Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?
Chương 31: Bình minh
Chi Dao run rẩy bởi động tác của anh, gương mặt nóng rực, những giọt nước mắt sinh lý cũng tràn theo ra làm ẩm ướt cái cà vạt. Cả người cô đang nóng bừng, cảm giác quen thuộc này bất giác khiến cô co rút ngón chân lại.
Bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy cánh tay anh, cảm thụ cơ bắp rắn chắn dưới lòng bàn tay mình. Cô như cành cây khô bị cuốn dưới làn sóng dập dìu, muốn bấu víu vào cái gì đó.
Trần Đình Phong đã cảm thấy cô đã đủ ẩm ướt để tiếp nhận anh. Anh đưa tay kéo khóa quần, thả con quái thú kêu gào căng cứng đến phát đau. Cũng may là Chi Dao đã bị che mắt lại, nếu không cô nhìn thấy cảnh này thì sẽ sợ hãi tự hỏi bản thân tại sao có thể hàm chứa được thứ đồ chơi to lớn đến nhường này.
Anh kéo bàn tay cô xuống, phủ lên nó, Chi Dao hoảng hốt muốn rụt tay lại nhưng ĐÌnh Phong đã cứng rắn giữ lại. Anh nói bên tai cô.
“Ngoan, đừng sợ nó. Thứ này ngay bây giờ sẽ khiến em thoải mái đến tận trời.”
Nói xong, anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, dùng sức tiến sâu vào tận cùng.
“Aaaa……”
Đột nhiên cơ thể bị căng ra rồi có vật lạ chen vào lấp đầy, Chi Dao không thể kiềm chế được kêu lên một tiếng đau đớn.
“Đau quá, anh đi ra ngoài đi.” Cô gục trên vai Đình Phong, móng tay không tự chủ mà cào qua bờ lưng trần của anh, để lại những vết xước rớm máu. Sự đau đớn nhỏ bé đó đối với anh lại càng tăng thêm ham muốn trong anh.
Trần Đình Phong như một con ngựa hoang thoát cương, đang vùng vẫy trải nghiệm sự vui thích trên cánh đồng cỏ xanh thuộc về riêng mình. Muốn anh từ bỏ nơi ấm áp này bây giờ chính là giết anh.
Anh đâm vào rút ra không có một quy luật nào cả, chỉ biết rằng mỗi lần như thế đều mang tới cực hạn sung sướng. Dần dần Chi Dao đã rút đi sự đau đớn, thay vào đó là niềm khoái cảm từ sâu trong cơ thể đã bị dẫn dụ ra. Cô bắt đầu cố gắng nén lại tiếng rên rỉ yêu kiều, đè ép lại trong cổ họng.
Đình Phong bật cười, bàn tay to bóp nhẹ mông cô một cái.
“Em muốn kêu thì cứ kêu đi, tại sao lại phải làm khó chính mình.”
Như để thúc cô phát ra tiếng, anh lại càng nhiệt tình đâm sâu hơn, từng cái đâm như càng mạnh mẽ hơn. Chi Dao buông mũ giáp đầu hàng, cô run giọng thở dốc, nức nở cầu xin anh chậm lại.
Anh to quá, mạnh quá, cô không thể chịu nổi.
“Chậm thôi, em sắp không được rồi.”
“Xin anh.”
Hơi thở như lan của Chi Dao đang phả nhẹ nhàng vào cổ anh, giọng nói mềm mại của cô như mơn trớn cả người anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, mút bờ vai trần mềm mại. Nhân cơ hội này mà không chiếm thời cơ thì bao nhiêu năm sát phạt đàm phán của anh đúng là bỏ đi.
Anh hỏi,
“Người bây giờ đang làm em là ai?”
“Là Trần Đình Phong.” Chi Dao nghẹn ngào.
“Còn gì nữa?” Anh vỗ vào bờ mông căng mẩy của cô một cái thật mạnh. Cảm giác mịn màng trong tay này thật tốt. Anh không nhịn được mà bóp thêm vài cái.
Chi Dao khóc lóc, cô trả lời đúng mà tại sao lại vẫn bị đánh. Lại còn là đánh vào mông nữa. Xấu hổ chết mất.
“Em không biết mà. Anh đừng đánh nữa. Đau lắm.”
“Nói lại. Nói anh là chồng em.” Anh cho cô đáp án mà anh vừa ý, bàn tay to như đe dọa mà siết lấy bờ mông tròn lẳn trong tay.
“Anh là chồng em.” Người là dao thớt, ta là thịt cá, cô không thể không nghe theo lời anh.
“Tốt lắm. Đây là phần thưởng cho câu trả lời đúng.”
Đình Phong hài lòng, anh vẫn giữ nguyên con quái vật ở chỗ cũ, thả người cô xuống dưới nệm, chạy nước rút hối hả về phía trước và phóng thích tất cả vào trong cô. Chi Dao có cảm giác thân thể mình đang bồng bềnh vô định chỉ biết bấu víu vào con người phía trước này.
Ý thức cô bây giờ đã mơ hồ, thân thể như thiêu đốt nóng rực mặc cho Đình Phong tận tình làm càn. Anh cần thận cởi cà vạt quấn quanh mắt cô xuống, dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt sũng của cô.
Cả đêm nay không biết anh đã muốn cô bao nhiêu lần, lăn lộn thử hết tư thế này đến tư thế kia, cuối cùng Chi Dao mềm oặt bị anh bế vào trong nhà tắm. Ở trong đó dưới làn nước mờ mịt, Trần Đình Phong lại đỏ mắt giày vò cô thêm cả tiếng.
Sự điên cuồng không giới hạn này khiến Chi Dao khi chạm được đầu xuống gối, cô chỉ đủ sức để hé mắt ra nhìn bầu trời bên ngoài.
Trời đã bình minh rồi à!
Bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy cánh tay anh, cảm thụ cơ bắp rắn chắn dưới lòng bàn tay mình. Cô như cành cây khô bị cuốn dưới làn sóng dập dìu, muốn bấu víu vào cái gì đó.
Trần Đình Phong đã cảm thấy cô đã đủ ẩm ướt để tiếp nhận anh. Anh đưa tay kéo khóa quần, thả con quái thú kêu gào căng cứng đến phát đau. Cũng may là Chi Dao đã bị che mắt lại, nếu không cô nhìn thấy cảnh này thì sẽ sợ hãi tự hỏi bản thân tại sao có thể hàm chứa được thứ đồ chơi to lớn đến nhường này.
Anh kéo bàn tay cô xuống, phủ lên nó, Chi Dao hoảng hốt muốn rụt tay lại nhưng ĐÌnh Phong đã cứng rắn giữ lại. Anh nói bên tai cô.
“Ngoan, đừng sợ nó. Thứ này ngay bây giờ sẽ khiến em thoải mái đến tận trời.”
Nói xong, anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, dùng sức tiến sâu vào tận cùng.
“Aaaa……”
Đột nhiên cơ thể bị căng ra rồi có vật lạ chen vào lấp đầy, Chi Dao không thể kiềm chế được kêu lên một tiếng đau đớn.
“Đau quá, anh đi ra ngoài đi.” Cô gục trên vai Đình Phong, móng tay không tự chủ mà cào qua bờ lưng trần của anh, để lại những vết xước rớm máu. Sự đau đớn nhỏ bé đó đối với anh lại càng tăng thêm ham muốn trong anh.
Trần Đình Phong như một con ngựa hoang thoát cương, đang vùng vẫy trải nghiệm sự vui thích trên cánh đồng cỏ xanh thuộc về riêng mình. Muốn anh từ bỏ nơi ấm áp này bây giờ chính là giết anh.
Anh đâm vào rút ra không có một quy luật nào cả, chỉ biết rằng mỗi lần như thế đều mang tới cực hạn sung sướng. Dần dần Chi Dao đã rút đi sự đau đớn, thay vào đó là niềm khoái cảm từ sâu trong cơ thể đã bị dẫn dụ ra. Cô bắt đầu cố gắng nén lại tiếng rên rỉ yêu kiều, đè ép lại trong cổ họng.
Đình Phong bật cười, bàn tay to bóp nhẹ mông cô một cái.
“Em muốn kêu thì cứ kêu đi, tại sao lại phải làm khó chính mình.”
Như để thúc cô phát ra tiếng, anh lại càng nhiệt tình đâm sâu hơn, từng cái đâm như càng mạnh mẽ hơn. Chi Dao buông mũ giáp đầu hàng, cô run giọng thở dốc, nức nở cầu xin anh chậm lại.
Anh to quá, mạnh quá, cô không thể chịu nổi.
“Chậm thôi, em sắp không được rồi.”
“Xin anh.”
Hơi thở như lan của Chi Dao đang phả nhẹ nhàng vào cổ anh, giọng nói mềm mại của cô như mơn trớn cả người anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, mút bờ vai trần mềm mại. Nhân cơ hội này mà không chiếm thời cơ thì bao nhiêu năm sát phạt đàm phán của anh đúng là bỏ đi.
Anh hỏi,
“Người bây giờ đang làm em là ai?”
“Là Trần Đình Phong.” Chi Dao nghẹn ngào.
“Còn gì nữa?” Anh vỗ vào bờ mông căng mẩy của cô một cái thật mạnh. Cảm giác mịn màng trong tay này thật tốt. Anh không nhịn được mà bóp thêm vài cái.
Chi Dao khóc lóc, cô trả lời đúng mà tại sao lại vẫn bị đánh. Lại còn là đánh vào mông nữa. Xấu hổ chết mất.
“Em không biết mà. Anh đừng đánh nữa. Đau lắm.”
“Nói lại. Nói anh là chồng em.” Anh cho cô đáp án mà anh vừa ý, bàn tay to như đe dọa mà siết lấy bờ mông tròn lẳn trong tay.
“Anh là chồng em.” Người là dao thớt, ta là thịt cá, cô không thể không nghe theo lời anh.
“Tốt lắm. Đây là phần thưởng cho câu trả lời đúng.”
Đình Phong hài lòng, anh vẫn giữ nguyên con quái vật ở chỗ cũ, thả người cô xuống dưới nệm, chạy nước rút hối hả về phía trước và phóng thích tất cả vào trong cô. Chi Dao có cảm giác thân thể mình đang bồng bềnh vô định chỉ biết bấu víu vào con người phía trước này.
Ý thức cô bây giờ đã mơ hồ, thân thể như thiêu đốt nóng rực mặc cho Đình Phong tận tình làm càn. Anh cần thận cởi cà vạt quấn quanh mắt cô xuống, dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt sũng của cô.
Cả đêm nay không biết anh đã muốn cô bao nhiêu lần, lăn lộn thử hết tư thế này đến tư thế kia, cuối cùng Chi Dao mềm oặt bị anh bế vào trong nhà tắm. Ở trong đó dưới làn nước mờ mịt, Trần Đình Phong lại đỏ mắt giày vò cô thêm cả tiếng.
Sự điên cuồng không giới hạn này khiến Chi Dao khi chạm được đầu xuống gối, cô chỉ đủ sức để hé mắt ra nhìn bầu trời bên ngoài.
Trời đã bình minh rồi à!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương