươi giây sau cũng xong, Trần Huấn Du ngồi xuống ghế, lấy từ trong túi giấy ra một chai dầu xoa bóp đưa cho Tạ Ninh.

"Thoa lên vết bầm" Trần Huấn Du vừa nói vừa bỏ lại mọi thứ vào trong túi giấy. Tạ Ninh im lặng cầm lấy chai dầu bỏ vào túi cặp

"Cám ơn" Tạ Ninh khép hờ môi "Cậu về trễ vậy không sao à?"

"Không?" Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh chủ động hỏi, Trần Huấn Du có chút bất ngờ.

"Cậu có bạn gái chưa?" Trần Huấn Du nuốt nước bọt, nhìn thẳng về phía Tạ Ninh đang lướt điện thoại.



Tạ Ninh chợt sững, mắt rời khỏi màn hình, thấy rõ sự nghiêm túc của người trước mặt, Tạ Ninh đáp "Chưa, nhưng liên quan gì đến cậu?"

"Ừm" Trần Huấn Du không hỏi gì nữa. Đôi lúc cái chữ ừm của Trần Huấn Du làm Tạ Ninh thấy phát bực vô cùng.

Tạ Ninh đứng dậy, bỏ điện thoại vào túi quần nói "Tôi về đây! Không hẹn gặp lại!"

Trần Huấn Du nghiên đầu lên nhìn Tạ Ninh trước mặt, ánh mắt lộ rõ sự không nỡ. Cậu dùng giọng nhẹ nhàng nói "Về cẩn thận!"

Tạ Ninh bước ngang qua nơi Trần Huấn Du đang ngồi, đột nhiên cậu dừng lại. Rồi cậu quay lại ghế ngồi, kéo túi giấy lúc nãy lại gần rồi lấy bông gòn ra lại. Trần Huấn Du không hiểu Tạ Ninh đang làm gì

"Đưa tay phải ra cho tôi?" Tạ Ninh lạnh lùng nói

Trần Huấn Du như một đứa trẻ nghe lời đưa tay phải về phía Tạ Ninh. Lúc này Trần Huấn Du mới thấy, trên mu bàn tay cậu cũng bị thương, chắc do lúc nãy dùng lực đấm quá mạnh.

"Tạ Ninh, nhẹ thôi!" Trần Huấn Du rụt rịt tay lại. Tạ Ninh lộ rõ sự khó hiểu "Lúc nãy tôi thấy cậu đấm tên mập kia, cậu có rên la vậy đâu!"

"Rát lắm, tôi..." Tạ Ninh bỗng giơ tay lại gần môi, thổi nhẹ lên vết thương của Trần Huấn Du, Trần Huấn Du cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Tạ Ninh. Tim cậu đập loạn nhịp, gương mặt bỗng đỏ lự, mồ hôi trên trán chảy nhẹ xuống chân mài. Thời tiết đâu có nóng đến mức này.

Tạ Ninh dán lại vết thương bằng băng cá nhân, thấy người đối diện im bặt. Cậu cất tiếng "Này, Trần Huấn Du, ngớ người ra vậy?"

Trần Huấn Du giật mình, rụt tay về nhìn thấy miếng băng cá nhân được dán gọn gàng trên tay, lòng vui như hoa "Cám ơn"

"Coi như chúng ta huề nhau. Tôi không muốn mắc nợ người khác" Tạ Ninh nói tiếp "Nếu lần sau có đánh nhau, nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu một lần"

Trần Huấn Du che miệng cười, Tạ Ninh không hiểu gì cảm thấy mình như trò hề "Cậu ngứa đòn à?"

"Không" Trần Huấn Du cố nhịn cười trả lời "Đánh nhau mà cũng cần trả nợ sao?"

Tạ Ninh gật đầu "Tôi thích sòng phẳng!"

"Không cần đâu!" Trần Huấn Du lắc đầu "Nếu cậu muốn trả, thì trả thứ khác cũng được mà..."
Chương trước Chương tiếp