Có Thương Cậu Không
Chương 13: Cười người ngó lại sau vai
Chiều muộn, gà vào chuồng, Thường cùng Chất cũng lộc cộc đẩy xe chở mấy bao cỏ về, chẳng ngờ lại đụng cậu tư Khanh đang đứng trước cửa, tay còn cầm cây gậy chạm trổ tinh xảo.
Dưới ánh tà dương, mặt mũi Dương Khanh trông lành hẳn, sắc đỏ nhuộm một nửa ngũ quan, đôi mắt chẳng rõ đang nhìn đi đâu, cậu tư thơ thẩn, nhưng chỉ một bóng dáng lại dễ dàng kéo cái thần cậu về.
“Cậu tư...”
Hai đứa vừa chạm mắt với Dương Khanh liền lập tức luýnh quýnh chào hỏi. Thường chột dạ, mắt láo liêng nhìn lung tung.
“Ừm, xong việc rồi?”
Dương Khanh gật đầu một cái, đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt của hắn giờ phút này điềm nhiên đến lạ. Thường không trả lời, thằng Chất nhanh nhảu đáp:
“Dạ, cất mấy bao cỏ này đi nữa là rồi chuyện.”
“Ừ, xong thì ăn cơm nghỉ ngơi sớm đi.”
Lần này đến phiên thằng Chất cũng cảm thấy gai óc nổi lên. Cậu tư Khanh trong mắt nó không phải loại địa chủ xấu xa, nhưng lời tử tế thế này thì quả là chuyện lạ xưa nay hiếm gặp. Nó gãi gãi đầu, nở nụ cười thân thiện định cảm ơn cậu tư đã có lòng quan tâm thì mới phát hiện tầm nhìn của cậu tư nào có dành cho nó chút nào, ánh mắt cậu chú mục lên cái kẻ đang vờ vô tri đứng nấp sau lưng nó chứ đâu.
“Thường, cậu tư nói chuyện với mày kìa, sao không trả lời cậu hả?”
Nó huých huých vào bụng cậu mấy cái, còn cố tình lớn giọng khiến Thường không kịp né tránh đùn đẩy gì. Hiển nhiên với ánh mắt như thể muốn xuyên thủng người khác dành cho mình như vậy, Thường nào giả vờ không biết được.
“Dạ, con cảm ơn. Cậu cũng ăn cơm rồi nghỉ sớm cho khỏe.”
Thường lúng búng nói, Dương Khanh “ừ” một tiếng, đoạn chống gậy xoay người đi vào trong, Thường phát hiện bước chân hắn khập khiễng không giống bình thường.
“Ủa sao cậu đi cà nhắc vậy ta?”
Thằng Chất cũng thấy, nó nghển cổ ngó mà thắc mắc hỏi.
“Nhiều chuyện, kệ cậu, mau đi thôi.”
Thường lập tức kéo nó về đẩy xe, tầm mắt bản thân thì vẫn lơ đãng trông theo dáng đi bước cao bước thấp trong sân của Dương Khanh.
Làm xong hết việc thì trời cũng tối mịt, hai đứa kéo nước từ giếng lên tắm, lúc xối gáo đầu tiên cả người liền run rẩy không thôi.
“Sau này tao có tiền nhất định đun một thùng nước tắm lớn để tắm cho đã.”
Thằng Chất lập cập lớn giọng nói, lại tiếp tục xối tiếp một gáo nữa. Thường cũng lạnh run, cậu hít mấy hơi mới nói nổi:
“Nếu có tiền thì tắm sớm một chút, tội gì đêm hôm đi ngâm nước làm gì.”
Bây giờ vừa mới xong vụ mùa nên ngày nào cũng đầy việc: cuốc đất, làm cỏ, chăn bò, phơi lúa,... làm từ lúc gà chưa gáy đến tận khi nhà chủ tắt đèn ngủ hết vẫn chưa xong, mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay được.
“Ờ mày nói đúng, vậy nếu có tiền tao sẽ thả thêm ít hoa vào ngâm.”
Chất cảm thấy bạn mình nói có lý, làm chủ thì đúng giờ đúng cử đã ăn uống tắm rửa sạch sẽ rồi, cũng không phải chờ đến đêm lạnh mới vội xối vài gáo nước như đám tôi tớ bọn nó. Thường nghe nó nói vậy không khỏi khúc khích cười hỏi:
“Mày tưởng mày là cô hai à?”
Cả hai vừa cười giỡn vừa tắm, ánh trăng sau tán cây gõ bàng bạc soi xuống mặt nước lấp lánh.
Tắm rửa xong xuôi, Thường ghé qua phòng Chất thoa thuốc giúp nó, dù gì cũng ăn tận mười gậy, cũng không thể ngày một ngày hai mà hết được.
“Nè, bộ mày đánh cậu tư hả?”
Lúc nằm thoa thuốc, đầu óc rảnh rỗi bắt đầu nhớ tới chuyện thằng bạn tâm sự với mình lúc trưa, cộng thêm dáng đi kì quặc của Dương Khanh, Chất không do dự liền suy ra một đáp án nó cho là khả thi nhất.
“Nói tào lao cái gì đó?”
Thường chẳng hiểu ra làm sao, bực mình nhấn mạnh một cái.
“A... đau đau đau... Chứ còn sao nữa...” - Thằng Chất bị nhấn co rúm cả người nhưng vẫn mạnh miệng khẳng định - “Mày nói hôm qua cậu xỉn mà, hồi chiều lại đi cà nhắc như vậy, ai biết được mày có tranh thủ trả thù không... Đau, tao không nói nữa được chưa...”
Thường bực mình đóng bình thuốc lại, xỏ dép định về phòng mình, thằng Chất lười biếng không buồn dậy, liếc mắt nhìn tấm lưng gầy gò của cậu bâng quơ nói:
“Nhưng mà coi bộ đau lắm, tốt nhất vẫn nên xoa bóp một chút...”
Thường hơi khựng lại, sau đó im lặng lẹp xẹp rời khỏi phòng nó.
Vừa đóng cửa xong, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là ánh trăng dịu dàng ôm lấy khoảng sân nhỏ xíu nghèo nàn. Thường hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng tựa như hít vào cả sương đêm lạnh giá, tầm mắt nương theo dòng chảy màu bạc hướng về khu nhà chủ ở.
Cộc! Cộc!
“Có chuyện gì?”
Lần này Thường không phải đưa tay giữa không trung nữa, nhưng cũng chỉ gõ được hai tiếng thì cửa đã mở ra. Dương Khanh hơi nghiêng người tựa vào cây gậy gỗ tinh xảo chẳng biết tìm ở đâu, từ trên cao hạ mắt nhìn cậu.
“Dạ... ừm...” - Thường nuốt mấy ngụm nước bọt, bàn tay chậm chạp đưa lên chai dầu cũ kĩ ấp úng hỏi - “Con xức dầu cho cậu nha?”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tuồng như trong mắt cậu tư Khanh vừa hiện ra chút ngạc nhiên không tin được, chỉ là sắc mặt hắn vẫn một biểu cảm thờ ơ, xoay người chống gậy khập khiễng đi vào trong, trầm trầm ra lệnh:
“Đóng cửa cẩn thận.”
“D... dạ...”
Dương Khanh đi vào tự mình chỉnh sáng đèn dầu rồi mới trèo lên giường chờ Thường bước theo sau.
“Nhanh đi, tao buồn ngủ lắm rồi.”
Hắn nhìn dáng vẻ cứ thậm thà thậm thụt của cậu không khỏi sốt ruột, mở miệng thúc giục. Thường vội gật gật đầu “Dạ” một tiếng, bò lên giường, ngồi gọn gàng ngay ngắn, cẩn thận cầm lấy cổ chân Dương Khanh đặt lên đùi.
Cậu kéo ống quần hắn lên, cổ chân trắng nõn sưng to, xem ra đúng là đau thật. Thường đổ một chút dầu nóng lên chỗ bị sưng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn bóp, cậu nghe người kia hít một tiếng, động tác liền hơi khựng lại.
“Sao dừng rồi? Lẹ cái tay lên.”
“Con sợ cậu đau...” - Thường nhỏ giọng đáp.
“Biết vậy còn lằng nhằng lâu lắc...”
Giọng hắn lèm bèm bên tai, Thường âm thầm bĩu môi một cái, ngoan ngoãn tiếp tục xoa bóp. Cậu vẫn còn nhớ như in dáng vẻ sừng sững đáng sợ của hắn hôm qua, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ nuốt cậu vào bụng luôn.
Gã say xỉn quạu quọ tung chân đá bay chiếc ghế nhỏ bé trong phòng, đùng đùng bỏ đi. Tưởng hay ho thế nào, bây giờ phải chống gậy bước thấp bước cao sao? Thường cố kìm chế, lén lút cười thầm.
“Cười cái gì?”
Thường giật mình, tựa như mèo con ăn vụng bị bắt quả tang, cậu lắp bắp trả lời:
“Cậu nói gì vậy? Con có cười gì đâu...”
Không có tiếng nói, chỉ có âm thanh quần áo sột soạt tiến lại gần, Thường không dám nhìn sang, nhưng bàn tay to lớn của ai đó đã nắm lấy cằm cậu kéo qua, khuôn mặt hai người kề sát trong gang tấc, giọng nói trầm thấp từ tốn hỏi lại lần nữa:
“Tao hỏi mày cười cái gì?”
Dưới ánh tà dương, mặt mũi Dương Khanh trông lành hẳn, sắc đỏ nhuộm một nửa ngũ quan, đôi mắt chẳng rõ đang nhìn đi đâu, cậu tư thơ thẩn, nhưng chỉ một bóng dáng lại dễ dàng kéo cái thần cậu về.
“Cậu tư...”
Hai đứa vừa chạm mắt với Dương Khanh liền lập tức luýnh quýnh chào hỏi. Thường chột dạ, mắt láo liêng nhìn lung tung.
“Ừm, xong việc rồi?”
Dương Khanh gật đầu một cái, đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt của hắn giờ phút này điềm nhiên đến lạ. Thường không trả lời, thằng Chất nhanh nhảu đáp:
“Dạ, cất mấy bao cỏ này đi nữa là rồi chuyện.”
“Ừ, xong thì ăn cơm nghỉ ngơi sớm đi.”
Lần này đến phiên thằng Chất cũng cảm thấy gai óc nổi lên. Cậu tư Khanh trong mắt nó không phải loại địa chủ xấu xa, nhưng lời tử tế thế này thì quả là chuyện lạ xưa nay hiếm gặp. Nó gãi gãi đầu, nở nụ cười thân thiện định cảm ơn cậu tư đã có lòng quan tâm thì mới phát hiện tầm nhìn của cậu tư nào có dành cho nó chút nào, ánh mắt cậu chú mục lên cái kẻ đang vờ vô tri đứng nấp sau lưng nó chứ đâu.
“Thường, cậu tư nói chuyện với mày kìa, sao không trả lời cậu hả?”
Nó huých huých vào bụng cậu mấy cái, còn cố tình lớn giọng khiến Thường không kịp né tránh đùn đẩy gì. Hiển nhiên với ánh mắt như thể muốn xuyên thủng người khác dành cho mình như vậy, Thường nào giả vờ không biết được.
“Dạ, con cảm ơn. Cậu cũng ăn cơm rồi nghỉ sớm cho khỏe.”
Thường lúng búng nói, Dương Khanh “ừ” một tiếng, đoạn chống gậy xoay người đi vào trong, Thường phát hiện bước chân hắn khập khiễng không giống bình thường.
“Ủa sao cậu đi cà nhắc vậy ta?”
Thằng Chất cũng thấy, nó nghển cổ ngó mà thắc mắc hỏi.
“Nhiều chuyện, kệ cậu, mau đi thôi.”
Thường lập tức kéo nó về đẩy xe, tầm mắt bản thân thì vẫn lơ đãng trông theo dáng đi bước cao bước thấp trong sân của Dương Khanh.
Làm xong hết việc thì trời cũng tối mịt, hai đứa kéo nước từ giếng lên tắm, lúc xối gáo đầu tiên cả người liền run rẩy không thôi.
“Sau này tao có tiền nhất định đun một thùng nước tắm lớn để tắm cho đã.”
Thằng Chất lập cập lớn giọng nói, lại tiếp tục xối tiếp một gáo nữa. Thường cũng lạnh run, cậu hít mấy hơi mới nói nổi:
“Nếu có tiền thì tắm sớm một chút, tội gì đêm hôm đi ngâm nước làm gì.”
Bây giờ vừa mới xong vụ mùa nên ngày nào cũng đầy việc: cuốc đất, làm cỏ, chăn bò, phơi lúa,... làm từ lúc gà chưa gáy đến tận khi nhà chủ tắt đèn ngủ hết vẫn chưa xong, mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay được.
“Ờ mày nói đúng, vậy nếu có tiền tao sẽ thả thêm ít hoa vào ngâm.”
Chất cảm thấy bạn mình nói có lý, làm chủ thì đúng giờ đúng cử đã ăn uống tắm rửa sạch sẽ rồi, cũng không phải chờ đến đêm lạnh mới vội xối vài gáo nước như đám tôi tớ bọn nó. Thường nghe nó nói vậy không khỏi khúc khích cười hỏi:
“Mày tưởng mày là cô hai à?”
Cả hai vừa cười giỡn vừa tắm, ánh trăng sau tán cây gõ bàng bạc soi xuống mặt nước lấp lánh.
Tắm rửa xong xuôi, Thường ghé qua phòng Chất thoa thuốc giúp nó, dù gì cũng ăn tận mười gậy, cũng không thể ngày một ngày hai mà hết được.
“Nè, bộ mày đánh cậu tư hả?”
Lúc nằm thoa thuốc, đầu óc rảnh rỗi bắt đầu nhớ tới chuyện thằng bạn tâm sự với mình lúc trưa, cộng thêm dáng đi kì quặc của Dương Khanh, Chất không do dự liền suy ra một đáp án nó cho là khả thi nhất.
“Nói tào lao cái gì đó?”
Thường chẳng hiểu ra làm sao, bực mình nhấn mạnh một cái.
“A... đau đau đau... Chứ còn sao nữa...” - Thằng Chất bị nhấn co rúm cả người nhưng vẫn mạnh miệng khẳng định - “Mày nói hôm qua cậu xỉn mà, hồi chiều lại đi cà nhắc như vậy, ai biết được mày có tranh thủ trả thù không... Đau, tao không nói nữa được chưa...”
Thường bực mình đóng bình thuốc lại, xỏ dép định về phòng mình, thằng Chất lười biếng không buồn dậy, liếc mắt nhìn tấm lưng gầy gò của cậu bâng quơ nói:
“Nhưng mà coi bộ đau lắm, tốt nhất vẫn nên xoa bóp một chút...”
Thường hơi khựng lại, sau đó im lặng lẹp xẹp rời khỏi phòng nó.
Vừa đóng cửa xong, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là ánh trăng dịu dàng ôm lấy khoảng sân nhỏ xíu nghèo nàn. Thường hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng tựa như hít vào cả sương đêm lạnh giá, tầm mắt nương theo dòng chảy màu bạc hướng về khu nhà chủ ở.
Cộc! Cộc!
“Có chuyện gì?”
Lần này Thường không phải đưa tay giữa không trung nữa, nhưng cũng chỉ gõ được hai tiếng thì cửa đã mở ra. Dương Khanh hơi nghiêng người tựa vào cây gậy gỗ tinh xảo chẳng biết tìm ở đâu, từ trên cao hạ mắt nhìn cậu.
“Dạ... ừm...” - Thường nuốt mấy ngụm nước bọt, bàn tay chậm chạp đưa lên chai dầu cũ kĩ ấp úng hỏi - “Con xức dầu cho cậu nha?”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tuồng như trong mắt cậu tư Khanh vừa hiện ra chút ngạc nhiên không tin được, chỉ là sắc mặt hắn vẫn một biểu cảm thờ ơ, xoay người chống gậy khập khiễng đi vào trong, trầm trầm ra lệnh:
“Đóng cửa cẩn thận.”
“D... dạ...”
Dương Khanh đi vào tự mình chỉnh sáng đèn dầu rồi mới trèo lên giường chờ Thường bước theo sau.
“Nhanh đi, tao buồn ngủ lắm rồi.”
Hắn nhìn dáng vẻ cứ thậm thà thậm thụt của cậu không khỏi sốt ruột, mở miệng thúc giục. Thường vội gật gật đầu “Dạ” một tiếng, bò lên giường, ngồi gọn gàng ngay ngắn, cẩn thận cầm lấy cổ chân Dương Khanh đặt lên đùi.
Cậu kéo ống quần hắn lên, cổ chân trắng nõn sưng to, xem ra đúng là đau thật. Thường đổ một chút dầu nóng lên chỗ bị sưng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn bóp, cậu nghe người kia hít một tiếng, động tác liền hơi khựng lại.
“Sao dừng rồi? Lẹ cái tay lên.”
“Con sợ cậu đau...” - Thường nhỏ giọng đáp.
“Biết vậy còn lằng nhằng lâu lắc...”
Giọng hắn lèm bèm bên tai, Thường âm thầm bĩu môi một cái, ngoan ngoãn tiếp tục xoa bóp. Cậu vẫn còn nhớ như in dáng vẻ sừng sững đáng sợ của hắn hôm qua, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ nuốt cậu vào bụng luôn.
Gã say xỉn quạu quọ tung chân đá bay chiếc ghế nhỏ bé trong phòng, đùng đùng bỏ đi. Tưởng hay ho thế nào, bây giờ phải chống gậy bước thấp bước cao sao? Thường cố kìm chế, lén lút cười thầm.
“Cười cái gì?”
Thường giật mình, tựa như mèo con ăn vụng bị bắt quả tang, cậu lắp bắp trả lời:
“Cậu nói gì vậy? Con có cười gì đâu...”
Không có tiếng nói, chỉ có âm thanh quần áo sột soạt tiến lại gần, Thường không dám nhìn sang, nhưng bàn tay to lớn của ai đó đã nắm lấy cằm cậu kéo qua, khuôn mặt hai người kề sát trong gang tấc, giọng nói trầm thấp từ tốn hỏi lại lần nữa:
“Tao hỏi mày cười cái gì?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương