Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 38: Cầu xin
Trần Đình Phong và Phạm Chi Dao cứ dùng dằng như thế ở cửa suốt một lúc lâu. Trần Đình Phong cứ kiên quyết ôm chặt cô vào lòng khiến cô không biết làm thế nào cho phải.
Cửa lớn vẫn còn mở rộng, dáng vẻ đang dính lấy nhau của hai người lọt vào mắt của hai vợ chồng hàng xóm đi ngang qua. Cô vợ nhìn thấy cười khúc khích ghé vào tai chồng nói cái gì đó.
Phạm Chi Dao xấu hổ đến mức co rụt ngón chân, giấu mặt vào bên trong lồng ngực của Trần Đình Phong. Cô giục anh.
"Mau đóng cửa vào. Nhanh lên."
Thấy người con gái trong lồng ngực mình quả thực là quá mức xấu hổ đến mức bấn loạn rồi thì cũng buông cô ra.
Phạm Chi Dao vừa được anh thả ra thì lập tức chạy vọt vào bên trong nhà, quên mất luôn việc phải đuối người đàn ông kia ra khỏi nhà mình.
Trần Đình Phong nhìn theo bóng cô, bật cười rồi quay người đóng cửa lại.
Phạm Chi Dao uống ngụm nước lạnh cho hạ hỏa, gương mặt của cô đang nóng bừng cả lên. Trần Đình Phong thong thả bước vào, anh đặt cái áo vest vẫn vắt trên cánh tay từ lúc nãy đến giờ lên trên ghế sô pha. Cũng tiện thể tháo luôn cái cà vạt trên người vất lên trên áo.
Phạm Chi Dao hỏi anh.
"Anh còn muốn lấy đồ gì sao? Thế thì anh lấy nhanh lên một chút rồi mau về đi."
Phạm Chi Dao còn nhấn mạnh thêm: "Hôm nay không có mưa đâu."
Cô đề phòng anh lấy cớ thời tiết không tốt cũng không thể để phòng anh mặt dày vô sỉ. Trần Đình Phong thản nhiên lắc đầu.
"Không mưa cũng không về."
"Anh..."
Phạm Chi Dao mở to mắt câm nín. Cô khó khăn nói tiếp.
"Tiểu Hòa đi dã ngoại rồi, không có nhà."
Trần Đình Phong bước đến, rất tự nhiên đoạt lấy cốc nước lạnh đang uống dở của Chi Dao uống một ngụm hết sạch.
"Anh biết rồi."
Việc Tiểu Hòa đi dã ngoại anh đâu có quên. Thậm chí lịch học của thằng bé, không có gì là anh không biết.
Phạm Chi Dao cho anh một ánh mắt ẩn ý, biết rồi thì còn không mau đi đi.
"Anh đâu có đến thăm Tiểu Hòa, anh chính là đến tìm em."
Phạm Chi Dao nghe anh nói xong thì lập tức quay mặt đi chỗ khác, không muốn đối mắt với anh. Cô nhỏ giọng.
"Ngày nào mà chẳng gặp, có gì mà tìm..."
Không biết từ lúc nào Trần Đình Phong đã bước đến cạnh cô. Anh đặt cô lên trái tim đang đập của mình, lắc đầu.
"Anh cảm thấy không đủ. Anh muốn chúng ta quay lại như ngày xưa."
Về những ngày sáng mở mắt ra có thể thấy em trong lòng, buổi tối có thể ôm cô đi vào giấc ngủ. Anh không thích cái cảm giác một mình lạnh lẽo trên chiếc giường rộng lớn.
"Phạm Chi Dao. Em quay về bên anh đi."
Trần Đình Phong cưỡng ép cô nhìn anh, anh không cho phép cô tiếp tục lựa chọn trốn tránh thêm nữa.
"Quãng thời gian em rời khỏi anh đã quá dài rồi, thậm chí em còn giấu anh về sự có mặt của con trai. Bây giờ em cũng nên quay về bên anh rồi."
"Chuyện năm xưa, là anh đã sai. Anh không nên lừa em, anh xin lỗi. Việc của mẹ anh, anh cũng thay mặt bà xin lỗi em. Bà dễ tin người nên đã làm ra hành động không phải."
Lời xin lỗi được anh nói ra bảy năm trước, lần này anh tiếp tục nói lại một lần nữa. Phạm Chi Dao hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang chồng lên nhau đặt trước ngực anh. Dưới lớp da thịt đó là từng tiếng tim đập thình thịch dội vào lòng bàn tay cô. Hai bàn tay khác nhau từ kích thước đến màu da mà ở cạnh nhau lại hòa hợp đến lạ.
Từng hồi ký ức như một thước phim lướt thật nhanh qua tâm trí của cô. Phạm Chi Dao thở dài, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
"Trần Đình Phong, chúng ta đã bỏ lỡ một lần chính là bỏ lỡ cả đời. Mọi thứ đã không thể quay lại như xưa. Bây giờ anh như thế này cũng rất tốt mà."
Trần Đình Phong bây giờ vừa có tiền vừa có quyền, anh gần như có đủ mọi thứ mà đàn ông trên cuộc đời này mong muốn. Như thế không phải là rất tốt hay sao?
"Không tốt!"
Trần Đình Phong gầm lên, gân xanh trên trán anh nối lên, ánh mắt văn lên tia máu, biểu tình rất đáng sợ.
"Phạm Chi Dao, anh sống không tốt một chút nào. Mỗi một ngày anh đều sống trong nhớ nhung dằn vặt, anh chỉ biết lao đầu vào công việc như một con rối. Anh chỉ hận không thể trở lại ngày đó để đấm cho thằng ngu là mình khi đó một trận."
"Em nói xem anh sống có tốt không?"
Anh không dám đi tìm cô, anh sợ sẽ gặp ánh mắt ghét bỏ xen lẫn hận thù của cô. Sợ rằng nếu mình trái lời xuất hiện trước mắt cô một lần nữa thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh. Chính vì thế mà khi biết đến Tiểu Hòa anh lại càng căm ghét bản thân mình hơn.
Hận bản thân tại sao không biết chuyện này sớm hơn, để cô một thân một mình chống đỡ nuôi con ở nơi đất khách quê người.
Trần Đình Phong gần như là cầu xin Chi Dao.
"Em trừng phạt anh đi. Em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, chỉ xin em đừng không để ý đến anh."
"Anh thật sự không thể chịu đựng được..."
Cửa lớn vẫn còn mở rộng, dáng vẻ đang dính lấy nhau của hai người lọt vào mắt của hai vợ chồng hàng xóm đi ngang qua. Cô vợ nhìn thấy cười khúc khích ghé vào tai chồng nói cái gì đó.
Phạm Chi Dao xấu hổ đến mức co rụt ngón chân, giấu mặt vào bên trong lồng ngực của Trần Đình Phong. Cô giục anh.
"Mau đóng cửa vào. Nhanh lên."
Thấy người con gái trong lồng ngực mình quả thực là quá mức xấu hổ đến mức bấn loạn rồi thì cũng buông cô ra.
Phạm Chi Dao vừa được anh thả ra thì lập tức chạy vọt vào bên trong nhà, quên mất luôn việc phải đuối người đàn ông kia ra khỏi nhà mình.
Trần Đình Phong nhìn theo bóng cô, bật cười rồi quay người đóng cửa lại.
Phạm Chi Dao uống ngụm nước lạnh cho hạ hỏa, gương mặt của cô đang nóng bừng cả lên. Trần Đình Phong thong thả bước vào, anh đặt cái áo vest vẫn vắt trên cánh tay từ lúc nãy đến giờ lên trên ghế sô pha. Cũng tiện thể tháo luôn cái cà vạt trên người vất lên trên áo.
Phạm Chi Dao hỏi anh.
"Anh còn muốn lấy đồ gì sao? Thế thì anh lấy nhanh lên một chút rồi mau về đi."
Phạm Chi Dao còn nhấn mạnh thêm: "Hôm nay không có mưa đâu."
Cô đề phòng anh lấy cớ thời tiết không tốt cũng không thể để phòng anh mặt dày vô sỉ. Trần Đình Phong thản nhiên lắc đầu.
"Không mưa cũng không về."
"Anh..."
Phạm Chi Dao mở to mắt câm nín. Cô khó khăn nói tiếp.
"Tiểu Hòa đi dã ngoại rồi, không có nhà."
Trần Đình Phong bước đến, rất tự nhiên đoạt lấy cốc nước lạnh đang uống dở của Chi Dao uống một ngụm hết sạch.
"Anh biết rồi."
Việc Tiểu Hòa đi dã ngoại anh đâu có quên. Thậm chí lịch học của thằng bé, không có gì là anh không biết.
Phạm Chi Dao cho anh một ánh mắt ẩn ý, biết rồi thì còn không mau đi đi.
"Anh đâu có đến thăm Tiểu Hòa, anh chính là đến tìm em."
Phạm Chi Dao nghe anh nói xong thì lập tức quay mặt đi chỗ khác, không muốn đối mắt với anh. Cô nhỏ giọng.
"Ngày nào mà chẳng gặp, có gì mà tìm..."
Không biết từ lúc nào Trần Đình Phong đã bước đến cạnh cô. Anh đặt cô lên trái tim đang đập của mình, lắc đầu.
"Anh cảm thấy không đủ. Anh muốn chúng ta quay lại như ngày xưa."
Về những ngày sáng mở mắt ra có thể thấy em trong lòng, buổi tối có thể ôm cô đi vào giấc ngủ. Anh không thích cái cảm giác một mình lạnh lẽo trên chiếc giường rộng lớn.
"Phạm Chi Dao. Em quay về bên anh đi."
Trần Đình Phong cưỡng ép cô nhìn anh, anh không cho phép cô tiếp tục lựa chọn trốn tránh thêm nữa.
"Quãng thời gian em rời khỏi anh đã quá dài rồi, thậm chí em còn giấu anh về sự có mặt của con trai. Bây giờ em cũng nên quay về bên anh rồi."
"Chuyện năm xưa, là anh đã sai. Anh không nên lừa em, anh xin lỗi. Việc của mẹ anh, anh cũng thay mặt bà xin lỗi em. Bà dễ tin người nên đã làm ra hành động không phải."
Lời xin lỗi được anh nói ra bảy năm trước, lần này anh tiếp tục nói lại một lần nữa. Phạm Chi Dao hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang chồng lên nhau đặt trước ngực anh. Dưới lớp da thịt đó là từng tiếng tim đập thình thịch dội vào lòng bàn tay cô. Hai bàn tay khác nhau từ kích thước đến màu da mà ở cạnh nhau lại hòa hợp đến lạ.
Từng hồi ký ức như một thước phim lướt thật nhanh qua tâm trí của cô. Phạm Chi Dao thở dài, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
"Trần Đình Phong, chúng ta đã bỏ lỡ một lần chính là bỏ lỡ cả đời. Mọi thứ đã không thể quay lại như xưa. Bây giờ anh như thế này cũng rất tốt mà."
Trần Đình Phong bây giờ vừa có tiền vừa có quyền, anh gần như có đủ mọi thứ mà đàn ông trên cuộc đời này mong muốn. Như thế không phải là rất tốt hay sao?
"Không tốt!"
Trần Đình Phong gầm lên, gân xanh trên trán anh nối lên, ánh mắt văn lên tia máu, biểu tình rất đáng sợ.
"Phạm Chi Dao, anh sống không tốt một chút nào. Mỗi một ngày anh đều sống trong nhớ nhung dằn vặt, anh chỉ biết lao đầu vào công việc như một con rối. Anh chỉ hận không thể trở lại ngày đó để đấm cho thằng ngu là mình khi đó một trận."
"Em nói xem anh sống có tốt không?"
Anh không dám đi tìm cô, anh sợ sẽ gặp ánh mắt ghét bỏ xen lẫn hận thù của cô. Sợ rằng nếu mình trái lời xuất hiện trước mắt cô một lần nữa thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh. Chính vì thế mà khi biết đến Tiểu Hòa anh lại càng căm ghét bản thân mình hơn.
Hận bản thân tại sao không biết chuyện này sớm hơn, để cô một thân một mình chống đỡ nuôi con ở nơi đất khách quê người.
Trần Đình Phong gần như là cầu xin Chi Dao.
"Em trừng phạt anh đi. Em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, chỉ xin em đừng không để ý đến anh."
"Anh thật sự không thể chịu đựng được..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương