Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 57: Lỡ như có người phát hiện thì sao?



Giáo viên thể dục đã lâu không gặp Úc Bùi, thế mà lần này xuất hiện trở lại, cậu mang theo cánh tay bị bó bột. Khi các học sinh khác đang chạy khởi động, thầy mỉm cười đi tới phía Úc Bùi và hỏi thăm vài câu.

Nếu tuân theo quy tắc địa lý của bốn mùa thì giờ đã là đầu thu rồi, nhưng mùa hè ở Nam Thành luôn đi rất muộn nên thời tiết vẫn rất nóng, hầu hết học sinh đều cởi đồng phục học sinh ngay khi vừa bước vào lớp. Đến sân tập, Lạc Trường Châu chạy hai vòng cũng cởi áo, khoác lên vai, đi về phía Úc Bùi.

Úc Bùi nhìn cơ bắp trên cánh tay của hắn, sau đó nghĩ đến cánh tay gầy gò của mình rồi quyết định không cởi đồng phục học sinh.

"A Bùi, cậu nóng không?" Lạc Trường Châu uống hết nửa chai nước, nhìn thấy Úc Bùi vẫn mặc đồng phục học sinh, cánh tay và cần cổ giấu kín dưới lớp áo thì không khỏi quan tâm.

"Không sao, không nóng lắm." Úc Bùi đáp, cậu chưa tập thể dục nên người vẫn khô ráo, hơn nữa, cậu mang thể hàn, nhiệt độ cơ thể luôn rất thấp.

Ai biết Lạc Trường Châu nghe xong thì như cười như không, thấp giọng nói: "Có lẽ chốc lát nữa là sẽ nóng đấy..."

Giọng nói của hắn quá nhỏ, Úc Bùi không nghe rõ, chỉ thấy môi hắn mấp máy nên bèn hỏi lại: "Cậu nói gì thế?"

"Không có gì." Lạc Trường Châu thắt đồng phục học sinh quanh eo, tùy ý buộc lại, đột nhiên hắn nắm lấy tay Úc Bùi, dẫn cậu đến chiếc ghế đặt cặp sách, "Đi nào, lấy cặp đã rồi tớ dắt cậu đến chỗ này."

Tuy nhiên, ngay khi tay hắn chạm vào tay Úc Bùi, hắn đã bị Úc Bùi tránh đi.

Lạc Trường Châu sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Úc Bùi.

Úc Bùi cũng nhận ra hành động của mình có gây tổn thương người khác, cậu nắm chặt tay, nhìn xung quanh rồi cau mày nói: "Ở đây có rất nhiều người."

Lạc Trường Châu lúc này mới ý thức được cậu đang lo lắng cái gì, mặc dù hắn cảm thấy Úc Bùi cẩn thận quá nhưng hắn sẽ không tranh cãi với Úc Bùi vì những chuyện như vậy.

"Được được được, tớ không dắt cậu nữa." Lạc Trường Châu cười không nói thêm gì, ngẩng đầu lên vô thức muốn xoa tóc Úc Bùi, kết quả chỉ giơ tay lên sau đó ngừng lại giữa không trung, đoạn hắn lại thả tay xuống.

Úc Bùi nhìn thấy hành động này, trong lòng có chút khó chịu nhưng lại lo lắng mối quan hệ của mình với Lạc Trường Châu sẽ bị phát hiện nên chỉ sóng bước cùng hắn đi lấy cặp sách.

"Chúng ta đi đâu đây?" Úc Bùi hỏi hắn sau khi đeo cặp sách lên lưng.

Lạc Trường Châu nói: "Đến một nơi mà không ai thấy mình."

Úc Bùi đi theo Lạc Trường Châu vòng quanh sân tập, một lúc sau, cậu đến một nơi rất hẻo lánh, ở đây có rất nhiều cây cối và dây leo rậm rạp tươi tốt, dây leo lơ lửng tựa như những bức tường xanh tự nhiên, tạo thành một không gian thiên nhiên khép kín, khi gió thổi phát ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng, huống chi nơi này không có người, cho dù có người tới, chắc chắn cũng không thấy rõ bọn họ đang làm gì ở đây.

Úc Bùi đã học tại trường trung học Nam Hoa hơn hai năm nhưng cậu không hề biết rằng trong trường của mình có một nơi như vậy, cậu ngạc nhiên hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, làm thế nào cậu phát hiện ra nơi này vậy."

Lạc Trường Châu đáp: "Mấy ngày nay cậu ở nhà dưỡng bệnh, trong giờ thể dục có rất nhiều người đến bắt chuyện với tớ, tớ cảm thấy bọn họ phiền quá nên bèn đi vòng vòng rồi tìm tới nơi này."

Quả nhiên, đúng như Cố Tranh nói, lúc cậu đi vắng có rất nhiều nữ sinh đến nói chuyện với Lạc Trường Châu, Úc Bùi nói với giọng chua chua: "Đều là con gái ấy nhỉ."

"Cậu ghen à?" Lạc Trường Châu cúi đầu, cười nhìn cậu.

Úc Bùi nhìn vào mắt Lạc Trường Châu, nhớ tới hình ảnh mình vừa mới buông tay ra, đột nhiên cơn ghen biến mất, cậu cụp mắt thấp giọng nói: "Trường Châu, rất xin lỗi cậu..."

"Sao đột nhiên lại xin lỗi?" Lạc Trường Châu nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo Úc Bùi vào lòng, tựa cằm lên trán cậu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Úc Bùi.

"Tớ vừa mới vứt tay cậu đi..." Úc Bùi tựa đầu vào bả vai hắn, nghèn nghẹn nói.

"Không phải cậu nói ở đó có rất nhiều người sao? Hơn nữa cậu không có vứt tay tớ mà, vậy tại sao lại phải xin lỗi thế này?" Lạc Trường Châu nghe vậy, hôn lên tai Úc Bùi một cái, hô hấp nóng ẩm phả vào tai khiến tai cậu hơi ngứa ngáy, Bùi không khỏi rụt cổ lại.

Nghe giọng điệu dửng dưng như không của Lạc Trường Châu, cậu không khỏi hỏi hắn: "Trường Châu, cậu có từng bao giờ nghĩ tới nếu như có người phát hiện mình ở cùng nhau thì mình sẽ làm như thế nào chưa?"

Úc Bùi rất lo lắng về điều này, mặc dù cậu và Lạc Trường Châu đã gặp mặt gia đình nhau, người nhà dường như không phản đối, nhưng cậu vẫn rất lo lắng người khác sẽ phát hiện ra họ ở cùng nhau, bởi vì không phải ai cũng có thể hiểu rõ về đồng tính luyến ái, chưa kể bọn họ còn đang đi học, nếu chuyện này bị thầy cô và các bạn trong lớp phát hiện...

Úc Bùi không dám nghĩ xa hơn, nhưng Lạc Trường Châu hoàn toàn không quan tâm về điều đó. Hắn cho rằng Úc Bùi lo lắng về điều này vì cậu sợ rằng mình sẽ bị các bạn cùng lớp tẩy chay, hắn đã nghe phong thanh Cố Tranh kể chuyện trước kia của Úc Bùi, hắn biết cả lớp đã từng coi thường cậu nên thành ra hắn không có ấn tượng tốt với các bạn cùng lớp, tuy nhiên hắn có thể hiểu được tâm tư của Úc Bùi, hắn sẽ không ép buộc cậu làm gì cả.

"Phát hiện thì phát hiện, không sao đâu, nếu cậu sợ hãi thì sau này mình cẩn thận một chút nhé." Lạc Trường Châu xoa xoa đầu Úc Bùi, nhìn Úc Bùi bằng cặp mắt sâu thẳm như đại dương bao la, hắn nói với Úc Bùi: "Nào, mình đặt cặp sách xuống nhé."

Úc Bùi ngẩng đầu lên: "Mình định học bổ túc à?"

"Bổ túc kiểu gì bây giờ?" Lạc Trường Châu dở khóc dở cười, Úc Bùi cho rằng hắn tốn bao nhiêu công sức dắt cậu ra đây chỉ để học hành à, "Ai nói với cậu là tớ dẫn cậu ra đây để dạy học?"

Úc Bùi hỏi hắn: "Không phải là mình cần học bài sao?"

"Đầu cậu còn chưa khỏi mà." Lạc Trường Châu nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán Úc Bùi, nơi đó có vết thương đang đóng vảy, là vết thương do Úc Bùi đụng vào đầu trong vụ tai nạn ô tô vẫn chưa lành.

Người bị chấn động não nên hạn chế sử dụng đầu óc quá độ, hắn không muốn Úc Bùi lo lắng quá nhiều về việc học cho đến khi Úc Bùi hoàn toàn bình phục.

Úc Bùi không muốn Lạc Trường Châu nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên trán mình nên cậu đẩy tay Lạc Trường Châu ra, dùng vài sợi tóc rối che lại vết thương, nói: "Bây giờ tớ ổn hơn nhiều rồi, sẽ không chóng mặt đau đầu nữa đâu"

"Nhưng tớ cũng không để cậu học bổ túc đâu." Lạc Trường Châu sờ sợi tóc bên tai cậu, nâng cằm Úc Bùi không thèm nói gì mà đặt một nụ hôn xuống, cười nói: "Chúng ta cứ làm như những gì mình vừa viết trên tờ giấy đi. "

Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, Úc Bùi khẽ giật mình, bởi vì cảm giác hôn quá tuyệt vời, cậu chưa từng hôn ai khác ngoại trừ Lạc Trường Châu, cậu cũng chưa từng được ai hôn, thậm chí nụ hôn chúc ngủ ngon của cha mẹ tới các bé nhỏ trước khi ngủ từ xưa tới nay cậu cũng không nhận được.

Trước đây Úc Bùi vốn không khát khao cái này, nhưng sau khi hôn Lạc Trường Châu, Úc Bùi mới nhận ra mình bị mê muội bởi cảm giác này đến mức nào. Suy nghĩ của anh cũng trở nên bối rối khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm trên môi Lạc Trường Châu, cậu vẫn lo lắng không biết nếu mối quan hệ của mình với Lạc Trường Châu bị người khác phát hiện thì phải làm sao, cậu cũng biết rõ ràng mặc dù nơi này trông hẻo lánh nhưng cũng không an toàn tuyệt đối, ấy vậy mà cậu không kiềm lòng được hơi nâng cằm nghên đón đôi môi của Lạc Trường Châu.

Mang theo sự lo lắng sợ bị phát hiện và niềm hưng phấn khi hôn người mình yêu, Úc Bùi cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu đập ngày càng nhanh, giống như vừa chạy một vòng 800 mét khởi động, hô hấp cũng trở nên gấp gáp quấn quýt lấy hơi thở của Lạc Trường Châu.

Lạc Trường Châu xoa xoa đôi môi Úc Bùi một hồi, sau đó thử mở đôi môi cậu ra, dùng lưỡi nhẹ nhàng quét qua môi Úc Bùi. May là Úc Bùi không hề có sự phòng bị với hắn, khẽ hé môi để hắn đi vào, để hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp trong khoang miệng cậu, khiêu khích chiếc lưỡi mềm mại và căng thẳng của Úc Bùi. Bị quấn quýt lôi kéo, Úc Bùi có lẽ đã ăn kẹo trong lúc chờ hắn chạy, giữa môi và răng cậu vẫn còn thoang thoảng mùi đường ngọt ngào, Lạc Trường Châu biết mình không thích đồ ngọt nhưng cũng không nhịn được mà lần theo vị ngọt ngào ấy, bàn tay vốn đang ôm eo Úc Bùi cũng lần lên trên, ôm lấy gáy Úc Bùi, ấn cậu sát vào người mình.

Nụ hôn này còn nồng nàn hơn hai nụ hôn trước. Nước bọt mang theo vị đường chảy xuống khóe môi khiến cậu không kịp nuốt, Lạc Trường Châu rời khỏi môi Úc Bùi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chiếc cằm trắng nõn của cậu, hôn một đường xuống thùy tai cậu rồi dừng lại trên cần cổ trắng nõn tinh tế như thiên nga, hắn nhẹ nhàng cắn một mảnh da mềm nhỏ ở đó, muốn liếm thật mạnh nhưng sợ để lại dấu vết trên đó.

"Đừng hôn nữa... ngứa quá..." Cơ thể Úc Bùi đặc biệt nhạy cảm, trên trán cậu bắt đầu xuất hiện từng hạt mồ hôi mịn, thấm ướt vết thương trên trán khiến cơn đau trỗi dậy, nhưng toàn bộ lực chú ý của Úc Bùi đều bị cảm giác ở cổ thu hút, cậu không nhịn được hơi nghiêng đầu sang phải mà không hề biết cần cổ yếu đuối của mình càng phơi bày trước mặt Lạc Trường Châu.

"Được." Lạc Trường Châu cười lớn, giọng nói trầm ấm đầy trìu mến, nhưng sau đó lại ngay lập tức ôm eo Úc Bùi ngậm lấy môi cậu, hắn không nhịn được mà cắn khẽ vào lưỡi mềm mại của cậu.

Úc Bùi có lẽ bị hắn cắn đau nên đột nhiên rút lưỡi mở mắt ra, đôi mắt ươn ướt mờ mịt, vẻ mặt khó hiểu và tủi thân nhìn hắn: "Sao cậu lại cắn tớ?"

"Bởi vì tớ thích cậu mà." Lạc Trường Châu hôn lên chóp mũi cậu.

Thực sự rất thích người này, thích đến mức muốn biến người này thành một viên kẹo, cắn thành từng miếng rồi ăn vào miệng.

"Cậu cắn tớ." Úc Bùi không muốn cho hắn hôn mình nữa, sao hai lần trước hôn nhau cậu lại không hề biết Lạc Trường Châu có sở thích cắn người cơ chứ?

Lạc Trường Châu trêu chọc cậu: "Thơm nhẹ cậu một cái là không đau nữa rồi."

Úc Bùi nghe Lạc Trường Châu đùa giỡn lưu manh mà không thể tin được, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách Lạc Trường Châu lại đưa mình đến một nơi xa xôi như vậy, nhỡ đâu ở nơi khác thì còn đến mức nào?

"Hay là tớ cho cậu cắn lại?" Lạc Trường Châu thấy cậu không nói lời nào, mỉm cười đặt môi mình lên môi Úc Bùi, ý bảo cậu cắn hắn đi.

Úc Bùi không khách sáo cắn môi dưới của hắn để lại một hàng dấu răng nông, Lạc Trường Châu thè lưỡi liếm liếm chỗ vừa bị cắn sau đó cúi đầu hôn lên mắt Úc Bùi lần nữa, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "A Bùi..."

"Ừm?"

"Lát nữa tớ đến nhà cậu ngủ trưa nhé, được không?"

"Cậu nói là cậu không có thói quen ngủ trưa mà."

"Ừ, nhưng yêu cậu vào thì có rồi."

"..."

Hai người tựa vào nhau thì thầm, không hề phát hiện có người đang đi về phía này, đi được nửa đường thì xoay người rời đi.
Chương trước Chương tiếp