Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 92
Cố Tịch Nam thực sự chuyển tới đây học, cậu ta còn được rất nhiều nữ sinh trong trường chú ý
Vì thường chạy tới tìm cô nên sinh viên khoa Kiến đã sớm quen mặt cậu ta, nam sinh ở đây còn xem cậu ta là đồng môn...
Vẫn là Cố Tịch Nam rủ cô đi ăn, rủ cô chơi game, còn cô rủ cậu ta lên thư viện học bài, cũng nhờ thế cuộc sống của cô dường như đã bớt vô vị hơn. Trên Trên đường quay trở về ký túc xá Cố Tịch Nam nắm lấy tay cô
"Đường Tiểu Tịch tới thăm cậu, ra đón cậu ấy đi."
Đường Tiểu Tịch!
Khuôn viên đại học không quá lớn, Triển Nha vội vàng chạy ra ngoài, khi thấy bóng dáng Đường Tiểu Tịch phía bên kia đường, hai người đều hét lớn
"Đường Tiểu Tịch!"
"Triển Nhaaa! tớ ở đây."
Cô nàng ôm cô chặt tới nỗi khó thở, Cố Tịch Nam đi theo sau thấy cảnh này chỉ biết lười nhác dựa vào tường hơi mỉm cười
"Cậu chính là nữ nhân vô tâm nhất tớ từng gặp." Đường Tiểu Tịch véo má cô một cái, Triển Nha chỉ hơi cúi đầu
"Tớ xin lỗi."
Cô nàng thở dài, lấy tay vỗ vai cô
"Haiz, không sao, lần này tớ tha thứ cho cậu, lần sau còn tự ý bỏ đi Đường Tiểu Tịch này không nhận cậu nữa đâu, biết chưa?"
Nói rồi ôm Triển Nha một cái thật chặt, khiến cô có chút ngốc ra. Cố Tịch Nam tiến lại chỗ hai người đẩy Đường Tiểu Tịch ra khỏi người cô
"Cậu còn ôm cậu ấy như vậy chắc chắn sẽ bị cậu làm cho ngạt thở đấy."
Đường Tiểu Tịch cho cậu ta một cái lườm
"Hừ, có tin tôi giết cậu luôn không?"
Cố Tịch Nam mỉm cười bất đắc dĩ dơ tay
"Được, được, tôi đầu hàng."
Ba người bọn họ nhanh chóng đi ăn, Đường Tiểu Tịch cô nàng rất nhớ cô, Cố Tịch Nam ngồi bên cạnh rất giỏi chọc cho hai người cười
"Tiểu Nha, cậu không định quay về thành phố B nữa sao?"
Đũa trên tay cô hơi khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục gắp rau thơm ra khỏi bát
"Tớ cũng không biết, nào, cậu mau ăn đi, tớ nhặt rau giúp cậu rồi đấy!"
Đường Tiểu Tịch nhìn đôi giày màu trắng của mình không nói gì. Cố Tịch Nam cũng không quá ngạc nhiên chỉ hơi nhướn mày
"Tiểu Nha, cậu phải tới thăm tớ đấy!" Giọng cô nàng có chút giận dỗi, ánh mắt vẫn nằm trên đôi giày màu trắng
"Được!" Triển Nha mỉm cười gật đầu
Mắt cô nàng hơi sáng lên nắm lấy tay cô lắc qua lắc lại
"Nữ nhân nhẫn tâm nhà cậu nói nhớ giữ lời!"
Cô từ lúc nào lại biến thành nữ nhân vô tâm thế này rồi, lòng thật nhiều phiền muộn nhưng cô nhanh chóng vui vẻ gật đầu... Đường Tiểu Tịch không thể ở lại thành phố S quá lâu, ngày mai cô còn phải giúp giáo sư khoa mình chuẩn bị buổi thuyết trình cho sinh viên năm hai, quả thực lòng ai cũng có chút luyến tiếc...
"Chậc, Đường Tiểu Tịch cậu nhanh chóng quay về đi, mai muốn đem cái đầu rỗng đi thuyết trình à."
Nghe Cố Tịch Nam nói lời này Đường Tiểu Tịch hơi bĩu môi
"Tôi không biết tôi là Bùi Giảo Kim của hai người sao?"
Triển Nha hơi mỉm cười, Cố Tịch Nam đưa tay xoa trán
"Để tôi gọi Cố Thiếu Hàng tới đón cậu."
Đường Tiểu Tịch "..."
Tên ranh con nhà cậu, ánh mắt cô nàng thật muốn cho cậu ta ăn khai nhãn đao
"Không cần, tôi cũng không muốn sáng như vậy, làm bóng đèn của hai người." sau đó nhìn Triển Nha
"Cậu phải nhớ thường xuyên giữ liên lạc đấy, nếu Cố Tịch Nam dám ăn hiếp cậu nhớ nói với tôi, tôi giúp cậu khử cậu ta."
Đem cô nàng ra tới sân bay, Đường Tiểu Tịch nhìn Cố Tịch Nam
"Họ Cố, nhớ chăm sóc Triển Nha đấy!"
Cố Tịch Nam nhủ lòng, chuyện đó còn cần cô nàng lo sao..
"Yên Tâm."
Bùi Giảo Kim: ý nói cô nàng là kỳ đà cản mũi
_____
Vì thường chạy tới tìm cô nên sinh viên khoa Kiến đã sớm quen mặt cậu ta, nam sinh ở đây còn xem cậu ta là đồng môn...
Vẫn là Cố Tịch Nam rủ cô đi ăn, rủ cô chơi game, còn cô rủ cậu ta lên thư viện học bài, cũng nhờ thế cuộc sống của cô dường như đã bớt vô vị hơn. Trên Trên đường quay trở về ký túc xá Cố Tịch Nam nắm lấy tay cô
"Đường Tiểu Tịch tới thăm cậu, ra đón cậu ấy đi."
Đường Tiểu Tịch!
Khuôn viên đại học không quá lớn, Triển Nha vội vàng chạy ra ngoài, khi thấy bóng dáng Đường Tiểu Tịch phía bên kia đường, hai người đều hét lớn
"Đường Tiểu Tịch!"
"Triển Nhaaa! tớ ở đây."
Cô nàng ôm cô chặt tới nỗi khó thở, Cố Tịch Nam đi theo sau thấy cảnh này chỉ biết lười nhác dựa vào tường hơi mỉm cười
"Cậu chính là nữ nhân vô tâm nhất tớ từng gặp." Đường Tiểu Tịch véo má cô một cái, Triển Nha chỉ hơi cúi đầu
"Tớ xin lỗi."
Cô nàng thở dài, lấy tay vỗ vai cô
"Haiz, không sao, lần này tớ tha thứ cho cậu, lần sau còn tự ý bỏ đi Đường Tiểu Tịch này không nhận cậu nữa đâu, biết chưa?"
Nói rồi ôm Triển Nha một cái thật chặt, khiến cô có chút ngốc ra. Cố Tịch Nam tiến lại chỗ hai người đẩy Đường Tiểu Tịch ra khỏi người cô
"Cậu còn ôm cậu ấy như vậy chắc chắn sẽ bị cậu làm cho ngạt thở đấy."
Đường Tiểu Tịch cho cậu ta một cái lườm
"Hừ, có tin tôi giết cậu luôn không?"
Cố Tịch Nam mỉm cười bất đắc dĩ dơ tay
"Được, được, tôi đầu hàng."
Ba người bọn họ nhanh chóng đi ăn, Đường Tiểu Tịch cô nàng rất nhớ cô, Cố Tịch Nam ngồi bên cạnh rất giỏi chọc cho hai người cười
"Tiểu Nha, cậu không định quay về thành phố B nữa sao?"
Đũa trên tay cô hơi khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục gắp rau thơm ra khỏi bát
"Tớ cũng không biết, nào, cậu mau ăn đi, tớ nhặt rau giúp cậu rồi đấy!"
Đường Tiểu Tịch nhìn đôi giày màu trắng của mình không nói gì. Cố Tịch Nam cũng không quá ngạc nhiên chỉ hơi nhướn mày
"Tiểu Nha, cậu phải tới thăm tớ đấy!" Giọng cô nàng có chút giận dỗi, ánh mắt vẫn nằm trên đôi giày màu trắng
"Được!" Triển Nha mỉm cười gật đầu
Mắt cô nàng hơi sáng lên nắm lấy tay cô lắc qua lắc lại
"Nữ nhân nhẫn tâm nhà cậu nói nhớ giữ lời!"
Cô từ lúc nào lại biến thành nữ nhân vô tâm thế này rồi, lòng thật nhiều phiền muộn nhưng cô nhanh chóng vui vẻ gật đầu... Đường Tiểu Tịch không thể ở lại thành phố S quá lâu, ngày mai cô còn phải giúp giáo sư khoa mình chuẩn bị buổi thuyết trình cho sinh viên năm hai, quả thực lòng ai cũng có chút luyến tiếc...
"Chậc, Đường Tiểu Tịch cậu nhanh chóng quay về đi, mai muốn đem cái đầu rỗng đi thuyết trình à."
Nghe Cố Tịch Nam nói lời này Đường Tiểu Tịch hơi bĩu môi
"Tôi không biết tôi là Bùi Giảo Kim của hai người sao?"
Triển Nha hơi mỉm cười, Cố Tịch Nam đưa tay xoa trán
"Để tôi gọi Cố Thiếu Hàng tới đón cậu."
Đường Tiểu Tịch "..."
Tên ranh con nhà cậu, ánh mắt cô nàng thật muốn cho cậu ta ăn khai nhãn đao
"Không cần, tôi cũng không muốn sáng như vậy, làm bóng đèn của hai người." sau đó nhìn Triển Nha
"Cậu phải nhớ thường xuyên giữ liên lạc đấy, nếu Cố Tịch Nam dám ăn hiếp cậu nhớ nói với tôi, tôi giúp cậu khử cậu ta."
Đem cô nàng ra tới sân bay, Đường Tiểu Tịch nhìn Cố Tịch Nam
"Họ Cố, nhớ chăm sóc Triển Nha đấy!"
Cố Tịch Nam nhủ lòng, chuyện đó còn cần cô nàng lo sao..
"Yên Tâm."
Bùi Giảo Kim: ý nói cô nàng là kỳ đà cản mũi
_____
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương