Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 47: Tâm sự
Tuy Trần Đình Phong đã nói là cô hãy yên tâm ngủ một giấc cho đỡ mệt, nhưng Chi Dao ngủ khá nông, chỉ một lúc sau đã tỉnh. Khi Chi Dao choàng tỉnh dậy thì thấy có một cánh tay vắt ngang qua vòng eo thon nhỏ của cô, lưng cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh. Đôi chân dài của người đàn ông quấn chặt lấy chân cô.
Phạm Chi Dao do dự trong lòng, cô không dám nhúc nhích, cô không biết người đàn ồng kia đã thức dậy hay chưa. Hai người đã lâu không thân mật đến mức nằm chung một cái giường khiến cô có chút mất tự nhiên.
Nương theo nhịp tim vững chãi của anh xuyên qua lớp áo chạm vào thân thể, Phạm Chi Dao như cảm nhận được cơ thể người đàn ông này rắn chắc đến nhường nào.
Chi Dao từ từ nhấc cánh tay anh ra, định lặng lẽ xuống giường. Không ngờ cô vừa mới động đậy thì cánh tay rắn chắc đã siết chặt eo cô lại. Trần Đình Phong cũng vừa mới chợp mắt một lát, tối hôm qua anh cũng trắn trọc khó ngủ suốt đêm.
Anh dụi đầu vào gáy Chi Dao, khàn giọng vì vừa mới thức dậy.
"Em muốn đi đâu?"
Chi Dao hơi rụt cổ lại, hơi thở của anh phả vào cổ của cô có chút nhột.
"Em muốn xuống dưới bếp."
Trần Đình Phong hơi hé mắt nhìn đồng hồ để trên tủ đầu giường, anh vẫn không có ý định bỏ tay ra.
"Vẫn còn sớm, bao giờ xong mẹ sẽ gọi chúng ta."
"Không được."
Bây giờ đã tỉnh rồi, cứ nằm lì trên giường trong trạng thái tỉnh táo khiến cô luống cuống tay chân. Trần Đình Phong khẽ xoay người cô lại, anh lật người nằm đè lên người cô, anh khẽ hôn lên trên gò má ửng hồng rồi vùi mặt vào mái tóc suôn mềm.
Phạm Chi Dao đẩy anh, thân thể anh nặng trịch đề lên cơ thể cô làm cô có chút khó thở.
"Anh mau đứng dậy đi."
Anh khẽ van xin: "Chỉ một lúc thôi, có được không em?"
Đã lâu lắm rồi anh đã không được ôm cô theo cách này. Anh thật sự rất nhớ cái cảm giác này. Trên chiếc giường rộng lớn trống trải khiến anh thấy lạc lõng.
Nếu Trần Đình Phong mang thái độ ép buộc thì cô sẽ chống đối đến cùng, nhưng anh lại dùng giọng điệu van xin còn có chút khốn khổ hèn mọn thì cô lại không nỡ lòng nào làm khó anh.
Phạm Chi Dao hơi cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt anh.
Mái tóc đen dày, ngũ quan có hình dáng sắc nét rõ ràng. Chân mày rậm cùng đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, không thể phủ nhận đây là một gương mặt nam tính điển trai.
Hình như người đàn ông này suốt bảy năm qua đúng thật là đã không dễ dàng gì. Cô có chút mềm lòng, định đặt bàn tay lên trên bờ vai anh vuốt ve. Nhưng vừa chạm tới một chút thì cô lại mạnh mẽ rút tay về, âm thầm cảnh cáo trong lòng mình.
Phạm Chi Dao, mày đừng quên mới sáng nay người đàn ông này đã ép buộc mày kết hôn. Còn có ý định đe dọa mày nếu dám trái lời thì anh sẽ chia cắt mày và con trai.
Phải tỉnh táo lại, người đàn ông này có thể yêu chiều cô cũng có thể lạnh lùng sắt đá tính kế lại cô. Một ngày nào đó cô làm anh chán ghét liệu anh có suy tính làm mọi cách để đẩy cô tránh xa hay không? Coi như chuyện lừa gạt bảy năm trước bỏ qua một bên thì việc anh dùng con cái đe dọa cô cũng khiến cô giận anh thêm.
Hành động của Trần Đình Phong sáng nay thật sự đã dọa cô sợ hãi. Trần Đình Phong biết rõ điểm yếu của cô là
Tiểu Hòa, chỉ cần anh nắm chắc được nó là có thể hoàn toàn khống chế được cô. Chỉ là cả đời phải sống trong sự kiểm soát của người khác, làm sao cô có thể thoải mái được.
Trần Đình Phong nhạy bén thấy tâm tình của Chi Dao lên xuống thay đổi, lòng anh trùng xuống. Cô vẫn còn ghét bỏ anh, việc kết hôn là do anh ép buộc chứ không phải do cô cam tâm tình nguyện.
Trần Đình Phong cười khổ, tất cả là do anh tự làm tự chịu. Chỉ là dù có phải sống trong sự chán ghét của cô, thì anh cũng không thể buông tay cô được. Chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh anh, muốn anh dung túng cho cô thế nào cũng được.
Phạm Chi Dao yên lặng, tùy ý để cho Trần Đình Phong dựa trên người mình nghỉ ngơi. Ít ra ở tư thế này thì cô không phải trực tiếp đối mặt với ánh mắt của anh.
Nhưng Phạm Chi Dao cũng không tránh né được bao lâu, Trần Đình Phong đã ngồi dậy, tiện tay kéo cô ngồi dậy cùng.
"Được rồi, chúng ta xuống nhà thôi."
Phạm Chi Dao cầu mà chẳng được, cô mau chóng gật đầu đồng ý.
Lúc hai người xuống dưới bếp thì cũng vừa đúng lúc bà Lan nấu xong, trên người của bà vẫn còn đang đeo tạp dề. Ông Quang cũng đang đeo một cái tạp dề in hình con heo màu hồng hết sức dễ thương, ông đang được vợ mình chỉ huy bê thức ăn đặt lên bàn.
Thấy hai vợ chồng con trai xuống lầu, bà Lan thân thiết vấy tay với cô. Bà lờ đi đứa con trai bên cạnh, chỉ nhìn con dâu rồi bảo.
"Con dâu mau xuống đây ngồi ăn. Mẹ đã nấu toàn món con thích ăn. Lại đây nếm thử xem sao?"
"Dạ." Chi Dao nhân cơ hội này buông bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, chạy lại ngồi gần mẹ chồng.
Phạm Chi Dao do dự trong lòng, cô không dám nhúc nhích, cô không biết người đàn ồng kia đã thức dậy hay chưa. Hai người đã lâu không thân mật đến mức nằm chung một cái giường khiến cô có chút mất tự nhiên.
Nương theo nhịp tim vững chãi của anh xuyên qua lớp áo chạm vào thân thể, Phạm Chi Dao như cảm nhận được cơ thể người đàn ông này rắn chắc đến nhường nào.
Chi Dao từ từ nhấc cánh tay anh ra, định lặng lẽ xuống giường. Không ngờ cô vừa mới động đậy thì cánh tay rắn chắc đã siết chặt eo cô lại. Trần Đình Phong cũng vừa mới chợp mắt một lát, tối hôm qua anh cũng trắn trọc khó ngủ suốt đêm.
Anh dụi đầu vào gáy Chi Dao, khàn giọng vì vừa mới thức dậy.
"Em muốn đi đâu?"
Chi Dao hơi rụt cổ lại, hơi thở của anh phả vào cổ của cô có chút nhột.
"Em muốn xuống dưới bếp."
Trần Đình Phong hơi hé mắt nhìn đồng hồ để trên tủ đầu giường, anh vẫn không có ý định bỏ tay ra.
"Vẫn còn sớm, bao giờ xong mẹ sẽ gọi chúng ta."
"Không được."
Bây giờ đã tỉnh rồi, cứ nằm lì trên giường trong trạng thái tỉnh táo khiến cô luống cuống tay chân. Trần Đình Phong khẽ xoay người cô lại, anh lật người nằm đè lên người cô, anh khẽ hôn lên trên gò má ửng hồng rồi vùi mặt vào mái tóc suôn mềm.
Phạm Chi Dao đẩy anh, thân thể anh nặng trịch đề lên cơ thể cô làm cô có chút khó thở.
"Anh mau đứng dậy đi."
Anh khẽ van xin: "Chỉ một lúc thôi, có được không em?"
Đã lâu lắm rồi anh đã không được ôm cô theo cách này. Anh thật sự rất nhớ cái cảm giác này. Trên chiếc giường rộng lớn trống trải khiến anh thấy lạc lõng.
Nếu Trần Đình Phong mang thái độ ép buộc thì cô sẽ chống đối đến cùng, nhưng anh lại dùng giọng điệu van xin còn có chút khốn khổ hèn mọn thì cô lại không nỡ lòng nào làm khó anh.
Phạm Chi Dao hơi cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt anh.
Mái tóc đen dày, ngũ quan có hình dáng sắc nét rõ ràng. Chân mày rậm cùng đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, không thể phủ nhận đây là một gương mặt nam tính điển trai.
Hình như người đàn ông này suốt bảy năm qua đúng thật là đã không dễ dàng gì. Cô có chút mềm lòng, định đặt bàn tay lên trên bờ vai anh vuốt ve. Nhưng vừa chạm tới một chút thì cô lại mạnh mẽ rút tay về, âm thầm cảnh cáo trong lòng mình.
Phạm Chi Dao, mày đừng quên mới sáng nay người đàn ông này đã ép buộc mày kết hôn. Còn có ý định đe dọa mày nếu dám trái lời thì anh sẽ chia cắt mày và con trai.
Phải tỉnh táo lại, người đàn ông này có thể yêu chiều cô cũng có thể lạnh lùng sắt đá tính kế lại cô. Một ngày nào đó cô làm anh chán ghét liệu anh có suy tính làm mọi cách để đẩy cô tránh xa hay không? Coi như chuyện lừa gạt bảy năm trước bỏ qua một bên thì việc anh dùng con cái đe dọa cô cũng khiến cô giận anh thêm.
Hành động của Trần Đình Phong sáng nay thật sự đã dọa cô sợ hãi. Trần Đình Phong biết rõ điểm yếu của cô là
Tiểu Hòa, chỉ cần anh nắm chắc được nó là có thể hoàn toàn khống chế được cô. Chỉ là cả đời phải sống trong sự kiểm soát của người khác, làm sao cô có thể thoải mái được.
Trần Đình Phong nhạy bén thấy tâm tình của Chi Dao lên xuống thay đổi, lòng anh trùng xuống. Cô vẫn còn ghét bỏ anh, việc kết hôn là do anh ép buộc chứ không phải do cô cam tâm tình nguyện.
Trần Đình Phong cười khổ, tất cả là do anh tự làm tự chịu. Chỉ là dù có phải sống trong sự chán ghét của cô, thì anh cũng không thể buông tay cô được. Chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh anh, muốn anh dung túng cho cô thế nào cũng được.
Phạm Chi Dao yên lặng, tùy ý để cho Trần Đình Phong dựa trên người mình nghỉ ngơi. Ít ra ở tư thế này thì cô không phải trực tiếp đối mặt với ánh mắt của anh.
Nhưng Phạm Chi Dao cũng không tránh né được bao lâu, Trần Đình Phong đã ngồi dậy, tiện tay kéo cô ngồi dậy cùng.
"Được rồi, chúng ta xuống nhà thôi."
Phạm Chi Dao cầu mà chẳng được, cô mau chóng gật đầu đồng ý.
Lúc hai người xuống dưới bếp thì cũng vừa đúng lúc bà Lan nấu xong, trên người của bà vẫn còn đang đeo tạp dề. Ông Quang cũng đang đeo một cái tạp dề in hình con heo màu hồng hết sức dễ thương, ông đang được vợ mình chỉ huy bê thức ăn đặt lên bàn.
Thấy hai vợ chồng con trai xuống lầu, bà Lan thân thiết vấy tay với cô. Bà lờ đi đứa con trai bên cạnh, chỉ nhìn con dâu rồi bảo.
"Con dâu mau xuống đây ngồi ăn. Mẹ đã nấu toàn món con thích ăn. Lại đây nếm thử xem sao?"
"Dạ." Chi Dao nhân cơ hội này buông bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, chạy lại ngồi gần mẹ chồng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương