Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi
Chương 28
"Cut! Lại lần nữa!" Đạo diễn hô lần nữa lại lần nữa, Lý Quân Nguyện cúi đầu xin lỗi với nhân viên công tác, một trường cảnh kẹt cả buổi sáng không có chút tiến độ nào, tất cả mọi người rất mệt mỏi, "Thôi, ăn cơm trước, Lý Quân Nguyện cô lại đây tôi giảng giải cho cô chút nữa."
Lý Quân Nguyện đưa ánh mắt cho Tiểu Tiếu bên ngoài, Tiểu Tiếu bèn phát thức ăn đã gọi trước cho mọi người, cảnh diễn này kẹt lại cả buổi sáng không thăm hỏi nhân viên công tác một chút cũng không thể nào nói nổi.
Đạo diễn đặt mông ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm túc lại nặng nề, thật sự ông ấy không ngờ Lý Quân Nguyện lại bị kẹt. Lúc trước ông ta lo lắng Lý Quân Nguyện không diễn tốt tình tiết giải mã, các tư thế vượt nóc băng tường, đối phương đều hoàn thành xuất sắc, cảnh tình cảm quay một hai lần cùng nam chính cũng vẫn ổn, sao đến đây lại xảy ra vấn đề.
"Cô không hiểu chỗ nào tự nói đi." Đạo diễn đến trước mặt Lý Quân Nguyện nói đơn giản.
Bản thân Lý Quân Nguyện cũng không hiểu được, không phải là một cảnh diễn liên quan đến tìm người thân sao, sao lại không qua được, chỉ là một giọt nước mắt mà thôi, đối với cô ấy mà nói căn bản quá dễ dàng.
Viên Tư Ý ở sau đạo diễn trông thấy áp lực bên này từ xa, lật xem kịch bản, hôm nay quay cảnh Úc Ly phát hiện cha mẹ mình chết trong một vụ nổ lớn.
Cô ấy đến hiện trường vụ nổ năm đó, hiện trường sớm đã xây thành nhà cao tầng, không tìm được chút dấu vết ngày xưa.
Nhưng cô ấy vẫn quỳ xuống nơi xảy ra vụ án, tay bốc chút bụi đất trên mặt đường, nhẹ nhàng thổi bay.
Tại nơi bụi đất bay lên, nữ sát thủ Úc Ly máu lạnh lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng cũng chỉ một giọt mà thôi.
Lúc trước Lý Quân Nguyện diễn rất nhiều lần, đều diễn không ra loại cảm giác đạo diễn muốn.
Đạo diễn nói chuyện cùng Lý Quân nguyện trong chốc lát, lúc này mới phất tay thả cô ấy đi ăn cơm, còn dặn dò cô ấy ngẫm nghĩ lại.
Tuy hiện tại Lý Quân Nguyện đã đạt tiêu chuẩn không cần tăng cơ giảm mỡ nữa, nhưng hai người vẫn duy trì thói quen ăn trưa cùng nhau, vì thế Viên Tư Ý im lặng đi theo sau.
Trong lòng Lý Quân Nguyện có chuyện, cũng không phát hiện Viên Tư Ý lặng lẽ theo sau mình.
Cô ấy không trực tiếp đi vào xe RV như bình thường, mà yên lặng vòng ra phía sau bãi đỗ xe tìm một rừng cây nhỏ thưa thớt, rầu rĩ đá cát, sau đó lại như cảm thấy bản thân làm không tốt thu chân về, "Xin lỗi."
Nói xong, cô ấy lại thở dài một hơi, cau mày nhìn một điểm trên mặt đất, bất động.
Nếu không trông thấy toàn bộ quá trình Lý Quân Nguyện giận dỗi, nhìn thấy biểu cảm kia nhất định sẽ cho rằng cô ấy đang mất kiên nhẫn và tức giận.
Viên Tư Ý nhìn chốc lát, rồi lặng lẽ lên xe trước.
Không lâu sau Lý Quân Nguyện cũng lên đây, lúc vừa lên đến gặp Viên Tư Ý còn ngây ra một lúc, giống như lẽ ra đối phương không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng Viên Tư Ý chỉ chỉ bát đũa và cơm trưa đã dọn ra, như không phát hiện sự lạnh nhạt của cô ấy, "Ăn cơm đi."
"Ừm." Hôm nay Lý Quân Nguyện quả thật rất buồn bực, cô ấy cố gắng kiềm chế sự bực dọc của bản thân ngồi xuống ăn cơm.
Bữa cơm này ăn vô cùng im ắng, hai người cơm nước xong rõ ràng không có công việc cũng không nói chuyện, im lặng mấy phút, Lý Quân Nguyện đứng lên trước, "Tôi đi nghỉ trước, em tự nhiên."
Nói xong cô ấy bèn đi vào trong phòng một mình, cô ấy rất rõ ràng tính cách của bản thân, dưới tình huống buồn bực và lo âu thế này cô ấy không nên ở cùng Viên Tư Ý, ở lâu sẽ dễ dàng trút tâm trạng của bản thân lên người Viên Tư Ý, nói không chừng còn có thể phát hỏa với Viên Tư Ý.
Đây là điều cô ấy không muốn cũng không hy vọng nhìn thấy.
Lý Quân Nguyện một mình ăn no ngơ ngác ngồi bên mép giường bực bội, Viên Tư Ý nhìn lối đi tối đen như mực mấy lần, bản thân lặng lẽ thu dọn đồ đạc xong rồi xuống xe.
Nghe thấy tiếng động Viên Tư Ý xuống xe, ngọn lửa trong lòng Lý Quân Nguyện càng thêm trào dâng.
Biết rõ chuyện này không hề liên quan đến đối phương, vẫn không nhịn được cảm thấy Viên Tư Ý chẳng thèm đến dỗ bản thân lấy một lần.
Nôn nóng và lửa giận chẳng hiểu dâng cao khiến toàn thân Lý Quân Nguyện đều muốn bùng nổ, cả người nặng nề ngã ra sau giường nhìn chằm chằm trần nhà, giường phát ra âm thanh cọt kẹt, như đang kháng nghị Lý Quân Nguyện trút lửa giận đến người vô tội là nó vậy.
Lý Quân Nguyện dùng sức vỗ giường một cái, "Đừng ồn! Tao không muốn phát hỏa với A Ý, mày thì có là gì!"
Giường:...? Giường không có giường quyền sao?
Bỏ đi, Lý Quân Nguyện nhắm mắt lại, ngủ một giấc trước, buổi chiều còn phải quay, lần này cũng không thể tiếp tục NG*. Nhưng tại sao bản thân lại không diễn được chứ...
*NG: cảnh quay bị hỏng, không đạt yêu cầu.
Bản edit này chỉ được đăng tải tại W.a.t.t.p.a.d..c.o.m
Trong đầu quanh quẩn mấy vấn đề này, Lý Quân Nguyện ngủ mất, đến khi mở mắt lần nữa là bị Viên Tư Ý lay tỉnh.
"Sao em tới đây?" Lý Quân Nguyện vừa mới thức có phần chưa tỉnh táo, không phải cô ấy đã nghe tiếng bước chân Viên Tư Ý đi ra ngoài rồi sao, sao bây giờ người lại tới đây.
"Đi thôi." Viên Tư Ý thử kéo cô ấy khỏi giường.
"Đi đâu?" Lý Quân Nguyện có chút ngốc, không phải chiều nay còn phải quay phim sao, đây là đi đâu vậy?
"Đưa chị đi tìm linh cảm." Viên Tư Ý nói, "Tôi đã xin đạo diễn nghỉ giúp chị, đạo diễn duyệt rồi, hôm nay chúng ta đi, ngày mai quay lại, mau dậy, nếu không sẽ lỡ máy bay."
"Máy bay?" Lý Quân Nguyện lặp lại lần nữa, "Đi xa như vậy?"
"Ừ," Viên Tư Ý nói, "Nhanh lên."
Lý Quân Nguyện cứ thế bị Viên Tư Ý dắt đi một đường đến xe, xe lái đi một lúc, Lý Quân Nguyện mới như tỉnh khỏi giấc mơ hồi thần, nhéo lòng bàn tay Viên Tư Ý, "Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?"
"Đưa chị về nhà tôi." Viên Tư Ý dùng bên tay rảnh rỗi đẩy gọng kính.
"A?" Lý Quân Nguyện trừng to mắt, biểu cảm cũng căng ra, quay đầu sang lắp ba lắp bắp nói, "Nhanh, nhanh vậy?"
"?" Viên Tư Ý cực kỳ bình tĩnh nhìn cô ấy, trong mắt còn mang theo một tia nghi hoặc, "Đúng vậy, phần diễn hai ba ngày sau của chị đều là về thân thế của Úc Ly, đưa chị trải nghiệm cảm giác gia đình trước, có lẽ sẽ giúp ích."
Lý Quân Nguyện đều vì kịch bản bộ phim này mà yêu đương với cô, nên cô cũng phải có qua có lại vào lúc đối phương gặp khó khăn.
Ngày cắm trại đó khi biết Lý Quân Nguyện trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, cho nên sau khi thương lượng với đạo diễn định đưa cô ấy về nhà bản thân trải nghiệm một chút, xem có thể được hay không.
"Ồ." Là chuyện này à, Lý Quân Nguyện tỉnh táo lại, im lặng đôi phút mới ngẩng đầu, "Chúng ta đổi lại đi, tôi dẫn em đi một nơi."
Viên Tư Ý lấy điện thoại ra, "Đi đâu?"
"Nơi tôi sống lúc nhỏ." Lý Quân Nguyện kiểm tra điện thoại Viên Tư Ý, chọn chuyến bay gần nhất bay thẳng đến thành phố Y, chỉ muộn hơn nửa giờ so với chuyến bay đã định trước, xem ra cũng không cần chờ ở sân bay lâu lắm.
Viên Tư Ý ừ một tiếng rồi không nói nữa, nhớ lại thời thơ ấu cũng rất tốt, nói không chừng cũng giúp ích được.
Sau khi Lý Quân Nguyện đổi chuyến bay xong hoàn toàn trở nên im lặng, bàn tay nắm lấy Viên Tư Ý không buông ra, tay kia thì dựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài, như đang nhớ lại quá khứ.
Viên Tư Ý cũng không quấy rầy cô ấy, chỉ yên lặng ngồi không động đậy, tay trái cầm điện thoại khó khăn trúc trắc muốn lấy điện thoại làm việc.
Tới sân bay, lúc bản thân lấy ra hai tấm vé ghi điểm đến thành phố Y đã in ra.
Khoảnh khắc nắm hóa đơn nhẹ bẫng trong tay, Lý Quân Nguyện mới có cảm giác chân thật bản thân sắp về nhà. Cô ấy đột nhiên có chút chùn bước, cảm thấy không bằng đến nhà Viên Tư Ý cũng tốt.
Viên Tư Ý thấy cô ấy cầm vé máy bay sửng sốt, lắc lắc tay cô ấy, "Sao thế?"
"Không có gì." Dù sao cũng đã sửa rồi, không thể quay đầu lại.
Lý Quân Nguyện cất vé máy bay vào túi, lần đầu tiên hy vọng vé máy bay có thể bị lạc mất, như vậy có lẽ sẽ không cần trở về.
Viên Tư Ý thấy cô ấy cất tùy tiện như vậy, sợ cô ấy đánh mất vé máy bay, đi sang lấy vào tay mình, "Đi thôi, vào kiểm tra an ninh."
Vào kiểm tra an ninh, sợ Lý Quân Nguyện bị người nhận ra, hai người chỉ có thể đi thẳng vào phòng chờ hạng thương gia, cuối cùng chọn ngồi vào một vị trí bên cạnh cửa sổ. Nhân viên phục vụ mang lên cho mỗi người một ly cà phê, hai người vẫn im lặng ngồi đối diện.
"A Ý." Lý Quân Nguyện xây dựng tâm lý rất lâu mới gọi tên cô.
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, hơi nghiêng đầu, "Ừm?"
Lý Quân Nguyện mấp máy môi, lại chẳng nói gì, chỉ cầm tách cà phê ngồi sang bên cạnh Viên Tư Ý, lúc này mới mở miệng lần nữa, "Hôm nay tôi..."
"Ừm?"
"Thật ra tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó lắm." Lý Quân Nguyện không nhìn Viên Tư Ý, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nên lát nữa có thể em sẽ thấy cảm xúc của tôi không ổn, thậm chí, sẽ rất tồi tệ. Nhưng không phải là tôi nhằm vào em."
Không phải là tôi nhằm vào em, chỉ là tôi không muốn nhớ lại tổn thương trong quá khứ, chuyện này em nhất định phải biết.
Viên Tư Ý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy rằng cô không quá hiểu tâm tình cuộn trào dưới sự bình tĩnh bên ngoài của đối phương giờ phút này, nhưng vẫn nắm tay cô ấy, "Ừ. Tôi biết rồi."
Chỉ một câu như vậy, trong nháy mắt đã đánh tan phòng tuyến tâm lý Lý Quân Nguyện dựng nên, cô ấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ đỏ mắt.
Cô ấy từng nghĩ Viên Tư Ý sẽ hỏi cô ấy tại sao, từng nghĩ Viên Tư Ý có thể sẽ bất mãn, mất hứng, từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, chỉ không nghĩ đến cô sẽ nói một câu "Tôi biết rồi" như vậy.
Tôi biết cảm xúc chị không ổn, tôi biết có thể chị sẽ ảnh hưởng đến tôi, nhưng tôi cũng không bận tâm.
Tôi sẽ ở bên chị.
"A Ý." Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu Viên Tư Ý, "Cảm ơn em."
Lên máy bay, dù sao cũng là nơi công cộng, dù cho rất muốn liên tục không ngừng dán lấy bạn gái, Lý Quân Nguyện vẫn kiềm chế bản thân, cố gắng duy trì tính tự giác của nghệ sĩ.
Đến khi hai người xuống máy bay đứng ở đại sảnh, đứng trên mặt kính thật lớn trải từ trần đến sàn, mặc áo khoác mỏng chỉ thành phố Q mới có thể mặc, trợn tròn mắt nhìn tuyết lớn bay lả tả ngoài cửa sổ.
Rất lâu sau, Viên Tư Ý bật cười trước, "Xin lỗi chị, thời gian gấp quá tôi quên mất chuyện này."
Lý Quân Nguyện cũng nở nụ cười, xoa đầu cô, "Tôi cũng quên rồi. Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo trước."
Ở sân bay tùy tiện mua hai chiếc áo lông đen cực to trang bị cho bản thân, Lý Quân Nguyện cảm thấy không ai có thể nhận ra bản thân lại nắm tay Viên Tư Ý lần nữa.
Cửa cảm ứng bằng điện được người mở ra, hai người lướt qua cửa kính điện, mở cánh cửa giữ ấm nặng nề, từng bước đi vào trong tuyết lớn tung bay.
Lý Quân Nguyện đưa ánh mắt cho Tiểu Tiếu bên ngoài, Tiểu Tiếu bèn phát thức ăn đã gọi trước cho mọi người, cảnh diễn này kẹt lại cả buổi sáng không thăm hỏi nhân viên công tác một chút cũng không thể nào nói nổi.
Đạo diễn đặt mông ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm túc lại nặng nề, thật sự ông ấy không ngờ Lý Quân Nguyện lại bị kẹt. Lúc trước ông ta lo lắng Lý Quân Nguyện không diễn tốt tình tiết giải mã, các tư thế vượt nóc băng tường, đối phương đều hoàn thành xuất sắc, cảnh tình cảm quay một hai lần cùng nam chính cũng vẫn ổn, sao đến đây lại xảy ra vấn đề.
"Cô không hiểu chỗ nào tự nói đi." Đạo diễn đến trước mặt Lý Quân Nguyện nói đơn giản.
Bản thân Lý Quân Nguyện cũng không hiểu được, không phải là một cảnh diễn liên quan đến tìm người thân sao, sao lại không qua được, chỉ là một giọt nước mắt mà thôi, đối với cô ấy mà nói căn bản quá dễ dàng.
Viên Tư Ý ở sau đạo diễn trông thấy áp lực bên này từ xa, lật xem kịch bản, hôm nay quay cảnh Úc Ly phát hiện cha mẹ mình chết trong một vụ nổ lớn.
Cô ấy đến hiện trường vụ nổ năm đó, hiện trường sớm đã xây thành nhà cao tầng, không tìm được chút dấu vết ngày xưa.
Nhưng cô ấy vẫn quỳ xuống nơi xảy ra vụ án, tay bốc chút bụi đất trên mặt đường, nhẹ nhàng thổi bay.
Tại nơi bụi đất bay lên, nữ sát thủ Úc Ly máu lạnh lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng cũng chỉ một giọt mà thôi.
Lúc trước Lý Quân Nguyện diễn rất nhiều lần, đều diễn không ra loại cảm giác đạo diễn muốn.
Đạo diễn nói chuyện cùng Lý Quân nguyện trong chốc lát, lúc này mới phất tay thả cô ấy đi ăn cơm, còn dặn dò cô ấy ngẫm nghĩ lại.
Tuy hiện tại Lý Quân Nguyện đã đạt tiêu chuẩn không cần tăng cơ giảm mỡ nữa, nhưng hai người vẫn duy trì thói quen ăn trưa cùng nhau, vì thế Viên Tư Ý im lặng đi theo sau.
Trong lòng Lý Quân Nguyện có chuyện, cũng không phát hiện Viên Tư Ý lặng lẽ theo sau mình.
Cô ấy không trực tiếp đi vào xe RV như bình thường, mà yên lặng vòng ra phía sau bãi đỗ xe tìm một rừng cây nhỏ thưa thớt, rầu rĩ đá cát, sau đó lại như cảm thấy bản thân làm không tốt thu chân về, "Xin lỗi."
Nói xong, cô ấy lại thở dài một hơi, cau mày nhìn một điểm trên mặt đất, bất động.
Nếu không trông thấy toàn bộ quá trình Lý Quân Nguyện giận dỗi, nhìn thấy biểu cảm kia nhất định sẽ cho rằng cô ấy đang mất kiên nhẫn và tức giận.
Viên Tư Ý nhìn chốc lát, rồi lặng lẽ lên xe trước.
Không lâu sau Lý Quân Nguyện cũng lên đây, lúc vừa lên đến gặp Viên Tư Ý còn ngây ra một lúc, giống như lẽ ra đối phương không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng Viên Tư Ý chỉ chỉ bát đũa và cơm trưa đã dọn ra, như không phát hiện sự lạnh nhạt của cô ấy, "Ăn cơm đi."
"Ừm." Hôm nay Lý Quân Nguyện quả thật rất buồn bực, cô ấy cố gắng kiềm chế sự bực dọc của bản thân ngồi xuống ăn cơm.
Bữa cơm này ăn vô cùng im ắng, hai người cơm nước xong rõ ràng không có công việc cũng không nói chuyện, im lặng mấy phút, Lý Quân Nguyện đứng lên trước, "Tôi đi nghỉ trước, em tự nhiên."
Nói xong cô ấy bèn đi vào trong phòng một mình, cô ấy rất rõ ràng tính cách của bản thân, dưới tình huống buồn bực và lo âu thế này cô ấy không nên ở cùng Viên Tư Ý, ở lâu sẽ dễ dàng trút tâm trạng của bản thân lên người Viên Tư Ý, nói không chừng còn có thể phát hỏa với Viên Tư Ý.
Đây là điều cô ấy không muốn cũng không hy vọng nhìn thấy.
Lý Quân Nguyện một mình ăn no ngơ ngác ngồi bên mép giường bực bội, Viên Tư Ý nhìn lối đi tối đen như mực mấy lần, bản thân lặng lẽ thu dọn đồ đạc xong rồi xuống xe.
Nghe thấy tiếng động Viên Tư Ý xuống xe, ngọn lửa trong lòng Lý Quân Nguyện càng thêm trào dâng.
Biết rõ chuyện này không hề liên quan đến đối phương, vẫn không nhịn được cảm thấy Viên Tư Ý chẳng thèm đến dỗ bản thân lấy một lần.
Nôn nóng và lửa giận chẳng hiểu dâng cao khiến toàn thân Lý Quân Nguyện đều muốn bùng nổ, cả người nặng nề ngã ra sau giường nhìn chằm chằm trần nhà, giường phát ra âm thanh cọt kẹt, như đang kháng nghị Lý Quân Nguyện trút lửa giận đến người vô tội là nó vậy.
Lý Quân Nguyện dùng sức vỗ giường một cái, "Đừng ồn! Tao không muốn phát hỏa với A Ý, mày thì có là gì!"
Giường:...? Giường không có giường quyền sao?
Bỏ đi, Lý Quân Nguyện nhắm mắt lại, ngủ một giấc trước, buổi chiều còn phải quay, lần này cũng không thể tiếp tục NG*. Nhưng tại sao bản thân lại không diễn được chứ...
*NG: cảnh quay bị hỏng, không đạt yêu cầu.
Bản edit này chỉ được đăng tải tại W.a.t.t.p.a.d..c.o.m
Trong đầu quanh quẩn mấy vấn đề này, Lý Quân Nguyện ngủ mất, đến khi mở mắt lần nữa là bị Viên Tư Ý lay tỉnh.
"Sao em tới đây?" Lý Quân Nguyện vừa mới thức có phần chưa tỉnh táo, không phải cô ấy đã nghe tiếng bước chân Viên Tư Ý đi ra ngoài rồi sao, sao bây giờ người lại tới đây.
"Đi thôi." Viên Tư Ý thử kéo cô ấy khỏi giường.
"Đi đâu?" Lý Quân Nguyện có chút ngốc, không phải chiều nay còn phải quay phim sao, đây là đi đâu vậy?
"Đưa chị đi tìm linh cảm." Viên Tư Ý nói, "Tôi đã xin đạo diễn nghỉ giúp chị, đạo diễn duyệt rồi, hôm nay chúng ta đi, ngày mai quay lại, mau dậy, nếu không sẽ lỡ máy bay."
"Máy bay?" Lý Quân Nguyện lặp lại lần nữa, "Đi xa như vậy?"
"Ừ," Viên Tư Ý nói, "Nhanh lên."
Lý Quân Nguyện cứ thế bị Viên Tư Ý dắt đi một đường đến xe, xe lái đi một lúc, Lý Quân Nguyện mới như tỉnh khỏi giấc mơ hồi thần, nhéo lòng bàn tay Viên Tư Ý, "Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?"
"Đưa chị về nhà tôi." Viên Tư Ý dùng bên tay rảnh rỗi đẩy gọng kính.
"A?" Lý Quân Nguyện trừng to mắt, biểu cảm cũng căng ra, quay đầu sang lắp ba lắp bắp nói, "Nhanh, nhanh vậy?"
"?" Viên Tư Ý cực kỳ bình tĩnh nhìn cô ấy, trong mắt còn mang theo một tia nghi hoặc, "Đúng vậy, phần diễn hai ba ngày sau của chị đều là về thân thế của Úc Ly, đưa chị trải nghiệm cảm giác gia đình trước, có lẽ sẽ giúp ích."
Lý Quân Nguyện đều vì kịch bản bộ phim này mà yêu đương với cô, nên cô cũng phải có qua có lại vào lúc đối phương gặp khó khăn.
Ngày cắm trại đó khi biết Lý Quân Nguyện trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, cho nên sau khi thương lượng với đạo diễn định đưa cô ấy về nhà bản thân trải nghiệm một chút, xem có thể được hay không.
"Ồ." Là chuyện này à, Lý Quân Nguyện tỉnh táo lại, im lặng đôi phút mới ngẩng đầu, "Chúng ta đổi lại đi, tôi dẫn em đi một nơi."
Viên Tư Ý lấy điện thoại ra, "Đi đâu?"
"Nơi tôi sống lúc nhỏ." Lý Quân Nguyện kiểm tra điện thoại Viên Tư Ý, chọn chuyến bay gần nhất bay thẳng đến thành phố Y, chỉ muộn hơn nửa giờ so với chuyến bay đã định trước, xem ra cũng không cần chờ ở sân bay lâu lắm.
Viên Tư Ý ừ một tiếng rồi không nói nữa, nhớ lại thời thơ ấu cũng rất tốt, nói không chừng cũng giúp ích được.
Sau khi Lý Quân Nguyện đổi chuyến bay xong hoàn toàn trở nên im lặng, bàn tay nắm lấy Viên Tư Ý không buông ra, tay kia thì dựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài, như đang nhớ lại quá khứ.
Viên Tư Ý cũng không quấy rầy cô ấy, chỉ yên lặng ngồi không động đậy, tay trái cầm điện thoại khó khăn trúc trắc muốn lấy điện thoại làm việc.
Tới sân bay, lúc bản thân lấy ra hai tấm vé ghi điểm đến thành phố Y đã in ra.
Khoảnh khắc nắm hóa đơn nhẹ bẫng trong tay, Lý Quân Nguyện mới có cảm giác chân thật bản thân sắp về nhà. Cô ấy đột nhiên có chút chùn bước, cảm thấy không bằng đến nhà Viên Tư Ý cũng tốt.
Viên Tư Ý thấy cô ấy cầm vé máy bay sửng sốt, lắc lắc tay cô ấy, "Sao thế?"
"Không có gì." Dù sao cũng đã sửa rồi, không thể quay đầu lại.
Lý Quân Nguyện cất vé máy bay vào túi, lần đầu tiên hy vọng vé máy bay có thể bị lạc mất, như vậy có lẽ sẽ không cần trở về.
Viên Tư Ý thấy cô ấy cất tùy tiện như vậy, sợ cô ấy đánh mất vé máy bay, đi sang lấy vào tay mình, "Đi thôi, vào kiểm tra an ninh."
Vào kiểm tra an ninh, sợ Lý Quân Nguyện bị người nhận ra, hai người chỉ có thể đi thẳng vào phòng chờ hạng thương gia, cuối cùng chọn ngồi vào một vị trí bên cạnh cửa sổ. Nhân viên phục vụ mang lên cho mỗi người một ly cà phê, hai người vẫn im lặng ngồi đối diện.
"A Ý." Lý Quân Nguyện xây dựng tâm lý rất lâu mới gọi tên cô.
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, hơi nghiêng đầu, "Ừm?"
Lý Quân Nguyện mấp máy môi, lại chẳng nói gì, chỉ cầm tách cà phê ngồi sang bên cạnh Viên Tư Ý, lúc này mới mở miệng lần nữa, "Hôm nay tôi..."
"Ừm?"
"Thật ra tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó lắm." Lý Quân Nguyện không nhìn Viên Tư Ý, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nên lát nữa có thể em sẽ thấy cảm xúc của tôi không ổn, thậm chí, sẽ rất tồi tệ. Nhưng không phải là tôi nhằm vào em."
Không phải là tôi nhằm vào em, chỉ là tôi không muốn nhớ lại tổn thương trong quá khứ, chuyện này em nhất định phải biết.
Viên Tư Ý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy rằng cô không quá hiểu tâm tình cuộn trào dưới sự bình tĩnh bên ngoài của đối phương giờ phút này, nhưng vẫn nắm tay cô ấy, "Ừ. Tôi biết rồi."
Chỉ một câu như vậy, trong nháy mắt đã đánh tan phòng tuyến tâm lý Lý Quân Nguyện dựng nên, cô ấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ đỏ mắt.
Cô ấy từng nghĩ Viên Tư Ý sẽ hỏi cô ấy tại sao, từng nghĩ Viên Tư Ý có thể sẽ bất mãn, mất hứng, từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, chỉ không nghĩ đến cô sẽ nói một câu "Tôi biết rồi" như vậy.
Tôi biết cảm xúc chị không ổn, tôi biết có thể chị sẽ ảnh hưởng đến tôi, nhưng tôi cũng không bận tâm.
Tôi sẽ ở bên chị.
"A Ý." Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu Viên Tư Ý, "Cảm ơn em."
Lên máy bay, dù sao cũng là nơi công cộng, dù cho rất muốn liên tục không ngừng dán lấy bạn gái, Lý Quân Nguyện vẫn kiềm chế bản thân, cố gắng duy trì tính tự giác của nghệ sĩ.
Đến khi hai người xuống máy bay đứng ở đại sảnh, đứng trên mặt kính thật lớn trải từ trần đến sàn, mặc áo khoác mỏng chỉ thành phố Q mới có thể mặc, trợn tròn mắt nhìn tuyết lớn bay lả tả ngoài cửa sổ.
Rất lâu sau, Viên Tư Ý bật cười trước, "Xin lỗi chị, thời gian gấp quá tôi quên mất chuyện này."
Lý Quân Nguyện cũng nở nụ cười, xoa đầu cô, "Tôi cũng quên rồi. Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo trước."
Ở sân bay tùy tiện mua hai chiếc áo lông đen cực to trang bị cho bản thân, Lý Quân Nguyện cảm thấy không ai có thể nhận ra bản thân lại nắm tay Viên Tư Ý lần nữa.
Cửa cảm ứng bằng điện được người mở ra, hai người lướt qua cửa kính điện, mở cánh cửa giữ ấm nặng nề, từng bước đi vào trong tuyết lớn tung bay.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương