Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 20: Hai mươi bảy lần



Tạ Ninh ngây người, Trần Huấn Du quả thật là được đằng chân lân đằng đầu, Tạ Ninh đứng phắc dậy xỏ hai tay vào túi áo "Thứ gì?"

Trần Huấn Du đảo mắt qua lại một chút rồi nhẹ giọng "Chưa nghĩ ra, chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ trả lời cậu sau"

Tối hôm đó, Tạ Ninh về nhà thì thấy Zalo lại là lời mời kết bạn của Trần Huấn Du, ảnh đại diện là hình một viên ngọc hình cầu màu xanh lam, vẫn là cái tên đó. Tạ Ninh quăng điện thoại lên giường rồi đi ngủ, bất giác không hiểu sao nửa đêm thức giấc lại bám nút "Kết bạn" rồi lại tiếp tục đi ngủ. Ngày mai là chủ nhật, Tạ Ninh định buổi sáng sẽ ra phụ bà nội của cậu nên đã cài báo thức lúc 3 giờ sáng.

"Thức sớm thế, bà còn chưa nấu nước dùng nữa!" Bà nội của Tạ Ninh đang loay hoay ở dưới bếp thì nhìn thấy Tạ Ninh ngáy ngủ nheo mắt cầm bàn chải đánh răng đi vào WC.

Tạ Ninh nhìn vào chiếc gương nhỏ treo trong WC, thấy vết thương trên mặt mình đột nhiên nghĩ đến người kia. Dạo gần đây tuy không mấy để tâm, nhưng Tạ Ninh cảm nhận được thái độ của Trần Huấn Du rất lạ.

Tiếng bàn chải ma sát với răng tạo nên những âm thanh xộc xoạc làm bà nội cũng phải giật mình.

Hai bà cháu khoá cửa nhà lại lúc 5 giờ sáng. Bà nội của Tạ Ninh năm nay đã 69 tuổi, nhưng còn rất nhanh nhẹn và minh mẫn. Lưng bà hơi còng, gương mặt phúc hậu, miệng đã có chút móm vì rụng vài chiếc răng ở hàm trong.

Đoạn đường từ nhà ra phố bên cạnh khoảng 20 phút, chiếc xe hàng bún của bà có 4 bánh xe, chiếc xe nhỏ gọn đầy đủ các vật dụng cần thiết. Cả một đoạn đường, Tạ Ninh cũng không nói một lời nào.

Bình thường, vào những ngày Tạ Ninh đi bán giúp bà thì bà bán hết đồ rất sớm. Trộm vía chắc vì Tạ Ninh đẹp trai, đa số những người ghé đều là các bạn trẻ, đặc biệt là các bạn nữ.

Hôm nay, Tạ Ninh mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, quần vải đen. Nhưng gương mặt sáng ngời, điểm một chút buồn ngủ ngay quầng thâm mắt.

"Bạn đẹp trai gì ơi!" một bạn nữ trong đám người đang ngồi ở vỉa hè trên mấy cái ghế nhựa quơ tay lên tiếng, Tạ Ninh đang lau bát thì quay lưng bỏ lại bát trên xe bún



"Các bạn cần gì?" Tạ Ninh hơi cúi người, giọng trầm ấm rõ ràng. Mấy bạn nữ ngại ngùng cười tít mắt. Bạn nữ đeo kính trong đám nở nụ cười tươi rói "Tính tiền cho tụi mình nhé!" Mắt chớp lia lịa nhìn về phía Tạ Ninh.

Tạ Ninh gật đầu, sau khi trả tiền xong, các bạn không chịu rời đi, cả đám đứng túm tụm lại một góc cây gần đó, xù xì to nhỏ một hồi. Một bạn nữ nhỏ con, thắt bím gọn gàng, mặt áo thun hồng tiến lại gần sau lưng Tạ Ninh.

Tạ Ninh đang lúi húi lau dọn bàn và bát đũa thì thấy bóng người sau lưng, Tạ Ninh quay mặt lại hỏi "Có chuyện gì không?"

Bạn nữ kia mặt mũi xinh xắn, má đã ửng hồng, hai tay đưa điện thoại về phía Tạ Ninh gầm mặt nói, giọng lắp bắp "Cậu... Cậu... Cho mình xin... số điện thoại được không?"

Cả đám bạn nữ năm sáu người phía góc cây rò réo, người thì vỗ tay, người che mặt.

Tạ Ninh đơ người, vành tai có chút đỏ. Nhớ lại lần trước được học sinh lớp 10 tỏ tình, cậu cũng có cảm giác này. Mười bảy năm cuộc đời chưa biết thích một ai, cảm giác này có chút ngượng. Tạ Ninh nhớ lại những lời lần trước mà La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự đã nói, cậu cũng đã suy nghĩ, quả thật lần trước cậu hơi quá đáng khi từ chối con gái người ta.

Tạ Ninh đắn đo, bỏ cái khăn trên tay xuống bàn, chưa biết lựa lời như thế nào để từ chối bạn nữ kia thì.

Điện thoại bạn nữ kia bị một cánh tay khác vương ra đẩy lại, tông giọng người này lãnh đạm, có chút hung dữ

"Cậu ấy không quen cho số người lạ"

Tạ Ninh ngơ người lần hai, quay mặt sang bên phải thì thấy bóng người cao lớn, mùi hương này...



"Trần Huấn Du? Lại là cậu?..." Tạ Ninh giật mình né sang một bên.

Bạn nữ kia tròn xoe mắt, định nói thêm lời gì nữa thì vô tình chạm thấy ánh mắt nảy lửa của Trần Huấn Du, cô nàng rụt tay lại chạy đi "Xin lỗi, xin lỗi"

Cả đám bạn nữ thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng rời đi. Tạ Ninh lộ rõ vẻ chán ghét, cúi xuống nhặt lấy khăn trên bàn lau tiếp

"Sao thế? Giận rồi à?" Trần Huấn Du ngồi xuống ghế nhỏ, chăm chú nhìn Tạ Ninh. Hôm nay, Trần Huấn Du mặc áo hoodie màu xanh lá nhạt, quần gin, mang đôi giày màu đen. Trên vai còn mang theo ba lô đi học.

Tạ Ninh liếc mắt sang ánh mắt đằng đằng sát khí không nói gì, Trần Huấn Du hỏi tiếp với thái độ hiển nhiên "Tôi tưởng cậu không muốn cho số người lạ. Ra là cậu thích bạn nữ kia hửm?"

Tạ Ninh ném khăn mạnh lên bàn, mặt lạnh tanh kéo cổ áo của Trần Huấn Du "Không liên quan đến cậu. Cmn, cút ngay cho tôi!"

Không hiểu sao, mỗi khi ở gần với Trần Huấn Du, Tạ Ninh lại nóng nảy và gắt gỏng hơn bình thường rất nhiều. Lúc nãy, rõ ràng Tạ Ninh cũng mừng thầm trong lòng vì có người giúp cậu từ chối bạn nữ kia. Nhưng sau khi nghe hai câu nói của Trần Huấn Du, cậu đột nhiên tức giận bốc hỏa muốn đấm cho người trước mặt mấy đấm.

"Hai mươi bảy lần!" Trần Huấn Du cười gượng nhìn thẳng vào mặt Tạ Ninh nói

Tạ Ninh nhíu mài, đẩy người Trần Huấn Du ra xa "Cậu bị điên à? Sao cứ thích chạy đến chỗ tôi nói khùng nói điên vậy?"

Trần Huấn Du chỉnh lại dây cặp trên vai giọng có chút buồn "Cậu đã nói với tôi câu 'Không liên quan đến cậu' hai mươi bảy lần kể từ lúc chúng ta gặp nhau"

Tạ Ninh quay lưng đi, bưng bát đũa đã dùng về phía xe bún. Mặt cậu giờ đã bớt cơn giận, cái tên này, sao hắn lại đếm số lần mình nói chuyện với hắn làm gì. Rốt cuộc cậu ta thiếu bạn đến mức phải tìm đến Tạ Ninh hay sao. Gói gọn dòng suy nghĩ, Tạ Ninh đáp lại hờ hững "Vớ vẩn!"
Chương trước Chương tiếp