Có Thương Cậu Không
Chương 14: Sông sâu hóa cạn, đường xa hóa gần
Đêm hôm đứng gió, âm thanh lửa cháy lách tách trong phòng sống động bên tai. Thường luôn thích những ngày mưa tầm tã hơn những hôm nắng nóng như thế này.
Mùa mưa, trời mau tối, công việc có thể kết thúc sớm hơn, sau đó cùng bọn thằng Chất trốn vào bếp trộm ít gia vị làm nồi kho quẹt mà nhâm nhi. Tôm cá ếch nhái bao la, đi một buổi đã bắt đầy một bao, mang ra chợ bán lại có thêm ít tiền để dành. Chưa kể cái âm thanh rả rích cùng mùi đất chẳng hiểu sao lại làm con người ta ngủ ngon hơn bình thường.
Mùa nóng, thời tiết oi ả, lại lâu tối, mới làm một chút đã muốn kiệt quệ toàn bộ sức lực. Hai sẹo mấy ngày đó cũng khó chịu hơn, hở tí là chửi, hở tí là đánh, đầu óc cũng vì vậy mà ong ong. Không khí bí bách, ban đêm không ngủ nổi, lăn qua lăn lại đã đến giờ “bán mặt cho đất bán lưng cho trời“.
Đêm nay cũng là một đêm đứng gió, đầu Thường đã đổ đầy mồ hôi, cậu cố hít một hơi thật sâu, toang muốn tránh thoát bàn tay đang nắm lấy cằm mình, nhưng vừa xoay một chút đã bị hắn kéo trở về.
“Sao tao hỏi mà mày không trả lời?”
Rõ ràng là chủ đang truy hỏi chuyện tên hầu dám cười nhạo mình, ấy vậy mà động tác cậu tư Khanh lại rất lạ, người hắn vẫn một mực dán sát vào kẻ tôi tớ, thậm chí có phần hơi đè lên cậu. Thường cảm thấy nóng quá, mặt cậu đỏ gay, cổ hơi ngả sang bên trái hòng tránh thoát hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên mặt mình, miệng lắp bắp đáp:
“Con xin lỗi... con... con sai rồi...”
Dương Khanh vẫn nhìn cậu chằm chằm, Thường cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, bên tai nghe giọng nói của cậu tư Khanh lần nữa hỏi:
“Sai? Sai chỗ nào?”
“Lạy cậu tha con, con không dám nói...”
Thường mếu máo nhìn Dương Khanh, giọng tội nghiệp van nài, cơ thể ướt đẫm mồ hôi muốn nhích ra khỏi người hắn, nhưng chẳng được bao nhiêu thì người kia lại hơi bò lên chặn lại.
“Nói đi, nói thiệt cậu mới tha...”
Dương Khanh lại dùng cái điệu như dỗ trẻ con khiến người khác xấu hổ ra nói. Mỗi lần hắn như vậy, Thường càng sợ hơn, cậu nuốt nước miếng mấy bận, mãi chẳng cất nên lời.
“Mày cũng biết tao ghét mấy đứa nói xạo mà...” - Dương Khanh giống như như dạy con nít, từ tốn hâm dọa - “Không ngoan sẽ bị phạt...”
“Cậu đi kì quá nên con cười... huhu, cậu tha con...”
Thường cực chẳng đã, đường lui không có mà đường tiến cũng không còn, nhắm mắt nói đại, chỉ hy vọng sớm được buông tha.
“Mắc cười lắm à?”
“Không...” - Thường định lắc đầu, nhưng phát hiện ánh mắt kẻ kia cứ như chực chờ cậu chối ấy, liền nhỏ giọng nói - “Hơi... hơi hơi...”
Người phía trên yên lặng, Thường hồi hộp nhìn hắn, hắn cũng giương mắt nhìn lại cậu. Dương Khanh cứ như pho tượng sừng sững không chịu di chuyển cũng không thể di chuyển, tuồng như thực sự định đè chết cậu vậy.
Cuối cùng, thứ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lại là tiếng chó sủa xa xa, chẳng rõ của nhà nào.
“Cậu tư... để con bóp chân tiếp cho cậu nha...”
Thường lấy hết dũng khí đưa tay đẩy người ra, Dương Khanh khẽ liếc cậu một cái, có vẻ hơi bất mãn, nhưng cũng đàng hoàng giơ cái chân sưng vù của mình gác lên đùi cậu rồi nằm xuống.
Thường thở phào một hơi, tận lực làm tròn trách nhiệm đã vô ý vơ vào người, mắt mũi đều thẳng một đường không dám nhìn lung tung.
“Tao có làm gì đâu mà mặt mũi đỏ chét vậy?”
Dương Khanh nói, Thường không nhìn mặt hắn vẫn nghe ra ý chọc ghẹo trong đó.
“Dạ chắc do trời nóng quá...”
“Vậy à?”
Dương Khanh hỏi lại một tiếng, Thường định trả lời lại, đột nhiên bên má man mát, rồi cổ, mấy lọn tóc hơi dính mồ hôi cũng bắt đầu di chuyển.
“Mát chưa?”
Thường nghiêng đầu nhìn qua, Dương Khanh đang cầm quạt giấy quạt nhè nhẹ về phía cậu, còn quan tâm hỏi han:
“Hay muốn mạnh thêm?”
Thường làm sao chịu nổi cảnh này, cậu vội dừng động tác trên tay khó xử nói:
“Không cần đâu cậu...”
“Sao không bóp nữa?”
Dương Khanh chẳng thèm quan tâm câu từ chối của Thường, chỉ hơi nhướng mày hỏi.
“Nhanh đi, tao sắp ngủ gục rồi.”
Hắn vừa giục vừa nhúc nhích ngón chân chọt vào bụng Thường, cậu hơi nhột vội ôm bụng lại, trúc trắc nói:
“Để con bóp, cậu đừng chọt.”
Thường tiếp tục xoa dầu, nắn bóp, Dương Khanh hài lòng, đều tay quạt cho cậu.
Gió mát nhẹ người nhưng lại nặng lòng, tóc tai khô ráo bắt đầu bay tán loạn, sắc hồng vừa hết lại lần nữa loang đến mang tai.
“Tao nghĩ lại rồi, là do tao hấp tấp quá...” - Dương Khanh đột nhiên cất lời - “Cậu út lì lợm khó dạy, giờ mà đưa tận lên huyện học thì có phần không yên ổn.”
“Dạ...”
Cậu tư Khanh nhắc đến chuyện đưa cậu út Lộc đi học khiến Thường không khỏi thấp thỏm, bởi nguyên nhân trực tiếp làm hai người khó xử với nhau cũng là đây.
“Hết tháng tao phải lên lại thành phố rồi, tao sẽ tranh thủ tìm thầy giỏi về dạy cho nó.”
“Dạ.”
Thường đáp lại hắn, dù rằng đây là chuyện con cháu nhà chủ nhưng cũng không thể để mỗi mình Dương Khanh độc thoại được.
“Nhưng mà nó quậy quá, tính tình cũng không giống ai, đã đuổi không ít thầy tốt rồi...”
“Dạ.”
Dương Khanh không nói tiếp, bàn tay cũng ngưng quạt. Thường cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn hắn, người cũng đang chăm chăm nhìn cậu. Thường chẳng hiểu mình lại sai chỗ nào, cẩn thận hỏi:
“Sao cậu không nói tiếp?”
“Chán...” - Dương Khanh tỏ vẻ bị mất hứng, hắn xoay nghiêng người qua lầm bầm nói - “Thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn.”
Đầu Thường ong ong, đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ bức bối mà lâu rồi không xuất hiện, cậu muốn chửi người. Thường đè xuống sự bực bội đang râm ran trong cơ thể mình, tiếp tục xoa bóp, còn ngoan ngoãn hỏi chuyện:
“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì không? Sợ rằng thầy mới lại bị cậu út làm chạy mất.”
Dương Khanh lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
“Mày làm bạn học sẵn theo hầu cậu luôn.”
“Dạ?”
Thường mở to mắt nhìn hắn, tưởng mình nghe lầm, đi hết một vòng cậu tư Khanh vẫn muốn cậu theo hầu cậu út học. Dương Khanh không vui “hừ” một tiếng nói:
“Làm sao? Lại không hài lòng?”
“Con không dám.” - Thường lắc lắc đầu đáp - “Nhưng mà kẻ ăn người ở ngồi ngang hàng học với chủ thì không phải phép, lỡ như...”
Lỡ như lại bị lời ra tiếng vào, lại phải tập làm quen thêm những lời dèm pha mới. Thường không nói tiếp, nhưng Dương Khanh nhận ra, hắn cáu kỉnh tiếp lời:
“Thì kê một cái bàn thấp hơn mà học. Đứa nào nhiều chuyện mày cho tao biết, không lẽ tao lo lắng chuyện học hành của cậu út cũng không được.”
Thường không nói được hay không, Dương Khanh lại có vẻ rất kiên quyết với chuyện này, quạt mạnh mấy cái nói:
“Quyết định vậy đi, đừng có cãi tao nữa.”
“Dạ... con cảm ơn cậu.”
Thường nhỏ giọng đồng ý, cậu tư Khanh đã tính toán đến độ này, cậu cũng chẳng phải tiểu thư cao sang gì mà còn làm kiêu với hắn.
Thường len lén liếc trộm Dương Khanh, người kia vẫn đều tay quạt cho cậu. Nếu không nói đến việc cả hai đều là con trai, lúc này trông chẳng khác gì một cặp vợ chồng hòa thuận đang chăm sóc lẫn nhau, bàn chuyện học hành của con cái cả.
Mùa mưa, trời mau tối, công việc có thể kết thúc sớm hơn, sau đó cùng bọn thằng Chất trốn vào bếp trộm ít gia vị làm nồi kho quẹt mà nhâm nhi. Tôm cá ếch nhái bao la, đi một buổi đã bắt đầy một bao, mang ra chợ bán lại có thêm ít tiền để dành. Chưa kể cái âm thanh rả rích cùng mùi đất chẳng hiểu sao lại làm con người ta ngủ ngon hơn bình thường.
Mùa nóng, thời tiết oi ả, lại lâu tối, mới làm một chút đã muốn kiệt quệ toàn bộ sức lực. Hai sẹo mấy ngày đó cũng khó chịu hơn, hở tí là chửi, hở tí là đánh, đầu óc cũng vì vậy mà ong ong. Không khí bí bách, ban đêm không ngủ nổi, lăn qua lăn lại đã đến giờ “bán mặt cho đất bán lưng cho trời“.
Đêm nay cũng là một đêm đứng gió, đầu Thường đã đổ đầy mồ hôi, cậu cố hít một hơi thật sâu, toang muốn tránh thoát bàn tay đang nắm lấy cằm mình, nhưng vừa xoay một chút đã bị hắn kéo trở về.
“Sao tao hỏi mà mày không trả lời?”
Rõ ràng là chủ đang truy hỏi chuyện tên hầu dám cười nhạo mình, ấy vậy mà động tác cậu tư Khanh lại rất lạ, người hắn vẫn một mực dán sát vào kẻ tôi tớ, thậm chí có phần hơi đè lên cậu. Thường cảm thấy nóng quá, mặt cậu đỏ gay, cổ hơi ngả sang bên trái hòng tránh thoát hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên mặt mình, miệng lắp bắp đáp:
“Con xin lỗi... con... con sai rồi...”
Dương Khanh vẫn nhìn cậu chằm chằm, Thường cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, bên tai nghe giọng nói của cậu tư Khanh lần nữa hỏi:
“Sai? Sai chỗ nào?”
“Lạy cậu tha con, con không dám nói...”
Thường mếu máo nhìn Dương Khanh, giọng tội nghiệp van nài, cơ thể ướt đẫm mồ hôi muốn nhích ra khỏi người hắn, nhưng chẳng được bao nhiêu thì người kia lại hơi bò lên chặn lại.
“Nói đi, nói thiệt cậu mới tha...”
Dương Khanh lại dùng cái điệu như dỗ trẻ con khiến người khác xấu hổ ra nói. Mỗi lần hắn như vậy, Thường càng sợ hơn, cậu nuốt nước miếng mấy bận, mãi chẳng cất nên lời.
“Mày cũng biết tao ghét mấy đứa nói xạo mà...” - Dương Khanh giống như như dạy con nít, từ tốn hâm dọa - “Không ngoan sẽ bị phạt...”
“Cậu đi kì quá nên con cười... huhu, cậu tha con...”
Thường cực chẳng đã, đường lui không có mà đường tiến cũng không còn, nhắm mắt nói đại, chỉ hy vọng sớm được buông tha.
“Mắc cười lắm à?”
“Không...” - Thường định lắc đầu, nhưng phát hiện ánh mắt kẻ kia cứ như chực chờ cậu chối ấy, liền nhỏ giọng nói - “Hơi... hơi hơi...”
Người phía trên yên lặng, Thường hồi hộp nhìn hắn, hắn cũng giương mắt nhìn lại cậu. Dương Khanh cứ như pho tượng sừng sững không chịu di chuyển cũng không thể di chuyển, tuồng như thực sự định đè chết cậu vậy.
Cuối cùng, thứ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lại là tiếng chó sủa xa xa, chẳng rõ của nhà nào.
“Cậu tư... để con bóp chân tiếp cho cậu nha...”
Thường lấy hết dũng khí đưa tay đẩy người ra, Dương Khanh khẽ liếc cậu một cái, có vẻ hơi bất mãn, nhưng cũng đàng hoàng giơ cái chân sưng vù của mình gác lên đùi cậu rồi nằm xuống.
Thường thở phào một hơi, tận lực làm tròn trách nhiệm đã vô ý vơ vào người, mắt mũi đều thẳng một đường không dám nhìn lung tung.
“Tao có làm gì đâu mà mặt mũi đỏ chét vậy?”
Dương Khanh nói, Thường không nhìn mặt hắn vẫn nghe ra ý chọc ghẹo trong đó.
“Dạ chắc do trời nóng quá...”
“Vậy à?”
Dương Khanh hỏi lại một tiếng, Thường định trả lời lại, đột nhiên bên má man mát, rồi cổ, mấy lọn tóc hơi dính mồ hôi cũng bắt đầu di chuyển.
“Mát chưa?”
Thường nghiêng đầu nhìn qua, Dương Khanh đang cầm quạt giấy quạt nhè nhẹ về phía cậu, còn quan tâm hỏi han:
“Hay muốn mạnh thêm?”
Thường làm sao chịu nổi cảnh này, cậu vội dừng động tác trên tay khó xử nói:
“Không cần đâu cậu...”
“Sao không bóp nữa?”
Dương Khanh chẳng thèm quan tâm câu từ chối của Thường, chỉ hơi nhướng mày hỏi.
“Nhanh đi, tao sắp ngủ gục rồi.”
Hắn vừa giục vừa nhúc nhích ngón chân chọt vào bụng Thường, cậu hơi nhột vội ôm bụng lại, trúc trắc nói:
“Để con bóp, cậu đừng chọt.”
Thường tiếp tục xoa dầu, nắn bóp, Dương Khanh hài lòng, đều tay quạt cho cậu.
Gió mát nhẹ người nhưng lại nặng lòng, tóc tai khô ráo bắt đầu bay tán loạn, sắc hồng vừa hết lại lần nữa loang đến mang tai.
“Tao nghĩ lại rồi, là do tao hấp tấp quá...” - Dương Khanh đột nhiên cất lời - “Cậu út lì lợm khó dạy, giờ mà đưa tận lên huyện học thì có phần không yên ổn.”
“Dạ...”
Cậu tư Khanh nhắc đến chuyện đưa cậu út Lộc đi học khiến Thường không khỏi thấp thỏm, bởi nguyên nhân trực tiếp làm hai người khó xử với nhau cũng là đây.
“Hết tháng tao phải lên lại thành phố rồi, tao sẽ tranh thủ tìm thầy giỏi về dạy cho nó.”
“Dạ.”
Thường đáp lại hắn, dù rằng đây là chuyện con cháu nhà chủ nhưng cũng không thể để mỗi mình Dương Khanh độc thoại được.
“Nhưng mà nó quậy quá, tính tình cũng không giống ai, đã đuổi không ít thầy tốt rồi...”
“Dạ.”
Dương Khanh không nói tiếp, bàn tay cũng ngưng quạt. Thường cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn hắn, người cũng đang chăm chăm nhìn cậu. Thường chẳng hiểu mình lại sai chỗ nào, cẩn thận hỏi:
“Sao cậu không nói tiếp?”
“Chán...” - Dương Khanh tỏ vẻ bị mất hứng, hắn xoay nghiêng người qua lầm bầm nói - “Thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn.”
Đầu Thường ong ong, đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ bức bối mà lâu rồi không xuất hiện, cậu muốn chửi người. Thường đè xuống sự bực bội đang râm ran trong cơ thể mình, tiếp tục xoa bóp, còn ngoan ngoãn hỏi chuyện:
“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì không? Sợ rằng thầy mới lại bị cậu út làm chạy mất.”
Dương Khanh lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
“Mày làm bạn học sẵn theo hầu cậu luôn.”
“Dạ?”
Thường mở to mắt nhìn hắn, tưởng mình nghe lầm, đi hết một vòng cậu tư Khanh vẫn muốn cậu theo hầu cậu út học. Dương Khanh không vui “hừ” một tiếng nói:
“Làm sao? Lại không hài lòng?”
“Con không dám.” - Thường lắc lắc đầu đáp - “Nhưng mà kẻ ăn người ở ngồi ngang hàng học với chủ thì không phải phép, lỡ như...”
Lỡ như lại bị lời ra tiếng vào, lại phải tập làm quen thêm những lời dèm pha mới. Thường không nói tiếp, nhưng Dương Khanh nhận ra, hắn cáu kỉnh tiếp lời:
“Thì kê một cái bàn thấp hơn mà học. Đứa nào nhiều chuyện mày cho tao biết, không lẽ tao lo lắng chuyện học hành của cậu út cũng không được.”
Thường không nói được hay không, Dương Khanh lại có vẻ rất kiên quyết với chuyện này, quạt mạnh mấy cái nói:
“Quyết định vậy đi, đừng có cãi tao nữa.”
“Dạ... con cảm ơn cậu.”
Thường nhỏ giọng đồng ý, cậu tư Khanh đã tính toán đến độ này, cậu cũng chẳng phải tiểu thư cao sang gì mà còn làm kiêu với hắn.
Thường len lén liếc trộm Dương Khanh, người kia vẫn đều tay quạt cho cậu. Nếu không nói đến việc cả hai đều là con trai, lúc này trông chẳng khác gì một cặp vợ chồng hòa thuận đang chăm sóc lẫn nhau, bàn chuyện học hành của con cái cả.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương