Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?
Chương 30: Mang thai con của anh
Khi cửa phòng vừa đóng sập lại, Chi Dao được thả trên chiếc nệm êm ái như nằm trên mây. Từng nụ hôn nóng bỏng được trút xuống như vũ bão. Từ trán, cái mũi cao xinh xắn, gò má trắng mịn rồi cuối cùng cuốn lấy môi lưỡi của của cô.
Ánh nhìn tham lam như sói của Đình Phong chưa từng rời khỏi gương mặt bé xinh này một khắc nào. Đã bảy năm chờ đợi, gặp lại nhau được vài tháng nhưng cô vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt không chấp nhận quay về bên anh.
Anh nhịn đủ rồi. Nếu cô còn chần chừ thì anh sẽ phát điên lên mất. Tốt nhất là để cô mang thai đứa con của anh, dùng giấy kết hôn cột chặt cô lại, bảo đảm cô sẽ không bao giờ rời đi một lần nào nữa.
Mà anh, cũng sẽ không bao giờ để cô làm được điều đó.
Anh đang đè chặt lên người cô. Một tay dễ dàng chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại đang mơn trớn từng đường nét trên mặt cô.
Đôi môi mỏng của Đình Phong khẽ nhếch lên,
“Phạm Chi Dao. Em đã đi chơi một thời gian dài như thế là đủ rồi. Đã đến lúc em nên quay trở về rồi.”
Anh buông nhẹ tay cô ra, nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn sau lời nói của mình, liền tháo cà vạt che đi đôi mắt trong vắt của cô.
“Anh làm gì thế? Không được.”
Thân hình cao lớn của anh phủ lên trên cơ thể lả lướt của cô, vây toàn bộ thân xác cô trong vòng tay của mình. Vì thị giác bị che lại, nên những ngũ quan khác trở nên nhạy cảm lạ thường. Giờ đây bao phủ xung quanh cô là mùi hương của Trần Đình Phong.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực bản thân dường như bị hút hết đi sau nụ hôn của anh. Sao lại có thể như vậy, lần này cô còn đang trong trạng thái tỉnh táo, không hề có thuốc thúc tình dụ dỗ. Sao cô có thể dễ dàng chìm đắm như vậy được.
Thấy cô gái dưới thân mình sức phản kháng đã nhẹ đi nhiều, cô như món bảo vật mặc người đến lấy. Trần Đình Phong nở một nụ cười tà ác. Ngón tay anh mơn trớn trên khắp cơ thể cô đốt lên ngọn lửa nhen nhóm, đồng thời cũng để tìm ra khuy váy của cô.
Nhưng chết tiệt. Không biết cái váy này được thiết kế kiểu gì mà anh mãi không tìm được. Hết kiên nhẫn nổi, đôi bàn tay to xé toạc cái váy ra nghe một cái roạch.
Ngay tức khắc, những ngón tay thon dài của Đình Phong bắt đầu vuốt ve làn da mềm mượt đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Chi Dao như nụ hoa vừa chớm nở, yêu kiều mặc người đến hái.
Cảm giác toàn thân tự nhiên lạnh lẽo làm Chi Dao thấy hơi sợ, cô quờ quạng tìm tay anh trong bóng tối,
“Đình Phong….”
Nhìn cô gái đang nức nở trên giường, anh nhấc bổng cô lên đặt ngồi đối diện với mình, hai chân cô gái tự khắc quấn lấy hông của anh. Đình Phong với tay rút cây trâm gỗ vẫn còn đang cài trên tóc cô, mái tóc đen mượt tản ra sau lưng.
Bàn tay to vuốt ve tấm lưng trần của Chi Dao, anh thả từng nụ hôn lên đầu vai trần trụi, lên cổ, đến xương quai xanh mảnh khảnh rồi vùi đầu vào giữa nơi căng tròn thơm mát.
Đình Phong mê muội trong sự mềm mại dịu dàng của cô gái. Mà Chi Dao cũng đang ôm lấy cái đầu đang chôn giữa ngực mình làm loạn.
“Đừng sợ. Lần trước em không phải cũng rất thoải mái sao.”
Thấy cô gái mình đang ôm, dưới sự vuốt ve của mình đã thả lỏng, cơ thể cũng đang dần ửng hồng. Đôi môi sưng đỏ nhưng cũng không thể kìm nén những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Bàn tay tà ác của Trần Đình Phong đã lần xuống dưới thánh địa cấm kỵ, lúc này đây Chi Dao chỉ biết ngẩng đầu thở dốc, bộ dạng mặc cho người xử lý. Thân thể của cô lúc này đã không thuộc tầm kiểm soát của tâm trí mình nữa rồi.
Ngón tay bắt đầu xâm nhập, cảm giác có dị vật lạ trong cơ thể mình, Chi Dao khẽ giãy giụa, chau mày khó chịu.
“Đừng mà anh, đau lắm.”
“Không, sẽ không đau đâu bé cưng. Rồi em sẽ thấy thoải mái ngay thôi.”
Trần Đình Phong không những không thả nhẹ động tác của ngón tay mà vì cô đang ngồi trên đùi anh, bầu ngực sữa căng tròn đung đưa trước mặt anh. Cảnh đẹp như thế này làm sao anh có thể từ chối.
Anh liền tận tình mà hôn mà liếm thỏa thích.
Ánh nhìn tham lam như sói của Đình Phong chưa từng rời khỏi gương mặt bé xinh này một khắc nào. Đã bảy năm chờ đợi, gặp lại nhau được vài tháng nhưng cô vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt không chấp nhận quay về bên anh.
Anh nhịn đủ rồi. Nếu cô còn chần chừ thì anh sẽ phát điên lên mất. Tốt nhất là để cô mang thai đứa con của anh, dùng giấy kết hôn cột chặt cô lại, bảo đảm cô sẽ không bao giờ rời đi một lần nào nữa.
Mà anh, cũng sẽ không bao giờ để cô làm được điều đó.
Anh đang đè chặt lên người cô. Một tay dễ dàng chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại đang mơn trớn từng đường nét trên mặt cô.
Đôi môi mỏng của Đình Phong khẽ nhếch lên,
“Phạm Chi Dao. Em đã đi chơi một thời gian dài như thế là đủ rồi. Đã đến lúc em nên quay trở về rồi.”
Anh buông nhẹ tay cô ra, nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn sau lời nói của mình, liền tháo cà vạt che đi đôi mắt trong vắt của cô.
“Anh làm gì thế? Không được.”
Thân hình cao lớn của anh phủ lên trên cơ thể lả lướt của cô, vây toàn bộ thân xác cô trong vòng tay của mình. Vì thị giác bị che lại, nên những ngũ quan khác trở nên nhạy cảm lạ thường. Giờ đây bao phủ xung quanh cô là mùi hương của Trần Đình Phong.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực bản thân dường như bị hút hết đi sau nụ hôn của anh. Sao lại có thể như vậy, lần này cô còn đang trong trạng thái tỉnh táo, không hề có thuốc thúc tình dụ dỗ. Sao cô có thể dễ dàng chìm đắm như vậy được.
Thấy cô gái dưới thân mình sức phản kháng đã nhẹ đi nhiều, cô như món bảo vật mặc người đến lấy. Trần Đình Phong nở một nụ cười tà ác. Ngón tay anh mơn trớn trên khắp cơ thể cô đốt lên ngọn lửa nhen nhóm, đồng thời cũng để tìm ra khuy váy của cô.
Nhưng chết tiệt. Không biết cái váy này được thiết kế kiểu gì mà anh mãi không tìm được. Hết kiên nhẫn nổi, đôi bàn tay to xé toạc cái váy ra nghe một cái roạch.
Ngay tức khắc, những ngón tay thon dài của Đình Phong bắt đầu vuốt ve làn da mềm mượt đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Chi Dao như nụ hoa vừa chớm nở, yêu kiều mặc người đến hái.
Cảm giác toàn thân tự nhiên lạnh lẽo làm Chi Dao thấy hơi sợ, cô quờ quạng tìm tay anh trong bóng tối,
“Đình Phong….”
Nhìn cô gái đang nức nở trên giường, anh nhấc bổng cô lên đặt ngồi đối diện với mình, hai chân cô gái tự khắc quấn lấy hông của anh. Đình Phong với tay rút cây trâm gỗ vẫn còn đang cài trên tóc cô, mái tóc đen mượt tản ra sau lưng.
Bàn tay to vuốt ve tấm lưng trần của Chi Dao, anh thả từng nụ hôn lên đầu vai trần trụi, lên cổ, đến xương quai xanh mảnh khảnh rồi vùi đầu vào giữa nơi căng tròn thơm mát.
Đình Phong mê muội trong sự mềm mại dịu dàng của cô gái. Mà Chi Dao cũng đang ôm lấy cái đầu đang chôn giữa ngực mình làm loạn.
“Đừng sợ. Lần trước em không phải cũng rất thoải mái sao.”
Thấy cô gái mình đang ôm, dưới sự vuốt ve của mình đã thả lỏng, cơ thể cũng đang dần ửng hồng. Đôi môi sưng đỏ nhưng cũng không thể kìm nén những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Bàn tay tà ác của Trần Đình Phong đã lần xuống dưới thánh địa cấm kỵ, lúc này đây Chi Dao chỉ biết ngẩng đầu thở dốc, bộ dạng mặc cho người xử lý. Thân thể của cô lúc này đã không thuộc tầm kiểm soát của tâm trí mình nữa rồi.
Ngón tay bắt đầu xâm nhập, cảm giác có dị vật lạ trong cơ thể mình, Chi Dao khẽ giãy giụa, chau mày khó chịu.
“Đừng mà anh, đau lắm.”
“Không, sẽ không đau đâu bé cưng. Rồi em sẽ thấy thoải mái ngay thôi.”
Trần Đình Phong không những không thả nhẹ động tác của ngón tay mà vì cô đang ngồi trên đùi anh, bầu ngực sữa căng tròn đung đưa trước mặt anh. Cảnh đẹp như thế này làm sao anh có thể từ chối.
Anh liền tận tình mà hôn mà liếm thỏa thích.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương