Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 46: Cưng chiều
Trần Đình Phong chịu đựng lời mắng của mẹ mình, mỉm cười gật đầu đồng ý với bà.
"Mẹ nói đúng."
Bà Lan hất hàm, xì một tiếng.
"Cũng không nghĩ xem là ai đẻ ra con."
Nói xong bà Lan không buồn để ý đến thằng con trai của bà nữa, giờ bà đã có con dâu rồi thì đâu còn cần con trai. Bà hướng về phía con dâu, biểu tình hòa ái.
"Mẹ thấy mắt con hơi đỏ, dạo này làm việc vất vả lắm sao? Còn phải chăm sóc Tiều Hòa, thật là cực khổ cho con quá."
Ban ngày đi làm, buổi tối phải về chăm con. Bà biết con bé làm việc ở viện nghiên cứu, mấy cái công việc với máy móc rồi số liệu khô khan ắt hẳn là khiến con bé bận rộn nhiều.
Bà Lan chỉ muốn con bé ở nhà nhàn hạ, việc ra ngoài kiếm tiền thì cứ để con trai bà lo. Chỉ là bà biết con bé không giống như bà, nó học hành gian nan bao nhiêu năm trời, lại còn có chí hướng. Làm sao bà nỡ lòng bảo nó bỏ ngang mọi chuyện.
Chi Dao thành thật lắc đầu. Mắt cô hơi đỏ là do vừa nãy bị con trai bà chọc tức đến phát khóc, chuyện này nói ra có vẻ không tiện.
"Không ạ. Tiểu Hòa cũng rất ngoan."
"Đúng vậy, quả thực là một đứa bé hiểu chuyện."
Nói ra bà có chút nhớ thằng bé. Như nghe được tiếng lòng của bà Lan, Chi Dao bảo bà.
"Đợi cuối tuần này thằng bé được nghỉ học, con sẽ đưa cháu về gặp ông bà."
Bà Lan liên tục vỗ vỗ vào tay cô, mừng rỡ.
"Được, tốt lắm."
Ông Quang nghe thấy lời con dâu nói thế, cũng thầm tính toán nên mua quà gì cho cháu nội. Bình thường hai vợ chồng ông chỉ xem ké camera ở trường mẫu giáo của đứa cháu họ học cùng lớp với Tiểu Hòa. Ông đã trông chờ đến ngày được gặp mặt cháu nội lầu lắm rồi.
Thằng bé chính là cháu đích tôn của nhà họ Trần đấy.
Bà Lan lại đau lòng, con bé này cứ hay giấu diếm mọi việc không nói ra. Nhìn xem gầy hẳn so với lần trước bà gặp.
"Trưa nay con ở lại đây ăn cơm. Mẹ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn bồi bổ cho con mới được." Bà muốn vỗ về cho con dâu bà đến béo trắng khỏe mạnh thì mới hài lòng.
Dù sao hôm nay cô cũng đã xin nghỉ cả ngày, nên Chi Dao đồng ý với bà. Bà Lan hoan hô một tiếng rồi dặn cô ngồi đây chơi, hoặc đi quay nhà tùy thích, bà sẽ xuống bếp đích thân nấu cơm cho cô.
Chi Dao vội vàng đứng dậy, nói với theo.
"Để con phụ mẹ một tay."
Bây giờ cô đã trở thành con cháu trong nhà, huống hồ lại còn là lần đầu tiên cô về nhà chồng, sao lại có chuyện con dâu ngồi chơi để trưởng bối đi nấu cơm được.
Bà Lan trở tay, ấn cô lại xuống ghế.
"Con cứ ngồi xuống. Nhà ta không có thói quen bắt nạt con dâu. Mẹ cũng muốn nấu đồ ngon cho con."
Bà Lan đi được nửa đường liền nhớ ra cái gì đó, quay lại bảo ông Quang vẫn còn đang ngồi trên ghế. Bà Lan không hài lòng nhìn chồng.
"Mình còn ngồi đấy nhìn à? Mau vào đây phụ em nhặt rau mau lên."
Bà Lan sai ông thủ tướng như sai anh lính quèn. Ra ngoài làm quan to lộc hậu gì thì về nhà cũng phải phụ vợ làm việc nhà mà thôi. Q
Ông Quang nào dám trái lời, nhanh chân theo bà vào bếp. Cả phòng khách to lớn chỉ còn lại Phạm Chi Dao và
Trần Đình Phong. Không khí vừa nãy còn sôi nổi bây giờ lại lập tức chìm vào im ắng. Phạm Chi Dao im lặng cúi đầu nhìn bàn tay mình, cô chẳng biết nói gì với anh lúc này.
Trần Đình Phong thong thả đứng dậy, cúi người kéo tay cô.
"Nào, anh dẫn em đi thăm quan một vòng quanh nhà."
Cứ ngồi mãi một chỗ như thế này cũng không ổn, Phạm Chi Dao đành thuận theo. Trần Đình Phong cầm chặt bàn tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau thân mật. Phạm Chi Dao muốn vùng ra cũng không được, chỉ đành để anh nhẹ nhàng kéo đi.
Nhà họ Trần rộng quá, cô chỉ đi một lúc đã thấy mỏi chân. Hôm nay còn xảy ra nhiều việc, tâm tình lên xuống thất thường, cô đã thấm mệt rồi.
Trần Đình Phong thấy vậy kéo cô vào phòng của anh. Tuy anh ít khi về nhà nhưng luôn được dọn dẹp sạch sẽ.
Trong phòng chỉ được trang trí đơn giản, tông màu xám, bày biện một ít sách trên giá.
Trần Đình Phong đẩy Chi Dao về phía giường lớn, bảo cô.
"Em nằm nghỉ một lát đi."
Chi Dao lắc đầu: "Không được, cha mẹ vẫn còn ở bên dưới."
Anh cứng rắn bắt cô nằm xuống.
"Không sao, một lát thôi. Anh sẽ gọi em dậy, cha mẹ thương em như thế, sao có thể trách em đi được."
Anh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nếu có mắng thì cũng chỉ mắng anh thôi."
Chi Dao quả thật rất mệt, rất nhanh đã thiếp đi. Trong giấc mơ cô còn thấy như có một bàn tay nóng ấm, áp lên trên má cô. Hình như còn có một nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên gò má.
"Mẹ nói đúng."
Bà Lan hất hàm, xì một tiếng.
"Cũng không nghĩ xem là ai đẻ ra con."
Nói xong bà Lan không buồn để ý đến thằng con trai của bà nữa, giờ bà đã có con dâu rồi thì đâu còn cần con trai. Bà hướng về phía con dâu, biểu tình hòa ái.
"Mẹ thấy mắt con hơi đỏ, dạo này làm việc vất vả lắm sao? Còn phải chăm sóc Tiều Hòa, thật là cực khổ cho con quá."
Ban ngày đi làm, buổi tối phải về chăm con. Bà biết con bé làm việc ở viện nghiên cứu, mấy cái công việc với máy móc rồi số liệu khô khan ắt hẳn là khiến con bé bận rộn nhiều.
Bà Lan chỉ muốn con bé ở nhà nhàn hạ, việc ra ngoài kiếm tiền thì cứ để con trai bà lo. Chỉ là bà biết con bé không giống như bà, nó học hành gian nan bao nhiêu năm trời, lại còn có chí hướng. Làm sao bà nỡ lòng bảo nó bỏ ngang mọi chuyện.
Chi Dao thành thật lắc đầu. Mắt cô hơi đỏ là do vừa nãy bị con trai bà chọc tức đến phát khóc, chuyện này nói ra có vẻ không tiện.
"Không ạ. Tiểu Hòa cũng rất ngoan."
"Đúng vậy, quả thực là một đứa bé hiểu chuyện."
Nói ra bà có chút nhớ thằng bé. Như nghe được tiếng lòng của bà Lan, Chi Dao bảo bà.
"Đợi cuối tuần này thằng bé được nghỉ học, con sẽ đưa cháu về gặp ông bà."
Bà Lan liên tục vỗ vỗ vào tay cô, mừng rỡ.
"Được, tốt lắm."
Ông Quang nghe thấy lời con dâu nói thế, cũng thầm tính toán nên mua quà gì cho cháu nội. Bình thường hai vợ chồng ông chỉ xem ké camera ở trường mẫu giáo của đứa cháu họ học cùng lớp với Tiểu Hòa. Ông đã trông chờ đến ngày được gặp mặt cháu nội lầu lắm rồi.
Thằng bé chính là cháu đích tôn của nhà họ Trần đấy.
Bà Lan lại đau lòng, con bé này cứ hay giấu diếm mọi việc không nói ra. Nhìn xem gầy hẳn so với lần trước bà gặp.
"Trưa nay con ở lại đây ăn cơm. Mẹ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn bồi bổ cho con mới được." Bà muốn vỗ về cho con dâu bà đến béo trắng khỏe mạnh thì mới hài lòng.
Dù sao hôm nay cô cũng đã xin nghỉ cả ngày, nên Chi Dao đồng ý với bà. Bà Lan hoan hô một tiếng rồi dặn cô ngồi đây chơi, hoặc đi quay nhà tùy thích, bà sẽ xuống bếp đích thân nấu cơm cho cô.
Chi Dao vội vàng đứng dậy, nói với theo.
"Để con phụ mẹ một tay."
Bây giờ cô đã trở thành con cháu trong nhà, huống hồ lại còn là lần đầu tiên cô về nhà chồng, sao lại có chuyện con dâu ngồi chơi để trưởng bối đi nấu cơm được.
Bà Lan trở tay, ấn cô lại xuống ghế.
"Con cứ ngồi xuống. Nhà ta không có thói quen bắt nạt con dâu. Mẹ cũng muốn nấu đồ ngon cho con."
Bà Lan đi được nửa đường liền nhớ ra cái gì đó, quay lại bảo ông Quang vẫn còn đang ngồi trên ghế. Bà Lan không hài lòng nhìn chồng.
"Mình còn ngồi đấy nhìn à? Mau vào đây phụ em nhặt rau mau lên."
Bà Lan sai ông thủ tướng như sai anh lính quèn. Ra ngoài làm quan to lộc hậu gì thì về nhà cũng phải phụ vợ làm việc nhà mà thôi. Q
Ông Quang nào dám trái lời, nhanh chân theo bà vào bếp. Cả phòng khách to lớn chỉ còn lại Phạm Chi Dao và
Trần Đình Phong. Không khí vừa nãy còn sôi nổi bây giờ lại lập tức chìm vào im ắng. Phạm Chi Dao im lặng cúi đầu nhìn bàn tay mình, cô chẳng biết nói gì với anh lúc này.
Trần Đình Phong thong thả đứng dậy, cúi người kéo tay cô.
"Nào, anh dẫn em đi thăm quan một vòng quanh nhà."
Cứ ngồi mãi một chỗ như thế này cũng không ổn, Phạm Chi Dao đành thuận theo. Trần Đình Phong cầm chặt bàn tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau thân mật. Phạm Chi Dao muốn vùng ra cũng không được, chỉ đành để anh nhẹ nhàng kéo đi.
Nhà họ Trần rộng quá, cô chỉ đi một lúc đã thấy mỏi chân. Hôm nay còn xảy ra nhiều việc, tâm tình lên xuống thất thường, cô đã thấm mệt rồi.
Trần Đình Phong thấy vậy kéo cô vào phòng của anh. Tuy anh ít khi về nhà nhưng luôn được dọn dẹp sạch sẽ.
Trong phòng chỉ được trang trí đơn giản, tông màu xám, bày biện một ít sách trên giá.
Trần Đình Phong đẩy Chi Dao về phía giường lớn, bảo cô.
"Em nằm nghỉ một lát đi."
Chi Dao lắc đầu: "Không được, cha mẹ vẫn còn ở bên dưới."
Anh cứng rắn bắt cô nằm xuống.
"Không sao, một lát thôi. Anh sẽ gọi em dậy, cha mẹ thương em như thế, sao có thể trách em đi được."
Anh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nếu có mắng thì cũng chỉ mắng anh thôi."
Chi Dao quả thật rất mệt, rất nhanh đã thiếp đi. Trong giấc mơ cô còn thấy như có một bàn tay nóng ấm, áp lên trên má cô. Hình như còn có một nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên gò má.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương