Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi
Chương 27
Sáng sớm hôm sau, lúc Lý Quân Nguyện thức dậy động đậy cơ thể cứng ngắc của bản thân, sao lại cảm thấy eo mỏi lưng đau vậy, ồ, cô ấy vẫn còn ngồi trên ghế...
Hửm...
Hửm??
Toàn thân Lý Quân Nguyện đều tỉnh táo lại trong nháy mắt, đôi mắt đột ngột mở to, trên chiếc giường trước mặt đã thấy Viên Tư Ý chỉ để lại chiếc trán bên ngoài, trong ổ chăn phát ra tiếng hít thở đều đều.
Quả thật cô ấy không thể tin được, tối qua chỉ là muốn trông chừng Viên Tư Ý để cô nghỉ ngơi cho tốt mà thôi, sao cuối cùng lại biến thành bản thân qua đêm trong phòng người khác?
Lý Quân Nguyện chuyện xấu vô số nhưng chưa từng thức dậy trong phòng người khác nhất thời có chút ngơ ngác, lần đầu tiên thức dậy trong phòng bạn gái thế mà lại là nằm trên ghế không hề có hình tượng cả một đêm, không tắm rửa không đánh răng thậm chí cơm chiều cũng chưa ăn cứ thế ngả đầu ngủ một đêm, cũng quá thảm rồi.
Cô ấy hít sâu một hơi, nhẹ tay nhẹ chân dịch ghế dựa, rón ra rón rén đi ra cửa phòng.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng nhẹ nhàng khép lại, cô ấy đứng trong hành lang lúc này mới lấy điện thoại xem thời gian, đúng sáu giờ sáng, cũng may cũng may, phần diễn hôm nay của cô ấy không sớm lắm, lúc này quay về tắm rửa một lát có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện.
Hơn nữa cảnh đêm tối qua còn khá muộn, sớm như vậy người trong đoàn phim chắc vẫn chưa tỉnh đâu.
Nghĩ đến đây Lý Quân Nguyện yên tâm to gan hơn tí, ngay cả bước chân đi đường cũng trở nên ổn định. Cô ấy đi thang máy xuống tầng trệt, sau đó theo thang máy một đường thuận lợi tới tầng mình ở, đều không có người.
Hành lang cũng không một bóng người, cô ấy yên tâm nhẹ nhàng thở ra, quét mở cửa phòng mình, âm thanh quét thẻ phòng vừa vang lên tít tít, thang máy cách phòng không xa vừa rồi còn không có người lại mở ra lần nữa.
Tiểu Tiếu xách theo một túi đồ ăn sáng to ngơ ngác đứng trong thang máy dụi mắt nhìn Lý Quân Nguyện trên hành lang, hoài nghi bản thân sáng sớm chưa tỉnh ngủ.
Cửa thang máy cứ thế trong lúc hai người do dự giằng co sắp đóng lại lần nữa, Tiểu Tiếu như vừa tỉnh khỏi giấc mộng điên cuồng nhấn nút mở cửa mấy lần, không đợi cửa mở ra hoàn toàn đã chen ra từ trong khe của vọt tới bên cạnh Lý Quân Nguyện, túm cô ấy vào phòng sau đó đóng chặt cửa phòng.
Lý Quân Nguyện còn chưa hồi thần người đã đứng trong phòng rồi.
Tiểu Tiếu chưa hết hoảng hồn lướt nhìn cô ấy mấy lần, "Tối qua chị lêu lổng ở đâu? Thế mà còn chưa thay quần áo?!"
Lý Quân Nguyện:...
"Lêu lổng gì chứ, em có biết nói chuyện không vậy."
"Quần áo cũng chưa thay không phải lêu lổng thì là gì, chẳng lẽ tối qua chị nửa đêm đi làm người tốt việc tốt sao?"
Lý Quân Nguyện nhíu mày, lần đầu thấy bộ dạng miệng lưỡi sắc bén phản bác cô ấy của Tiểu Tiếu, lại còn khá buồn cười, "Đúng vậy, chị của em tối qua làm người tốt việc tốt cả đêm đấy, mau tránh ra, chị muốn tắm rửa đi ngủ."
"Người tốt việc tốt gì mà làm lúc nửa đêm quỷ cũng không tin," Tiểu Tiếu bình thường hai ba câu đã bị cô ấy đuổi đi hôm nay lại cực kỳ có nguyên tắc chắn đường đi của cô ấy, bày ra tư thế nhất định phải hỏi ra nguyên cớ, "Rốt cuộc tối qua chị đi đâu? Không bị chụp phải chứ? Với ai vậy? Có cần liên hệ chị Lâm làm dự án quan hệ xã hội không?"
"Trong lòng em chị là người như thế à?" Lý Quân Nguyện hỏi.
"Không phải." Tiểu Tiếu không cần nghĩ ngợi đã trả lời, tuy rằng Lý Quân Nguyện trông hơi lăng nhăng tí, nhưng nhiều năm như vậy chưa từng cả đêm không về.
Cho nên bây giờ cả đêm không về mới là trọng điểm đó!
"Biết là tốt rồi, tránh ra." Lý Quân Nguyện thấy cô nàng còn không nhúc nhích, nghĩ dù sao cũng là trợ lý gần gũi nhất bên cạnh mình sớm muộn gì cũng phải biết, biết rồi thì bao che giúp cô ấy cũng tốt, "Tối qua chị đi thăm Viên Tư Ý, cô ấy bị sốt."
"Ồ..." Tiểu Tiếu bị đáp án này làm chấn động đến tránh đường rồi mới phản ứng lại, "Ể??? Chị đi chăm sóc biên kịch Viên? Còn ngủ lại một đêm?!!"
"Đúng." Lý Quân Nguyện lấy quần áo vào phòng tắm, phút cuối còn dặn một câu, "Để bánh bao lại, tối qua chị không ăn cơm đói bụng."
Tắm rửa một lát đi ra, Lý Quân Nguyện trông thấy cô nàng vẫn ngồi ở phòng khách không đi, "Em còn ở đây làm gì, để bánh bao lại là được, chị ăn xong ngủ tiếp, tối qua ngủ không ngon."
Tiểu Tiếu:... Vậy rốt cuộc tối qua chị làm gì mà ngủ cũng không ngủ ngon, cơm chiều cũng không kịp ăn.
Quên đi quên đi, cô nàng lắc đầu xua đi tưởng tượng trong đầu, vẫn không nên biết, biết càng nhiều chết càng mau là chân lý đời người.
"Cái đó," Tiểu Tiếu do dự chốc lát mới mở miệng, "Vậy nên chị là... với biên kịch Viên...?"
"Đúng, chính là như em nghĩ vậy." Lý Quân Nguyện nói, "Biết rồi chứ, sau này biết điều chút."
Tiểu Tiếu:...
"Nhưng không phải lúc trước chị Lâm đã nói..."
"Được rồi, em xong chưa?" Lý Quân Nguyện rất đói bụng, mỗi lần ăn một cái ăn hết vỉ tiểu long bao, bây giờ buồn ngủ dâng lên hoàn toàn không có tâm tư phản ứng bất kỳ ai, "Nhanh đi đi, chị đi ngủ."
Nói xong liền lập tức đi vào phòng ngủ ngả đầu ngủ mất, để lại một mình Tiểu Tiếu tự hỏi nhân sinh trong phòng khách.
Nói hay không nói với chị Lâm đây, đây là một vấn đề...
TAT.
Bệnh tình Viên Tư Ý khỏi khá nhanh, sáng hôm sau liền dồi dào sức sống lại lần nữa mang đầu tóc xoăn, cầm sổ ghi chép ngồi phía sau đạo diễn gõ gõ đánh đánh.
Lý Quân Nguyện vừa đến phim trường liếc mắt một cái đã thấy cô, không quan tâm ánh mắt sụp đổ của Tiểu Tiếu phía sau lập tức đi về phía Viên Tư Ý, ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay sờ trán cô, "Hạ sốt rồi?"
Viên Tư Ý cũng không trốn, cứ ngoan ngoãn ngồi chớp đôi mắt to chờ sờ, "Ừm, không sao."
"Vậy em cẩn thận tí, đừng để cảm lạnh." Lý Quân Nguyện nói, "Buổi trưa tới tìm tôi ăn cơm?"
"Được." Viên Tư Ý chớp chớp mắt, "Tối qua chị ngủ ngon không?"
Vừa nghe lời này Tiểu Tiếu đứng bên cạnh lập tức hít một hơi khí lạnh, âm thanh kia lớn đến cả Viên Tư Ý cũng nghe thấy, hoài nghi nhìn cô nàng một cái thăm dò.
Lý Quân Nguyện thầm mắng trợ lý không có tiền đồ, "Rất ngon."
"Ồ, vậy cố gắng làm việc nhé." Viên Tư Ý nói.
Tiến độ ghi hình ngày càng đi sâu, hai người đều trở nên càng ngày càng bận rộn có thể thấy bằng mắt thường, mỗi ngày thời gian có thể ở cùng cũng chỉ còn lại thời gian ăn cơm. Đến cả thời gian ăn cơm bây giờ cũng đều bị giảm bớt đến có hơi nhanh, hai người cùng nhau im lặng ăn cơm xong sau đó cơ bản đều bắt đầu công việc trong tay mỗi người.
Tiểu Tiếu có lẽ là người vui vẻ nhất, dù gì cũng không cần trông chừng Lý Quân Nguyện, cuộc sống mỗi ngày chỉ có công việc thật tốt đẹp.
Có lẽ là nhờ vào lần hẹn hò trước đó, công việc trong tay Viên Tư Ý vẫn tiến triển rất thuận lợi, đây là lần đầu tiên cô viết cảnh tình cảm mà thuận lợi như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích sự hỗ trợ của Lý Quân Nguyện.
Trong lúc bận rộn, cô còn rút thời gian đi kiểm tra sức khỏe một chuyến, kỳ lạ là rất khỏe mạnh, một chút bệnh vặt cũng không có. Cô cứ hỏi bác sĩ mãi tim cô có vấn đề gì không, lấy được đáp án có thể là mệt nhọc quá độ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt liền đuổi cô đi.
Vào ngày hoàn thành cảnh quay chuyển sang phim trường khác, đạo diễn kéo cả đoàn phim chụp một bức ảnh chung trước tòa nhà quay chính, Lý Quân Nguyện không quan tâm ánh mắt đạo diễn vẫn đi sang nơi khác đứng sau Viên Tư Ý.
Lúc tất cả mọi người nhìn về phía máy chụp ảnh, Lý Quân Nguyện lén lút nắm tay Viên Tư Ý trong đám người.
Biểu cảm kinh ngạc của Viên Tư Ý và khóe môi cong lên vì đã thực hiện được của Lý Quân Nguyện cứ thế được lưu vào trong tấm ảnh tập thể này.
Căn cứ quay chủ yếu khác của đoàn phim là ở thành phố Q, vừa có đường bờ biển không biên giới cùng kiến trúc phong cách Nam Dương và Tây Âu rất thích hợp quay phim. Nhưng vì khoảng cách xa xôi, chuyển cả đoàn phim sang cần tiêu tốn thời gian một tuần, một tuần này Lý Quân Nguyện cũng không thể nhàn rỗi, phải tham gia một vài hoạt động.
Đây là lần đầu tiên tách nhau của hai người từ khi quyết định yêu đương, trước khi tách nhau hai người đều vẫn bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian nói lời từ biệt cũng không có.
Lý Quân nguyện ngồi ở sân bay vẻ mặt không mong muốn, hận không thể lập tức bay đến thành phố Q cùng làm việc với Viên Tư Ý.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ.
Cô mở tấm ảnh tập thể ngày đó ra, phóng to chỗ hai người đứng lên, hài lòng nhìn mặt hai người trên ảnh, lộ ra nụ cười đầu tiên tại sân bay hôm nay.
Một tuần sau, Lý Quân Nguyện rốt cuộc cũng đáp xuống sân bay thành phố Q, ở phía cuối lối đi VIP đã có một mái đầu xoăn nho nhỏ đứng đó, chỉ là lúc này trên người cuối cùng cũng không phải chiếc áo lông màu đen, đổi thành áo bông màu đen cùng chiếc quần thể thao đen, trong tay còn cầm một ly nước ngoan ngoãn đứng đó chờ cô ấy.
Bước chân Lý Quân Nguyện vào lúc nhìn thấy Viên Tư Ý nhanh hơn vài bước, "Sao em lại tới đây?"
"Hôm nay chị phải về đoàn phim, tôi đi theo xe đoàn phim tới đây đón chị." Viên Tư Ý nói xong đưa ly cà phê trong tay cho cô ấy, "Cho chị này."
"Cố ý mua cho tôi?" Lý Quân Nguyện có phần được cưng chiều mà lo sợ, thời gian hai người ở bên nhau tuy rằng không lâu, nhưng vậy cũng đủ để cô ấy hiểu Viên Tư Ý cũng không phải một người chủ động.
"Ừm." Viên Tư Ý cẩn thận quan sát nét mặt Lý Quân Nguyện, trông có lẽ là vui vẻ?
"Cảm ơn." Lý Quân Nguyện lập tức mở ra uống một hớp, hương vị siro hạt phỉ ngào ngạt lập tức tràn ngập trong miệng, suýt nữa cô ấy đã không kìm được phun lại vào trong ly.
Viên Tư Ý lại còn bổ sung một câu thuyết minh muộn màng, "Phiên bản giới hạn mùa đông nhân viên phục vụ đề cử, uống ngon không?"
Lý Quân Nguyện siêu ghét hạt phỉ hiện tại đang hối hận, vừa rồi vui quá uống một ngụm lớn vậy làm gì chứ, uống hớp nhỏ tí sẽ không đau khổ thế này, "Ngon, ngon lắm."
"Phụt." Tiểu Tiếu ở bên cạnh cũng sắp không nín được, sao hai người này yêu đương lại mang theo không khí khôi hài vậy.
"Cảm ơn em." Lý Quân Nguyện cưỡng ép đè nén tâm trạng không thích kia, xoa đầu tóc xoăn của bạn gái, "Đi thôi, về đoàn phim."
"Được." Hai người thuận thế nắm tay, trong lòng Viên Tư Ý lại đánh một dấu tick thật to phía sau điều thứ tư trong sổ.
Quy tắc thứ tư trong chinh phục yêu đương: Tiểu biệt thắng tân hôn, tạo bất ngờ cho đối phương.
Hửm...
Hửm??
Toàn thân Lý Quân Nguyện đều tỉnh táo lại trong nháy mắt, đôi mắt đột ngột mở to, trên chiếc giường trước mặt đã thấy Viên Tư Ý chỉ để lại chiếc trán bên ngoài, trong ổ chăn phát ra tiếng hít thở đều đều.
Quả thật cô ấy không thể tin được, tối qua chỉ là muốn trông chừng Viên Tư Ý để cô nghỉ ngơi cho tốt mà thôi, sao cuối cùng lại biến thành bản thân qua đêm trong phòng người khác?
Lý Quân Nguyện chuyện xấu vô số nhưng chưa từng thức dậy trong phòng người khác nhất thời có chút ngơ ngác, lần đầu tiên thức dậy trong phòng bạn gái thế mà lại là nằm trên ghế không hề có hình tượng cả một đêm, không tắm rửa không đánh răng thậm chí cơm chiều cũng chưa ăn cứ thế ngả đầu ngủ một đêm, cũng quá thảm rồi.
Cô ấy hít sâu một hơi, nhẹ tay nhẹ chân dịch ghế dựa, rón ra rón rén đi ra cửa phòng.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng nhẹ nhàng khép lại, cô ấy đứng trong hành lang lúc này mới lấy điện thoại xem thời gian, đúng sáu giờ sáng, cũng may cũng may, phần diễn hôm nay của cô ấy không sớm lắm, lúc này quay về tắm rửa một lát có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện.
Hơn nữa cảnh đêm tối qua còn khá muộn, sớm như vậy người trong đoàn phim chắc vẫn chưa tỉnh đâu.
Nghĩ đến đây Lý Quân Nguyện yên tâm to gan hơn tí, ngay cả bước chân đi đường cũng trở nên ổn định. Cô ấy đi thang máy xuống tầng trệt, sau đó theo thang máy một đường thuận lợi tới tầng mình ở, đều không có người.
Hành lang cũng không một bóng người, cô ấy yên tâm nhẹ nhàng thở ra, quét mở cửa phòng mình, âm thanh quét thẻ phòng vừa vang lên tít tít, thang máy cách phòng không xa vừa rồi còn không có người lại mở ra lần nữa.
Tiểu Tiếu xách theo một túi đồ ăn sáng to ngơ ngác đứng trong thang máy dụi mắt nhìn Lý Quân Nguyện trên hành lang, hoài nghi bản thân sáng sớm chưa tỉnh ngủ.
Cửa thang máy cứ thế trong lúc hai người do dự giằng co sắp đóng lại lần nữa, Tiểu Tiếu như vừa tỉnh khỏi giấc mộng điên cuồng nhấn nút mở cửa mấy lần, không đợi cửa mở ra hoàn toàn đã chen ra từ trong khe của vọt tới bên cạnh Lý Quân Nguyện, túm cô ấy vào phòng sau đó đóng chặt cửa phòng.
Lý Quân Nguyện còn chưa hồi thần người đã đứng trong phòng rồi.
Tiểu Tiếu chưa hết hoảng hồn lướt nhìn cô ấy mấy lần, "Tối qua chị lêu lổng ở đâu? Thế mà còn chưa thay quần áo?!"
Lý Quân Nguyện:...
"Lêu lổng gì chứ, em có biết nói chuyện không vậy."
"Quần áo cũng chưa thay không phải lêu lổng thì là gì, chẳng lẽ tối qua chị nửa đêm đi làm người tốt việc tốt sao?"
Lý Quân Nguyện nhíu mày, lần đầu thấy bộ dạng miệng lưỡi sắc bén phản bác cô ấy của Tiểu Tiếu, lại còn khá buồn cười, "Đúng vậy, chị của em tối qua làm người tốt việc tốt cả đêm đấy, mau tránh ra, chị muốn tắm rửa đi ngủ."
"Người tốt việc tốt gì mà làm lúc nửa đêm quỷ cũng không tin," Tiểu Tiếu bình thường hai ba câu đã bị cô ấy đuổi đi hôm nay lại cực kỳ có nguyên tắc chắn đường đi của cô ấy, bày ra tư thế nhất định phải hỏi ra nguyên cớ, "Rốt cuộc tối qua chị đi đâu? Không bị chụp phải chứ? Với ai vậy? Có cần liên hệ chị Lâm làm dự án quan hệ xã hội không?"
"Trong lòng em chị là người như thế à?" Lý Quân Nguyện hỏi.
"Không phải." Tiểu Tiếu không cần nghĩ ngợi đã trả lời, tuy rằng Lý Quân Nguyện trông hơi lăng nhăng tí, nhưng nhiều năm như vậy chưa từng cả đêm không về.
Cho nên bây giờ cả đêm không về mới là trọng điểm đó!
"Biết là tốt rồi, tránh ra." Lý Quân Nguyện thấy cô nàng còn không nhúc nhích, nghĩ dù sao cũng là trợ lý gần gũi nhất bên cạnh mình sớm muộn gì cũng phải biết, biết rồi thì bao che giúp cô ấy cũng tốt, "Tối qua chị đi thăm Viên Tư Ý, cô ấy bị sốt."
"Ồ..." Tiểu Tiếu bị đáp án này làm chấn động đến tránh đường rồi mới phản ứng lại, "Ể??? Chị đi chăm sóc biên kịch Viên? Còn ngủ lại một đêm?!!"
"Đúng." Lý Quân Nguyện lấy quần áo vào phòng tắm, phút cuối còn dặn một câu, "Để bánh bao lại, tối qua chị không ăn cơm đói bụng."
Tắm rửa một lát đi ra, Lý Quân Nguyện trông thấy cô nàng vẫn ngồi ở phòng khách không đi, "Em còn ở đây làm gì, để bánh bao lại là được, chị ăn xong ngủ tiếp, tối qua ngủ không ngon."
Tiểu Tiếu:... Vậy rốt cuộc tối qua chị làm gì mà ngủ cũng không ngủ ngon, cơm chiều cũng không kịp ăn.
Quên đi quên đi, cô nàng lắc đầu xua đi tưởng tượng trong đầu, vẫn không nên biết, biết càng nhiều chết càng mau là chân lý đời người.
"Cái đó," Tiểu Tiếu do dự chốc lát mới mở miệng, "Vậy nên chị là... với biên kịch Viên...?"
"Đúng, chính là như em nghĩ vậy." Lý Quân Nguyện nói, "Biết rồi chứ, sau này biết điều chút."
Tiểu Tiếu:...
"Nhưng không phải lúc trước chị Lâm đã nói..."
"Được rồi, em xong chưa?" Lý Quân Nguyện rất đói bụng, mỗi lần ăn một cái ăn hết vỉ tiểu long bao, bây giờ buồn ngủ dâng lên hoàn toàn không có tâm tư phản ứng bất kỳ ai, "Nhanh đi đi, chị đi ngủ."
Nói xong liền lập tức đi vào phòng ngủ ngả đầu ngủ mất, để lại một mình Tiểu Tiếu tự hỏi nhân sinh trong phòng khách.
Nói hay không nói với chị Lâm đây, đây là một vấn đề...
TAT.
Bệnh tình Viên Tư Ý khỏi khá nhanh, sáng hôm sau liền dồi dào sức sống lại lần nữa mang đầu tóc xoăn, cầm sổ ghi chép ngồi phía sau đạo diễn gõ gõ đánh đánh.
Lý Quân Nguyện vừa đến phim trường liếc mắt một cái đã thấy cô, không quan tâm ánh mắt sụp đổ của Tiểu Tiếu phía sau lập tức đi về phía Viên Tư Ý, ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay sờ trán cô, "Hạ sốt rồi?"
Viên Tư Ý cũng không trốn, cứ ngoan ngoãn ngồi chớp đôi mắt to chờ sờ, "Ừm, không sao."
"Vậy em cẩn thận tí, đừng để cảm lạnh." Lý Quân Nguyện nói, "Buổi trưa tới tìm tôi ăn cơm?"
"Được." Viên Tư Ý chớp chớp mắt, "Tối qua chị ngủ ngon không?"
Vừa nghe lời này Tiểu Tiếu đứng bên cạnh lập tức hít một hơi khí lạnh, âm thanh kia lớn đến cả Viên Tư Ý cũng nghe thấy, hoài nghi nhìn cô nàng một cái thăm dò.
Lý Quân Nguyện thầm mắng trợ lý không có tiền đồ, "Rất ngon."
"Ồ, vậy cố gắng làm việc nhé." Viên Tư Ý nói.
Tiến độ ghi hình ngày càng đi sâu, hai người đều trở nên càng ngày càng bận rộn có thể thấy bằng mắt thường, mỗi ngày thời gian có thể ở cùng cũng chỉ còn lại thời gian ăn cơm. Đến cả thời gian ăn cơm bây giờ cũng đều bị giảm bớt đến có hơi nhanh, hai người cùng nhau im lặng ăn cơm xong sau đó cơ bản đều bắt đầu công việc trong tay mỗi người.
Tiểu Tiếu có lẽ là người vui vẻ nhất, dù gì cũng không cần trông chừng Lý Quân Nguyện, cuộc sống mỗi ngày chỉ có công việc thật tốt đẹp.
Có lẽ là nhờ vào lần hẹn hò trước đó, công việc trong tay Viên Tư Ý vẫn tiến triển rất thuận lợi, đây là lần đầu tiên cô viết cảnh tình cảm mà thuận lợi như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích sự hỗ trợ của Lý Quân Nguyện.
Trong lúc bận rộn, cô còn rút thời gian đi kiểm tra sức khỏe một chuyến, kỳ lạ là rất khỏe mạnh, một chút bệnh vặt cũng không có. Cô cứ hỏi bác sĩ mãi tim cô có vấn đề gì không, lấy được đáp án có thể là mệt nhọc quá độ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt liền đuổi cô đi.
Vào ngày hoàn thành cảnh quay chuyển sang phim trường khác, đạo diễn kéo cả đoàn phim chụp một bức ảnh chung trước tòa nhà quay chính, Lý Quân Nguyện không quan tâm ánh mắt đạo diễn vẫn đi sang nơi khác đứng sau Viên Tư Ý.
Lúc tất cả mọi người nhìn về phía máy chụp ảnh, Lý Quân Nguyện lén lút nắm tay Viên Tư Ý trong đám người.
Biểu cảm kinh ngạc của Viên Tư Ý và khóe môi cong lên vì đã thực hiện được của Lý Quân Nguyện cứ thế được lưu vào trong tấm ảnh tập thể này.
Căn cứ quay chủ yếu khác của đoàn phim là ở thành phố Q, vừa có đường bờ biển không biên giới cùng kiến trúc phong cách Nam Dương và Tây Âu rất thích hợp quay phim. Nhưng vì khoảng cách xa xôi, chuyển cả đoàn phim sang cần tiêu tốn thời gian một tuần, một tuần này Lý Quân Nguyện cũng không thể nhàn rỗi, phải tham gia một vài hoạt động.
Đây là lần đầu tiên tách nhau của hai người từ khi quyết định yêu đương, trước khi tách nhau hai người đều vẫn bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian nói lời từ biệt cũng không có.
Lý Quân nguyện ngồi ở sân bay vẻ mặt không mong muốn, hận không thể lập tức bay đến thành phố Q cùng làm việc với Viên Tư Ý.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ.
Cô mở tấm ảnh tập thể ngày đó ra, phóng to chỗ hai người đứng lên, hài lòng nhìn mặt hai người trên ảnh, lộ ra nụ cười đầu tiên tại sân bay hôm nay.
Một tuần sau, Lý Quân Nguyện rốt cuộc cũng đáp xuống sân bay thành phố Q, ở phía cuối lối đi VIP đã có một mái đầu xoăn nho nhỏ đứng đó, chỉ là lúc này trên người cuối cùng cũng không phải chiếc áo lông màu đen, đổi thành áo bông màu đen cùng chiếc quần thể thao đen, trong tay còn cầm một ly nước ngoan ngoãn đứng đó chờ cô ấy.
Bước chân Lý Quân Nguyện vào lúc nhìn thấy Viên Tư Ý nhanh hơn vài bước, "Sao em lại tới đây?"
"Hôm nay chị phải về đoàn phim, tôi đi theo xe đoàn phim tới đây đón chị." Viên Tư Ý nói xong đưa ly cà phê trong tay cho cô ấy, "Cho chị này."
"Cố ý mua cho tôi?" Lý Quân Nguyện có phần được cưng chiều mà lo sợ, thời gian hai người ở bên nhau tuy rằng không lâu, nhưng vậy cũng đủ để cô ấy hiểu Viên Tư Ý cũng không phải một người chủ động.
"Ừm." Viên Tư Ý cẩn thận quan sát nét mặt Lý Quân Nguyện, trông có lẽ là vui vẻ?
"Cảm ơn." Lý Quân Nguyện lập tức mở ra uống một hớp, hương vị siro hạt phỉ ngào ngạt lập tức tràn ngập trong miệng, suýt nữa cô ấy đã không kìm được phun lại vào trong ly.
Viên Tư Ý lại còn bổ sung một câu thuyết minh muộn màng, "Phiên bản giới hạn mùa đông nhân viên phục vụ đề cử, uống ngon không?"
Lý Quân Nguyện siêu ghét hạt phỉ hiện tại đang hối hận, vừa rồi vui quá uống một ngụm lớn vậy làm gì chứ, uống hớp nhỏ tí sẽ không đau khổ thế này, "Ngon, ngon lắm."
"Phụt." Tiểu Tiếu ở bên cạnh cũng sắp không nín được, sao hai người này yêu đương lại mang theo không khí khôi hài vậy.
"Cảm ơn em." Lý Quân Nguyện cưỡng ép đè nén tâm trạng không thích kia, xoa đầu tóc xoăn của bạn gái, "Đi thôi, về đoàn phim."
"Được." Hai người thuận thế nắm tay, trong lòng Viên Tư Ý lại đánh một dấu tick thật to phía sau điều thứ tư trong sổ.
Quy tắc thứ tư trong chinh phục yêu đương: Tiểu biệt thắng tân hôn, tạo bất ngờ cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương