Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 44: Vợ con
Phạm Chi Dao nghe xong câu hỏi của bà Lan thì có chút dở khóc dở cười, không biết phải trả lời sao cho phải. Cô hướng ánh mắt trông chờ giải cứu về phía Trần Đình Phong ở phía sau.
Bà Lan thấy cô bé này không trả lời mình mà lại quay lại nhìn đứa con trai bà, bà lại càng thêm nóng vội. Bà kéo tay Chi Dao, bảo cô:
"Con đừng nhìn cái thằng nhóc đó, nhìn bác đây này..."
"Con nói xem có được hay không."
Chi Dao vẫn chần chừ, cô nói nhỏ với bà.
"Bác gái, bác không cần làm thế này với cháu đầu. Cháu..."
Cô chưa kịp nói hết nửa câu sau thì đã bị bà Lan ngắt lời. Bà có chút kích động, con trai bà đã chờ đợi gần bảy năm trời. Đến bây giờ mới có chút tiến triển, nhưng với tốc độ này thì không biết đến bao giờ mới thành công.
"Cháu đừng vội từ chối."
"Con xem, nhà bác chỉ có mỗi một đứa con trai, con về đây làm dâu thì tất cả mọi thứ sẽ là của con. Con trai bác tuy có cái tật xấu là ngang ngạnh nhưng mà nhìn chung thì cũng đẹp trai, thân thể khỏe mạnh, kinh tế ổn định, toàn bộ tập đoàn là của nó."
"Ông nhà bác đã về hưu, suốt ngày chăm sóc cây cối gì đó. Bác có hơi ngốc một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm bà mẹ chồng khó tính. Hai đứa muốn sống ở đâu thì ở, chúng ta sẽ không ép buộc phải về nhà sống chung.
Nếu con bận rộn thì chúng ta có thể trông con giúp."
Nói một tràng dài rồi bà Lan đi đến kết luận.
"Quan trọng là con trai bác thương con nhiều đến vậy. Thế nên là con suy xét lại một chút, cưới giúp bác đứa con trai này đi."
Bà Lan thuyết minh tiếp thị một tràng dài khiến Phạm Chi Dao choáng váng. Vị phu nhân này nhiệt tình với cô quá mức.
Trần Đình Phong lắc đầu mỉm cười bất lực với hành động của mẹ mình. Nếu trước đây bà ấy cũng hiểu rõ mọi chuyện thì đâu có tình cảnh ngày hôm nay.
Anh xách túi đồ đến bên cạnh Chi Dao, anh gỡ tay bà Lan ra khỏi tay Chi Dao, bà ấy cầm có chút đỏ lên da thịt của cô rồi. Anh giục bà.
"Được rồi, mẹ mau buông tay ra đã."
Bà Lan đang nước mắt lưng tròng, thấy con trai mình còn ích kỷ bảo bà buông tay con dâu ra, bà làm sao mà làm được.
"Không được..."
Bà tủi thân quay ra mách với Chi Dao.
"Con không biết đâu, thằng con này của bác đúng là thằng con xấu xa. Nó dám nói với bác rằng là do bác đuổi con đi nên đời này đừng hòng nó lấy vợ, nó sẽ sống cô độc đến già. Bác đừng mong mà bế được cháu nội."
"Bác thực sự biết lỗi rồi. Bác muốn đi tìm con đề nhận lỗi nhưng nó lại độc ác đe dọa, bác tùy tiện đi tìm con thì nó sẽ không về nhà nữa. Con nói xem số bác có khổ không cơ chứ. Tuy bác có hơi ngốc một chút nhưng bác có đứa con trai và ông chồng thông minh, thế mà hai người bọn họ lại cứ hùa nhau vào bắt nạt bác."
Phạm Chi Dao luống cuống, sao đột nhiên vị phu nhân này lại khóc rồi. Bà Lan cứ tựa vào vai cô khóc rấm rứt, cô đành vỗ về sau lưng bà an ủi.
"Bác đừng khóc."
Ồng Quang lúc này mới xuất hiện, thấy vợ mình đang bám vào người cô bé kia ăn vạ. Ông dùng sức tách bà ra, thấy bà vẫn còn không chịu thì đành nói.
"Mình định để cho con bé đứng ở trời nắng mãi sao?"
Bà Lan ngừng khóc, lắc đầu: "Vậy thì không được."
Bà cầm tay Chi Dao dắt vào trong nhà, mặc kệ hai cha con đang đứng nhìn nhau cười trừ.
"Nào mau vào nhà. Con có đói không, bác nấu cái gì ngon cho con ăn nha?"
"Dạ, không cần. Cháu đã ăn sáng rồi."
Bà Lan thấy cô nói vậy thì đành thôi. Bà đặc biệt hỏi xem Chi Dao thích ăn thứ gì, không thích ăn thứ gì để dặn quản gia chuẩn bị. Nếu không phải muốn ngồi nói chuyện với Chi Dao nhiều hơn nữa thì bà Lan đã đích thân xuống dưới bếp làm cho cô.
Khi bốn người ngồi xuống ghế, Chi Dao lại càng căng thẳng và câu nệ nhiều hơn. Lúc này cô vô thức muốn ngồi cạnh bên Trần Đình Phong tìm kiếm sự an toàn nhưng lại bà Lan lại nhanh chân ngồi cùng cô mất rồi. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà họ Trần mà còn là lấy tư cách là con dâu mới cưới.
Trần Đình Phong đặt túi quà lên trên bàn, rất tự nhiên giới thiệu thân phận mới của Phạm Chi Dao với cha mẹ.
"Cha mẹ, đây là vợ con, con dâu của hai người."
Bà Lan cầm tay Chi Dao, bĩu môi nhìn con trai.
"Mẹ biết rồi, mẹ cũng mong điều này trở thành sự thật chứ không phải con chỉ nói suông như thế như thế."
Trần Đình Phong bình tĩnh.
"Chúng con đã đi lĩnh chứng rồi. Cô ấy xác thực đã trở thành vợ con.:
"Thật sao?" Bà Lan mừng rỡ.
"Vậy thì thật tốt quá."
Phạm Chi Dao vốn dĩ đã căng thẳng, lúc này lại nghe Trần Đình Phong nói ra thân phận mới của mình lại càng hoảng loạn. Bề ngoài vẫn phải giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ sự sai sót.
Bà Lan thấy cô bé này không trả lời mình mà lại quay lại nhìn đứa con trai bà, bà lại càng thêm nóng vội. Bà kéo tay Chi Dao, bảo cô:
"Con đừng nhìn cái thằng nhóc đó, nhìn bác đây này..."
"Con nói xem có được hay không."
Chi Dao vẫn chần chừ, cô nói nhỏ với bà.
"Bác gái, bác không cần làm thế này với cháu đầu. Cháu..."
Cô chưa kịp nói hết nửa câu sau thì đã bị bà Lan ngắt lời. Bà có chút kích động, con trai bà đã chờ đợi gần bảy năm trời. Đến bây giờ mới có chút tiến triển, nhưng với tốc độ này thì không biết đến bao giờ mới thành công.
"Cháu đừng vội từ chối."
"Con xem, nhà bác chỉ có mỗi một đứa con trai, con về đây làm dâu thì tất cả mọi thứ sẽ là của con. Con trai bác tuy có cái tật xấu là ngang ngạnh nhưng mà nhìn chung thì cũng đẹp trai, thân thể khỏe mạnh, kinh tế ổn định, toàn bộ tập đoàn là của nó."
"Ông nhà bác đã về hưu, suốt ngày chăm sóc cây cối gì đó. Bác có hơi ngốc một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm bà mẹ chồng khó tính. Hai đứa muốn sống ở đâu thì ở, chúng ta sẽ không ép buộc phải về nhà sống chung.
Nếu con bận rộn thì chúng ta có thể trông con giúp."
Nói một tràng dài rồi bà Lan đi đến kết luận.
"Quan trọng là con trai bác thương con nhiều đến vậy. Thế nên là con suy xét lại một chút, cưới giúp bác đứa con trai này đi."
Bà Lan thuyết minh tiếp thị một tràng dài khiến Phạm Chi Dao choáng váng. Vị phu nhân này nhiệt tình với cô quá mức.
Trần Đình Phong lắc đầu mỉm cười bất lực với hành động của mẹ mình. Nếu trước đây bà ấy cũng hiểu rõ mọi chuyện thì đâu có tình cảnh ngày hôm nay.
Anh xách túi đồ đến bên cạnh Chi Dao, anh gỡ tay bà Lan ra khỏi tay Chi Dao, bà ấy cầm có chút đỏ lên da thịt của cô rồi. Anh giục bà.
"Được rồi, mẹ mau buông tay ra đã."
Bà Lan đang nước mắt lưng tròng, thấy con trai mình còn ích kỷ bảo bà buông tay con dâu ra, bà làm sao mà làm được.
"Không được..."
Bà tủi thân quay ra mách với Chi Dao.
"Con không biết đâu, thằng con này của bác đúng là thằng con xấu xa. Nó dám nói với bác rằng là do bác đuổi con đi nên đời này đừng hòng nó lấy vợ, nó sẽ sống cô độc đến già. Bác đừng mong mà bế được cháu nội."
"Bác thực sự biết lỗi rồi. Bác muốn đi tìm con đề nhận lỗi nhưng nó lại độc ác đe dọa, bác tùy tiện đi tìm con thì nó sẽ không về nhà nữa. Con nói xem số bác có khổ không cơ chứ. Tuy bác có hơi ngốc một chút nhưng bác có đứa con trai và ông chồng thông minh, thế mà hai người bọn họ lại cứ hùa nhau vào bắt nạt bác."
Phạm Chi Dao luống cuống, sao đột nhiên vị phu nhân này lại khóc rồi. Bà Lan cứ tựa vào vai cô khóc rấm rứt, cô đành vỗ về sau lưng bà an ủi.
"Bác đừng khóc."
Ồng Quang lúc này mới xuất hiện, thấy vợ mình đang bám vào người cô bé kia ăn vạ. Ông dùng sức tách bà ra, thấy bà vẫn còn không chịu thì đành nói.
"Mình định để cho con bé đứng ở trời nắng mãi sao?"
Bà Lan ngừng khóc, lắc đầu: "Vậy thì không được."
Bà cầm tay Chi Dao dắt vào trong nhà, mặc kệ hai cha con đang đứng nhìn nhau cười trừ.
"Nào mau vào nhà. Con có đói không, bác nấu cái gì ngon cho con ăn nha?"
"Dạ, không cần. Cháu đã ăn sáng rồi."
Bà Lan thấy cô nói vậy thì đành thôi. Bà đặc biệt hỏi xem Chi Dao thích ăn thứ gì, không thích ăn thứ gì để dặn quản gia chuẩn bị. Nếu không phải muốn ngồi nói chuyện với Chi Dao nhiều hơn nữa thì bà Lan đã đích thân xuống dưới bếp làm cho cô.
Khi bốn người ngồi xuống ghế, Chi Dao lại càng căng thẳng và câu nệ nhiều hơn. Lúc này cô vô thức muốn ngồi cạnh bên Trần Đình Phong tìm kiếm sự an toàn nhưng lại bà Lan lại nhanh chân ngồi cùng cô mất rồi. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà họ Trần mà còn là lấy tư cách là con dâu mới cưới.
Trần Đình Phong đặt túi quà lên trên bàn, rất tự nhiên giới thiệu thân phận mới của Phạm Chi Dao với cha mẹ.
"Cha mẹ, đây là vợ con, con dâu của hai người."
Bà Lan cầm tay Chi Dao, bĩu môi nhìn con trai.
"Mẹ biết rồi, mẹ cũng mong điều này trở thành sự thật chứ không phải con chỉ nói suông như thế như thế."
Trần Đình Phong bình tĩnh.
"Chúng con đã đi lĩnh chứng rồi. Cô ấy xác thực đã trở thành vợ con.:
"Thật sao?" Bà Lan mừng rỡ.
"Vậy thì thật tốt quá."
Phạm Chi Dao vốn dĩ đã căng thẳng, lúc này lại nghe Trần Đình Phong nói ra thân phận mới của mình lại càng hoảng loạn. Bề ngoài vẫn phải giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ sự sai sót.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương