Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 56: Gọi điện thoại cho phụ huynh em



Úc Bùi không biết đây là lần thứ mấy giải thích quan hệ giữa mình và Tề Văn Sắc nữa rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Không thích."

"Haiz, đành vậy." Đàm Khải Minh thở dài, thấy Úc Bùi không thích Tề Văn Sắc cũng thường thôi, dù sao chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, "Đáng tiếc thật đấy."

Nhưng Đàm Khải Minh nghĩ rằng có thể yêu đương với mỹ nữ như Tề Văn Sắc là chuyện may mắn lắm ấy chứ, dù sao trong trường học cũng có nhiều nam sinh thích nhỏ lắm mà.

Song, Lạc Trường Châu ngồi bên cạnh Úc Bùi nghe hắn nói thế thì chợt ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc Úc Bùi, sau đó lại nhìn Đàm Khải Minh lạnh nhạt nói: "Có gì mà đáng tiếc? Con trai giỏi thay lòng lắm."

Úc Bùi: "..."

Đàm Khải Minh tròn mắt nhìn Lạc Trường Châu, không hiểu sao hắn mắng cả mình thế kia.

Úc Bùi thì lại hiểu hẳn là hắn tức giận rồi đây, do nãy cậu và Tề Văn Sắc chuyện trò một lúc. Nhưng Úc Bùi cũng đặt mình vào vị trí của hắn nghĩ ngợi một lúc, nếu Lạc Trường Châu và một người con gái khác đứng cùng một chỗ nói chuyện hồi lâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ ghen.

Lúc cậu đang muốn nói với Lạc Trường Châu thì chuông vào học đúng lúc vang lên, Úc Bùi không dám quấy rầy Lạc Trường Châu học hành nên đành nghiêm túc ngồi xuống.

Tiết này là tiết hoá học, có liên quan một chút tới vật lý. Hoá và lý là hai môn khó nhằn nhất, lý thuyết cũng phải viết nhiều. Tay Úc Bùi vẫn không thể di chuyển nên hiện tại vẫn là Lạc Trường Châu giúp cậu ghi chép. Nếu quyển vở trắng tinh kia không viết tên Úc Bùi thì phỏng chừng tất cả mọi người đều cho rằng Lạc Trường Châu là cái máy tính luôn mất.

Úc Bùi đã nghỉ học mất mấy ngày nên rất chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài, không dám phân tâm, nhưng đến khi giáo viên dừng giảng để cho học sinh ghi chép, cậu không khỏi lén lút liếc Lạc Trường Châu một cái.

Lạc Trường Châu viết rất nhanh, trong khi các bạn cùng lớp còn đang bận viết thì hắn đã viết xong vở cho cả hai rồi, sau đó, hắn xoay xoay bút nhìn cuốn sách giáo khoa trước mặt.

Nhưng Úc Bùi biết hắn không phải đang đọc sách, bởi vì khi Lạc Trường Châu đọc nghiêm túc sẽ không bao giờ xoay bút, chỉ khi buồn chán, mất tập trung hoặc đang suy nghĩ điều gì đó mới ngồi xoay xoay, giống như cậu khi nói dối gì đó cũng có thói xấu bóp bóp đồ, cơ thể vô tình tiết lộ những bí mật nho nhỏ.

Nhưng bí mật nhỏ này Úc Bùi đã biết mất rồi, cho nên cậu nghĩ nghĩ, tay trái cầm bút, viết ngoằn ngoèo tên Trường Châu, sau đó đẩy nó đến trước mặt hắn.

Quả nhiên, Úc Bùi vừa động ngón tay, Lạc Trường Châu đã liếc nhìn sang, trông thấy trên giấy viết hai chữ: [Trường Châu~]

Lạc Trường Châu nhướng mày nhìn dấu ngã cuộn sóng như muốn nở vài bông hoa sau tên mình, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Bùi, sau đó giơ bút viết lên tờ giấy hai nét, đoạn đẩy tờ giấy lại cho cậu.

Úc Bùi lập tức ngồi thẳng dậy nhìn xem trên giấy viết gì, tuy nhiên tờ giấy bị Lạc Trường Châu đẩy về thật sự quá sạch sẽ tinh tươm, nếu không phải cậu nhìn thấy động tác tay của Lạc Trường Châu thì Úc Bùi sẽ cho rằng hắn chưa hề viết gì cả. Cậu tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy chữ của Lạc Trường Châu phía dưới nét bút của cậu: [?]

Một dấu chấm hỏi!

Lạc Trường Châu thế mà chỉ trả lời cậu bằng một dấu hỏi!

Úc Bùi quay đầu nhìn Lạc Trường Châu, thấy hắn đang lười biếng viết bài với nụ cười trên môi, viết xong lại bắt đầu xoay bút, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cậu.

Úc Bùi cất tờ giấy đi và quay đầu lại đọc sách.

Nhìn một lúc, Úc Bùi đột nhiên cảm thấy cánh tay mình bị chọt chọt, cậu liếc sang bên cạnh, nhìn thấy Lạc Trường Châu cũng đưa cho mình một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: [A Bùi ~]

Khi Úc Bùi nhìn thấy tờ giấy, cậu lập tức vẽ một dấu chấm hỏi bắt chước y hệt tình huống khi nãy.

Thế nhưng Lạc Trường Châu vẫn mỉm cười, viết vài nét lên tờ giấy rồi đưa cho Úc Bùi.

Úc Bùi liếc nhìn, Lạc Trường Châu vẽ một cái biểu cảm cho cậu: [=3=]

Còn muốn thơm thơm á?

Lạc Trường Châu không vẽ biểu cảm này thì không sao, nhưng vừa vẽ xong, Úc Bùi liền nhớ tới ngày đó việc xấu hổ cậu chủ động hôn Lạc Trường Châu. Cho nên Úc Bùi không viết gì mới, cậu dùng bút vẽ một dấu x trên cái miệng chu chu xinh xinh kia rồi ném lại tờ giấy cho Lạc Trường Châu.

Tuy nhiên, sau khi Lạc Trường Châu nhìn thấy tờ giấy, khóe môi của hắn càng nhếch lên cao hơn, hắn nhanh chóng dùng bút viết một loạt chữ khác, sau đó đẩy tờ giấy ra và đặt trước mặt Úc Bùi, lần này hắn vẽ một hàng dài đòi thơm thơm: [=33333333=]

Úc Bùi không nhịn được nữa, nhưng vừa mới nhếch lên khóe môi đã nghe thấy giáo viên hóa học gọi tên Lạc Trường Châu: "Lạc Trường Châu, sao em lại cười thế kia? Học với thầy vui thế cơ à?"

Vừa nghe thấy giọng nói của giáo viên hóa học, Úc Bùi sợ hãi đến mức lập tức giấu tờ giấy đi.

Các giáo viên đứng trên bục có thể quan sát rõ ràng học sinh bên dưới đang làm gì, sắc mặt Lạc Trường Châu bình thường lạnh lùng nhưng hôm nay trong giờ học lại cười vui vẻ như vậy, rõ ràng là đang lơ đãng, không chú ý đến bài học vì vậy giáo viên lập tức gọi tên hắn. May là trước bàn Yu Pei chất một chồng sách cao, đây vốn là tấm chắn cho cậu khi ngủ, bây giờ lại tránh được tầm mắt của giáo viên hóa học nên cậu không bị gọi.

Học sinh tiêu biểu, nhân vật nổi tiếng Lạc Trường Châu lần đầu tiên bị giáo viên nhắc tên, các bạn cùng lớp đều đồng loạt quay xuống nhìn hắn, để rồi khi thấy đúng là Lạc Trường Châu đang cười thì lại đồng loạt mở to mắt vì sốc.

Nhưng Lạc Trường Châu lại không hề cảm thấy xấu hổ, lúc đứng dậy vẫn mỉm cười liếc nhìn Úc Bùi, sau đó lại nhìn giáo viên hóa học, cười nói: "Vâng ạ thưa thầy Dương, em thấy thầy giảng hay quá, chắc chắn thi đại học em sẽ đạt được thành tích rất tốt nên nghĩ đến điều đó em vui quá ạ."

Vừa nói lời này, giáo viên hóa học cũng bị hắn làm cho buồn cười: "Chỉ có em mới dám nói vậy, nào lên đây giải bài này xem nào."

Lạc Trường Châu bước lên bục và dùng phấn nhanh chóng viết đáp án đúng lên bảng đen.

Lạc Trường Châu không chỉ viết đẹp mà chữ viết trên bảng cũng ngay ngắn, đẹp đẽ, câu hỏi mà giáo viên hóa học yêu cầu hắn làm trên bục giảng thực ra không hề đơn giản, nhưng Lạc Trường Châu lại làm liền một mạch không thèm nghĩ ngợi. Các bước giải rất rõ ràng khiến các học sinh bên dưới phải thốt lên kinh ngạc, khi quay lại, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn nở nụ cười, đôi mắt xanh lam sáng ngời, sâu thẳm, người khác không biết hắn cười cái gì, chỉ có Úc Bùi mới biết thực ra hắn vẫn luôn dõi mắt theo cậu.

Vì thế Úc Bùi nhìn bạn trai mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Giáo viên hóa học kiểm tra câu hỏi, phát hiện không có sai sót nào, nhướng mày nói với Lạc Trường Châu: "Được rồi, em đi xuống đi, cho đến khi thi đại học kết thúc thì đừng cười nữa."

Đối với việc đối xử với học sinh giỏi, giáo viên không bao giờ phê bình gay gắt, cho dù biết Lạc Trường Châu không chú ý, lơ đãng thì cũng sẽ không chỉ trích.

Tiết học cuối cùng là tiết thể dục, sau giờ học, hầu hết học sinh trong lớp đều giải tán, đợi đến khi xung quanh không có ai, Cố Tranh lập tức nói: "Ôi chao, hai cậu lên lớp lén lút làm gì thế kia? Lạc Trường Châu còn bị gọi tên cơ đấy?"

Úc Bùi xấu hổ không muốn thừa nhận mình chơi trò trẻ con truyền thư giấy với Lạc Trường Châu nên giấu giếm đáp: "Tớ không làm gì cả."

Tuy nhiên, ngay sau đó Lạc Trường Châu thật thà đã phản bội lại cậu: "Chúng tôi đang truyền giấy."

Cố Tranh không thể tin nhìn tay phải bất động của Úc Bùi, sau đó lại nhìn Lạc Trường Châu đang giúp Úc Bùi thu dọn cặp sách và đồ dùng học tập như người mẹ già tần tảo, nghĩ đến chuyện Úc Bùi dùng tay trái viết chữ và hình ảnh Lạc Trường Châu truyền thư, cậu chàng chỉ cảm thấy đôi chim cu này dính người quá đi mất, cậu chàng chẹp chẹp: "Được rồi được rồi, tớ biết hai cậu yên nhau nhiều lắm, tớ thấy hai cậu cưới liền cho nóng được rồi đó."

Trong phòng học còn có bạn học chưa ra khỏi lớp, Úc Bùi nghe Cố Tranh nói chuyện thiếu cẩn thận như vậy thì sợ hãi, lập tức nhìn quanh, sau đó nói với Cố Tranh: "Cậu nhỏ giọng đi."

Không ngờ Lạc Trường Châu không những không sốt ruột mà còn nói: "Được, tốt nghiệp xong chúng mình kết hôn nhé."

Úc Bùi nghe vậy lập tức chuyển sự chú ý về phía Lạc Trường Châu.

Lạc Trường Châu không sợ ánh mắt của cậu, hắn lại cười lớn, đưa tay nhéo má Úc Bùi.

Cố Tranh ghét bỏ hai người bọn họ, lắc đầu cầm cặp sách lên, đi trước ra khỏi phòng học: "Mấy anh trai ơi, đi thôi, đi học thể dục."

Kết quả là ba người chưa đi xa đã nhìn thấy Điền Mịch, giáo viên tiếng Anh của lớp đang chuẩn bị lên lớp bên cạnh.

Cổ Tranh nhìn thấy cô giống như chuột thấy mèo, lập tức xoay người chạy đến phía sau Úc Bùi cùng Lạc Trường Châu, nhỏ giọng nói: "Vãi! Để tớ trốn tí đi!"

Úc Bùi không biết tại sao, hỏi cậu chàng: "Sao vậy?"

"Bài kiểm tra tháng tiếng Anh của tớ chỉ được 28 điểm! Hôm qua tớ còn không nộp bài tập tiếng Anh, tớ sợ cô Điền nhìn thấy tớ sẽ đập chết tớ mất." Cố Tranh căng thẳng nói.

Cố Tranh thật sự cảm thấy có gì đó kỳ quái lắm, cậu chàng rất ghét tiếng Anh, nhưng lại rất sợ cô Điền, không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cậu lại hoảng sợ. Nhưng khi Điền Mịch nhìn thấy ba đứa thì dừng chân chuyển hướng đi về phía ba người.

"Úc Bùi, em đi học rồi à?" Điền Mịch bước tới và mỉm cười chào Úc Bùi. Sáng nay lớp không có tiết tiếng Anh nên Điền Mịch không biết Úc Bùi đã đến lớp.

Úc Bùi cũng giống như Cố Tranh, tưởng rằng Điền Mịch đến đây để dạy cho Cố Tranh một bài học, ai ngờ rằng Điền Mịch lại hỏi chuyện cậu.

Úc Bùi ngạc nhiên gật đầu và trả lời: "Vâng ạ, em khỏe hơn rồi ạ, cảm ơn cô Điền đã quan tâm em ạ."

Điền Mịch nói: "Vậy thì tốt. Tiết học tiếp theo của em là thể dục phải không? Mau vào lớp đi."

"Dạ." Úc Bùi đáp.

Cố Tranh thấy Điền Mịch hình như không có chú ý tới mình, đang lúc cậu chàng thở phào nhẹ nhõm cho rằng mình đã trốn thoát thì Điền Mịch đột nhiên lại lên tiếng: "Cố Chính, hình như em chưa nộp bài tập ấy nhỉ."

Cố Tranh xịt keo, cười hai tiếng, do dự lấy cớ: "Em quên mang theo ạ..."

Điền Mịch vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu lại đầy cảnh cáo: "Quên mang à, vậy buổi chiều nhớ nộp đấy nhé, không cô sẽ gọi ngay cho phụ huynh em đó."

Cố Tranh không còn cách nào khác đành phải buồn bã đồng ý.

Sau khi Điền Mịch rời đi, Cố Tranh vội vàng kéo Lạc Trường Châu hỏi: "Trường Châu, bài tập tiếng Anh của cậu đâu? Cho tôi mượn chép một tí."

"Nộp rồi." Lạc Trường Châu nói, bài tập sáng nay của bọn họ đã thu hết rồi, hôm qua ai bảo Cố Tranh không làm bài tập.

Nếu không có bài tập về nhà chép thì phải tự làm, Cố Tranh chán nản đi bộ về phòng học định làm bài tập tiếng Anh, nhưng nghĩ lại, cậu chàng chợt phát hiện ra một vấn đề. Cha cậu không ở Nam Thành, cho dù Điền Mịch có gọi điện cho phụ huynh thì núi cao hoàng đế xa, cha cậu chàng cũng không quản được.

Nghĩ ra điều này, Cố Tranh quay người lại, hưng phấn đi đến sân vận động chơi cùng các bạn nữ lớp bên cạnh.
Chương trước Chương tiếp