Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 37: Tuyệt đối không thể
Phạm Chi Dao thấy người đàn ông đang dựa vào tường đứng chờ cô, ánh mắt nóng bỏng của anh đang chăm chú nhìn cô không rời. Phạm Chi Dao bất giác thả chậm bước chân.
Đoạn đường cũng chỉ ngắn ngủn có vài mét, dù cô có cố tình đi chậm đến mức nào thì cũng đã đến trước mặt anh. Phạm Chi Dao lặng lẽ ngước nhìn anh, trên gương mặt góc cạnh thấm vẻ mệt mỏi, cà vạt được kéo xuống, cúc áo trên cùng cũng bị tháo ra.
"Tiểu Hòa hôm nay đi tham quan với các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo rồi. Đến tối mai thằng bé mới về nhà."
"À, anh nhớ rồi."
Anh nhớ mà còn đến đây đứng chờ.
Chuyện này cô cũng đã nói với anh từ mấy hôm trước, Tiểu Hòa cũng khoe với cha về việc sắp được đi thăm mấy bạn động vật ở trong sở thú. Có lẽ là do anh quá bận rộn nên vô tình quên mất.
Trụ sở chính của tập đoàn Sơn Hải nằm ở mảnh đất vàng trung tâm thành phố, còn nhà của Phạm Chi Dao lại ở phía nam thành phố. Ớ thành phố lớn còn thường xuyên tắc đường, muốn đi từ chỗ anh đến nhà cô cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ.
Tập đoàn lớn quả thực nhiều việc, Trần Đình Phong thân là người điều hành chắc chắn là bề bộn công tác. Khiến anh mất công đến đây mà lại không thể gặp được con trai, Phạm Chi Dao hơi áy náy.
"Vậy thì anh mau về đi, cũng trễ rồi."
Cô dừng lại một chút rồi cố nói thêm một câu.
"Ngày mai cũng không phải đến, Tiểu Hòa sẽ về muộn."
Cô tăng ca về muộn, giờ cũng đã gần chín giờ tối, nhìn bộ dạng của anh có lẽ là do vừa vội vàng chạy đến từ tập đoàn. Mai là chủ nhật, anh nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Phạm Chi Dao từng thương lượng về việc thăm Tiểu Hòa, anh có thể đến thăm vào cuối tuần hoặc những ngày rảnh rỗi, không nhất thiết phải ngày nào cũng đến thăm.
Nhưng từ ngày chính thức công khai thân phận đến nay đã gần một tháng, dù sớm hay muộn Trần Đình Phong cũng sẽ đến nhà cô. Nhiều khi quá trễ Tiểu Hòa cũng đã đi ngủ, ngoài trời lại mưa to nên Phạm Chi Dao đành để anh ở lại nhà mình một đêm. Trần Đình Phong cũng tự nhiên chớp lấy thời cơ mà thuận theo.
Dần dần như vậy cô có cảm giác như nhà của mình đã bị đồ dùng cá nhân của anh xâm chiếm vậy. Loại sự tình này khiến tâm tình của cô có thấy rất bấp bênh.
Phạm Chi Dao cố tình phớt lờ ánh mắt đáng thương của anh, cô đưa tay mở khóa rồi bước vào bên trong. Không ngờ rằng Trần Đình Phong cũng lách người vào theo. Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, anh gục đầu vào vai cô từ đằng sau.
Lồng ngực rắn chắc tựa sát vào sau lưng cô, nhiệt độ từ cơ thể anh cánh qua hai lớp áo truyền đến da thịt cô.
Phạm Chi Dao ngọ nguậy, cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
"Anh buông ra..."
Phạm Chi Dao cố gắng dùng sức lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình tách bàn tay dài rộng đang đặt trên eo cô. Chút sức lực nhỏ bé ấy của cô làm sao có thể cạy nổi bàn tay cứng như sắt thép của anh. Trần Đình Phong thậm chí còn như đang trêu đùa cô, cứ khi cô tách được vài ngón hào hứng sắp thoát được ra thì anh lại nắm chặt vào.
Phạm Chi Dao bực mình, cô đánh một cái chát lên trên bàn tay anh rồi quát.
"Bỏ ra."
"Không bỏ." Trần Đình Phong nhàn nhã ôm chặt cô từ đằng sau lưng, anh cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy vẻ tức giận này của cô. Từ ngày hai người gặp lại không phải là cô khóc thì cũng sẽ trưng ra vẻ mặt vô cảm về phía anh.
Trần Đình Phong muốn cô có thể thoải mái đối mặt với anh với vô vàn cảm xúc chứ không phải chỉ một mực tránh né anh. Bây giờ ôm chặt một Phạm Chi Dao sống động như thế vào lòng, thoảng qua chóp mũi là mùi hương thơm mát của cô, anh chỉ ước thời gian có thể đóng băng ngay tức khắc.
Trần Đình Phong khẽ buông eo cô ra, Phạm Chi Dao chưa kịp vui mừng thì đã bị anh nắm chặt bàn tay vừa mới đánh anh xong. Anh hơi dùng chút sức đã mở được bàn tay cô ra, lòng bàn tay ửng đỏ vì đánh lên mu bàn tay cứng rắn của anh.
Trần Đình Phong thấp giọng nói bên tai cô:
"Em xem, đỏ hết cả lên rồi. Em đánh vào đó thì chỉ tự làm đau tay mình."
"Ngốc!"
Trần Đình Phong xoay người Phạm Chi Dao lại để cô đối mặt với anh. Anh nới rộng cổ áo, kéo cô sát lại gần anh hơn nữa.
"Nếu thật sự muốn đánh thì cứ cắn vào cổ anh đây này."
Chút sức bé bằng con kiến đó của cô mà cũng muốn đánh anh thì ngược lại chỉ làm đau chính mình. Anh xót.
Bỗng chốc tiến lại gần anh, ngũ quan sắc bén như phóng đại trước mặt mình, Phạm Chi Dao giật mình đặt lên lồng ngực anh, ghét bỏ nhìn yết hầu của anh.
"Không muốn."
Cô có phải là chó con đâu mà muốn đi cắn người. Trần Đình Phong cười khẽ, nếu cô không muốn thì anh không khách khí nữa. Trần Đình Phong lôi cô vào lòng, vòng hai tay ra sau lưng ôm chặt cô từ phía trước.
Anh như hiểu được cô đang nghĩ gì trong lòng, khẽ hôn nhẹ lên vành tai cô rồi nói:
"Em không phải là chó con, là mèo con mới đúng."
Một con mèo con hết sức đáng yêu, đang dùng móng vuốt nhỏ tóm lấy áo sơ mi của anh để khéo ra. Nhưng làm sao anh nỡ để cho con mèo con này trốn mất được.
Tuyệt đối không thể.
Đoạn đường cũng chỉ ngắn ngủn có vài mét, dù cô có cố tình đi chậm đến mức nào thì cũng đã đến trước mặt anh. Phạm Chi Dao lặng lẽ ngước nhìn anh, trên gương mặt góc cạnh thấm vẻ mệt mỏi, cà vạt được kéo xuống, cúc áo trên cùng cũng bị tháo ra.
"Tiểu Hòa hôm nay đi tham quan với các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo rồi. Đến tối mai thằng bé mới về nhà."
"À, anh nhớ rồi."
Anh nhớ mà còn đến đây đứng chờ.
Chuyện này cô cũng đã nói với anh từ mấy hôm trước, Tiểu Hòa cũng khoe với cha về việc sắp được đi thăm mấy bạn động vật ở trong sở thú. Có lẽ là do anh quá bận rộn nên vô tình quên mất.
Trụ sở chính của tập đoàn Sơn Hải nằm ở mảnh đất vàng trung tâm thành phố, còn nhà của Phạm Chi Dao lại ở phía nam thành phố. Ớ thành phố lớn còn thường xuyên tắc đường, muốn đi từ chỗ anh đến nhà cô cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ.
Tập đoàn lớn quả thực nhiều việc, Trần Đình Phong thân là người điều hành chắc chắn là bề bộn công tác. Khiến anh mất công đến đây mà lại không thể gặp được con trai, Phạm Chi Dao hơi áy náy.
"Vậy thì anh mau về đi, cũng trễ rồi."
Cô dừng lại một chút rồi cố nói thêm một câu.
"Ngày mai cũng không phải đến, Tiểu Hòa sẽ về muộn."
Cô tăng ca về muộn, giờ cũng đã gần chín giờ tối, nhìn bộ dạng của anh có lẽ là do vừa vội vàng chạy đến từ tập đoàn. Mai là chủ nhật, anh nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Phạm Chi Dao từng thương lượng về việc thăm Tiểu Hòa, anh có thể đến thăm vào cuối tuần hoặc những ngày rảnh rỗi, không nhất thiết phải ngày nào cũng đến thăm.
Nhưng từ ngày chính thức công khai thân phận đến nay đã gần một tháng, dù sớm hay muộn Trần Đình Phong cũng sẽ đến nhà cô. Nhiều khi quá trễ Tiểu Hòa cũng đã đi ngủ, ngoài trời lại mưa to nên Phạm Chi Dao đành để anh ở lại nhà mình một đêm. Trần Đình Phong cũng tự nhiên chớp lấy thời cơ mà thuận theo.
Dần dần như vậy cô có cảm giác như nhà của mình đã bị đồ dùng cá nhân của anh xâm chiếm vậy. Loại sự tình này khiến tâm tình của cô có thấy rất bấp bênh.
Phạm Chi Dao cố tình phớt lờ ánh mắt đáng thương của anh, cô đưa tay mở khóa rồi bước vào bên trong. Không ngờ rằng Trần Đình Phong cũng lách người vào theo. Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, anh gục đầu vào vai cô từ đằng sau.
Lồng ngực rắn chắc tựa sát vào sau lưng cô, nhiệt độ từ cơ thể anh cánh qua hai lớp áo truyền đến da thịt cô.
Phạm Chi Dao ngọ nguậy, cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
"Anh buông ra..."
Phạm Chi Dao cố gắng dùng sức lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình tách bàn tay dài rộng đang đặt trên eo cô. Chút sức lực nhỏ bé ấy của cô làm sao có thể cạy nổi bàn tay cứng như sắt thép của anh. Trần Đình Phong thậm chí còn như đang trêu đùa cô, cứ khi cô tách được vài ngón hào hứng sắp thoát được ra thì anh lại nắm chặt vào.
Phạm Chi Dao bực mình, cô đánh một cái chát lên trên bàn tay anh rồi quát.
"Bỏ ra."
"Không bỏ." Trần Đình Phong nhàn nhã ôm chặt cô từ đằng sau lưng, anh cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy vẻ tức giận này của cô. Từ ngày hai người gặp lại không phải là cô khóc thì cũng sẽ trưng ra vẻ mặt vô cảm về phía anh.
Trần Đình Phong muốn cô có thể thoải mái đối mặt với anh với vô vàn cảm xúc chứ không phải chỉ một mực tránh né anh. Bây giờ ôm chặt một Phạm Chi Dao sống động như thế vào lòng, thoảng qua chóp mũi là mùi hương thơm mát của cô, anh chỉ ước thời gian có thể đóng băng ngay tức khắc.
Trần Đình Phong khẽ buông eo cô ra, Phạm Chi Dao chưa kịp vui mừng thì đã bị anh nắm chặt bàn tay vừa mới đánh anh xong. Anh hơi dùng chút sức đã mở được bàn tay cô ra, lòng bàn tay ửng đỏ vì đánh lên mu bàn tay cứng rắn của anh.
Trần Đình Phong thấp giọng nói bên tai cô:
"Em xem, đỏ hết cả lên rồi. Em đánh vào đó thì chỉ tự làm đau tay mình."
"Ngốc!"
Trần Đình Phong xoay người Phạm Chi Dao lại để cô đối mặt với anh. Anh nới rộng cổ áo, kéo cô sát lại gần anh hơn nữa.
"Nếu thật sự muốn đánh thì cứ cắn vào cổ anh đây này."
Chút sức bé bằng con kiến đó của cô mà cũng muốn đánh anh thì ngược lại chỉ làm đau chính mình. Anh xót.
Bỗng chốc tiến lại gần anh, ngũ quan sắc bén như phóng đại trước mặt mình, Phạm Chi Dao giật mình đặt lên lồng ngực anh, ghét bỏ nhìn yết hầu của anh.
"Không muốn."
Cô có phải là chó con đâu mà muốn đi cắn người. Trần Đình Phong cười khẽ, nếu cô không muốn thì anh không khách khí nữa. Trần Đình Phong lôi cô vào lòng, vòng hai tay ra sau lưng ôm chặt cô từ phía trước.
Anh như hiểu được cô đang nghĩ gì trong lòng, khẽ hôn nhẹ lên vành tai cô rồi nói:
"Em không phải là chó con, là mèo con mới đúng."
Một con mèo con hết sức đáng yêu, đang dùng móng vuốt nhỏ tóm lấy áo sơ mi của anh để khéo ra. Nhưng làm sao anh nỡ để cho con mèo con này trốn mất được.
Tuyệt đối không thể.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương