Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 116
Sáng sớm ngày hôm sau Triển Nha cảm thấy hơi chóng mặt, đầu cô hơi đau, tay chân cũng bủn rủn hết ra, sờ lên trán, hình như bản thân có chút sốt rồi. Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt nhợt nhạt tới độ có thể hù chết người ta rồi, cô tính hôm nay sau khi tan làm sẽ ghé qua tiệm thuốc mua ít thuốc, cổ họng khô rát, đến uống nước cũng đau
Cô đã tính xin nghỉ làm ngày hôm nay nhưng trưởng phòng lại bảo hôm nay phổ biến kế hoạch của dự án thiết kế mới, cô cũng không nỡ nghỉ
"Triển Nha cô không sao đấy chứ?" Nhìn sắc mặt cô không tốt Hứa Oanh liền có chút nghi hoặc
Cô lắc đầu, không cười nổi "Có lẽ là bị cảm, lát nữa uống thuốc liền không sao cȧ."
Hứa Oanh nhìn cô lông mày thanh tú hơi nhíu lại, lấy tay sờ lên trán cô liền bị cô dọa đến giật mình
"Người cô nóng như vậy, mau xin phép về nghỉ đi, mệt không biết xin nghỉ phép à!"
Triển Nha "..."
Cảm giác rất giống một người quen
"Tôi không sao." Cô mỉm cười, nhưng dù nhìn theo kiểu nào thì trông cô bây giờ nhất định cũng rất thảm
Đúng là vì sức khỏe không tốt nên tinh thần làm việc của cô cũng không ổn lắm, nghĩ lại hôm trước thấy mưa như thế đã cảm thấy không lành, không ngờ bản thân lại bất cẩn để mình bị ốm T_TTrước khi về nhà Triển Nha không quên ghé qua tiệm thuốc mua thuốc, hình như cô lại sốt cao hơn rồi, đầu óc choáng váng, tay chân nặng nề. Về tới nhà liền uống thuốc sau đấy lên giường nằm, nghĩ rằng ngủ một giấc thôi ngày mai liền khỏi thế mà vừa thiếp đi được một lúc cô liền tỉnh dậy, đầu cô rất đau, người túa mồ hôi nhưng lại cảm thấy rất lạnh
Nhớ lại lúc bé bị ốm mẹ sẽ thức cả đêm để săn sóc cô, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy mẹ bên cạnh mình, được ôm, được dỗ, lúc bệnh ấy mà, cảm xúc con người ta nhạy cảm hơn bình thường hơn rất nhiều, Triển Nha dù biết nhưng vẫn không thể ngăn cản được bản thân mình buồn, mắt vốn mệt hơi long lanh bây giờ đã bị phủ bởi một lớp sương dày. Căn phòng nhỏ có đèn ngủ màu vàng mang ánh sáng nhè nhẹ, cô nằm nghiêng người, sau đấy liền co lại. Nhằm mắt, mong bản thân sớm khỏe lại, người vừa nóng vừa lạnh thật sự không dễ chịu chút nào, cô cắn môi có chút bất lực...
Thật khó để ngủ tiếp...
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa, Triển Nha khó khăn đứng dậy, bây giờ đã muộn rồi còn ai đến tìm cô chứ?
Vừa bước được vài bước chân đã mềm nhũn, nếu không phải vừa vặn vịn vào thành bàn cô chắc chắn đã ngã rất thảm, đã lâu rồi cô không bị ốm. Đúng là đã không đến thì thôi, một khi đã đến thì đánh cho người ta tan tác không còn một mảnh. Triển Nha thực sự khó khăn để đi ra bên ngoài, dùng sức xoay tay nắm cửa, người trước mặt vì cao hơn cô rất nhiều nên cô phải ngước đầu lên
Đặng Tâm Minh một thân sơ mi chỉnh tề, hai cúc áo trên cùng hơi nới lỏng, nhìn sắc mặt anh thật sự không tốt, người này là vừa xong việc đã tới đây ư? Trời bên ngoài vẫn đang mưa làm tóc anh hơi ướt, lăn theo cổ chảy dọc xuống. Đặng Tâm Minh nhìn cô mi tâm nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên tối sầm. Cô gái nhỏ trước mặt thân ảnh gầy yếu, anh mơ hồ chỉ cần đẩy nhẹ thôi cô cũng sẽ ngã xuống mất, má cô đỏ ran, môi nhỏ trắng bệch, nhìn cô khó khăn đứng trước mặt mình tim Đặng Tâm Minh khẽ nhói lên, tại sau lại đau như thế...Triển Nha ngạc nhiên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc, cơn chóng mặt đột nhiên ập tới khiến cô phải vịn vào tường
"Tôi..."
Cô đã tính xin nghỉ làm ngày hôm nay nhưng trưởng phòng lại bảo hôm nay phổ biến kế hoạch của dự án thiết kế mới, cô cũng không nỡ nghỉ
"Triển Nha cô không sao đấy chứ?" Nhìn sắc mặt cô không tốt Hứa Oanh liền có chút nghi hoặc
Cô lắc đầu, không cười nổi "Có lẽ là bị cảm, lát nữa uống thuốc liền không sao cȧ."
Hứa Oanh nhìn cô lông mày thanh tú hơi nhíu lại, lấy tay sờ lên trán cô liền bị cô dọa đến giật mình
"Người cô nóng như vậy, mau xin phép về nghỉ đi, mệt không biết xin nghỉ phép à!"
Triển Nha "..."
Cảm giác rất giống một người quen
"Tôi không sao." Cô mỉm cười, nhưng dù nhìn theo kiểu nào thì trông cô bây giờ nhất định cũng rất thảm
Đúng là vì sức khỏe không tốt nên tinh thần làm việc của cô cũng không ổn lắm, nghĩ lại hôm trước thấy mưa như thế đã cảm thấy không lành, không ngờ bản thân lại bất cẩn để mình bị ốm T_TTrước khi về nhà Triển Nha không quên ghé qua tiệm thuốc mua thuốc, hình như cô lại sốt cao hơn rồi, đầu óc choáng váng, tay chân nặng nề. Về tới nhà liền uống thuốc sau đấy lên giường nằm, nghĩ rằng ngủ một giấc thôi ngày mai liền khỏi thế mà vừa thiếp đi được một lúc cô liền tỉnh dậy, đầu cô rất đau, người túa mồ hôi nhưng lại cảm thấy rất lạnh
Nhớ lại lúc bé bị ốm mẹ sẽ thức cả đêm để săn sóc cô, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy mẹ bên cạnh mình, được ôm, được dỗ, lúc bệnh ấy mà, cảm xúc con người ta nhạy cảm hơn bình thường hơn rất nhiều, Triển Nha dù biết nhưng vẫn không thể ngăn cản được bản thân mình buồn, mắt vốn mệt hơi long lanh bây giờ đã bị phủ bởi một lớp sương dày. Căn phòng nhỏ có đèn ngủ màu vàng mang ánh sáng nhè nhẹ, cô nằm nghiêng người, sau đấy liền co lại. Nhằm mắt, mong bản thân sớm khỏe lại, người vừa nóng vừa lạnh thật sự không dễ chịu chút nào, cô cắn môi có chút bất lực...
Thật khó để ngủ tiếp...
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa, Triển Nha khó khăn đứng dậy, bây giờ đã muộn rồi còn ai đến tìm cô chứ?
Vừa bước được vài bước chân đã mềm nhũn, nếu không phải vừa vặn vịn vào thành bàn cô chắc chắn đã ngã rất thảm, đã lâu rồi cô không bị ốm. Đúng là đã không đến thì thôi, một khi đã đến thì đánh cho người ta tan tác không còn một mảnh. Triển Nha thực sự khó khăn để đi ra bên ngoài, dùng sức xoay tay nắm cửa, người trước mặt vì cao hơn cô rất nhiều nên cô phải ngước đầu lên
Đặng Tâm Minh một thân sơ mi chỉnh tề, hai cúc áo trên cùng hơi nới lỏng, nhìn sắc mặt anh thật sự không tốt, người này là vừa xong việc đã tới đây ư? Trời bên ngoài vẫn đang mưa làm tóc anh hơi ướt, lăn theo cổ chảy dọc xuống. Đặng Tâm Minh nhìn cô mi tâm nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên tối sầm. Cô gái nhỏ trước mặt thân ảnh gầy yếu, anh mơ hồ chỉ cần đẩy nhẹ thôi cô cũng sẽ ngã xuống mất, má cô đỏ ran, môi nhỏ trắng bệch, nhìn cô khó khăn đứng trước mặt mình tim Đặng Tâm Minh khẽ nhói lên, tại sau lại đau như thế...Triển Nha ngạc nhiên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc, cơn chóng mặt đột nhiên ập tới khiến cô phải vịn vào tường
"Tôi..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương