Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 43: Con gả cho con trai bác, được không?
Buổi sáng bà Lan đang chán nản đi ra đi vào ở trong nhà, vẻ mặt hết sức buồn chán. Dạo này bà từ chối tất cả những buổi hẹn đi uống trà của mấy vị phu nhân khác.
Ông Quang tưới cây xong ở ngoài vườn rồi vào nhà thì thấy vợ mình đang thở ngắn than dài ngồi nhìn cái hộp.
Nhìn thoáng qua là ông đã đủ hiểu bà vợ mình lại bắt đầu thần thơ suy nghĩ về việc của con dâu và cháu nội. À không, nói đúng ra là con dâu tương lai mới đúng. Chỉ là không biết phải đợi đến bao giờ thì con trai ông mới mang được con dầu về nhà.
Ông Quang dừng bước ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
"Đừng có ngồi ở đây nữa, tháng trước không phải nói là muốn đi lấy cái túi xách hàng hiếm sao. Để tôi đi cùng với mình."
Bà Lan ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nói lời nào với ông.
"Sao thế? Hay ai giành mua nó trước rồi."
"Không phải..." Bà Lan lầm bẩm.
"Vậy thì đi thôi, mình muốn mua thêm bao nhiêu cái cũng được."
"Em đã mua rồi."
Bà Lan cáu, đập vào tay chồng mình một cái.
"Thứ mà em thiếu đâu phải là túi xách, là con dâu kia kìa. Anh mau đi giục con trai mang về cho em đi." Bà không tức giận được với con trai, chẳng nhẽ lại không được tức giận với ông chồng mình à.
Không có con dâu, không có cháu nội, con trai lại chậm chạp mà nghe vẻ ông chồng bà chẳng có vẻ gì sốt ruột.
Ông Quang đối với lời nói vô lý của vợ mình thì chỉ biết cam chịu thôi.
"Được rồi, để anh sẽ giáo huấn thằng nhóc đó xả giận giúp em."
Bà Lan lại trừng mắt không đồng ý.
"Không cho anh mắng con trai em..."
".."
Bà xã à, em thiên vị thì cũng vừa vừa thôi chứ. Trong lòng không đồng ý, nhưng ngoài miệng tập mãi thành quen, ông Quang thành thạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bà Lan mân mê cái vòng ngọc gia truyền đang đựng trong cái hộp nhung, không biết bao giờ bà mới được đeo nó lên tay con dâu. Trần gia có một cái vòng ngọc gia truyền được đưa cho con dâu trưởng, đã được gần chục thế hệ.
Nhớ năm xưa mẹ chồng của bà đưa nó cho bà, khi đó bà mới hai mươi tuổi. Giờ bà đã hơn năm mươi rồi mà vẫn chưa có cơ hội truyền lại cho chủ nhân tiếp theo.
Hai vợ chồng già vẫn còn câu được câu chăng nói chuyện với nhau thì quản gia đã vội vàng chạy vào thông báo.
"Ồng bà chủ, cậu chủ về nhà."
Ông Quang nhìn người quản gia trước giờ luôn điểm tĩnh, rót cho ông ấy một cốc nước.
"Nó về nhà thì có gì mà hốt hoảng vậy."
Quản gia đưa hai tay nhận cốc nước, nhưng không uống ngay mà nói thêm một câu.
"Cậu chủ còn dẫn theo một cô gái về cùng nữa."
Ông làm quản gia ở nhà này, tự nhiên cũng biết mâu thuẫn giữa cậu chủ và bà chủ. Bao nhiêu năm nay bà chủ vẫn mong ngóng cậu chủ có người yêu nhưng tuyệt nhiên không thấy cậu chủ có động tĩnh gì.
Quả nhiền như thế, bà Lan vừa nghe hết lời quản gia nói là đã lập tức đứng dậy thả luồn hộp nhung vào lòng chồng, còn mình mau mải chạy ra khỏi ngoài sân.
Trần Đình Phong đang lấy đồ trong cốp, còn Chi Dao đang đứng chờ bên cạnh. Trông cô có vẻ khá căng thẳng, tay siết chặt quai túi xách. Bà Lan mau chóng chạy đến bên cạnh Chi Dao, nắm chặt tay cô kích động.
Thật tốt quá, cuối cùng thằng con bất tài của bà cũng chịu đưa con dâu về nhà. Nó chỉ giỏi những cái chuyện ở đâu đâu, riêng chuyện này lại chậm chạp như rùa khiến bà sốt ruột chết lên được.
Phạm Chi Dao tự nhiên được bà Lan nắm tay thì ngượng ngùng chào hỏi bà.
"Cháu chào bác."
Cô như cảm nhận được ánh mắt kích động của bà Lan, có có chút không tự nhiên muốn rút tay ra. Dù thái độ của bà ở cuộc nói chuyện lần trước đã thay đổi nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không biết đối mặt với bà như thế nào.
Chuyện đã đến nước này, nhỡ bà ấy không hài lòng thì cô biết làm sao. Chỉ trong một buổi sáng mà cảm xúc của cô đã lên xuống không biết bao nhiêu lần.
Đột ngột bị ném cho tập hồ sơ tố tụng giành con rồi đến ép buộc lập tức đi đăng ký kết hôn và ký một đống giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Chưa kịp ở một mình để lấy lại bình tĩnh thì lại bị anh cương quyết kéo đến gặp mặt cha mẹ chồng.
Cô còn chưa sẵn sàng gặp mặt người lớn. Nhất là cha anh ấy, người mà cô chỉ có thể nhìn thấy ở trên truyền hình.
Người đã lăn lộn vài chục năm ở trên chính trường còn leo lên đến đỉnh cao quyền lực, đối với thường dân như cô sẽ có thái độ ra sao.
Nếu ông ấy và bà Lan có cùng một suy nghĩ, chỉ muốn nhận cháu chứ không cần con dâu thì cô phải làm thế nào.
Giờ cô đã cột chung với Trần Đình Phong, chẳng lẽ vì thế mà khiến cho gia đình anh trở mặt.
Phạm Chi Dao lo lắng nhiều quá mà quên mất rằng, người đàn ông vừa trở thành chồng cô không phải là người mà cha mẹ có thể khống chế. Còn buổi gặp lần trước, bà Lan chỉ hận không thể mang cô về nhà cung phụng ngay lập tức.
Về phía bà Lan, có lẽ là do vừa ngồi ôm cái vòng ngọc suy nghĩ lâu quá lại đột nhiên được gặp con dâu bà trông mong bao ngày. Bà ấy nắm chặt tay Chi Dao, mắt ngấn lệ hỏi cô.
"Con gả cho con trai bác, được không?"
Ông Quang tưới cây xong ở ngoài vườn rồi vào nhà thì thấy vợ mình đang thở ngắn than dài ngồi nhìn cái hộp.
Nhìn thoáng qua là ông đã đủ hiểu bà vợ mình lại bắt đầu thần thơ suy nghĩ về việc của con dâu và cháu nội. À không, nói đúng ra là con dâu tương lai mới đúng. Chỉ là không biết phải đợi đến bao giờ thì con trai ông mới mang được con dầu về nhà.
Ông Quang dừng bước ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
"Đừng có ngồi ở đây nữa, tháng trước không phải nói là muốn đi lấy cái túi xách hàng hiếm sao. Để tôi đi cùng với mình."
Bà Lan ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nói lời nào với ông.
"Sao thế? Hay ai giành mua nó trước rồi."
"Không phải..." Bà Lan lầm bẩm.
"Vậy thì đi thôi, mình muốn mua thêm bao nhiêu cái cũng được."
"Em đã mua rồi."
Bà Lan cáu, đập vào tay chồng mình một cái.
"Thứ mà em thiếu đâu phải là túi xách, là con dâu kia kìa. Anh mau đi giục con trai mang về cho em đi." Bà không tức giận được với con trai, chẳng nhẽ lại không được tức giận với ông chồng mình à.
Không có con dâu, không có cháu nội, con trai lại chậm chạp mà nghe vẻ ông chồng bà chẳng có vẻ gì sốt ruột.
Ông Quang đối với lời nói vô lý của vợ mình thì chỉ biết cam chịu thôi.
"Được rồi, để anh sẽ giáo huấn thằng nhóc đó xả giận giúp em."
Bà Lan lại trừng mắt không đồng ý.
"Không cho anh mắng con trai em..."
".."
Bà xã à, em thiên vị thì cũng vừa vừa thôi chứ. Trong lòng không đồng ý, nhưng ngoài miệng tập mãi thành quen, ông Quang thành thạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bà Lan mân mê cái vòng ngọc gia truyền đang đựng trong cái hộp nhung, không biết bao giờ bà mới được đeo nó lên tay con dâu. Trần gia có một cái vòng ngọc gia truyền được đưa cho con dâu trưởng, đã được gần chục thế hệ.
Nhớ năm xưa mẹ chồng của bà đưa nó cho bà, khi đó bà mới hai mươi tuổi. Giờ bà đã hơn năm mươi rồi mà vẫn chưa có cơ hội truyền lại cho chủ nhân tiếp theo.
Hai vợ chồng già vẫn còn câu được câu chăng nói chuyện với nhau thì quản gia đã vội vàng chạy vào thông báo.
"Ồng bà chủ, cậu chủ về nhà."
Ông Quang nhìn người quản gia trước giờ luôn điểm tĩnh, rót cho ông ấy một cốc nước.
"Nó về nhà thì có gì mà hốt hoảng vậy."
Quản gia đưa hai tay nhận cốc nước, nhưng không uống ngay mà nói thêm một câu.
"Cậu chủ còn dẫn theo một cô gái về cùng nữa."
Ông làm quản gia ở nhà này, tự nhiên cũng biết mâu thuẫn giữa cậu chủ và bà chủ. Bao nhiêu năm nay bà chủ vẫn mong ngóng cậu chủ có người yêu nhưng tuyệt nhiên không thấy cậu chủ có động tĩnh gì.
Quả nhiền như thế, bà Lan vừa nghe hết lời quản gia nói là đã lập tức đứng dậy thả luồn hộp nhung vào lòng chồng, còn mình mau mải chạy ra khỏi ngoài sân.
Trần Đình Phong đang lấy đồ trong cốp, còn Chi Dao đang đứng chờ bên cạnh. Trông cô có vẻ khá căng thẳng, tay siết chặt quai túi xách. Bà Lan mau chóng chạy đến bên cạnh Chi Dao, nắm chặt tay cô kích động.
Thật tốt quá, cuối cùng thằng con bất tài của bà cũng chịu đưa con dâu về nhà. Nó chỉ giỏi những cái chuyện ở đâu đâu, riêng chuyện này lại chậm chạp như rùa khiến bà sốt ruột chết lên được.
Phạm Chi Dao tự nhiên được bà Lan nắm tay thì ngượng ngùng chào hỏi bà.
"Cháu chào bác."
Cô như cảm nhận được ánh mắt kích động của bà Lan, có có chút không tự nhiên muốn rút tay ra. Dù thái độ của bà ở cuộc nói chuyện lần trước đã thay đổi nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không biết đối mặt với bà như thế nào.
Chuyện đã đến nước này, nhỡ bà ấy không hài lòng thì cô biết làm sao. Chỉ trong một buổi sáng mà cảm xúc của cô đã lên xuống không biết bao nhiêu lần.
Đột ngột bị ném cho tập hồ sơ tố tụng giành con rồi đến ép buộc lập tức đi đăng ký kết hôn và ký một đống giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Chưa kịp ở một mình để lấy lại bình tĩnh thì lại bị anh cương quyết kéo đến gặp mặt cha mẹ chồng.
Cô còn chưa sẵn sàng gặp mặt người lớn. Nhất là cha anh ấy, người mà cô chỉ có thể nhìn thấy ở trên truyền hình.
Người đã lăn lộn vài chục năm ở trên chính trường còn leo lên đến đỉnh cao quyền lực, đối với thường dân như cô sẽ có thái độ ra sao.
Nếu ông ấy và bà Lan có cùng một suy nghĩ, chỉ muốn nhận cháu chứ không cần con dâu thì cô phải làm thế nào.
Giờ cô đã cột chung với Trần Đình Phong, chẳng lẽ vì thế mà khiến cho gia đình anh trở mặt.
Phạm Chi Dao lo lắng nhiều quá mà quên mất rằng, người đàn ông vừa trở thành chồng cô không phải là người mà cha mẹ có thể khống chế. Còn buổi gặp lần trước, bà Lan chỉ hận không thể mang cô về nhà cung phụng ngay lập tức.
Về phía bà Lan, có lẽ là do vừa ngồi ôm cái vòng ngọc suy nghĩ lâu quá lại đột nhiên được gặp con dâu bà trông mong bao ngày. Bà ấy nắm chặt tay Chi Dao, mắt ngấn lệ hỏi cô.
"Con gả cho con trai bác, được không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương