Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 91
Tưởng Viên tiến vào phòng làm việc của boss
"Đặng Tổng, tôi đã tìm được Triển tiểu thư."
Đặng Tâm Minh đang ký tên vào hợp đồng, nét bút bỗng khựng lại, mắt anh trở nên tối sầm, môi mỏng mỉm thành một đường thẳng lúc sau liền cười khẩy
"Tưởng Viên, vẫn là nên bỏ đi."
...
Thời tiết thành phố S có chút thất thường, hôm qua vừa bị dinh mưa nên Triển nha có chút đau đầu, cô thấy người mình nóng ran chắc là bắt đầu phát sốt, cô ngồi xuống ghế trong hoa viên trường, nhắm mắt lại một chút... lồng ngực cô chưa một giây phút dễ chịu, cô không khỏi cười nhạt, Đặng Tâm Minh như thế nào rồi, hiện tại không có cô anh sống có tốt không?
Đưa tay miết trán, cổ họng cũng muốn ứ lại không thể nói thành lời
"Triển Nha, cậu đúng là một người xấu đấy!" Giọng nói quen thuộc này làm cô mở mắt ra
Chàng trai tràn ngập sức sống, mái tóc ấy bây giờ có chút rối, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ấy chưa một giây rời khỏi cô
"Cố Tịch Nam!"
Cô ngạc nhiên tới nỗi có chút ngốc, vội bật thẳng người, ánh mắt ngốc nghếch ấy khiến Cố Tịch Nam có chút buồn cười, cậu ta đưa tay ra xoa tóc cô, làm mái tóc ấy rối cả lên
"Cậu rời đi vậy mà không nói với tôi và Đường Tiểu Tịch một câu tử tế, đúng là nữ nhân vô tâm."
Triển Nha hơi ngẩn ra, ánh mắt cô có chút đau lòng
"Tiểu Tịch, cậu ấy..."
Cố Tịch Nam ngồi xuống trước mặt cô, có chút không nhịn được mà thở dài
"Đưa điện thoại của cậu đây cho tôi trước."
Cô đưa di động mình cho cậu ta, lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Tịch Nam, không đợi cô kịp phản ứng cậu ta đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, thành công mở khóa
Triển Nha "..."
"Tôi biết cậu đổi số rồi, thêm tôi vào rồi đấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đừng bỏ chạy như vậy, ít ra tôi vẫn sẽ đuổi theo cậu."
Cô nhìn Cố Tịch Nam, cảm giác này thật khiến người ta đau đớn, lòng cô nặng nề biết mấy, cô ước mình có thể nói ra hết thảy
"Ok, Đường Tiểu Tịch mấy ngày nữa chắc chắn sẽ tới đây, đến lúc đó tôi cũng không chắc chắn liệu cậu ta có chịu quay về không." Cô nghe cậu ta nói có chút ngốc ra, đầu vẫn còn hơi đau, lại có chút không hiểu
"Tại sao cậu biết tôi ở đây?"
Cố Tịch Nam nhìn cô không nhịn được hơi mỉm cười, trả lại điện thoại cho cô
"Chúng ta có duyên như vậy có thể không gặp sao? Yên tâm đi, sau này sẽ được gặp thường xuyên, cậu cũng không cần phải nhớ tôi đến hằng đêm mất ngủ."
Có chút ngờ nghệch
"Hả"
Cố Tịch Nam thở dài, đưa tay xoa đầu cô
"Cậu bị cảm à? giọng khó nghe tới như vậy, nào tôi đưa cậu đi mua thuốc."
Triển Nha hơi tránh đi cái xoa đầu ấm áp ấy, cô nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy nghi hoặc
"Cậu đừng có nói với tôi cậu chuyển tới đây học?"
Cố Tịch Nam bật cười
"Thông minh hơn rồi đấy, đồng học Triển, rất vui được làm quen với cậu."
Ngạc nhiên đến thế là cùng, sau này nhớ lại cách theo đuổi con gái của Cố Tịch Nam thật khiến người ta đổ gục, nếu không phải trong lòng đã sớm có người khác trái tim ngây ngô của thiếu nữ lúc đầu sẽ giao cho cậu ta...
...
Có những lúc Triển Nha cảm thấy mình thật cô đơn, cô đã nghĩ, nghĩ tới đầu muốn nổ tung, lồng ngực tuy rất khó chịu nhưng cô lại không có thuốc, thuốc chữa ở chỗ người kia mất rồi, cô thật muốn quay lại, chỉ muốn nói với anh cô chỉ chơi trốn tìm một lát, đợi anh đi tìm cô...
[email protected]
"Đặng Tổng, tôi đã tìm được Triển tiểu thư."
Đặng Tâm Minh đang ký tên vào hợp đồng, nét bút bỗng khựng lại, mắt anh trở nên tối sầm, môi mỏng mỉm thành một đường thẳng lúc sau liền cười khẩy
"Tưởng Viên, vẫn là nên bỏ đi."
...
Thời tiết thành phố S có chút thất thường, hôm qua vừa bị dinh mưa nên Triển nha có chút đau đầu, cô thấy người mình nóng ran chắc là bắt đầu phát sốt, cô ngồi xuống ghế trong hoa viên trường, nhắm mắt lại một chút... lồng ngực cô chưa một giây phút dễ chịu, cô không khỏi cười nhạt, Đặng Tâm Minh như thế nào rồi, hiện tại không có cô anh sống có tốt không?
Đưa tay miết trán, cổ họng cũng muốn ứ lại không thể nói thành lời
"Triển Nha, cậu đúng là một người xấu đấy!" Giọng nói quen thuộc này làm cô mở mắt ra
Chàng trai tràn ngập sức sống, mái tóc ấy bây giờ có chút rối, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ấy chưa một giây rời khỏi cô
"Cố Tịch Nam!"
Cô ngạc nhiên tới nỗi có chút ngốc, vội bật thẳng người, ánh mắt ngốc nghếch ấy khiến Cố Tịch Nam có chút buồn cười, cậu ta đưa tay ra xoa tóc cô, làm mái tóc ấy rối cả lên
"Cậu rời đi vậy mà không nói với tôi và Đường Tiểu Tịch một câu tử tế, đúng là nữ nhân vô tâm."
Triển Nha hơi ngẩn ra, ánh mắt cô có chút đau lòng
"Tiểu Tịch, cậu ấy..."
Cố Tịch Nam ngồi xuống trước mặt cô, có chút không nhịn được mà thở dài
"Đưa điện thoại của cậu đây cho tôi trước."
Cô đưa di động mình cho cậu ta, lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Tịch Nam, không đợi cô kịp phản ứng cậu ta đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, thành công mở khóa
Triển Nha "..."
"Tôi biết cậu đổi số rồi, thêm tôi vào rồi đấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đừng bỏ chạy như vậy, ít ra tôi vẫn sẽ đuổi theo cậu."
Cô nhìn Cố Tịch Nam, cảm giác này thật khiến người ta đau đớn, lòng cô nặng nề biết mấy, cô ước mình có thể nói ra hết thảy
"Ok, Đường Tiểu Tịch mấy ngày nữa chắc chắn sẽ tới đây, đến lúc đó tôi cũng không chắc chắn liệu cậu ta có chịu quay về không." Cô nghe cậu ta nói có chút ngốc ra, đầu vẫn còn hơi đau, lại có chút không hiểu
"Tại sao cậu biết tôi ở đây?"
Cố Tịch Nam nhìn cô không nhịn được hơi mỉm cười, trả lại điện thoại cho cô
"Chúng ta có duyên như vậy có thể không gặp sao? Yên tâm đi, sau này sẽ được gặp thường xuyên, cậu cũng không cần phải nhớ tôi đến hằng đêm mất ngủ."
Có chút ngờ nghệch
"Hả"
Cố Tịch Nam thở dài, đưa tay xoa đầu cô
"Cậu bị cảm à? giọng khó nghe tới như vậy, nào tôi đưa cậu đi mua thuốc."
Triển Nha hơi tránh đi cái xoa đầu ấm áp ấy, cô nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy nghi hoặc
"Cậu đừng có nói với tôi cậu chuyển tới đây học?"
Cố Tịch Nam bật cười
"Thông minh hơn rồi đấy, đồng học Triển, rất vui được làm quen với cậu."
Ngạc nhiên đến thế là cùng, sau này nhớ lại cách theo đuổi con gái của Cố Tịch Nam thật khiến người ta đổ gục, nếu không phải trong lòng đã sớm có người khác trái tim ngây ngô của thiếu nữ lúc đầu sẽ giao cho cậu ta...
...
Có những lúc Triển Nha cảm thấy mình thật cô đơn, cô đã nghĩ, nghĩ tới đầu muốn nổ tung, lồng ngực tuy rất khó chịu nhưng cô lại không có thuốc, thuốc chữa ở chỗ người kia mất rồi, cô thật muốn quay lại, chỉ muốn nói với anh cô chỉ chơi trốn tìm một lát, đợi anh đi tìm cô...
[email protected]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương